Tây Hoa Đức vẻ mặt đau khổ, nghiêm túc nói: " Từ năm 1776 nước Mỹ được thành lập tới nay, chưa từng xuất hiện chuyện hôm nay. Một chuyện nho nhỏ không ngờ đẩy chính phủ vào mặt đối lập với dân chúng, biến chính phủ thành đối tượng ai ai cũng muốn đánh. Cho dù Lý Chấn không thừa nhận bài văn này là hắn viết, nhưng chúng ta đều biết chỉ có Lý Chấn mới có thể làm ra."
Tây Hoa Đức cảm khái nói: "Lý Chấn bằng vào sức của bản thân, làm chính phủ trở nên cô lập, thủ đoạn kinh người. Tổng thống tiên sinh, việc này còn không giải quyết, nước Mỹ sẽ gặp phải vấn đề lớn. Thậm chí, ngài vừa được bầu làm tổng thống cũng có thể gặp phải nguy hiểm phải xuống đài."
Hắn vẻ mặt uể oải nói: "Phương pháp giải quyết Trước mắt chỉ có phóng thích Hồng Dịch."
" Thua, thua triệt để, ngay cả khố cũng mất."
Sau khi nói xong, người Tây Hoa Đức xụi lơ, giống như tinh khí bi hút hết.
Lâm Khẳng cũng phi thường uể oải, thở dài nói: "Chỗ lợi hại của Lý Chấn là đặt chuyện của Hồng Dịch vào chuyện mẫn cảm nhất của nước Mỹ, trước mắt, chuyện nô lệ người da đen là mẫn cảm nhất, mà Lý Chấn lại mượn người da đen để làm văn, đẩy một chuyện nhỏ lên thành đại sự quốc gia, mới tạo cho chúng ta phiền toái cực lớn."
"Không thể không nói, chiêu thức ấy của Lý Chấn rất đẹp, có thể nói là thần lai chi bút."
"Ngay từ đầu, chăn đệm của Lý Chấn ta nhìn không ra, nhưng kế hoạch dần dần thực thi, tới hiện tại thì ta đã rõ, nhưng không có phương pháp giải quyết."
Nói tới đây, Lâm Khẳng lại chuyển đề tài, ngữ khí trở nên hơi có chút vui sướng: "Tuy rằng sự kiện của Hồng Dịch kiện đối với San Francisco chính phủ mà nói là một chuyện xấu, hơn nữa chúng ta cũng bởi vậy mà thua Lý Chấn, đã mất hết mặt mũi. Nhưng đứng ở một góc độ khác mà nói, chuyện này không nghi ngờ gì nữa đã châm một dây dẫn lửa, có lợi cho việc chúng ta muốn giải phóng nô lệ."
"Dây dẫn gì?"
Tây Hoa Đức hữu khí vô lực, không hiểu ra sao.
Lâm Khẳng nói: "Chúng ta muốn huỷ bỏ nô lệ, để người da đen thoát khỏi thân phận nô lệ, mà một bài văn của Lý Chấn đã tả hết hiện trạng của người da đen. Hắn lấy người da đen ra làm văn, vừa ay phù hợp với phương châm giải phóng nô lệ của chúng ta, ngài thấy sao?"
Tinh thần Tây Hoa Đức rung lên, ưỡn thẳng lưng, cười nói: "Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ ra nhỉ?"
Vẻ mặt uể oải của hắn biến mất, tinh thần chấn hưng.
Tây Hoa Đức đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, tâm tình dần dần có chuyển biến tốt, cười dài nói: "Nếu sự kiện của Hồng Dịch có lợi cho giải phóng nô lệ, chúng ta thua Lý Chấn cũng không sao, cho dù thả Hồng Dịch cũng được. Một Hồng Dịch nho nhỏ, đổi lấy cơ hội tốt để giải phóng nô lệ, ta cho rằng đây là đáng. Tổng thống tiên sinh, ta cho rằng nên mau chóng về Washington, rồi mời các thị trưởng cùng nhau thương nghị chuyện nô lệ. Đây là một cơ hội tốt, phải nắm chắc."
Khóe miệng Lâm Khẳng run run, nghĩ thầm da mặt ông dày thật."
Chỉ chớp mắt đã thay đổi khẩu phong.
