Khi Lý Chấn đề cập tới chế độ nô lệ của nước Mỹ, trong lòng Lâm Khẳng đã hoài nghi, nhưng vẫn không nghĩ ra được ý đồ của Lý Chấn. Hiện tại nghe thấy Lý Chấn kiên định cho rằng nên áp dụng thủ đoạn lôi đình để huỷ bỏ chế độ nô lệ, trong lòng có suy đoán, mục đích Lý Chấn mời hắn và Tây Hoa Đức tới rất có thể là dẫn phát nội chiến nước Mỹ, thúc đẩy nước Mỹ lâm vào chiến hỏa.
Trong nhất thời, Lâm Khẳng đối với Lý Chấn đã có một tia đề phòng.
Đồng thời, hắn rất chán ghét cách làm của Lý Chấn.
Tốt xấu gì Lý Chấn ngươi cũng là tổng thống của một nước lớn, thân phận tôn quý mà lại đi kích động chiến tranh nước Mỹ.
Lâm Khẳng nhìn chằm chằm Lý Chấn, vẻ mặt bình tĩnh, không có lộ ra chút dấu hiệu nào.
Trên mặt Lý Chấn mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng đã tính trước kỹ càng, nói: " Tổng thống tiên sinh ngươi muốn phân hoá mượn sức chủ nô phía nam , khiến cho chủ nô của Súc Nô châu phía nam, ta cho rằng điều này hoàn toàn là không thể được. Đầu tiên, nếu Súc Nô châu phía nam là chủ nô khống chế, bọn họ đều là chủ nô. Đều khống chế nô lệ. Tổng thống tiên sinh muốn phân hoávà mượn sức chủ nô, là thành lập trên cơ sở bọn họ không thể có nô lệ."
"Cái này giống như một ma quỷ thu gặt tính mạng con người nhìn thấy một người bình thường, ma quỷ bảo ngươi giao mạng cho hắn, sau đó có thể cho tiền tài vô tận. Thử nghĩ một chút, mạng là căn bản của con người, nếu như mạng không còn, vậy lấy gì ra mà tiêu tiền? Chủ nô của Súc Nô châu đã không có nô lệ miễn phí, sẽ không còn được gọi là chủ nô."
" Đương nhiên, tổng thống tiên sinh có thể nói còn có thể chọn dùng phương thức phân hoá mượn sức còn lại, hoặc là sử dụng tiền tài để mượn sức, hoặc là sử dụng quyền lợi để phân hoá. Nhưng chủ nô Súc Nô châu phía nam chẳng lẽ không có tiền sao? Ngược lại, tiền của bọn họ rất nhiều, là một nhóm người giàu có nhất nước Mỹ. Không chỉ như vậy, bọn họ ở phía nam cũng có quyền lợi cực lớn, giống như quốc gia trong quốc gia vậy."
"Muốn sử dụng quyền lợi và tiền tài dụ dỗ, cũng không thể thực hiện được."
Lý Chấn cất cao thanh âm: "Tổng thống tiên sinh quên một vấn đề căn bản. Nô lệ chính là mệnh căn của chủ nổ, là hòn đá tẳng của sự tồn tại của bọn họ. Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, chủ nô đều không thể giao mệnh căn cho ngươi được, muốn mượn sức chủ nô là không thể.
Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, đều vô dụng."
"Sâu sắc!"
Tây Hoa Đức vuốt chòm râu, liên tục gật đầu.
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, hai mắt tỏa sáng, giống như phát hiện tân đại lục.
Lâm Khẳng tuy nói rất khinh thường Mục đích của Lý Chấn, nhưng Lâm Khẳng không thừa nhận cũng không được phân tích của Lý Chấn có đạo lý nhất định.
Mệnh căn của Chủ nô là nô lệ, không cho phép bất kỳ ai giải phóng nô lệ.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Nếu chủ nô không thể mượn sức phân hoá, vậy thống tiên sinh muốn chậm rãi cảm hóa bọn họ, con đường không đi được. Thậm chí tổng thống tiên sinh muốn từng bước huỷ bỏ chế độ nô lệ, cũng khó thực hiện, bởi vì chủ nô Súc Nô châu phía nam sẽ không ngồi chờ chết.
