Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức cùng nhau đi tới chỗ ở của Lý Chấn, nhưng Tây Hoa Đức phụng phịu, vẻ mặt không tình nguyện. Với Tây Hoa Đức, Lý Chấn chính là một con nhím cả người đầy gai, ai chạm vào cũng gặp xui xẻo.
Hắn liên tục đụng Lý Chấn hai lần, hai lần đều bị Lý Chấn đánh cho vỡ đầu, cho nên trong lòng rất không muốn giao tiếp với Lý Chấn. Vào trong phòng nhìn thấy Lý Chấn, Tây Hoa Đức cũng không lộ ra vẻ hòa nhã gì. Hai người ngồi xuống, Lâm Khẳng mỉm cười hỏi: "Lý tổng thống mời chúng ta đến có chuyện gì quan trọng."
Lý Chấn mỉm cười bảo: "Có một số việc muốn tham thảo với hai vị."
Lâm Khẳng nói: "Mời nói!" Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc trở, bởi vì
Lý Chấn là một người nhìn xa và có năng lực. Chuyện Lý Chấn chủ động đề cập khẳng định không đơn giản.
Lý Chấn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Thỉnh hai vị đến, là muốn tham thảo về chế độ nô lệ nước Mỹ với hai vị. Tổng thống tiên sinh và quốc vụ khanh các hạ là cao tầng của nước Mỹ, chẳng lẽ không phát hiện ảnh hưởng bất lợi do chế độ nô lệ mang đến ư?"
Tây Hoa Đức mắt sáng lên, hưng phấn hỏi: "Lý tổng thống cũng cho rằng chế độ nô lệ không hợp lý trên? Ài, ta cũng cho rằng chế độ nô lệ rất không hợp lý."
Lý Chấn gật đầu nói: "Đương nhiên!"
Tây Hoa Đức vừa nghe lời này, càng cảm thấy cao hứng, cảm quan đối với
Lý Chấn đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, hận không thể lên hôn Lý
Chấn mấy cái. Lão nhân này là một người kịch liệt phản đối chế độ nô lệ của nước Mỹ, có được minh hữu Lý Chấn này, một chút vướng mắc với Lý
Chấn trực tiếp bị ném lên chín từng mây, nghiễm nhiên coi Lý Chấn là tri âm.
Không ngờ, Lý Chấn ở bờ đối diện đại dương cũng cho rằng chế độ nô lệ không hợp lý.
Cái này khiến Tây Hoa Đức lâm vào hưng phấn.
Có Lý Chấn ủng hộ, Tây Hoa Đức càng cho rằng hắn kiên trì là chân lý.
Lâm Khẳng nhìn Tây Hoa Đức một cái, thản nhiên hỏi: "Lý tổng thống nghĩ gì về đối với chế độ nô lệ?"
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Ở trước mặt tổng thống tiên sinh, ta chỉ là một người thường, dù sao ta ngay cả tình hình trong nước cơ bản của nước Mỹ cũng không biết, nhiều nhất là lý luận suông. Lâm Khẳng các hạ là tổng thống nước Mỹ, hiểu biết ối với nước Mỹ không nghi ngờ gì nữa là có có quyền có quyền nhất. Đối với chế độ nô lệ, tổng thống tiên sinh cũng có cái nhìn của mình. Ta trước hết mời tổng thống tiên sinh bàn chuyện rồi thảo luận một phen, thế nào!"
Tây Hoa Đức gật đầu nói: "Hay, cách nói này rất hay." Nếp nhăn trên mặt lão tất cả đều giãn ra, khi nhìn về phía Lý Chấn tràn đầy ánh mắt hiền lành.
Tây Hoa Đức lòng tràn đầy vui mừng, Lâm Khẳng lại cân nhắc không ra ý tứ của Lý Chấn.
Theo lý thuyết, Lý Chấn là một ngoại nhân, hắn chủ động đưa ra thảo luận vấn đề của nước Mỹ, đã có hiềm nghi nhúng tay vào đại sự của nước Mỹ,
Nhưng mà nếu xuất phát từ góc độ Lý Chấn và Lâm Khẳng là bạn tốt, Lý
Chấn vì nhắc nhở Lâm Khẳng, cũng có khả năng chủ động nói chuyện với nhau về chuyện này, như vậy có thể thảo luận.
