San Francisco, văn phòng thị trưởng.
Một lão già đeo kính mặc lễ phục màu đen, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn cúi đầu, đang cẩn thận nghiên cứu một bộ sơn thủy họa Trung Quốc. Người này tên là Bảo Uy Nhĩ, là thị trưởng San Francisco, hiện tại đã sáu mươi lăm tuổi, nhưng hắn vẫn ngồi trên vị trí thị trưởng, không về hưu.
Thật lâu sau, Bảo Uy Nhĩ mới buông kính lúp trong tay.
Hắn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt uể oải, giận dữ nói: "Chẳng có gì làm, đành gửi gắm tình cảm vào trong sơn thủy họa. Tốt xấu gì ta cũng là một thị trưởng, là quan chấp chính của San Francisco, lại không có tư cách nghênh đón Lý tổng thống, quá khi dễ người ta rồi. Chẳng lẽ ta không có huyết thống người da trắng thuần khiết nên bị cách ly trên? Đáng giận, đáng giận, thật sự là rất đáng giận!"
Ông cố của Bảo Uy Nhĩ không phải là người da trắng, mà là một người da đen, lại cưới người da trắng làm vợ. Tổ phụ của hắn là hỗn huyết, đến thời Bảo Uy Nhĩ thì trên người của Bảo Uy Nhĩ đã không còn đặc trưng của người da đen, nhìn qua thì hoàn toàn chính là một người da trắng.
Nhưng, tổ tiên của Bảo Uy Nhĩ là người da đen thì lại không có cách nào gạt bỏ.
Bởi vì ông cố của hắn là một người da đen, rất nhiều chỗ hắn đều bị đãi ngộ không công bình. Cho dù đảm nhiệm thị trưởng, có quyền lực rất lớn, nhưng ở một số chỗ hắn vẫn bị người da trắng nước Mỹ nhìn với vẻ khinh bỉ
"Thùng thùng!"
Bên ngoài Văn phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Vào đi." Bảo Uy Nhĩ phân phó nói.
Một người hầu cung kính bước vào, hành lễ với Bảo Uy Nhĩ nói: "Thị trưởng tiên sinh, thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức tiên sinh tới chơi, có việc gấp muốn gặp ngài."
Bảo Uy Nhĩ nói: "Thỉnh!"
Người hầu đi truyền tin, không lâu sau, Đường Hoài Đức bước vào.
Trong tay Đường Hoài Đức còn cầm một bộ quyển trục phong cách cổ xưa. Hắn đi tới trước mặt Bảo Uy Nhĩ, buông quyển trục xuống, rồi hai tay đặt lên bàn, mỉm cười bảo: "Lão bằng hữu, ta mới từ một cửa hàng đồ cổ mua được một bộ sơn thủy họa trân quý, là hoàng đế Tống Triều Trung Quốc tự tay vẽ, phi thường trân quý. Lần này, tuyệt đối là chân phẩm, không lừa ngươi đâu."
"Ồ, thật vậy trên? Vậy thì tốt quá. Mau mở ra cho ta xem."
Trong mắt Bảo Uy Nhĩ tinh quang lấp lánh, hưng phấn không thôi.
Đường Hoài Đức và Bảo Uy Nhĩ sở dĩ có thể móc nối quan hệ, chính là vì sơn thủy họa Trung Quốc. Bảo Uy Nhĩ là một người yêu thích sơn thủy họa Trung Quốc, hắn và Đường Hoài Đức đều là người yêu tranh như ạng. Thường xuyên qua lại, hai người dần dần liền quen thuộc, thành bạn tốt. Chính bởi vậy, Đường Hoài Đức mới có thể dễ dàng tiến vào văn phòng thị trưởng của Bảo Uy Nhĩ.
Đường Hoài Đức mở tranh ra. Bảo Uy Nhĩ lập tức cầm lấy kính lúp, cẩn thận xem xét.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ Bảo Uy Nhĩ mới đứng lên.