Đổi lại là ta, đổi lại là tổng thống tiên sinh, đổi lại là Tây Hoa Đức các hạ, nhìn thấy kẻ địch rút đao gây nguy hiểm tới tính mạng, cũng sẽ không ngồi chờ chết."
"Vì vậy, ta cho rằng chính phủ liên bang không áp dụng biện pháp trước thì kết quả cuối cùng nhất định là Súc Nô châu phía nam áp dụng trước, trước một bước phát động chiến tranh tấn công chính phủ liên bang, tiến tới phủ định chính phủ liên bang, thực hiện quy định tồn tại vĩnh hằng của Súc Nô châu."
Phía bắc và phía nam là hai cực đoan, có mâu thuẫn không thể điều hòa.
Một nơi tôn trọng tự do, nơi kia lại hoành hành chế độ nô lệ, hai bên tựa như nước lửa không thể dung hòa, nhất định phát sinh mâu thuẫn, bất kể hiện tại hay là sau này xuất hiện hòa bình ngắn ngủi, nhưng chung quy sẽ phát sinh chiến tranh, đây là bản chất của hai bên quyết định.
Bởi vậy, muốn giải quyết sự tồn tại của chế độ nô lệ, chính phủ liên bang phải tiên phát chế nhân, dùng thủ đoạn lôi đình thu phục Súc Nô châu phía nam, rồi quyết đoán huỷ bỏ chế độ nô lệ, đây là biện pháp thích hợp nhất."
"Nói rất hay!"
Tây Hoa Đức gật đầu nói: "Ta đồng ý với phân tích của Lý tổng thống, nam bắc hai bên tất phải đánh một trận."
Lâm Khẳng lắc đầu nói: "Ta không đồng ý!"
Tây Hoa Đức nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Chấn trong lòng cười khẽ, hắn vừa mới nhìn thấy biến hóa trên mặt Lâm Khẳng, tình hình đó rõ ràng là Lâm Khẳng công nhận một bộ phận quan điểm của hắn, nhưng Khẳng lại không đồng ý, hiển nhiên là khẩu bất ứng tâm.
Lâm Khẳng nói: "Nam bắc hai bên có mâu thuẫn, nhưng sẽ không nội chiến."
Lý Chấn cười nói: "Lý do?"
Lâm Khẳng nói: "Chính phủ liên bang thành lập gần trăm năm, cho dù bên trong có mâu thuẫn nhỏ, nhưng tổng thể đều chân thành đoàn kết. Có mâu thuẫn, có thể thông qua phương thức bất đồng để giải quyết, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn dùng chiến tranh. Thống đốc của Súc Nô châu Phía nam cũng minh bạch nguy hại khi khai chiến. Ta phỏng đoán, chủ nô phía nam có thể sẽ hội đề cử ra một đầu lĩnh, sau đó đến Washington hiệp với chúng ta. Ta tin, các chủ nô phía nam sẽ chọn biện pháp này."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Dựa theo phân tích của tổng thống tiên sinh, nếu không thể đạt thành ý kiến của hai bên thì sao?"
Lâm Khẳng cười nói nói: "Chỉ cần thành tâm thành ý, nhất định có thể thành công."
Tây Hoa Đức nhíu mày, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta vẫn tán thành phân tích của Lý tổng thống."
Lâm Khẳng khẳng định nói: "Ta tin vào phán đoán của ta!"
Lý Chấn nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Nếu tổng thống tiên sinh kiên quyết cho rằng nước Mỹ sẽ không phát sinh chiến tranh, ta sẽ không nói nhiều nữa, chuyện này đến đây là dừng. Ta tin, sự thật thắng cho hùng biện, tất cả chuyện sẽ được công bố trong tương lai."
"Cáo từ!"
Lâm Khẳng đứng lên đi.
Lý Chấn đứng dậy tiễn Tây Hoa Đức và Lâm Khẳng.