Nhưng mà, Lâm Khẳng phân rất rõ quan hệ riêng với Lý Chấn và quan hệ của hai quốc gia, cho rằng Lý Chấn cũng không phải một người xử trí theo cảm tính xử trí theo cảm tính,, bởi vì quan hệ của hai người mà giúp nước Mỹ.
Huống hồ Tây Hoa Đức ở đây, cái này tuyệt đối không phải hai người nói chuyện với nhau.
Lý Chấn làm như vậy, nhất định có mục đích.
Trong thời gian Ngắn ngủi, trong lòng Lâm Khẳng đã có kế hoạch, nói: "Ta trước tiên muốn nói cái nhìn của ta."
Lý Chấn xua tay nói: "Thỉnh!"
Lâm Khẳng hít vào một hơi thật dài, sau đó chậm rãi nói: "Nước Mỹ Trước mắt, dùng sự khác biệt của nô lệ để phân chia, chỉnh thể chia làm hai trận doanh nam bắc. Phía bắc tôn trọng tự do, công nghiệp, buôn bán, nô lệ chiếm tỉ lệ rất ít."
" Trong đó, trong sáu bang của đông bắc bộ, Miễn Nhân châu, Tân Hãn Bố
Thập Nhĩ châu, Phật Mông Đặc châu, La Đắc đảo châu, Khanh Niết Địch Cách châu và Mã Tát Chư Tắc châu đều thuộc về khu tụ tập công nghiệp và buôn bán mới phát, hình thức rất tương tự với nước Anh, rất ít có nô lệ, nhiều hơn là công nhân trong nhà xưởng. Địa khu Tây bắc bộ, bởi vì thời kì tây tiến vận động chế định tây bắc điều lệ, thế cho nên nông dân tự do nhanh chóng phát triển, vĩnh viễn không có chế độ nô lệ."
" Địa khu đông tây bắc cấu thành toàn bộ kết cấu phía bắc, khiến cho phía bắc phía bắc khu vực ít có nô lệ."
"Phía nam đa số là trang viên người da trắng là chủ nô, khiến cho chế độ nô lệ tồn tại rất nhiều, đã là thâm căn cố đế. những nô lệ này là công cụ kiếm tiền của chủ nô. Một khi nô lệ biến mất, đại lượng chủ nô sẽ không có sức lao động để dùng, sẽ mất đi rất nhiều tài phú."
" Chủ nô sẽ không tùy ý để tài lộ của mình bị cắt, cho nên chế độ nô lệ phía nam đã thâm căn cố đế, muốn giải quyết chế độ nô lệ phía nam, rất khó khăn."
Lâm Khẳng nhíu mày, khẽ thở dài, nói: "Ta trở thành tổng thống Mỹ nhiệm kỳ mới, kiên trì huỷ bỏ chế độ nô lệ, đã có rất nhiều chủ nô bất mãn, đối với chính phủ đối với liên bang cũng tồn tại ý kiến, khó khăn rất lớn."
Tây Hoa Đức nói tiếp: "Tất cả khó khăn, đều là chế độ nô lệ tạo thành.
Chỉ cần chế độ nô lệ tồn tại một ngày, sự phát triển của nước Mỹ sẽ bị chế ước, khó khăn liền cuồn cuộn không ngừng, đây là phải phế trừ."
Dừng một chút, Tây Hoa Đức hỏi: "Lý tổng thống, ngươi có ý kiến gì không?"
Lý Chấn cất cao giọng nói: "Ta đồng ý với cách nói của Tây Hoa Đức các hạ, chế độ nô lệ phải huỷ bỏ."
Lâm Khẳng nói: "Ta cũng đồng ý huỷ bỏ chế độ nô lệ, nhưng, chủ nô là một tỉ lệ công dân rất trọng yếu của nước Mỹ, bọn họ chiếm đại lượng châu, thậm chí trên thực lực quân sựcũng phi thường mạnh mẽ. Một khi áp dụng thủ đoạn cưỡng chế huỷ bỏ chế độ nô lệ, kết quả tạo thành nhất định là quốc gia phân liệt, lâm vào nội chiến."