Hắn nuốt nước miếng, không nhịn được xoa xoa tay, nhe răng hưng phấn nói: "Lão bằng hữu, bức tranh chữ này đúng là chính phẩm của hoàng đế Tống Triều Triệu Cát, không phải đồ dỏm. Bức họa này vô giá, có thể nói là phẩm."
Đường Hoài Đức nói: "Lão bằng hữu thích, tặng cho ngươi."
Bảo Uy Nhĩ ngồi xuống, hắc hắc cười: "Trung Quốc thường nói vô công bất thụ lộc, ta cũng không dám tùy tiện nhận đồ của ngươi. Huống hồ, Đường Hoài Đức ngươi là thương nhân đại danh đỉnh đỉnh phố người Hoa, cũng không chịu làm ăn lỗ vốn. Lần này cầm họa của Triệu Cát tới tìm ta, khẳng định là có đại sự xảy ra, cho nên mới cam nguyện tặng cho ta bức họa này. Hắc, đừng gạt ta nói là ngươi mua được trong tiệm đồ cổ, tranh trân quý như vậy không thể lấy ra để bán, tuyệt đối là tranh trân quý của Đường Hoài Đức ngươi."
Đường Hoài Đức cũng không nói dối: "Lão bằng hữu tuệ nhãn như đuốc."
Cằm Bảo Uy Nhĩ hơi hếch lên, nói: "Hai người Chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, rất hiểu nhau. Ta hiểu ngươi còn thấu triệt hơn so với thân nhân của ngươi. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn ta giúp, chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, tuyệt đối không chối từ."
Đường Hoài Đức khẽ thở dài, nói: "Đúng là có đại sự."
Bảo Uy Nhĩ nói: "Rốt cuộc là chuyện gì, nói thẳng ra đi. Bức họa này ta không nhận vội, trước tiên phải nói là chuyện gì đã. Có thể kinh động tới Đường Hoài Đức ngươi thì chắc không phải chuyện bình thường."
Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thê tử của huynh đệ Hồng Dịch, môn chủ Hồng môn bị quản sự nhà xưởng cưỡng gian, sau khi chuyện phát sinh, nữ tử về nhà liền tự sát. Hồng Dịch nhận được tin tức, dẫn người tới nhà xưởng đòi lại công đạo, yêu cầu quản sự nước Mỹ nhận lỗi. Nhưng quản sự không chỉ không xin lỗi, còn phái người đuổi Hồng Dịch ra ngoài. Hai bên phát sinh tranh đấu, quản sự bị Hồng Dịch giết chết, một bộ phận người Mỹ bảo hộ nhà xưởng cũng bị giết chết. Hiện giờ Hồng Dịch đã bị bắt, kế tiếp rất có thể bị xử tử, ta là vì chuyện này mà đến."
Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Lão bằng hữu, thứ cho ta bất lực!"
Đường Hoài Đức hỏi: "Vì sao?"
Bảo Uy Nhĩ hồi đáp: "Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, nhất là Lâm Khẳng tổng thống cùng với quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ đều đang ở San Francisco, chuyện này lọt vào tai họ, bọn họ nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay, kết cục của Hồng Dịch nhất định là bị xử tử. Về phần đồng đảng Hồng môn đã chạy thoát, cũng đều sẽ tiếp tục đuổi bắt. Lão bằng hữu à, ngươi cũng đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không sẽ bất lợi cho ngươi."
Đường Hoài Đức nói: "Chẳng lẽ giữ mạng của Hồng Dịch cũng không được sao? Cho dù ngồi tù cũng không sao!"
Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Ta vừa rồi đã nói, có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay vào chuyện này, không thể chuyện lớn hóa nhỏ được. Huống hồ bên nhà xưởng cũng sẽ không bỏ qua."
Đường Hoài Đức gật gật đầu, nói: "Đa tạ lão bằng hữu, bức họa này tặng cho ngươi."
"Đừng, ta cũng không dám nhận." Bảo Uy Nhĩ nhìn tranh của Triệu Cát với vẻ không nỡ, song vẫn trả lại cho Đường Hoài Đức.
