Người phát ra tiếng cười là quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, hắn vẻ mặt trêu tức nhìn chằm chằm Hoàng
Cường, tựa cười mà như không phải cười. . Một lát sau, Tây Hoa Đức cầm lấy cốc kem trước mặt, quơ quơ, cười dài nói: "Bên trong cốc không phải thứ ăn nóng mà là thức ăn lạnh, có thể ăn ngay." Vừa nói Tây Hoa Đức vừa cầm thìa múc kem ăn, bộ dạng say mê.
Mặt Hoàng Cường trong chốc lát trở nên đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Lão già Mỹ này quá kiêu ngạo.
Lý Chấn thấy Tây Hoa Đức cười nhạo Hoàng Cường, trong lòng cũng rất mất hứng.
Năm đó, khi Lâm Tắc Từ đảm nhiệm Tổng đốc Lưỡng Quảng, ở Quảng Châu cũng từng gặp phải đám lãnh sự nước ANh Pháp Mỹ dùng kem để chế giễu, Lâm
Tắc Từ đương nhiên không nhường, lại mở tiệc chiêu đãi lãnh sự Anh,
Pháp,
Lý Chấn áp chế tức giận trong lòng, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, người này bên cạnh ta tên là Hoàng Cường, là một quân nhân rất lợi hại.
Hắn chỉ biết đánh giặc trên chiến trường, không hiểu thói quen ẩm thực của nước Mỹ, cũng không hiểu cách dùng dao nĩa, thỉnh chư vị thứ lỗi."
Sau khi nói xong, Lý Chấn cầm lấy dao nĩa, u nhã ăn thịt bò bít tết.
Động tác thuần thục của Lý Chấn, cùng với tư thái u nhã Lý Chấn thể hiện ra, khiến mày Tây Hoa Đức run lên.
Tổng thống Trung Quốc chẳng lẽ là lớn lên ở nước ngoài trên?
Nói tiếng Anh lưu loát, còn có trình độ dùng dao nĩa thuần thục, cùng với phong độ thể hiện ra, đều khiến Tây Hoa Đức cảm thấy bất khả tư nghị. Tây Hoa Đức buông dao nĩa trong tay hỏi,: "Lý tổng thống, trong lòng có ta một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, không biết nên mở miệng thế nào."
Lý Chấn thản nhiên nói: "Mời nói!"
Lâm Khẳng nhìn Tây Hoa Đức, dùng ánh mắt ý bảo, Tây Hoa Đức đừng gây sự với Lý Chấn.
Bọn người Tả Tông Đường, Tằng Kỷ Trạch, Hoàng Cường, Dung Hoành trở nên khẩn trương, tựa hồ nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm.
Đồng thời, Dung Hoành còn phụ trách phiên dịch cho đám người Tả Tông Đường.
Tiếng Anh của Dung Hoành rất tốt, tốc độ phiên dịch cực nhanh, khiến đám người Tả Tông Đường trong thời gian ngắn nhất biết tình huống đối thoại của Lý Chấn và Tây Hoa Đức.
Tây Hoa Đức vẫn không nhanh không chậm nói: "Lý tổng thống dùng sức một người thành lập Trung Quốc, công huân trác tuyệt, khiến người ta bội phục, có thể nói là đệ nhất nhân của Trung Quốc từ xưa đến nay. Nhưng ta quan sát cử chỉ ngôn hành của Lý tổng thống, không chỉ có thể nói tiếng Anh lưu loát, còn có thể vận dụng thuần thục dao nĩa để ăn cơm, Lý tổng thống cử chỉ chi tao nhã, tuyệt đối không phải một người thường.
Xin hỏi Lý - tổng thống, ngài lớn lên ở quốc gia nào?"
Lý Chấn cười nói: "Ta chưa bao giờ ở nước ngoài sống dù chỉ một ngày!"
"Không thể!" Tây Hoa Đức nói.