Tốc độ trở mặt sợ còn nhanh hơn cả tắc kè hoa đổi màu.
Lâm Khẳng trong lòng thầm mắng Tây Hoa Đức một phen, nhưng vẫn thừa nhận sự thật. Tình huống Trước mắt, chỉ có phóng thích Hồng Dịch, để Lý Chấn không kích động người da đen nữa, mới có thể dần dần bình ổn sự việc. Lâm Khẳng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu Tây Hoa Đức tiên sinh đồng ý phóng thích Hồng Dịch, ta lập tức phái người đi thỉnh Lý Chấn đến thương lượng việc này, bình ổn sự tình."
"Ừ, mau lên."
Tây Hoa Đức xoa tay, giống như trẻ con có đồ chơi mới.
Lâm Khẳng phái binh lính đi mời Lý Chấn, không lâu sau, binh lính một mình uể oải trở về. Lâm Khẳng không nhìn thấy bóng của Lý Chấn, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn, hỏi: "Lý Chấn đâu?"
Tây Hoa Đức vội vàng nói: "Đúng vậy, Lý tổng thống đâu?"
Binh lính lắc đầu, bất đắc dĩ hồi đáp: "Ta gửi lời mời của thống tiên sinh tới Lý tổng thống đến thương nghị, nhưng Lý tổng thống nói theo lý là hai vị phải tới. Nếu không, chuyện này khó có thể giải quyết, cũng khó bình ổn được cơn tức của nhiều người."
"Bốp!"
Tây Hoa Đức vỗ lên bàn, tức giận vô cùng.
Lý Chấn này quá kiêu ngạo!
Lâm Khẳng tâm tư vừa chuyển, nói: "Chuyện đã tới nước này, Lý Chấn là chiếm ưu thế, chúng ta tới cửa xin lỗi cũng đâu có sao? Chỉ cần có lợi đối với nước Mỹ, cho dù bảo ta dập đầu với Lý Chấn cũng không sao cả, đi thôi!"
Tây Hoa Đức tức giận bất bình, đối với Lý Chấn đã không có hảo cảm.
Hai người đứng dậy, đi khỏi chỗ ở chưa được trăm mét thì lại về. Bởi vì ngoài chỗ ở của hai người có dân chúng cản đường, bọn họ vừa ra liền bị chặn lại, có thể nói nửa bước khó đi. Trừ phi Lâm Khẳng vận dụng quân đội, nhưng một khi động võ tính chất của sự viện sẽ thay đổi về bản chất, khi đó Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức hết đường chối cãi, cục diện thật sự khó mà vãn hồi.
Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chật vật lui về chỗ ở, Tây Hoa Đức nói: "Chúng ta không thể ra ngoài, làm sao bây giờ?"
Lâm Khẳng nói: "Đợi sau khi trời tối rồi đi!"
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Để binh lính đi thử, binh lính sẽ không bị ảnh hưởng."
Lâm Khẳng không ngăn cản, tùy ý để Tây Hoa Đức phân phó binh lính đi làm. Rất nhanh, binh lính liền đứng dậy ly khai, đi mời Lý Chấn tới, nhưng cuối cùng Tây Hoa Đức vẫn thất vọng, bởi vì binh lính lại một lần nữa vô công mà về. Tây Hoa Đức không hỏi nguyên nhân, chờ trời tối. Trong lúc chờ đợi, một giây một phút đều như bị dày vò. Tây Hoa Đức đau khổ chờ tới khi trời tối.
Đoàn người lặng lẽ rời khỏi, sờ soạng tới phố người Hoa.
Đi tới Đại Đỉnh tửu lâu, binh lính tiến vào thông truyền.
Hoàng Cường tự mình ra nghênh đón, dẫn Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức tới hậu viện. Tây Hoa Đức tiến vào hậu viện, thấy Bảo Uy Nhĩ đã ở đó, trên mặt lộ ra vẻ không vui, hỏi: "Bảo Uy Nhĩ, đây là chỗ ở của Lý tổng thống, ngươi làm sao lại ở đây?" Hắn cho rằng Bảo Uy là thị trưởng tiền nhiệm của San Francisco, lại ở chỗ của Lý Chấn tới khi trời tối vẫn không về là không thích hợp.