Vào thời kì mẫn cảm này, hắn không dám nhận phần đại lễ này,
Đường Hoài Đức tiếp nhận bức tranh, uể oải rời khỏi văn phòng thị trưởng, ngồi xe về phố người Hoa, trên đường về, Đường Hoài Đức gặp A Tát Mãn từ pháp viện trở lại, hỏi: "A Tát Mãn, tình huống bên pháp viện như thế nào?"
A Tát Mãn lắc đầu: "Nói Ta tìm đại pháp quan của pháp viện, hắn nói không có đường sống đâu."
"Ài."
Hai người nhìn nhau, đều khẽ thở dài.
Đường Hoài Đức nói: "Trở về đem tin tức nói cho tổng thống, chỉ có dựa vào tổng thống thôi." Khi Hai người trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, thương nhân đi tìm quan hệ còn lại cũng lục tục kéo về. Mọi người sau khi trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, đều vẻ mặt uể oải, lắc đầu thở dài, rõ ràng là không có bất kỳ tiến triển gì. Hai người lên lầu, lại hỏi người về trước, kết quả là không ai có tin tức tốt cả.
Lý Chấn hỏi: "Tình huống của Các ngươi thế nào?"
Đường Hoài Đức lắc đầu nói: "Bảo Uy Nhĩ thị trưởng nói Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức sẽ nhúng tay vào chuyện này, kết quả cuối cùng khẳng định là Hồng Dịch bị giết, thậm chí huynh đệ còn lại còn lại đã đào tẩu cũng sẽ bị đuổi bắt."
Lý Chấn lại nhìn về phía A Tát Mãn, nhưng A Tát Mãn cũng lắc đầu thở dài.
Chuyện này chỉ có thể do Lý Chấn tiếp nhận, trừ Lý Chấn ra , không ai có thể cứu Hồng Dịch.
Vương Hồng nghe thấy lời nói của Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, trên mặt tràn ngập vẻ bất lực.
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, vừa khóc vừa xin giúp đỡ: "Tổng thống, lão gia tử và A Tát Mãn tiên sinh đều bị cự tuyệt, hiện tại chỉ có ngài mới có thể giúp môn chủ, cứu môn chủ một mạng, thỉnh tổng thống nể mặt môn chủ nhiều năm như vậy bảo hộ dân chúng phố người Hoa, cứu môn chủ đi."
"Câm miệng!"
Lý Chấn hét lớn một tiếng, hung hăng lườm Vương Hồng một cái.
Lúc trước, hắn đã nói sẽ hỗ trợ, hiện tại Vương Hồng vẫn khóc sướt mướt dây dưa, khiến Lý Chấn rất bực mình.
Việc này vốn đã rất phức tạp, Vương Hồng còn càn quấy, Lý Chấn càng thêm bực bội.
Vương Hồng bị khiển trách. Lập tức câm miệng. Sợ hãi nhìn Lý Chấn.
Đường Hoài Đức khẽ thở dài nói: "Vương Hồng à, tổng thống nếu đã đáp ứng giúp Hồng lão đệ thì nhất định sẽ làm được. Ngươi bên cạnh lải nhải, ai nghe cũng thấy phiền. Chúng ta không nghĩ ra chủ ý, cũng không tìm thấy biện pháp thì dựa vào ai đây? Chỉ có dựa vào tổng thống, hiện tại chuyện tất cả đều đặt ở trên người tổng thống, áp lực rất lớn, ngươi phải lượng giải mới đúng."
A Tát Mãn nói: "Vương Hồng huynh đệ, đừng gấp, rồi sẽ có biện pháp."
Vương Hồng gật đầu, không dám nói gì nữa.
Lý Chấn nói: "Chuyện này ta càng nghĩ càng thấy khó xử lý."
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thấy chung quanh liên tục vang lên tiếng thở dài.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Có điều, muốn cứu Hồng môn chủ cũng không phải là không có hy vọng. Ta đi bái kiến tổng thống Mỹ, xem bọn họ có thái độ gì về chuyện này. Nếu bọn họ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể sẽ có hy vọng."
Vương Hồng hỏi: "Nếu tổng thống Mỹ không chịu buông tay thì sao?"