"Quốc gia phát sinh nội chiến, đối với nước Mỹ mà nói, kết quả cuối cùng nhất định là nước Mỹ nguyên khí đại thương, khiến cho thực lực quân sự của nước Mỹ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. sự phát triển của nước Mỹ cũng sẽ lạc hậu. Bởi vậy, ta cho rằng huỷ bỏ chế độ nô lệ cứ chậm rãi mà đi, huỷ bỏ dần dần, không thể nóng lòng nhất thời."
"Ví dụ như nói, trong Súc Nô châu phía nam, chúng ta có thể phân hoá dần dần, sau đó mượn sức từng bước, biến Súc Nô châu thành lực lượng của chúng ta. Tuy rằng đây là một quá trình gian nan và lâu dài, nhưng đối với quốc gia mà nói, không nghi ngờ gì nữa là tốt. Chỉ cần chịu đi làm, ta tin nhất định có thể thành công."
" Khi ta học tập Hán ngữ, sư phụ của ta từng nói qua một câu Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác. Vì sự phát triển của nước Mỹ, ta nguyện ý vì huỷ bỏ chế độ nô lệ mà không ngừng cố gắng. Vì bảo toàn lãnh thổ quốc gia được toàn vẹn, vì bảo toàn tính mạng của vô số dân chúng, không ngừng cố gắng."
"Bốp bốp."
Lý Chấn vỗ tay tán dương: "Hay cho một tấm lòng."
Tây Hoa Đức hừ một tiếng, nói: "Ta không đồng ý, đây là điều căn bản không thể thực hiện được."
Lâm Khẳng nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ta kiên trì với cái nhìn của ta. Ta là tổng thống Mỹ, ta nên chịu trách nhiệm cho tính mạng của dân chúng
Mỹ."
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói: "Ta thưởng thức nhân của tổng thống tiên sinh, nhưng theo ta thấy, nếu tổng thống tiên sinh thật sự nguyện ý chịu trách nhiệm vì tính mạng của vô số dân chúng, vậy càng nên dao sắc chặt đay rối, dùng thủ đoạn lôi đình huỷ bỏ chế độ nô lệ, đây mới là biện pháp tốt nhất."
"Ồ, nói nghe thử xem?"
Lâm Khẳng trừng mắt nhìn, nghĩ rằng Lý Chấn cuối cùng cũng chịu tiết lộ suy nghĩ rồi.
Khi Lý Chấn đề cập tới chế độ nô lệ của nước Mỹ, trong lòng Lâm Khẳng đã hoài nghi, nhưng vẫn không nghĩ ra được ý đồ của Lý Chấn. Hiện tại nghe thấy Lý Chấn kiên định cho rằng nên áp dụng thủ đoạn lôi đình để huỷ bỏ chế độ nô lệ, trong lòng có suy đoán, mục đích Lý Chấn mời hắn và Tây Hoa Đức tới rất có thể là dẫn phát nội chiến nước Mỹ, thúc đẩy nước Mỹ lâm vào chiến hỏa.
Trong nhất thời, Lâm Khẳng đối với Lý Chấn đã có một tia đề phòng.
Đồng thời, hắn rất chán ghét cách làm của Lý Chấn.
Tốt xấu gì Lý Chấn ngươi cũng là tổng thống của một nước lớn, thân phận tôn quý mà lại đi kích động chiến tranh nước Mỹ.
Lâm Khẳng nhìn chằm chằm Lý Chấn, vẻ mặt bình tĩnh, không có lộ ra chút dấu hiệu nào.
Trên mặt Lý Chấn mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng đã tính trước kỹ càng, nói: " Tổng thống tiên sinh ngươi muốn phân hoá mượn sức chủ nô phía nam , khiến cho chủ nô của Súc Nô châu phía nam, ta cho rằng điều này hoàn toàn là không thể được. Đầu tiên, nếu Súc Nô châu phía nam là chủ nô khống chế, bọn họ đều là chủ nô. Đều khống chế nô lệ. Tổng thống tiên sinh muốn phân hoávà mượn sức chủ nô, là thành lập trên cơ sở bọn họ không thể có nô lệ."