Bảo Uy Nhĩ cười nói: "Ta đến bái phỏng Lý tổng thống, chẳng lẽ không được ư?"
Hoa Đức hừ một tiếng, không để ý tới Bảo Uy Nhĩ nữa.
Hắn và Lâm Khẳng ngồi xuống, ánh mắt dừng ở trên người Lý Chấn, cười dài nói: "Lý tổng thống đúng là không dễ mời, ta hai lần phái binh lính mời, nhưng Lý tổng thống đều bất vi sở động."
Lâm Khẳng nhíu mày, đây là đến hoà đàm, sao vừa mở miệng đã khiêu khích?
Lý Chấn thần sắc không thay đổi, cười nói nói: "Khi Binh lính trở về bẩm báo tin tức không nói rõ ư? Ta nhớ rõ lúc ấy đã nói rất rõ ràng. Về chuyện của Hồng Dịch, về tình và lý đều nên là hai vị tới gặp ta, nếu ta đi gặp các ngươi, chuyện này chuyện này giải quyết thích đáng. Ta làm như vậy là vì hai vị, cũng là vì nước Mỹ. Bất kể các ngươi tin hay không, ta đều là nghĩ như vậy."
Khóe miệng Tây Hoa Đức cong lên, cười nói: "Toàn nói bậy."
Lâm Khẳng cau mày, vội vàng hoà giải, cười nói: "Lý tổng thống, Tây Hoa Đức tiên sinh là một người thẳng thắn, nói chuyện hơi ngay thẳng, ngài đừng để ở trong lòng, thỉnh ngài ngài đừng để ở trong lòng, thỉnh ngài thông cảm cho, Chúng ta lần này đến, là mang theo thành ý."
Lý Chấn gật đầu nói: "Nếu Tây Hoa Đức tiên sinh muốn biết nguyên nhân, ta giải thích một chút cũng không ngại."
Tây Hoa Đức bộ dạng không tin, nói: "Ngươi nói đi."
Lý Chấn chậm rãi nói: "Tổng thống tiên sinh và Tây Hoa Đức các hạ đến phố người Hoa mục đích là gì? Là vì giải quyết chuyện của môn chủ Hồng môn Hồng Dịch. Cũng là muốn giải quyết chuyện này, đương nhiên hai vị tự mình đăng môn mới có thể biểu hiện ra thành ý. Nếu ta chủ động đăng môn, liền có khả năng bị người ta nói là ta đi cầu hai vị phóng thích Hồng Dịch, chính phủ là không có thành ý thả Hồng môn chủ."
"Hiện tại hai vị tự mình quang lâm Đại Đỉnh tửu lâu, dân chúng mới biết thành ý của tổng thống tiên sinh. Sau đó, Hồng môn chủ được phóng thích, chính phủ lại sai người tuyên truyền nói nguyện ý giải quyết vấn đề thân phận địa vị của người da đen và người da trắng. Có hai điều kiện cơ bản này, người của chính phủ biểu hiện tốt, thành khẩn xin lỗi, chuyện sẽ được giải quyết."
Ánh mắt hắn dừng ở trên người Tây Hoa Đức, hỏi: "Tây Hoa Đức tiên sinh, ngài cho rằng giải thích của ta như thế nào?"
Tây Hoa Đức bĩu môi nói: "Có thể qua cửa."
Lý Chấn cười cười, tiếp tục nói: "Tổng thống tiên sinh, lời nói mới rồi của ta đã bao gồm hết chuyện ta muốn nói. Hiện tại, ngài có thể đi chấp hành. Thời gian chính là danh dự, ngài và Tây Hoa Đức các hạ càng sớm giải quyết vấn đề, danh dự của chính phủ có thể càng sớm khôi phục. Càng kéo dài, , đối với chính phủ ngược lại càng bất lợi. Nhất là hiện tại không chỉ có người da đen thị uy, còn cả người da trắng gia nhập, tình huống không ổn."
Lâm Khẳng đảo mắt, hỏi: "Phóng thích Hồng môn chủ thì có thể, nghiêm trị người da trắng của nhà xưởng ra tay với Hồng Dịch cũng được, thậm chí chính phủ xin lỗi cũng có thể làm được. Nhưng chuyện toàn gia của vợ chồng Bỉ Đắc thì giải quyết thế nào?"