Lý Chấn lạnh giọng nói: "Bọn họ không đáp ứng, nhưng cũng không phải không có cơ hội, tất cả phải trông vào kế hoạch."
Vương Hồng vừa nghe những lời này, lo lắng trong lòng hơi giảm bớt. Từ bên trong lời nói của Lý Chấn, rõ ràng có một tia cơ hội. Tuy rằng Vương Hồng không biết Lý Chấn rốt cuộc tính thế nào, nhưng khẳng định là có cơ hội cứu Hồng Dịch.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó đi, ta đi bái phỏng Lâm Khẳng."
Dứt lời, Lý Chấn liền đứng dậy cáo từ.
Đường Hoài Đức vẻ mặt áy náy, hổ thẹn nói: "Tổng thống, hôm nay vốn là chuẩn bị tiệc đón gió cho ngài, không ngờ lại gặp chuyện của Hồng môn chủ, mang tới phiền toái cho ngài rồi."
Lý Chấn nói: "Đồng bào gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Hắn xoay người dẫn theo Hoàng Cường cùng với binh lính Tiêm Đao doanh rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, về chỗ ở
Trong tửu lâu, A Tát Mãn nhìn Lý Chấn rời đi, nhẹ giọng hỏi: "Đường lão gia tử, lần này Hồng môn chủ gawjpj nnaj, ngài nói tổng thống có cứu Hồng môn chủ hay không?"
Đường Hoài Đức nói: "Chắc có thể!"
A Tát Mãn nói: "Chắc có thể? Vậu có mấy phần xác suất."
Đường Hoài Đức ngượng ngùng cười, không có trả lời.
Sau khi Lý Chấn dẫn theo Hoàng Cường trở lại chỗ ở, lập tức tới chỗ Lâm Khẳng ở, gõ cửa phòng của Lâm Khẳng. Rất nhanh cửa phòng mở ra!" Lâm Khẳng đứng cửa nhìn thấy là Lý Chấn, cười xua tay nói: "Lý tổng thống, mời vào bên trong."
"Mời."
Lý Chấn và Lâm Khẳng tiến vào gian nhà, phân chia ngồi xuống.
Lâm Khẳng hỏi: "Lý tổng thống tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
Lý Chấn gật đầu, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta lần này tới tìm ngươi, là về chuyện của Hồng Dịch môn chủ Hồng môn phố người Hoa. Chắc tổng thống tiên sinh đã biết chuyện này, đối với chuyện này, ta có một số cái nhìn. Đầu tiên, Hồng môn môn chủ Hồng Dịch đích xác làm không đúng, không nên dẫn người tới tụ tập đánh nhau, thế cho nên lỡ tay giết người, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt."
"Nhưng, nguyên nhân của chuyện cũng có trách nhiệm của quản sự nước Mỹ đã bị giết. Nếu không phải quản sự nước Mỹ cưỡng gian thê tử của người khác thì không có huyết án phát sinh. Thậm chí, nếu khi Hồng Dịch dẫn người tới nhà xưởng đòi lại công đạo, quản sự nước Mỹ có thể bình tĩnh xử lý chuyện, cũng sẽ không bị Hồng Dịch lỡ tay giết chết. Bởi vậy, trách nhiệm của chuyện này ở cả hai bên, Hồng Dịch có trách nhiệm, mà quản sự nhà xưởng cũng có trách nhiệm, tổng thống tiên sinh cho rằng thế nào?"
Lý Chấn tận lực tâm bình khí hòa nói chuyện, hy vọng Lâm Khẳng có thể chấp nhận.
Lâm Khẳng cười cười, nói: "Lý tổng thống nói rất đúng, chuyện này hai bên đều có trách nhiệm. Nhưng, người phạm tội cưỡng gian đã bị giết chết, tội mà hắn phải chịu đã không thể phán xử, có thể nói đã ứng với xử phạt rồi. Về phần Hồng Dịch, hiện tại đã bị giam giữ. Hồng Dịch không chỉ giết quản sự nhà xưởng, còn giết chết nhân viên bảo vệ của nhà xưởng. Giết chết nhiều thị dân nước Mỹ như vậy, Hồng Dịch khó thoát khỏi phải chịu tội."