Lâm Khẳng cũng lắc đầu nói: "Lý - tổng thống đừng nói đùa."
Lý Chấn giải thích nói: "Đại thế giới, vô kì bất hữu. Ta biết tiếng anh và một số thứ của nước ngoài cũng không phải là lạ. Huống hồ, đây hoàn toàn là ta mời người dạy, hoặc là ta trời sinh đã biết rồi."
Đám người Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức sau khi nghe xong, bĩu môi.
Hai người đều có khuynh hướng có người chuyên môn dạy Lý Chấn, nếu không Lý Chấn sẽ không lợi hại như vậy.
Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Lên cơm Tàu đi, ta không quen ăn đồ nước ngoài."
Hắn buông dao nĩa trong tay rồi phân phó một tiếng, Lâm Khẳng không hề dây dưa chuyện Lý Chấn biết tiếng Anh, nhắc nhở bồi bàn đưa đồ ăn lên.
Bồi bàn lập tức tức đi truyền lời, rất nhanh liền có những món ăn Tàu lên bàn. Những thứ này cơ hồ đều là đồ ăn cung đình, sắc hương đều đủ, vừa nhìn đã biết là đại trù Trung Quốc làm. Lý Chấn nhìn một vòng, hài lòng gật đầu nói: "Tổng thống tiên sinh có lòng, không ngờ tìm một đại trù chân chính làm thức ăn."
Lâm Khẳng cười nói: "Đây là đại trù số một ta tìm từ phố Tàu tới, tất nhiên là thực lực bất phàm, Lý - tổng thống thử đi."
Lý Chấn mỉm cười nói: "Được, mang đũa lên, đồ ăn Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũa rồi."
Lâm Khẳng sớm có chuẩn bị, sai người hầu mang đũa lên. Lý Chấn cầm lấy đũa thử một miếng đồ ăn, chậc chậc khen ngợi, tán thưởng: "Hương vị rất ngon, mọi người đều động đũa đi, , đây chính là thứ tốt, thật hiếm có khi được ở bên ngoài vẫn có thể ăn được thức ăn Trung Quốc." Ánh mắt Lý
Chấn lại nhìn về phía Tây Hoa Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức tiên sinh, thỉnh!"
Tây Hoa Đức không tiên cầm lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Trước đó, Tây Hoa Đức đã học qua, nhưng lâm thời ra trận vẫn không quen lắm.
Hắn gắp đồ ăn, vừa nhấc đũa thì đồ ăn rơi xuống bàn. Tây Hoa Đức cũng không buông xuôi, lại vươn đũa ra gắp. Nhưng lần này thế nào cũng không gắp lên được, tình huống này khiến cho Tây Hoa Đức mặt nóng lên. Lúc này, Lý Chấn chủ động giúp Tây Hoa Đức, gắp đồ ăn vào trong bát Tây Hoa
Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ngài không gắp được đồ ăn là sự khác biệt giữa hai nước, người Mỹ quen dùng dùng dao nĩa, mà người
Trung Quốc thì quen dùng đũa."
"Đúng đúng."
Tây Hoa Đức trong lòng lại thầm hổ thẹn, nghĩ rằng vừa rồi không nên cười nhạo Hoàng Cường.
Suy nghĩ nay vừa hiện ra trong đầu hắn thì Lý Chấn lại tiếp tục nói:
"Tựa như vừa rồi Hoàng Cường dùng miệng thổi kem, hắn căn bản chưa thấy kem bao giờ, sao có thể biết nước cũng không phải bởi vì nóng mà có? Tây Hoa Đức các hạ không dùng được đũa, là trước kia chưa dùng nên mới vậy, hai người đều chung đạo lý này."
Trong khoảnh khắc, Tây Hoa Đức mặt giống như nhọ nồi.