Lý Chấn khẽ cười nói: "Dễ lắm."
"Dễ cái rắm!"
Tây Hoa Đức trợn mắt, nói: "Có bản lĩnh thì ngươi nói xem giải quyết thế nào?"
Bảo Uy Nhĩ ngồi ở bên cạnh quan khán, trong lòng cảm thấy buồn cười. Lão gia hỏa Tây Hoa Đức này quả thực giống như là một bỉ phu vô tri, chỉ biết phá quấy, một chút tố chất cũng không có.
Bộ dáng này nào có giống quốc vụ khanh!
Lý Chấn thản nhiên nói: "Tây Hoa Đức các hạ không cần khích tướng ta, lời ta nói là thật."
Lâm Khẳng thấy Lý Chấn không chịu nói ra phương pháp giải quyết, mà Tây Hoa Đức thì không thu liễm một chút na, đành phải hạ mình hỏi: "Lý tổng thống, chuyện khẩn cấp, thỉnh Lý tổng thống chỉ giáo."
Lý Chấn cũng không muốn kéo dài sự việc, nói thẳng: "Nếu tạm thời không tìm thấy hung thủ giết người, vậy tìm người gánh tội thay. Tử tù trong ngục giam rất nhiều, thậm chí trong ngục giam mỗi ngày đều có người chết. với thủ đoạn của tổng thống tiên sinh và quốc vụ khanh các hạ, tùy tiện bắt mấy người ra, là có thể giải quyết vấn đề, chuyện đơn giản như vậy không cần ta phải ạy chứ?"
Lâm Khẳng bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm biện pháp đơn giản như vậy hắn sao lại không nghĩ ra?
Lúc trước chuyện của vợ chồng Bỉ Đắc mọc ra, sao không đi tìm người gánh tội thay!
Thất sách, thất sách! !
Lâm Khẳng trong lòng liên tục thở dài, cảm thấy mình húc phải sừng trâu.
Tây Hoa Đức nhìn chằm chằm Lý Chấn, châm chọc: "Lý tổng thống thủ đoạn cao minh, tùy tiện bịa ra chuyện vợ chồng Bỉ Đắc, lại đã nghĩ trước biện pháp giải quyết, khiến người ta bội phục."
Vẻ mặt Lý Chấn trở nên nghiêm túc: "Chuyện vợ chồng Bỉ Đắc ta biết không nhiều lắm, là thông qua truyền đơn mới biết được. Các ngươi hỏi ta phương pháp giải quyết, ta mới cho các ngươi đề nghị. Tây Hoa Đức tiên sinh được lợi, lại đi trách tội người ta, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được lòng tốt của người ta! Nếu không phải nể mặt Lâm Khẳng tiên sinh, ta tuyệt không nói cho ngươi phương pháp giải quyết."
Tây Hoa Đức trên mặt hiện ra vẻ tức giận, lại bị Lâm Khẳng hung tợn lườm một cái.
Bọn họ không phải đến cãi nhau, là cầu hòa.
Lâm Khẳng đứng lên nói: "Thỉnh Lý tổng thống yên tâm, Hồng Dịch ngày mai sẽ an toàn trở về. Chuyện Lần này cũng xin Lý tổng thống bình ổn giúp nước Mỹ, kính nhờ."
Lý Chấn gật đầu nói: "Ta nhất định toàn lực hợp tác!"
Lập tức, Lý Chấn sai Hoàng Cường đưa Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức rời đi, chờ hai người đi khuất rồi, trong viện tử truyền ra một trận tiếng hoan hô, Hồng Thanh Long và Vương Hồng trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, liên tục nói lời cảm tạ với Lý Chấn. Lần này Hồng Dịch thâm hãm luân ngữ cũng may có Lý Chấn viện thủ, mới có thể kéo Hồng Dịch từ quỷ môn quan về, nếu không Hồng Dịch sớm bị xử tử rồi.
Bảo Uy Nhĩ hỏi: "Lý tổng thống, nếu Lâm Khẳng không cầu, ngài kế tiếp tính thế nào?"
Lý Chấn cười, nói: "Không có cách nào!"
