Lý Chấn sai người đi mời Đường Hoài Đức, không lâu sau, Đường Hoài Đức tới trong phòng, sau khi hắn nhìn thấy Lý Chấn thì , ôm quyền hành lễ, cung kính nói: "Đêm khuya quấy rầy tổng thống nghỉ ngơi, lão hủ cảm thấy rất hổ thẹn, xin tổng thống thứ lỗi."
Lý Chấn cười nói: "Ta vẫn chưa nghỉ ngơi, có việc cứ nói thẳng đừng ngại."
Đường Hoài Đức đi thẳng vào vấn đề nói: "Lão hủ đến bái phỏng tổng thống, là theo yêu cầu của thân hào và các vị thương nhân của phố người Hoa, hy vọng tổng thống có thể tham gia lễ mừng vào hai ngày sau, ta lo tổng thống bận rộn, cho nên trước tiên đến báo với tổng thống một tiếng, nếu an bài của tổng thống quá kín thì chúng ta đổi lại thời gian."
Lý Chấn nhíu mày, hắn đã chuẩn bị tới quân giáo Tây Điểm.
Đường Hoài Đức nhìn thấy vẻ mặt của Lý Chấn, trong lòng lộp bộp, hỏi dò: "Chẳng lẽ tổng thống đã có an bài."
Lý Chấn nói: "Ta đã quyết định rời khỏi, tiến hành chặng viếng thăm tiếp theo."
Đường Hoài Đức thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Lý Chấn hỏi: "Hai ngày sau là chuyện gì."
Đường Hoài Đức lập tức vui vẻ, lập tức hồi đáp: "Hai ngày sau là lễ Giáng Sinh của nước Mỹ, phố người Hoa chúng ta nhập gia tùy tục, cũng sắp sửa tiến hành ăn mừng, đến lúc đó sẽ có múa rồng múa sư, cùng với các loại chuyện vui." Dừng một chút, Đường Hoài Đức nói: "Nếu tổng thống an bài kín rồi thì thôi, chờ khi tổng thống sắp về nước sẽ thống nhất tiễn đưa tổng thống."
Lý Chấn thoáng trầm tư một phen, lắc đầu nói: "Ta rời thời gian đi lại mấy ngày, hai ngày sau ta sẽ đúng giờ tham gia lễ Giáng Sinh của phố người Hoa."
"Tốt quá, đa tạ tổng thống, đa tạ tổng thống, ta lập tức đi thông tri."
Đường Hoài Đức khoa chân múa tay, giống như tiểu hài tử.
Lý Chấn hạ quyết định, lập tức bảo Hoàng Cường báo tin tức cho đám người Tả Tông Đường, dời thời gian đi lại mấy ngày, với Tả Tông Đường mà nói, hắn không hiếu kỳ gì với lễ Giáng Sinh, đây là tết của người nước ngoài, chẳng iên quan gì tới hắn, hắn chỉ muốn sớm tới quân giáo Tây Điểm, sau đó trao đổi với chuyên gia quân sự của quân giáo Tây Điểm, xác minh ý nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng đám liên can Tằng Kỷ Trạch, Tằng Kỷ Hồng, Tả Hiếu Uy thì không nghĩ vậy, chuyện của nước Mỹ khiến bọn họ vẫn cảm thấy phi thường mới mẻ, vẫn chưa chơi đủ, hiện tại có lễ Giáng Sinh, nên vỗ tay vì quyết định của Lý Chấn.
....
Phố người Hoa, Hồng môn tổng đường.
Trong Phòng tiếp khách, Hồng Dịch ngồi ở trên cái, phía dưới bên trái là vị trí trống, thủ vị phía bên phải là A Tát Mãn ngồi, những vị trí phía sau theo thứ tự là các nguyên lão của Hồng môn và đám thương nhân, lúc này, ngoài đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoài Đức cao hứng phấn chấn trở về, ngồi xuống thủ vị bên trái đại sảnh, cười nói: "Chư vị, tổng thống đã đồng ý lưu lại, lão nhân gia sẽ cùng ăn mừng Giáng Sinh với chúng ta, sau đó mới khởi hành rời khỏi San Francisco."
Dừng một chút, Đường Hoài Đức còn nói thêm: "Kỳ thật, tổng thống đã xác định thời gian đi rồi, ngày mai sẽ rời khỏi San Francisco, nhưng sau khi nhận được tin tức của chúng ta, lâm thời thay đổi quyết định, ở lại phố người Hoa thêm mấy ngày, tổng thống khá là coi trọng chúng ta, nếu không tuyệt đối sẽ không lưu lại."
Hồng Dịch gật đầu nói: "Tổng thống là một người vì nước vì dân, đây là phúc của dân chúng."
