Trần Phương Tố không ngờ Lý Chấn đột nhiên hét to như vậy, hơn nữa Lý Chấn còn nói bừa, thân thể nàng ta khẽ run, nói: "Nữ nhân của ngươi là ai chứ không phải ta."
"Là nàng."
Lý Chấn chậm rãi đi tới, vẻ mặt khẳng định.
Tuy rằng Phương Tố ở trước tên nàng cho thêm họ, nhưng Lý Chấn có thể khẳng định nữ tử trước mắt là Phương Tố. Huống hồ, họ Trần này cũng là họ của Trần Càn Khôn, hơn nữa loại cảm giác quen thuộc Phương Tố mang tới cho Lý Chấn lúc này cuối cùng cũng được nghiệm chứng. Lý Chấn vô cùng kích động, đừng nhắc tới rất cao hứng, hắn không ngờ lại ở nước Mỹ gặp được Phương Tố.
Hiện giờ, cuối cùng cũng tìm được Phương Tố.
Bàn tay gầy của Đường Hoài Đức thò về phía eo A Tát Mãn, dùng sức nhéo một cái.
Một tiếng hét thảm, vang vọng cả Hồng Lâu Mộng.
A Tát Mãn trợn mắt, lớn tiếng quát: "Đường Hoài Đức, lão bất tử ngươi. Lão tử đang ngồi yên, không làm gì ngươi, ngươi vì sao lại nhéo ta."
Đường Hoài Đức ngượng ngùng cười: "Ta thử xem mìn có đang nằm mơ hay không ý mà."
A Tát Mãn vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt quyền đầu.
Hắn sợ mình không nhịn được, đám gãy xương cốt của lão gia hỏa này.
Cả nửa ngày sau, A Tát Mãn mới áp chế được cơn tức, nói: "Nếu không phải nể ngươi già cả, ta nhất định hủy đi xương cốt của ngươi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của quyền đầu, Chuyện vừa rồi ta nhớ kỹ, sau này mới tính sổ." Dứt lời, hắn nhìn về phía Lý Chấn và Trần Phương Tố đang gần nhau dần, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Hai người này thật đúng là có quen nhau.
Đường Hoài Đức không để uy hiếp của A Tát Mãn ở trong lòng, nếp nhăn trên mặt nhíu vào với nhau, vò đầu nói: "Người anh em, các ngươi nói xem đây là sao. Nhìn tình hình này, tiểu Trần và tổng thống như là tình nhân cũ, đã quen nhau từ lâu rồi."
Tát Mãn đảo mắt, cười dài nói: "Khẳng định là tình nhân cũ."
Hồng Dịch vuốt chòm râu dưới cằm, mỉm cười bảo: "Đây là chuyện tốt, là tình nhân thì tốt."
Ba người tươi cười, vẻ mặt vui sướng.
Nhưng mà, sự xuất hiện của Lý Chấn đối với Bỉ Lợi Phu mà nói đã tạo cho hắn áp lực cực lớn. Từ trong đối thoại của Trần Phương Tố và nam tử trước mắt, hắn cảm nhận được một loại cảm giác khác thường. Có điều, Bỉ Lợi Phu không phải một người chịu nhận thua. Hắn bước nhanh hơn chắn trước người Lý Chấn.
Bỉ Lợi Phu mặt sa sẩm, nhìn chằm chằm Lý Chấn, hung tợn nói: "Trần thân ai đã nói rõ là không biết ngươi, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tới gần Trần dù chỉ một bước."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Tố Tố là nữ nhân của ta, đừng có luôn miệng thân ái, ta nghe rất khó chịu. Nếu ngươi lại một lần nữa xưng hô như vậy, ta không ngại đánh ngươi một trận. Còn nữa, đừng chắn ở trước mặt ta, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra."
Bỉ Lợi Phu nhìn Phương Tố, nghiêm túc nói: "Ta gọi Trần như thế nào là quyền của ta, ngươi không có quyền can thiệp. Vả lại nàng ta cũng không phản đối, ngươi gấp cái gì? Đừng Xen vào việc của người khác." Dừng một chút, Bỉ Lợi Phu tiếp tục nói: "Hồng Lâu Mộng là tự do tự do, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ta đứng ở chỗ này là quyền của ta, ngươi có thể đi vòng qua."
Lý Chấn nói: "Ta lập lại một lần nữa, đừng có thân ái. Hơn nữa cút qua một bên ngay."
Bỉ Lợi Phu bật cười, cao giọng nói: "Trần thân ái, ta yêu nàng."
"Bùm ! !"
Lý Chấn một quyền đánh vào mắt phải của Bỉ Lợi Phu.
Nháy mắt, Bỉ Lợi Phu thành mắt gấu mèo.