Lý Chấn hỏi: "Xử trí như thế nào?"
Lâm Khẳng kiên định nói: "Phải xử tử!"
Lý Chấn mày nhăn lại, lắc đầu nói: "Tổng thống tiên sinh, Hồng Dịch tạo thành tử vong cho nhân viên bảo vệ nhà xưởng, đây là hắn cố ý sao? Cũng không phải Hồng Dịch cố ý. Là vì quản sự nhà xưởng nước Mỹ muốn đuổi Hồng Dịch cùng với Hồng môn huynh đệ, mới có nhân viên bảo vệ nhà xưởng ra tay trước, Hồng Dịch cùng với Hồng môn huynh đệ phòng ngự động, là thuộc về hành vi tự vệ. Bọn họ giết người cũng không phải là cố ý, đều là lỡ tay giết người."
Lý Chấn vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Nói tới cùng, nguyên nhân chuyện này cũng không phải do Hồng Dịch dẫn tới. Ta cho rằng Hồng Dịch về tình có thể tha, thỉnh tổng thống tiên sinh châm chước."
Lâm Khẳng lắc đầu nói: "Nước Mỹ có luật phápcủa nước Mỹ, Hồng Dịch giết người phải bị xử tử."
Lý Chấn vừa nghe thấy ngữ khí này, trong lòng cũng tức giận.
Hắn đã nói rõ chân tướng rành mạch, chính là hy vọng Lâm Khẳng mở một mặt lưới. Việc này tuy rằng Hồng Dịch sai, nhưng không phải tất cả đều là lỗi của Hồng Dịch, hơn nữa lỗi của người Mỹ lớn hơn. Hiện tại muốn xử tử Hồng Dịch, Lý Chấn khẳng định không cam lòng kết quả này kết quả này."
Lý Chấn hít sâu, nói: "Tổng thống tiên sinh, có thể nể mặt ta không?"
Lâm Khẳng nói: "Quốc pháp không thể dung."
Sắc mặt Lý Chấn mặt đột nhiên biến hóa, lạnh giọng cười nói: "Hay hay quốc pháp không thể dung. Tổng thống tiên sinh, chuyện của Hồng Dịch chỉ sợ ta phải nhúng tay, ta cũng sẽ xử lý chuyện của Hồng Dịch. Đương nhiên, thỉnh tổng thống tiên sinh yên tâm, ta sẽ không áp dụng hình thức bạo lực, cũng sẽ không phái người cướp ngục, ta sẽ áp dụng phương thức của ta để cứu Hồng Dịch ra. Chuyện này chúng ta mỗi người một hướng, ngươi muốn xử tử Hồng Dịch, còn ta thì toàn lực nghĩ cách cứu viện."
Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Lý tổng thống, chuyện này ngài không thích hợp nhúng tay."
Lý Chấn nói: "Quan hệ tới tính mạng của dân chúng Trung Quốc, ta không thể buông tay. Huống hồ, Hồng Dịch cũng không phải cố ý tạo thành kết quả như vậy, xuất hiện chuyện như vậy, trách nhiệm của quản sự nước Mỹ nhà xưởng tạo thành lớn hơn, hắn không chỉ cưỡng gian nữ tử tay trói gà không chặt, còn dẫn đầu sai nhân viên bảo vệ nhà xưởng xuất thủ. Tổng thống tiên sinh, sau khi ta nhúng tay vào chuyện này, có thể sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống không thể khống chế, đối với nước Mỹ cũng có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định, xin ngươi chuẩn bị. Cáo từ."
Sau khi nói xong, Lý Chấn xoay người rời khỏi.
Lâm Khẳng vươn tay ra muốn khuyên bảo Lý Chấn, nhưng vừa nghĩ tới thái độ của Lý Chấn, cuối cùng không nói gì. Đồng dạng, Lâm Khẳng cũng muốn xem Lý Chấn rốt cuộc có thủ đoạn gì, xem Lý Chấn sẽ cứu Hồng Dịch thế nào.