"Cái này giống như một ma quỷ thu gặt tính mạng con người nhìn thấy một người bình thường, ma quỷ bảo ngươi giao mạng cho hắn, sau đó có thể cho tiền tài vô tận. Thử nghĩ một chút, mạng là căn bản của con người, nếu như mạng không còn, vậy lấy gì ra mà tiêu tiền? Chủ nô của Súc Nô châu đã không có nô lệ miễn phí, sẽ không còn được gọi là chủ nô."
" Đương nhiên, tổng thống tiên sinh có thể nói còn có thể chọn dùng phương thức phân hoá mượn sức còn lại, hoặc là sử dụng tiền tài để mượn sức, hoặc là sử dụng quyền lợi để phân hoá. Nhưng chủ nô Súc Nô châu phía nam chẳng lẽ không có tiền sao? Ngược lại, tiền của bọn họ rất nhiều, là một nhóm người giàu có nhất nước Mỹ. Không chỉ như vậy, bọn họ ở phía nam cũng có quyền lợi cực lớn, giống như quốc gia trong quốc gia vậy."
"Muốn sử dụng quyền lợi và tiền tài dụ dỗ, cũng không thể thực hiện được."
Lý Chấn cất cao thanh âm: "Tổng thống tiên sinh quên một vấn đề căn bản. Nô lệ chính là mệnh căn của chủ nổ, là hòn đá tẳng của sự tồn tại của bọn họ. Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, chủ nô đều không thể giao mệnh căn cho ngươi được, muốn mượn sức chủ nô là không thể.
Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, đều vô dụng."
"Sâu sắc!"
Tây Hoa Đức vuốt chòm râu, liên tục gật đầu.
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, hai mắt tỏa sáng, giống như phát hiện tân đại lục.
Lâm Khẳng tuy nói rất khinh thường Mục đích của Lý Chấn, nhưng Lâm Khẳng không thừa nhận cũng không được phân tích của Lý Chấn có đạo lý nhất định.
Mệnh căn của Chủ nô là nô lệ, không cho phép bất kỳ ai giải phóng nô lệ.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Nếu chủ nô không thể mượn sức phân hoá, vậy thống tiên sinh muốn chậm rãi cảm hóa bọn họ, con đường không đi được. Thậm chí tổng thống tiên sinh muốn từng bước huỷ bỏ chế độ nô lệ, cũng khó thực hiện, bởi vì chủ nô Súc Nô châu phía nam sẽ không ngồi chờ chết.
Đổi lại là ta, đổi lại là tổng thống tiên sinh, đổi lại là Tây Hoa Đức các hạ, nhìn thấy kẻ địch rút đao gây nguy hiểm tới tính mạng, cũng sẽ không ngồi chờ chết."
"Vì vậy, ta cho rằng chính phủ liên bang không áp dụng biện pháp trước thì kết quả cuối cùng nhất định là Súc Nô châu phía nam áp dụng trước, trước một bước phát động chiến tranh tấn công chính phủ liên bang, tiến tới phủ định chính phủ liên bang, thực hiện quy định tồn tại vĩnh hằng của Súc Nô châu."
Phía bắc và phía nam là hai cực đoan, có mâu thuẫn không thể điều hòa.
Một nơi tôn trọng tự do, nơi kia lại hoành hành chế độ nô lệ, hai bên tựa như nước lửa không thể dung hòa, nhất định phát sinh mâu thuẫn, bất kể hiện tại hay là sau này xuất hiện hòa bình ngắn ngủi, nhưng chung quy sẽ phát sinh chiến tranh, đây là bản chất của hai bên quyết định.
Bởi vậy, muốn giải quyết sự tồn tại của chế độ nô lệ, chính phủ liên bang phải tiên phát chế nhân, dùng thủ đoạn lôi đình thu phục Súc Nô châu phía nam, rồi quyết đoán huỷ bỏ chế độ nô lệ, đây là biện pháp thích hợp nhất."
"Nói rất hay!"
Tây Hoa Đức gật đầu nói: "Ta đồng ý với phân tích của Lý tổng thống, nam bắc hai bên tất phải đánh một trận."
Lâm Khẳng lắc đầu nói: "Ta không đồng ý!"