Sau khi Hai người ly khai chỗ ở của Lý Chấn, mặt Tây Hoa Đức lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt căm giận trầm giọng nói: "Tổng thống tiên sinh, xin ngài đừng có thành kiến với Lý tổng thống nữa, lời hắn nói rất có đạo lý, nam bắc hai bên rất có thể sẽ phát sinh chiến tranh. Hơn nữa, Lý tổng thống nhiệt tâm giúp chúng ta, đây là hắn nể ngài là bạn nên mới nói ra, xin ngài hãy nhìn vào nội tâm của ngài."
Lâm Khẳng dừng lại, cười lạnh nói: "Bằng hữu? Lý Chấn không phải người xử trí theo cảm tính hắn làm như vậy là có mục đích."
"Mục đích gì?" Tây Hoa Đức truy hỏi.
Lâm Khẳng hồi đáp: "Lý Chấn ngoài mặt thì là muốn dấy lên nội chiến Mỹ.
Ngươi chắc minh bạch hậu quả tuyên chiến với Súc Nô châu phía nam, trận chiến này mà đánh, quốc gia sẽ chịu bao nhiêu ảnh hưởng? Ngươi chắc minh bạch. Nhất là, một khi nam bắc giao chiến, đã là khó có thể kết thúc, , đến lúc đó Lý Chấn chặn ngang một cước, ảnh hưởng đối với nước Mỹ thế nào chắc ngươi hiểu."
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Lý Chấn sẽ không xấu như vậy đâu."
Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta và Lý Chấn là bạn thì là bạn, , đây là chuyện riêng. Nhưng, ta là tổng thống nước Mỹ, Lý Chấn là tổng thống Trung Quốc, đều đại biểu cho quốc gia của mình, đều có lập trường của mình, nên nghĩ cho quốc gia của mình. Ta tin, chúng ta nhất định có thể dần dần chiếm được Súc Nô châu phía nam, huỷ bỏ chế độ nô lệ, đừng phân tích của Lý Chấn."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng đi nhanh rời khỏi.
Tây Hoa Đức khẽ thở dài, đi theo Lâm Khẳng.
San Francisco, phố người Hoa!
Lúc này, trên ngã tư đường phố người Hoa chiêng trống vang trời, vũ sư múa rồng. Náo nhiệt vô cùng.
Cửa hàng tửu lâu hai bên Ngã tư đường cũng đều giăng đèn kết hoa. trên Ngã tư đường, đầu người lố nhố, vô số người mặc quần áo mới tụ tập ở đây. Những người này Những người này, có lão già tóc đã bạc, có nữ lang tuổi thanh xuân mặt hồng, có nam tử trung niên vẻ mặt chờ mong. Tất cả mọi người đứng trên ngã tư đường, cao giọng đàm luận, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong. Bởi vì tổng thống Lý Chấn sắp đến phố người Hoa, tin tức này sau khi được truyền ra. Khiến cho phố người Hoa sôi trào.
Vị trí trung tâm Phố người Hoa có một tòa kiến trúc Trung Quốc hai tầng.Tòa kiến trúc này rường cột chạm trổ, cổ kính, khắp nơi đều lộ ra phong cách kiến trúc của Trung Quốc, cấu thành vẻ khác biệt với rất nhiều căn nhà lớn chung quanh.
Tửu lâu lão chính là Đại Đỉnh tửu lâu Đường Hoài Đức kinh doanh.
Cửa lớn, Đường Hoài Đức dẫn theo một đám thương nhân ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng.
Hôm nay, Đường Hoài Đức mặc miên màu đen mới tinh, râu chải chuốt, sửa sang lại quần áo, tinh thần chấn hưng. Bên cạnh Đường Hoài Đức có những thương nhân mặc quần áo các màu, cao thấp mập ốm, mỗi người một vẻ, đều tươi cười chờ Lý Chấn tới.
"Đường tổng thương, lần trước ngài tự mình bái phỏng Lý tổng thống, được thấy tướng mạo của Lý tổng thống, lão nhân gia rốt cuộc có bộ dạng gì, có phải ngọc thụ lâm phong như trên tranh không?"