Lý Chấn sắc mặt như thường, không thèm nhìn Tây Hoa Đức một cái. Lần này, Tây Hoa Đức xem như triệt để lĩnh giáo tính tình của Lý Chấnrồi, người này tuyệt đối không phải là người có thể nuốt xuống cục tức, thuộc laoij người có thù tất báo. Hoa Đức liên tục hai lần đối nghịch với Lý
Chấn, liên tục hai lần bị Lý Chấn phản kích, trong lòng cũng tức giận.
Hắn nhìn Lý Chấn một cái, cố nén giận, nghĩ rằng mình mang cái mặt già này ra cãi nhau với Lý Chấn không phải là mất mặt trên?
Quên đi, không nói nữa, để tránh mất mặt.
Tây Hoa Đức buông đũa, cầm lấy dao nĩa chậm rãi ăn.
Lý Chấn không đuổi cùng giết tận, rất đúng lúc dừng lại, bảo đám người
Tả Tông Đường, Dung Hoành, Hoàng Cường ăn cơm. Người của mình ăn đồ mình, trong lòng rất cao hứng.Một bữa yến hội kết thúc, không khí không ấm không nóng, sau khi yến hội kết thúc, Lâm Khẳng an bài xong cho bọn
Lý Chấn, sau đó nói với Lý Chấn: "Lý tổng thống, các ngươi đường xa mà tới, trước tiên ở San Francisco nghỉ ngơi vào ngày dạo phố, xem tình huống của người Trung Quốc ở đây, sau đó lại khởi hành tới Washington, thế nào?"
Lý Chấn cười nói: "Tổng thống tiên sinh lo lắng chu toàn, cám ơn!"
Lâm Khẳng cười nói: "Đừng khách khí, ta cáo từ, Lý tổng thống nghỉ ngơi sớm."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng xoay người rời khỏi.
Không lâu sau, Hoàng Cường đi nhanh bước vào, nói: "Tổng thống, bên ngoài có một người gọi là Đường Hoài Đức. Người này nói là tổng thương của phố người Hoa, muốn gặp mặt tổng thống."
"Thỉnh!"
Lý Chấn gật đầu nói.
Không lâu sau, tổng thương phố người Hoa Đường Hoài Đức vào cầu kiến Lý Chấn.
Đường Hoài Đức là một lão già năm mươi tuổi, vẫn còn thắt bím. Hắn mặc một kiện trường bào màu đen, râu ngắm dưới cằm cắt tỉa rất tỉ mỉ, quần áo chỉnh tề, không có chút nếp nhắn, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nghiêm túc. Đường Hoài Đức sau khi bước vào, đứng giữa nhà , ôm quyền hành lễ nói: "Lão hủ Đường Hoài Đức, bái kiến tổng thống!"
Lý Chấn xua tay nói: "Đường tiên sinh mời ngồi!"
Đường Hoài Đức theo lời ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, vô cùng cung kính.
Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh ở nước Mỹ ở đã bao nhiêu năm rồi?"
Đường Hoài Đức vừa nghe lời này, lập tức hồi đáp: "Lão hủ năm nay năm mươi sáu tuổi, mà lão hủ là mười tuổi đi theo phụ thân đến nước Mỹ. Cho đến giờ đã bốn mươi sáu năm, đảo mắt nửa đời, đã qua."
Lý Chấn cười bảo: "Đường tiên sinh đang ở xa xứ, lại vẫn nghĩ tới tổng thống Trung Quốc ta đây, tự mình đến dây một chuyến, đây là vinh hạnh của của Lý Chấn ta."
Dừng một chút, Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh ở nước Mỹ sinh hoạt nhiều năm như vậy, có cảm xúc gì?"
Đường Hoài Đức vẻ mặt nghiêm túc, thở dài nói: "Ở nước Mỹ sống mấy chục năm, chuyện gì cũng gặp rồi, thái độ người Mỹ đối đãi với chúng ta như là trên núi và dưới núi! Ta nhớ rõ khi ta hơn mười tuổi đến hai mươi tuổi, đây là một đoạn thời gian khá dài, khi đó người Trung Quốc ở nước
Mỹ được người ta tôn kính, bởi vì là người của Thiên triều thượng quốc tới nước Mỹ được tôn sùng."