Tây Hoa Đức nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Chấn trong lòng cười khẽ, hắn vừa mới nhìn thấy biến hóa trên mặt Lâm Khẳng, tình hình đó rõ ràng là Lâm Khẳng công nhận một bộ phận quan điểm của hắn, nhưng Khẳng lại không đồng ý, hiển nhiên là khẩu bất ứng tâm.
Lâm Khẳng nói: "Nam bắc hai bên có mâu thuẫn, nhưng sẽ không nội chiến."
Lý Chấn cười nói: "Lý do?"
Lâm Khẳng nói: "Chính phủ liên bang thành lập gần trăm năm, cho dù bên trong có mâu thuẫn nhỏ, nhưng tổng thể đều chân thành đoàn kết. Có mâu thuẫn, có thể thông qua phương thức bất đồng để giải quyết, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn dùng chiến tranh. Thống đốc của Súc Nô châu Phía nam cũng minh bạch nguy hại khi khai chiến. Ta phỏng đoán, chủ nô phía nam có thể sẽ hội đề cử ra một đầu lĩnh, sau đó đến Washington hiệp với chúng ta. Ta tin, các chủ nô phía nam sẽ chọn biện pháp này."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Dựa theo phân tích của tổng thống tiên sinh, nếu không thể đạt thành ý kiến của hai bên thì sao?"
Lâm Khẳng cười nói nói: "Chỉ cần thành tâm thành ý, nhất định có thể thành công."
Tây Hoa Đức nhíu mày, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta vẫn tán thành phân tích của Lý tổng thống."
Lâm Khẳng khẳng định nói: "Ta tin vào phán đoán của ta!"
Lý Chấn nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Nếu tổng thống tiên sinh kiên quyết cho rằng nước Mỹ sẽ không phát sinh chiến tranh, ta sẽ không nói nhiều nữa, chuyện này đến đây là dừng. Ta tin, sự thật thắng cho hùng biện, tất cả chuyện sẽ được công bố trong tương lai."
"Cáo từ!"
Lâm Khẳng đứng lên đi.
Lý Chấn đứng dậy tiễn Tây Hoa Đức và Lâm Khẳng.
Sau khi Hai người ly khai chỗ ở của Lý Chấn, mặt Tây Hoa Đức lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt căm giận trầm giọng nói: "Tổng thống tiên sinh, xin ngài đừng có thành kiến với Lý tổng thống nữa, lời hắn nói rất có đạo lý, nam bắc hai bên rất có thể sẽ phát sinh chiến tranh. Hơn nữa, Lý tổng thống nhiệt tâm giúp chúng ta, đây là hắn nể ngài là bạn nên mới nói ra, xin ngài hãy nhìn vào nội tâm của ngài."
Lâm Khẳng dừng lại, cười lạnh nói: "Bằng hữu? Lý Chấn không phải người xử trí theo cảm tính hắn làm như vậy là có mục đích."
"Mục đích gì?" Tây Hoa Đức truy hỏi.
Lâm Khẳng hồi đáp: "Lý Chấn ngoài mặt thì là muốn dấy lên nội chiến Mỹ.
Ngươi chắc minh bạch hậu quả tuyên chiến với Súc Nô châu phía nam, trận chiến này mà đánh, quốc gia sẽ chịu bao nhiêu ảnh hưởng? Ngươi chắc minh bạch. Nhất là, một khi nam bắc giao chiến, đã là khó có thể kết thúc, , đến lúc đó Lý Chấn chặn ngang một cước, ảnh hưởng đối với nước Mỹ thế nào chắc ngươi hiểu."
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Lý Chấn sẽ không xấu như vậy đâu."
Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta và Lý Chấn là bạn thì là bạn, , đây là chuyện riêng. Nhưng, ta là tổng thống nước Mỹ, Lý Chấn là tổng thống Trung Quốc, đều đại biểu cho quốc gia của mình, đều có lập trường của mình, nên nghĩ cho quốc gia của mình. Ta tin, chúng ta nhất định có thể dần dần chiếm được Súc Nô châu phía nam, huỷ bỏ chế độ nô lệ, đừng phân tích của Lý Chấn."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng đi nhanh rời khỏi.
Tây Hoa Đức khẽ thở dài, đi theo Lâm Khẳng.