Bỉ Lợi Phu hét lên đau đớn, ôm mắt, mắng to: "Đồ thô bỉ, đám người thô bỉ phía nam, không có một chút giáo dưỡng nào. Ngươi không xứng được ở bên Trần, nàng ta là sao trên trời, là thiên sứ Thượng Đế phái xuống. Ngươi và nàng ta không nghi ngờ gì nữa là dã thú với thiên sứ, không có kết quả tốt đâu. Ta khuyên ngươi rời xa Trần đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Thượng Đế à, người dã man xuống tay thật ác."
Bỉ Lợi Phu vẻ mặt đau khổ, khi nhìn về phía Lý Chấn, ánh mắt hung ác.
Lý Chấn lạnh giọng nói: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra."
Bỉ Lợi Phu thấy Lý Chấn vẫn chưa từ bỏ ý định, tức giận đến giơ chân, cao giọng nói: "Người Dã man, trần Thân ái như thiên sứ sao có thể..."
"Bùm ! !"
Lý Chấn lại một lần nữa ra quyền, trong chớp mắt, quyền đầu đã hạ xuống hốc mắt Bỉ Lợi Phu.
Lần này, đổi thành mắt trái của Bỉ Lợi Phu.
Một quyền nện xuống, mắt trái biến thành mắt gấu mèo, người xem người đều cười to. Bỉ Lợi Phu ôm mắt, cố chịu đau, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm. Nhất là nhìn thấy vẻ mặt coi thường của người chung quanh, lại nhìn Trần Phương Tố đang nhíu mày không nói gì, càng thêm trở nên phẫn nộ.
Lý Chấn lại một lần nữa nói: "Tránh ra!"
Bỉ Lợi Phu lắc đầu nói: "Ta sẽ không tránh ra, để bảo vệ cho thiên sứ của ta, thế chế không nhường."
Lý Chấn nói: "Chính ngươi muốn ăn đòn, đừng trách ta xuống tay quá ác."
"Chậm đã!"
Trần Phương Tố vươn tay ra ngăn lại, nàng ta kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Nhiều năm như vậy trôi qua, Phương Tố vẫn xinh đẹp như trước, năm tháng lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt nàng ta, nàng ta giống như trích tiên rơi xuống phàm trần, không nhiễm một hạt bụi. Chung quanh Chung quanh trở nên trầm trọng và dồn dập.
Lý Chấn kích động vô cùng, đã qua nhiều năm, lại được gặp Phương Tố.
Bỉ Lợi Phu vẻ mặt mê say vội vàng nói: "Ta yêu nàng, ta có thể mang tới hạnh phúc cho nàng cả đời, xin..."
"Câm miệng!"
Lý Chấn hét to, khí hung trên người làm Bỉ Lợi Phu rùng mình.
So với Lý Chấn, Bỉ Lợi Phu chưa kinh qua chiến trường, chưa giết người, như là một tiểu hài tử yếu đuối. Lý Chấn lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, giết người vô số, thủ đoạn cường ngạnh, tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Tuy rằng Lý Chấn đã rất nhiều năm không tự mình lên đài giết địch, cũng rất ít lộ ra hung uy như vậy, nhưng càng giống như núi lửa bùng nổ, hung uy hiển hách.
Bỉ Lợi Phu lập tức vẻ mặt biến đổi, như là cắt tiết gà, ý chí chiến đấu sục sôi.
Ở trước mặt Phương Tố, hắn sẽ không yếu thế.
Phương Tố hít sâu, nói: "Lý Chấn, ta sẽ không đi với ngươi, ngươi đi đi!"
Lý Chấn nói: "Tố Tố, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn chưa quên được quá khứ, vẫn chưa tha thứ cho ta?"
Phương Tố mím môi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bỉ Lợi Phu đau lòng vô cùng, nhưng nghĩ đến Phương Tố là người hắn yêu nhất, quyết không thể bỏ cuộc. Huống hồ, chỉ cần Lý Chấn rời khỏi, hắn vẫn có cơ hội. Bỉ Lợi Phu nhịn đau, lớn tiếng nói: "Nàng ta bảo ngươi đi, không muốn gặp mặt ngươi."
"Cút con mẹ ngươi đi."
Lý Chấn trong lòng bực mình, một quyền đánh ra
Bỉ Lợi Phu bị đánh trúng bụng, nện mông xuống đất, đau kêu oa oa. Trong mắt Lý Chấn lấp lánh sát khí lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Chuyện của ta và Tố Tố không cho phép ngươi nói chen vào. . Bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi như thế nào, , bất kể ngươi đối với Tố Tố như thế nào? Tóm lại, Tố Tố là nữ nhân của ta, cướp nữ nhân của ta, vậy chính là kẻ địch của Lý Chấn."
" Người Dã man, người dã man?"