"Nhưng, Mãn Thanh không ra gì, quốc lực giảm mạnh, nhất là sau khi Mãn
Thanh bị người nước ngoài khi dễ, những thương nhân tha hương nơi dị quốc như chúng ta bắt đầu khó sớm, bị người Mỹ miệt thị. Khi đó chúng ta giống như là bèo trôi, chịu khổ chỉ đành nuốt vào bụng, bởi vì không ai làm chủ cho chúng ta, không ai để ý tới sinh tử của chúng ta."
" Một đoạn thời gian đó, người phố người Hoa trở nên đoàn kết, mới có thể vượt qua được những ngày gian khổ."
"Về sau, tổng thống hoành không xuất thế, đả bại hai nước Anh Pháp, mở hùng phòng cho Trung Quốc. Thực lực Trung Quốc trở nên cường đại, thái độ của người Mỹ đối với phố người Hoa chúng ta cũng lại đã xảy ra biến hóa."
Biến hóa lớn nhất là quốc thư cáo chư tổng thống ban bố.
" Tin tức này sau khi lọt vào tai nước Mỹ, rất nhiều người Mỹ nghiến răng nghiến lợi căm giận chúng ta, nhưng không còn người Mỹ nào dám tùy ý khi dễ chúng ta, Thậm chí còn có một số người Mỹ khi nhìn thấy chúng ta, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi. Lão hủ sống hơn năm mươi năm, là cảm nhận được nỗi chua xót trong đây nhất, đây là lợi ích quốc gia cường đại mang đến."
"Có thể nói như vậy, không có tổng thống, vốn không có quốc gia chấn hưng quật khởi; không có tổng thống, vốn không có dân chúng Trung Quốc ở nước Mỹ có thể ưỡn thẳng lưng mà sống. Có lẽ, tổng thống sẽ nói lão hủ vuốt mông ngựa, nhưng ngài thể hội rõ ràng rồi sẽ có thể minh bạch. Đây là rất sự thật, rất tàn khốc, không phải là hư ngôn. Ta nhớ rõ một việc, là về chuyện quốc vương đảo quốc Hawai trên Thái Bình Dương."
Quốc vương đảo quốc Hawai Đương nhiệm tên là Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp đệ tứ, khi hắn chưa kế thừa quốc vương, từng nước Mỹ nước Mỹ viếng thăm. Trên đường tới New York, đoàn người của Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp khi ngồi xe lửa chiếm một khoang, nhưng mà trưởng tàu nói với Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp là hắn không có quyền giữ thùng xe này, bởi vì hắn có màu da đen. Bởi vì màu da bất đồng, bọn họ bị đuổi, bị vô số người Mỹ kỳ thị."
"Nước Mỹ còn có rất nhiều người da đen, những người da đen này bị kỳ thị, không có địa vị, không có quyền lợi, chỉ có thể bị chà đạp tùy ý.
Vì sao? Bởi vì bọn họ không có gốc rễ, không có chỗ dựa."
" Bởi vì sự tồn tại của tổng thống, bởi vì Trung Quốc cường đại, đám người sống ở nước ngoài chúng ta mới có thể ngẩng đầu làm việc. Chúng ta đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể tự hào vỗ ngực nói là người
Trung Quốc. Người ta chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khâm phục."
Đường Hoài Đức vẻ mặt kích động, lại đứng lên vái Lý Chấn một cái: "Lão hủ đại biểu cho thương nhân lớn nhỏ của phố người Hoa, đại biểu cho nước Mỹ dân chúng Trung Quốc đang sống ở nước Mỹ, nói một tiếng cám ơn với tổng thống."
Lý Chấn gật gật đầu, cảm khái nói: "Quốc gia quốc gia, có quốc mới có gia, không có quốc gia tồn tại, làm sao có nhà của người."