"Đường lão gia tử, ta cảm thấy Lý tổng thống trên bức họa không chân thực. Tốt xấu gì Lý tổng thống là một người xuất thân quân nhân, cầm binh ngàn vạn, hơn nữa hắn giận lên là khiến cho quan viên lớn nhỏ nước
Mỹ nơm nớp lo sợ. Người Như vậy khẳng định là một người rất hung. Ta đoán Lý tổng thống dáng người khôi ngô cao lớn, eo thon lưng rộng, khí thế mười phần."
"Đường tổng thương, mọi người đều chưa thấy qua, ngươi kể lại đi."
"Vừa nghĩ tới có thể gặp Lý tổng thống, ta liền không nhịn được hưng phấn. Thử nghĩ một chút, chúng ta có thể gặp mặt thậm chí nói chuyện với tổng thống tổng thống, đây là chuyện vẻ vang cỡ nào."
Các Thương nhân quay chung quanh Đường Hoài Đức,mồm năm miệng mười hỏi.
Đường Hoài Đức trên mặt lộ ra vẻ, kiêu ngạo bởi vì chỉ có hắntừng bái kiến Lý Chấn.
Nhìn khuôn mặt chờ mong của mọi người., Đường Hoài Đức hồi đáp: "Chư vị, chư vị, thỉnh mọi người yên tâm, tổng thống là một người rất hiền lành, không hề kênh kiệu, không mang tới cảm giác cao cao tại thượng. Mọi người cũng đừng suy đoán tướng mạo của tổng thống, tổng thống thực sự là một nam tử anh tuấn tiêu sái, có thể gọi là hơn cả Phan An. Chờ một lát tổng thống tới Đại Đỉnh tửu lâu rồi, các ngươi sẽ biết."
Các thương nhân nghe xong, lại vẻ mặt chờ mong.
"Tổng thống tới, tổng thống tới!"
Khi Mọi người đang chờ Lý Chấn thì người hầu của Đại Đỉnh tửu lâu chạy về.
Lần này, vô số người lập tức đi về phía trước để nhìn.
Một bộ phận thương nhân Đứng bên cạnh Đường Hoài Đức sải bước, rất nhanh đi tới chỗ Lý Chấn bước vào. Nhưng, Đường Hoài Đức cùng với bộ phận thương nhân không động đây, vẫn ở lại cửa Đại Đỉnh tửu lâu chờ đợi. Tin tức Lý Chấn đến phố người Hoa sớm đã truyền ra, vô số dân chúng phố người Hoa đều biết, cho nên trên đường Lý Chấn đến nhất định người người tấp nập.
Hộ vệ Đi theo để bảo hộ an toàn cho Lý Chấn, i không cho phép dân chúng tới gần, cho nên đi cũng không thể tới gần Lý Chấn. Quả nhiên,, dân chúng thương nhân đi tới đều không nhìn thấy Lý Chấn.
Như vậy, đội ngũ không ngừng đi về phía trước.
Đứng từ trên cao quan sát, như là một dòng nước lũ màu đen lưu động.
Không lâu sau, Lý Chấn đi tới cửa Đại Đỉnh tửu lâu.
Hoàng Cường đi theo bên cạnh Lý Chấn, ngẩng đầu quan sát chung quanh Đại Đỉnh tửu lâu, sau đó hơi gật đầu. Lập tức, hắn mới đi theo Lý Chấn tiếp tục đi về phía trước, bảo hộ an toàn cho Lý Chấn. Lý Chấn đi đến trước người Đường Hoài Đức, mỉm cười bảo: "Đường tổng thương, chúng ta lại gặp mặt. Mấy ngày không gặp, Đường tổng thương càng thêm có tinh thần, chắc là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái."
Đường Hoài Đức cười nói: "Tổng thống quang lâm, đây là đại hỷ sự của thương nhân phố người Hoa."
Các Thương nhân nghe vậy đều hành lễ với Lý Chấn.