Lợi Phu liên tục gầm khẽ, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Lý Chấn một quyền hung hăng đánh vào bụng hắn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm hắn vô cùng khó chịu. Thậm chí, nhúc nhích một chút cũng khó khăn. Cảm giác này như là ruột cũng bị một quyền của Lý Chấn đánh đứt. Bỉ Lợi Phu nhìn Lý Chấn, vẻ mặt hung lệ, mắt lộ hung quang. Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ chịu vũ nhục như hôm nay, chưa bao giờ chật vật như hôm nay, oán hận trong lòng ngút trời.
Báo thù! Đoạt lại nữ nhân mình yêu!
Bỉ Lợi Phu khẽ cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm.
Lý Chấn nhìn vẻ mặt của Bỉ Lợi Phu, căn bản không để ở trong lòng.
Hắn bước về phía Bỉ Lợi Phu, cự lý của một bước này khiến Bỉ Lợi Phu mặt kinh hãi, hai tay chống ở sau lưng liên tục lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám trực tiếp nhìn vào mắt Lý Chấn. Dù là Bỉ Lợi Phu cường ngạnh chịu đòn, nhưng đối mặt với thủ đoạn trực tiếp đơn giản và dã man của Lý Chấn, hắn cũng thật sự là bị đáh cho sợ rồi. Mắt trái mắt phải đều trúng một quyền, bụng cũng ăn một quyền, cả người toàn là vết thương, nhưng nếu cứ đối nghịch với Lý Chấn thì khẳng định còn bị đánh nữa.
Tạm thời nhịn một chút đi!
Bỉ Lợi Phu lựa chọn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không tranh đấu với Lý Chấn.
Hắn nhịn đau đứng lên bỏ đi.
Bỉ Lợi Phu rời khỏi, trong mắt Lý Chấn hiện lên nét cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tố, há miệng chuẩn bị nói thì lại nghe thấy tiếng nói bô bô của người chung quanh, đành nuốt ngược trở vào. Lý Chấn nhìn người vây xem chung quanh, ánh mắt dừng ở trên người Hồng Dịch, phân phó: "Hồng môn chủ, xin dọn dẹp một chút, ta có lời muốn nói."
"Chờ một lát! Lập tức xong ngay."
Hồng Dịch nhếch miệng cười, trong mắt lấp lánh vẻ vui mừng.
Hắn vung tay, phân phó đám đệ tử Hồng môn Hồng Thanh Long, Vương Hồng bắt đầu đuổi hết toàn bộ khách nhân trong Hồng Lâu Mộng ra. Không đến năm phút đồng hồ, trong đại đường đã trống rỗng, hơn nữa an tĩnh, không còn tiếng nghị luận ồn ào. Đồng thời, Hồng Dịch cũng không lưu lại, dẫn theo Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường rời khỏi, để lại không gian riêng từ cho Lý Chấn và Phương Tố.
Sau khi Đoàn người rời khỏi, Đường Hoài Đức lại không nhịn được.
Hắn kéo Tả Tông Đường lại, tò mò hỏi: "Tả đại nhân là lão nhân bên cạnh Lý tổng thống, hơn nữa quyền cao chức trọng, ngài chắc chuyện của tiểu Trần và tổng thống chứ? Việc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ tình huống của tổng thống và tiểu Trần cho thấy, hai người rõ ràng là một đôi tình nhân, chỉ là có chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tả Tông Đường lắc đầu nói: "Việc này, ta cũng không biết."
Ánh mắt Hồng Dịch dừng ở trên người Hoàng Cường, hỏi: "Hoàng huynh đệ, ngươi biết không?"
Hoàng Cường nói: "Biết một chút, nhưng không nhiều lắm."
Trên mặt Hồng Dịch lập tức lộ ra nụ cười, nói: "Đi Đi, chúng ta vừa đi vừa nói. Không ngờ tiểu Trần và tổng thống lại có quan hệ này, thật là thú vị."
Trong Đại đường, Lý Chấn và Phương Tố ở cùng nhau.
Lý Chấn thương tiếc nói: "Mấy năm nay, khổ cho nàng rồi."
Phương Tố nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Ta không khổ, ta sống rất tốt. Lý tổng thống, ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không đi với ngài, xin ngài đi đi."
Lý Chấn chua sót nói: "Nàng vẫn trách ta."
Phương Tố cắn chặt răng, gằn từng chữ: "Nghĩa phụ bị ngươi giết chết, ta đến nay vẫn khó quên. Cảnh tượng Ngày đó, tất cả vẫn ở trong đầu ta, không thể quên được."
Lý Chấn sau khi nghe xong, đau đầu không thôi.
Giữa hắn và Trần Càn Khôn, căn bản là không thể điều hòa. Trần Càn Khôn dã tâm bừng bừng, mà Lý Chấn có mục tiêu của riêng mình, căn bản đái không vào được một bình, hai bên phải chết một, đây là sự thật không thể thay đổi.