Dừng một chút, Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh là tổng thương phố người Hoa, ở đây làm nghề gì?"
Đường Hoài Đức trở lại chỗ ngồi ngồi hồi đáp: "Lão hủ kinh doanh một tòa tửu lâu ở phố người Hoa, tên là Đại Đỉnh tửu lâu, chuyên môn bán đồ ăn Trung Quốc, có thể ăn có đồ ăn đủ phong vị Trung Quốc, đây là cung cấp cho người Trung Quốc lưu lạc ở bên ngoài, trừ cái này ra, , Đường gia kinh doanh tơ lụa, lá trà, đồ sứ, đều vận chuyển từ từ Trung Quốc tới rồi bán cho người nước ngoài. Trước mắt, đại đa số thương nhân phố người Hoa thương nhân làm sinh ý này."
Lý Chấn cười nói: "Đường tiên sinh có nghĩ tới về nước hay không."
"Muốn, sao lại không muốn."
Đường Hoài Đức khẽ thở dài, nói: "Người già rồi, đều muốn lá rụng về cội. Lão hủ nghĩ đến tổ tông tổ tiên, cũng muốn về nước nhìn một lần.
Chỉ là chuyện của phố người Hoa rất nhiều, mà lão hủ con cháu đều đã an cư ở nước Mỹ, muốn về cũng không được."
Lý Chấn nói: "Chỉ cần Đường tiên sinh nguyện ý, ta tin cái này không làm khó được Đường tiên sinh, ta tùy thời hoan nghênh Đường tiên sinh về nước."
"Đa tạ tổng thống!" Đường Hoài Đức tiếp tục nói: "Lão hủ tới gặp tổng thống, là đại biểu cho các thương nhân phố người Hoa thỉnh tổng thống tới phố người Hoa. Tất cả thương nhân biết được tổng thống tới San
Francisco, đều vô cùng cao hứng, muốn trò chuyện với tổng thống, muốn gặp tổng thống một lần. Trong thương nhân Của chúng ta, cơ hồ tất cả mọi người đều có bức họa của tổng thống, nhưng chưa bao giờ thấy tổng thống cả."
Lý Chấn nói: "Đi phố người Hoa là khẳng định, nhưng không phải hiện tại. Ta bây giờ còn có chuyện phải thương nghị với tổng thống nước Mỹ, tạm thời không rảnh, để mấy ngày nữa đã, ngươi thấy sao."
Đường Hoài Đức nói: "Tổng thống chịu đi là được, thời gian do tổng thống an bài!"
"Nhất định, nhất định!"
Lý Chấn trên mặt lộ vẻ tươi cười, hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi mới tiễn bước Đường Hoài Đức.
Trở lại chỗ ở, Lý Chấn quát: "Hoàng Cường!"
"Có."
Hoàng Cường đi vào trong thư phòng, cung kính đứng thẳng..
Lý Chấn nói: "Lập tức phái hai gã binh lính Tiêm Đao doanh hoá trang, tới phố người Hoa tìm hiểu. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới phố người Hoa một chuyến."
"Vâng."
Sau khi Hoàng Cường tuân lệnh, xoay người rời khỏi.
Lý Chấn ngồi một mình, nghĩ chuyện của phố người Hoa. Hắn không phải không tin Đường Hoài Đức, mà là vừa tới nước Mỹ, hai mắt tối xầm, không thể lơ là được. Bỗng nhiên Lý Chấn dùng tay vỗ trán: "Quên mất một chuyện lớn rồi."
Lý Chấn hô: "Người đâu!"
Binh lính Tiêm Đao doanh bước vào, giơ tay lên hành lễ..
Lý Chấn phân phó nói: "Đi thỉnh tổng thống nước Mỹ Lâm Khẳng tiên sinh, cùng với quốc vụ khanh Tây Hoa Đức tiên sinh, Nói ta có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với hai người, thỉnh bọn họ đến một chuyến."
Binh lính vâng lời đi mời người.