A Tát Mãn tươi cười: "Lão đã xác định tin tức tổng thống tham gia lễ Giáng Sinh, chúng ta nên chuẩn bị một chút, theo ta thấy, ngày này như lễ mừng năm mới của người Mỹ, chúng ta cũng cần đón năm mới, nhưng tiết mục của chúng ta làm thế nào mới có thể khiến tổng thống thích, ta cho rằng phải nổi bật, không thể cũ kỹ."
Hồng Dịch nói: "Múa rồng, múa sư, ngoài ra còn cần thêm an bài khác."
Đường Hoài Đức nghĩ nghĩ, nói: "Theo ta thấy, thêm biểu diễn ca múa."
A Tát Mãn cười hắc hắc, nói: "Đường lão là muốn xem Hồng lâu mộng rồi, tiết mục ở nơi đó cao nhã nhất, cũng hay nhất." Cái gọi là hồng lâu mộng kỳ thật là một tòa địa phương biểu diễn ca múa, nữ tử bên trong bán nghệ không bán thân, hơn nữa ông chủ của hồng lâu mộng cũng không cấm nữ tử rời khỏi, phàm là người muốn đi đều được đồng ý, hơn nữa hồng lâu mộng còn là sản nghiệp của Hồng môn, cái tên hồng lâu mộng chính là Hồng lâu và thêm một chữ mông, hòng tăng thêm cảm giác kiều diễm.
Đường Hoài Đức mặt đỏ lên, nhưng nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng nói: "Lão phu đích xác muốn tới đó thì sao, lão phu đi ngay ngồi thẳng, huống hồ, Hồng Lâu Mộng biểu diễn ca múa xuất chúng nhất, hơn nữa còn kèm thêm một số thứ chơi của nước ngoài, cũng không tục, để tổng thống tới Hồng Lâu Mộng quan khán cũng không có gì sai."
A Tát Mãn nói: "Đúng đúng, đường lão nói có lý."
Đường Hoài Đức hừ một tiếng, nói: "Có bản lĩnh, tiểu tử ngươi đừng đi."
Hồng Dịch cười nói: ""Đừng đấu võ mồm nữa, nếu muốn đi thì ta hiện tại phái người đi mời Trần đại gia của Hồng Lâu Mộng đến một chuyến, thương lượng chuyện nghênh đón tổng thống." Hắn nhìn về phía Hồng Thanh Long, phân phó: "Thanh Long đi một chuyến, thỉnh Trần đại gia đến tổng đường nghị sự."
"Vâng."
Hồng Thanh Long lập tức đi ngay, tổng đường Hồng môn lại bắt đầu thảo luận.
Mọi người đều bày mưu tính kế vì chuyện của ăn mừng.
Khoảng nửa giờ, Hồng Thanh Long bất mãn trở lại đại sảnh, hắn vẻ mặt chán nản, bất đắc dĩ nói: "Môn chủ, ta nói chuyện nghênh đón tổng thống với Trần đại gia, nhưng Trần đại gia lại tự dưng nổi giận, nói tất cả như bình thường, không thể bởi vì tổng thống tới mà an bài đặc biệt."
Đường Hoài Đức nhíu mày nói: "Tiểu trần làm sao thế, sao không biết nghĩ tới đại cục, tổng thống nguyện ý ở lại phố người Hoa đón năm mới, , đây là đại sự." Từ cách xưng hô của Đường Hoài Đức mà đoán, Đường Hoài Đức hiển nhiên là quen Trần đại gia của Hồng Lâu Mộng.
A Tát Mãn nói: "Hồng môn chủ, ngài tự mình đi một chuyến đi."
Hồng Dịch lắc đầu, nói: "Tiểu trần đã hạ quyết định, cho dù ta tự mình đi khuyên bảo cũng vô dụng, huống hồ, tiểu Trần là con của bạn cũ ta, ta sao có thể ép nàng ta, thôi, cho dù không an bài đặc thù cũng không sao, dù sao bên trong Hồng Lâu Mộng tiết mục đều rất tốt."
A Tát Mãn nghe xong, không khuyên bảo nữa.
Nhưng, hắn vẫn cảm thấy nên an bài một chút.
Đường Hoài Đức đổi đề tài, còn nói thêm: "Chúng ta hiện tại sắp xếp lại lưu trình ngày hôm đó, định ra mọi chuyện." Lập tức, Đường Hoài Đức quết định chuyện ngày lễ Giáng Sinh, nhất nhất thảo luận với người ngồi đây.
Lúc này, tổng đường Hồng môn đèn đuốc sáng trưng.
tháng , hôm nay là ngày đón mừng của nước Mỹ.
Lúc này, chỉ cần là ra khỏi cửa, đều có thể nhìn thấy nhà nào cũng có cây thông Noel, nhà nào cũng vui vẻ. Hôm nay, phố người Hoa vô cùng náo nhiệt, vô số người Trung Quốc từ bốn phương tám hướng tới, tụ tập tập ở phố người Hoa, thậm chí rất nhiều người nước ngoài đều chạy tới đây, thưởng thức tiết mục của phố người Hoa.