Lý Chấn mỉm cười gật đầu, nhất nhất đáp lễ.
Đường Hoài Đức xua tay nói: "Tổng thống, trên lầu đã dọn xong yến hội, thỉnh!"
Lý Chấn việc nhân đức không nhường ai đi ở phía trước, Đường Hoài Đức cùng với đám thương nhân đi theo phía sau. Hoàng Cường xoay người phân phó vài câu, bảo binh lính gác ở cửa, sau đó dẫn theo mười tên binh lính Tiêm Đao doanh đi theo phía sau, lên lầu hai của tửu lâu. Hoàng Cường phụ trách an toàn cho Lý Chấn, mấy ngày này vì bảo hộ cho Lý Chấn được an toàn ở phố người Hoa, cơ hồ không được ngủ.
Từ chỗ ở của Lý Chấn chỗ ở đến phố người Hoa, Hoàng Cường đều an bài chu mật. Đại Đỉnh tửu lâu cũng vậy. Trong tửu lâu tất cả đều được kiểm tra, bao gồm cả rượu và thức ăn trên yến hội của đám người Lý Chấn và Đường Hoài Đức, đều kiểm tra kỹ càng.
Toàn bộ quá trình, đều nằm trong sự khống chế của Hoàng Cường.
Sau khi lên lầu hai, Lý Chấn ngồi xuống đầu tiên, sau đó là đám thương nhân trọng yếu Đường Hoài Đức ngồi xuống quanh Lý Chấn, người địa vị hơi chút một chút thì ngồi xuống vị trí còn lại.
Ghế được bố trí trên tầng hai của tửu lâu đã được ngồi kín.
Đường Hoài Đức hai tay đặt trên đầu gối, tươi cười cao giọng nói: "Khi tổng thống chưa tới Đại Đỉnh tửu lâu, mọi người nhao nhao nghị luận, đoán tổng thống có bộ dạng gì. Hiện khi nhìn thấy tổng thống, cuối cùng cũng được thỏa lòng."
Lý Chấn cất cao giọng nói: "Không dọa mọi người chứ?"
"Không có, không có, tướng mạo của tổng thống so với Phan An thì tuyệt đối là anh tuấn vô cùng."
"Chưa nhìn chưa biết, vừa thấy đã phải nhảy cững lên. Tổng thống quả thực giống như thần tiên từ trong tranh đi ra, phong tư hơn người, giống như thiên thần hạ phàm. Theo ta thấy, tổng thống khẳng định đã làm ngàn vạn nữ tử tuổi thanh xuân mê đắm. May mắn của ta nữ nhi không tới, nếu không khẳng định bị tổng thống hấp dẫn rồi."
"Tổng thống bộ dạng ngọc thụ lâm phong, làm đám chúng ta hổ thẹn.".
Một câu hỏi của đơn giản Lý Chấn khiến không khí trên lầu lập tức trở nên sinh động.
Đường Hoài Đức bưng chén rượu, nói thêm: "Tổng thống, đám thương nhân ở nước Mỹ chúng ta hoặc là dân chúng Trung Quốc ở nước Mỹ, bởi vì được tổng thống che chở mới có thể bình an sống qua ngày ở nước Mỹ, không bị người ta khi dễ, không bị người xem thường. Hôm nay, tất cả thương nhân phố người Hoa chúng ta kính tổng thống một chén rượu, để tỏ lòng biết ơn của chúng ta."
Dứt lời, các thương nhân đều bưng chén rượu đứng lên.
Ai nấy nhìn Lý Chấn, đều thần sắc kích động, lộ ra vẻ cảm kích.
Lý Chấn cũng cầm chén rượu đứng lên, hắn nhìn chung quanh một vồng, cười nói nói: "Quốc gia cường đại không phải công lao của một mình ta, là vô số người cùng nhau cố gắng. Ta đại biểu cho mọi người cám ơn lời khen của chư vị, xin uống trước, mời."
Dứt lời, Lý Chấn cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Các Thương nhân lại khen Lý Chấn một phen rồi mới uống rượu, sau đó đều ngồi xuống.