Bảo Uy Nhĩ cũng là người biết điều, thấy Lý Chấn không nói thì cũng không truy hỏi.
Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức trên đường về chỗ ở, Tây Hoa Đức bỗng nhiên nói khẽ: "Tổng thống tiên sinh, lúc trước ở Đại Đỉnh tửu lâu, trong đầu ta nảy ra một ý tưởng."
" Ý tưởng gì?" Lâm Khẳng hỏi.
Tây Hoa Đức nhìn trái nhìn phải, rồi nói: "Thôi về rồi nói."
Lâm Khẳng không truy hỏi.
Trở lại chỗ ở, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đi tới trong thư phòng, Lâm Khẳng hỏi: "Nói đi!"
Tây Hoa Đức song quyền nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ âm ngoan, nói: "Tổng thống tiên sinh, nếu chúng ta phái người giết Hồng Dịch, sẽ tạo thành kết quả gì?"
"Ngươi điên rồi!"
Lâm Khẳng kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Ý tưởng này quá điên cuồng, khiến Lâm Khẳng không rét mà run. Hồng Dịch bị bắt lại gặp phải khả năng bị xử quyết, Lý Chấn đã làm tới long trời lỡ đất,, đã lan đến các châu. Tuy nói ảnh hưởng này là Lâm Khẳng nguyện ý nhìn thấy, nhưng một khi Hồng Dịch bị giết, Lý Chấn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vạn nhất lại làm ra chuyện lớn hơn thì Đến lúc đó có thể giải quyết sao?
Lâm Khẳng nghiêm túc nói: "Ta rất nghiêm túc nói với ngươi, xin ngươi bình tĩnh."
Tây Hoa Đức nói: "Trước hãy nghe ta nói!"
Lâm Khẳng nói: "Hồng Dịch không thể giết, không có dư địa để thương lượng."
Tây Hoa Đức nhíu mày, vội vàng nói: "Ý nghĩ của ta là như vậy, sáng sớm ngày mai thả Hồng Dịch, sau đó trên đường Hồng Dịch về phố người Hoa, lại an bài người ám sát Hồng Dịch, Đến lúc đó chúng ta sẽ đẩy tội danh cho chủ nô không muốn nhìn thấy Hồng Dịch được thả,nói là chủ nô phái người làm, ta tin tuyệt đối có thể dẫn tới tình tự phản kháng của nô lệ đối với chủ nô. Dù sao, Hồng Dịch đã bị buộc vào chuyện của người da đen, lợi dụng một chút cũng được."
Trong mắt hắn lấp lánh quang mang âm mưu.
Lâm Khẳng thần sắc kiên quyết, lắc đầu nói: "Ta không đồng ý. Ngươi chỉ có thấy một mặt, lại không nhìn thấy chỗ xấu. Một khi Hồng Dịch bị giết, tương đương với trực tiếp đẩy chủ nô về phía mặt đối lập với chúng ta, cho dù muốn tranh thủ sự ủng hộ của chủ nô cũng rất gian nan. Hơn nữa, Lý Chấn cũng sẽ bị chúng ta đẩy về phía khác, thành kẻ địch của chúng ta."
Nói tới đây, trong mắt Lâm Khẳng hiện lên một tia hoảng sợ, nói: "Chính phủ liên bang không chỉ phải đối mặt với chủ nô của Súc Nô châu, còn đối mặt với Lý Chấn không từ thủ đoạn, ngươi có thể ngăn được không? Ta không đồng ý với cách làm của ngươi, hiện tại điều phải làm là từ từ mà tiến, chậm rãi thay đổi suy nghĩ của chủ nô. Chuyện này dừng ở đây, một khi Hồng Dịch bị giết, tự gánh lấy hậu quả."
Tây Hoa Đức thấy thế, bĩu môi nói: "Không đồng ý thì thôi, sao phải nói lắm thế."
Lâm Khẳng nói: "Chúng ta mau chóng về Washington."
Khi Tây Hoa Đức và Lâm Khẳng đang cãi nhau, Hồng Dịch trong ngục giam lại không biết đã quanh quẩn ở quỷ môn quan. Nếu không phải Lâm Khẳng kiên trì, hắn dù rời khỏi được ngục giam cũng khó sống sót.