Hai bên Ngã tư đường, có thể nhìn thấy nhân viên cảnh sát của nước Mỹ.
Bọn họ mặt mày nghiêm túc, bộ dạng như lâm đại địch, sợ phố người Hoa gặp chuyện không may.
Vô số người Trung Quốc tụ tập, rất dễ phát sinh tranh cãi..
Ngoài Đại Đỉnh tửu lâu, đám người Lý Chấn, Hồng Dịch, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Tả Tông Đường đứng ở cửa, trên mặt đầy vẻ tươi cười. Theo tiếng pháo vang lên, ngày mừng bắt đầu. Thanh âm Khua chiêng gõ trống liên tiếp không ngừng. Tiết mục múa rồng múa lân phấn khích được trình diễn.
Tóm lại, phố người Hoa đã biến thành hải dương sung sướng.
Lý Chấn cảm thụ được không khí vui mừng, trong lòng cũng rất cao hứng. Từ nụ cười trên mặt dân chúng có thể thấy được, cuộc sống của dân chúng phố người Hoa rất khá. Lý Chấn đi theo bên cạnh đám người Hồng Dịch, Đường Hoài Đức không ngừng chuyển động. Hồng Dịch dẫn theo mọi người dạo quanh phố người Hoa, đến mỗi chỗ biểu diễn, Hồng Dịch đều giới thiệu một phen, để Lý Chấn biết được.
Giới thiệu thôi cũng hao phí kha khá thời gian.
Cả buổi sáng cũng vẫn chưa xem hết.
Giữa trưa, Lý Chấn, Hồng Dịch lại quanh về Đại Đỉnh tửu lâu. Chúc mừng Lần này cũng không phải bày yến hội bên trong Đại Đỉnh tửu lâu, mà là ở trên một con đường bên ngoài Đại Đỉnh tửu lâu. Đám người Hồng Dịch, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn mời hết đầu bếp của phố người Hoa, bắt đầu làm tiệc cơ động.
Từng cái bàn rộng được bày trên ngã tư đường, tùy ý để dân chúng ngồi ăn, phàm là dân chúng Trung Quốc đều có thể được ăn miễn phí một bữa.
Để ăn mừng, đám người Đường Hoài Đức, A Tát Mãn không tiếc chút tiền lẻ này.
Đám người Lý Chấn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Hồng Dịch, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn ngồi một bàn, những bàn còn lại là thương nhân và thân hào. Đường Hoài Đức ngồi bên tay phải Lý Chấn, mỉm cười nói: "Tổng thống, đây là các dân chúng phố người Hoa cùng ăn cơm trưa với ngài, cũng là hương thân nước ngoài lần đầu tiên nhìn thấy ngài, ngài vài câu vài câu với mọi người đi."
Lý Chấn gật đầu, không phản đối.
Đường Hoài Đức lập tức đứng lên, cao giọng nói: "Thỉnh mọi người im lặng, tổng thống có vài lời muốn nói."
Rất nhanh, phố người Hoa dần dần im lặng xuống.
Một khắc trước, phố người Hoa tiếng người ồn ào, giống như một đại thế giới phồn hoa, rầm rĩ náo nhiệt.
Lúc này, lại giống như thế giới ngọc lưu ly, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Lý Chấn, chờ Lý Chấn phát biểu. Lý Chấn đứng lên, ánh mắt đảo qua vô số dân chúng trên phố người Hoa, nhìn từng khuôn mặt trương, nhìn màu da tương tự, trong lòng cũng kích động vô cùng.
Hắn hít một hơi cao giọng nói: "Hôm nay, có thể ở phố người Hoa gặp mặt các vị hương thân phụ lão, được trò chuyện với mọi người ở đây, cũng nhờ thương nhân phố người Hoa và Hồng môn chủ, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn."
"Phố người Hoa có thể có hôm nay, không thể tách rời khỏi bọn họ."
Huynh đệ tỷ muội của Phố người Hoa có thể đoàn kết cùng một chỗ, cũng không ngoài sự dẫn dắt của bọn họ."
"Bởi vì những người dám đứng ra bọn họ, phố người Hoa mới có thể hình thành một chỉnh thể, mới không bị người ngoại quốc khi dễ, mới khiến hương thân rời khỏi đất nước có chỗ đặt chân, bởi vì có bọn họ, vô số hương thân phân tán ở nước ngoài mới có thể tụ cùng một chỗ, mới có thể khăng khít như huynh đệ, bởi vì có bọn họ, người hiểu của nhiều nước mới biết đến Trung Quốc, biết tới quốc gia thần kỳ này."
"Ở đây, ta đại biểu quốc gia cám ơn bọn họ!"