Lý Chấn hít sâu, vươn tay ra lấy súng cầm tay nhét vào tay Phương Tố, trầm giọng nói: "Đây là súng lục, công năng không khác gì súng của người nước ngoài, nếu thật sự hận ta, đều có thể giết người. Nàng nếu thật sự hận ta, vậy lấy súng dí vào đầu ta đây này, hoặc là nhắm vào tim ta mà bắn, có thể báo thù cho Trần Càn Khôn."
"Nào, cùng lắm thì chết. Mười tám năm sau ta lại là một trang hảo hán."
Lý Chấn cất cao giọng, vẻ mặt kiên quyết.
Thân thể Phương Tố run rẩy, cầm súng, vẻ mặt đau khổ.
Một bên là người yêu, một bên là cừu hận!
Nàng ta, khó có thể lựa chọn!
Lý Chấn biết lúc này Phương Tố gặp phải lựa chọn khó khăn, thậm chí Lý Chấn cũng biết Phương Tố mặc dù hận hắn, nhưng tuyệt đối không thể giết hắn. Lúc này, cần Lý Chấn giúp Phương Tố lựa chọn, cho nên Lý Chấn từng bước ép sát, tiếp tục nói: "Giết ta, nàng mới có thể báo thù cho Trần Càn Khôn, có thể giải trừ đau đớn trong lòng. Nếu nàng không báo thù, vậy theo ta đi, làm nữ nhân của ta hay không Lần này, ta sẽ không để nàng đi nữa."
Phương Tố cơ hồ sắp lẩm bẩm nói: "Không nên ép ta, không nên ép ta!"
Nàng ta liên tục lui về phía sau, không dám đối mặt với Lý Chấn.
Lý Chấn lại bước nhanh tới, tóm lấy tay Phương Tố: "Ta không ép nàng, chuyện của Hội Thiên Địa đã qua nhiều năm rồi, nên có một kết thúc. Nàng muốn làm sống với quá khứ thì giết ta đi. Nhưng ta hy vọng nàng có thể sống với hôm nay, làm một người khoái hoạt."
"Bốp."
Súng rơi xuống đất.
Lý Chấn biết cơ hội tới, hắn dang tay trực tiếp ôm lấy Phương Tố.
Lúc này, Phương Tố càng không ngừng giãy dụa.
Phương Tố có võ công trong người, nhưng bị Lý Chấn mãnh liệt ôm lấy, trong lòng loạn như ma, không thể dồn được một chút lực lượng. Lập tức, Lý Chấn cúi đầu, hôn Phương Tố. Cho dù Phương Tố không ngừng phản kháng, nhưng bị Lý Chấn ôm chặt, khiến cho Phương Tố mất đi lực lượng, chỉ có thể tùy ý để Lý Chấn hôn. Dần dần, Phương Tố trầm luân trong sự khống chế của Lý Chấn, thậm chí phối hợp với động tác của Lý Chấn.
Bởi vì sự cường thế của Lý Chấn, Phương Tố từ bỏ quá khứ, lựa chọn Lý Chấn.
Thật lâu sau, Lý Chấn mới dừng lại.
Hắn thâm tình nhìn Phương Tố, nói: "Về nước với ta đi."
Phương Tố không lên tiếng, lại nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Chấn cuối cùng thở phào, thu hồi lại súng, nắm tay Phương Tố, sau đó nhìn về phía ngoài đại đường đang đóng cửa, : "Hét lớn Còn ở bên ngoài nghe tộm gì nữa, vào đi."
Lập tức, ngoài đại đường truyền đến một trận tiếng cười vang.
Cửa mở ra, đám người Hồng Dịch, Tả Tông Đường, Hoàng Cường bước vào.
Những người này vốn đã ly khai Hồng Lâu Mộng, nhưng nghe Hoàng Cường nói chuyện của Lý Chấn và Phương Tố, tất cả đều lén trở về nghe trộm, chỉ tiếc Lý Chấn và Phương Tố chỉ hôn nhau, không diễn kịch hay. Ánh mắt Đường Hoài Đức chiếu lên mặt Phương Tố, trêu tức: "Tiểu Trần à, được lang quân như ý, có phải nên mời lão già ta uống rượu mừng không."
Hồng Dịch nói: "Theo ta thấy, hôn sự của tổng thống và tiểu Trần cử hành luôn ở phố người Hoa đi."
Phương Tố bị nhiều người trêu như vậy, không dám ngẩng đầu.
Lý Chấn là nhìn quen thời thế, không hề ngượng nùng, cao giọng nói: "Nếu các vị trưởng bối đều nói như vậy, cứ để Hồng môn chủ và Đường lão làm chủ hôn."
"Chậm đã, ta không đồng ý!"
Một tiếng hét lớn, từ ngoài đại đường truyền vào.