Lý Chấn xoay người đối mặt với đám người Đường Hoài Đức, Hồng Dịch cung kính vài một cái. Đám người Hồng Dịch, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đá vẻ mặt hổ thẹn, liên tục xua tay khiêm nhượng.
Chỉ là, bởi vì Lý Chấn kiên trì, cuối cùng vẫn tiếp nhận cái vái này của Lý Chấn.
Một lát sau, Lý Chấn tiếp tục nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần, các hương thân từ bốn phương tám hướng hội tụ ở phố người Hoa, đây là duyên phận; ta có thể xuất hiện ở phố người Hoa gặp mặt mọi người, cũng là duyên phận. Vì duyên phận hiếm có này, mời, ta uống trước để kính."
Dứt lời, Lý Chấn cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Tổng thống, ta thích ngài, thật sự là quá yêu ngài. Bởi vì có ngài, chúng ta mới vững tâm."
"Tổng thống hào khí can vân, là nam nhân, ta phạm!"
"Vốn nghĩ tổng thống là người lớn tuổi, không ngờ lại trẻ tuổi anh tuấn như vậy. Đáng tiếc nữ nhi của ta chưa tới năm tuổi, bằng không sẽ gả cho tổng thống.. Đáng tiếc, đáng tiếc. . ."
Dân chúng Phố người Hoa uống rượu, nhao nhao nói cười.
Tiếng người ồn ào, tiếng cười vui không ngừng.
Lý Chấn giơ tay lên rồi hạ xuống, sau khi dân chúng nhìn thấy, dần dần lại im lặng.
Lý Chấn tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Mượn cơ hội được ăn cơm với mọi người lần này, ta xin nói thêm vài câu. Ra ngoài phải dựa vào bằng hữu, người Trung Quốc phố người Hoa từ tứ hải hội tụ tới đây. Ta hy vọng. Hiện tại. Ngày mai. Tương lai phố người Hoa đều là một chỉnh thể đoàn kết, không phát sinh nội đấu, là người một nhà tương thân tương ái."
"Chúng ta là một đoàn thể, người khác mới không dám đánh. Cho dù có người dám đánh tới đây, chúng ta có thể đánh chết mẹ nó. Nếu người khác đánh tới đây, trong nhà còn nội đấu, đánh cái rắm."
"Người Trung Quốc là truyền nhân của rồng, không cần thiết phải nằm. Chúng ta là rồng qua sông, , đừng e ngại bất kỳ ai. Bất kể đi tới đâu, đều cứ ưỡn thẳng lưng mà làm việc. Bất kỳ lúc nào, ta cũng đứng ở sau lưng các ngươi, Trung Quốc đứng sau lưng các ngươi."
"Các ngươi không cô đơn, các ngươi có tòa núi để dựa."
"Ta hy vọng phố người Trung Quốc phố người Hoa, người Trung Quốc San Francisco, thậm chí người Trung Quốc trên cả mảnh đất rộng này đều có thể quấn thành một sợi dây, vĩnh viễn trở thành một chỉnh thể."
Ánh mắt Lý Chấn nhất nhất đảo qua dân chúng, vung tay, tiếp tục nói: "Trung Quốc là lễ nghi chi bang, người Trung Quốc không chủ động gây chuyện, cho nên ta hy vọng ở các địa phương người Trung Quốc phải có lễ nghi, phải giảng đạo lý. Nhưng, chúng ta không gây chuyện, cũng không có nghĩa là sợ phiền phức, phải làm người Trung Quốc có để khí. Một câu, có lý thì nghe, là người giảng đạo lý. Thật sự là không giảng đạo lý được, đối phương là một kẻ ngu ngốc thì cứ dùng quyền đầu đánh chết cụ nó đi."
Dứt lời, đám người Hồng Dịch, Đường Hoài Đức lập tức vỗ tay, vô cùng kích động.
Trong nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Khi Hồng Dịch nhìn về phía Lý Chấn trong mắt lấp lánh vẻ khâm phục. Hắn nghĩ thầm, chỉ có tổng thống mới có thể nói ra nhiều đạo lý lớn nhiều như vậy, hắn khẳng định là không nói được.
Bởi vì những lời phát biểu của Lý Chấn, yến hội vô cùng náo nhiệt.
Ba giờ chiều yến hội mới kết thúc.
Đường Hoài Đức tới gần Lý Chấn, nói khẽ: "Tổng thống, kế tiếp còn an bài, ngài theo chúng ta tới Hồng Lâu Mộng ngồi chơi. Đó là nơi biểu diễn, là địa phương cao nhã nhất của phố người Hoa."
Lý Chấn trợn mắt, thầm nghĩ cao nhã thật ư?
Lão tiên sinh hạ thấp giọng mà nói, cứ như không muốn để người ta nghe thấy.