Người hai mươi bảy tháng mười hai, hôm nay là ngày vui của Đại Đỉnh Tửu Lâu.
Lầu một và lầu hai bố trí tiệc mừng, , Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đều mặc trang phục rất long trọng. Bọn họ đi đi lại lại trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại hét lớn một tiếng, chuẩn bị hiện trường hôn lễ của Phương Tố và Lý Chấn. Bắt đầu từ buổi sáng, đến buổi chiều mới bố trí xong. Lúc Chạng vạng, hôn lễ của Lý Chấn và Phương Tố bắt đầu.
Cổ nhân chú trọng hôn lễ, cũng có ý nghĩa của hôn, lúc này ánh mặt trời đã ngả về tay, chính là thời gian tốt nhất, mà lúc này trong Đại Đỉnh Tửu Lâu cũng rộn rã tiếng cười.
Lầu hai có bốn bàn.
Lúc đầu, Đường Hoài Đức có kế hoạch bố trí ba bàn, cuối cùng vẫn thêm một bàn.
"Chú rể, tân nương đi tới!"
Một tiếng hô to, người trên lầu hai đều đứng lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cầu thang. Một lát sau, Lý Chấn dắt Phương Tố đi lên. hai người đều mặc áo cưới màu đỏ, sau khi vào trong đại sảnh th tiến hành một loạt lễ tiết. Ở thời đại này, nghi thức thành thân nhất định có bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái, hoàn thành những lễ nghi này mới có thể xem như là vợ chồng hợp pháp.
Xong trình tự th hai người tiến vào động phòng.
Lý Chấn chuẩn bị đồ ăn để Phương Tố lót bụng, cười nói: "Tố Tố, ta sẽ quay lại ngay."
Sau khi nói xong, Lý Chấn rời khỏi phòng, đi tới trong sảnh bồi rượu.
Vào lúc này, không có sự phân biệt giữa dân chúng bình thường và tổng thống, chỉ có chú rể và khách nhân.
Chuốc rượu, không nghi ngờ gì nữa là thịnh hành nhất.
Cho dù là Đường Hoài Đức, cũng 'Cậy già lên mặt' ỷ vào thân phận, thậm chí đùa giỡn, bắt Lý Chấn uống hết chén rượu. Trừ Đường Hoài Đức ra, đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành cũng từng người tới kính rượu, hơn nữa còn là nối đuôi nhau, Lý Chấn cuối cùng phải bỏ chạy, không dám ở lại, nếu không cuối cùng hắn nhất định sẽ gục ở đại sảnh.
Yến hội Không có Lý Chấn vẫn vô cùng tưng bừng.
Lý Chấn đi tới hậu viện, đứng ngoài tân phòng.
Hắn hít sâu một hơi, cho đầu óc tỉnh táo.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới.
"Két."
Lý Chấn vươn tay ra đẩy cửa phòng, bước vào. Hắn đứng trong phòng, cảm thụ sự lo lắng từ trong phòng truyền ra, cùng với ngọn nến đỏ, thêm chữ hỉ đỏ chói, khắp nơi đều vui mừng, khiến người ta tâm tình sung sướng. Lý Chấn đi về phía trước, khi tới trước mặt Phương Tố, hắn vươn tay ra kéo một cái ghế, một lúc sau mới vén khăn.
Nàng ta tuyệt mỹ như vậy, thế cho nên Lý Chấn không nhẫn tân phá đi cảnh tượng này.
Phương Tố cảm nhận được hô hấp của Lý Chấn, nhưng Lý Chấn mãi không vén khăn, nàng ta khó chịu vô cùng.
Thế này là sao.
Phương Tố trong lòng nghi hoặc, vừa định vén khen nhìn trộm thì khăn bị lột ra.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
"Phu quân!" Phương Tố ôn nhu nói.
Lý Chấn nói: "Lão bà!"
Phương Tố sững sờ một chút, Lý Chấn vội vàng giải thích hàm nghĩa của lão bà, Phương Tố mới hiểu ra. Lập tức, Phương Tố và Lý Chấn làm nốt lễ tiết, ví dụ như là hai người uống chén rượu giao bôi. Sau khi hoàn thành, Phương Tố mỉm cười nắm tay Lý Chấn, mỉm cười bảo: "Phu quân, ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, trước tiên tắm rửa đi đã. Chàng cả người đầy mùi rượu, ngửi thấy khó chịu lắm."
"Tắm à, tốt."
Lý Chấn đảo mắt nhìn thùng gỗ đặt ở góc phòng.
Thùng nước này rất lớn, đủ để hai người tắm.
Khóe miệng Lý Chấn phác ra một nụ cười, ghé vào tai Phương Tố thấp giọng nói mấy câu. Thoáng chốc, Phương Tố mặt đỏ bừng, liên tục lắc đầu, Lý Chấn ôm chặt Phương Tố, nói: "Chuyện giữa vợ chồng chúng ta, có gì mà không được. Nàng cởi quần áo vào thùng nước trước rồi ta vào. Chúng ta tắm uyên ương, thế mới là vợ chồng chứ."
Phương Tố chỉ đành đồng ý.
Nàng ta sai người chuẩn bị quần áo, sau đó đóng cửa lại, chỉ còn lại có hai người.
Lúc này, Phương Tố đứng phía trước Lý Chấn, có chút ngượng ngùng.
Dù sao, nàng ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Lý Chấn mặc kệ, trong lòng tràn đầy chờ mong, vội vàng thúc giục nói: "Tố Tố, trong phòng chỉ có hai người chúng ta. Nếu nàng không động thủ thì ta đành tự làm đấy! Đến lúc đó nàng càng ngại. Nàng phải nghĩ cho kỹ, tự cởi hay là ta cởi." Trên khuôn mặt Lý Chấn lộ ra nụ cười xấu xa, trong mắt lấp lánh dục vọng, khiến Phương Tố thẹn thùng.
Nàng ta cởi áo khoác, lại nghe thấy tiếng Lý Chấn thúc giục, mới cởi thêm.
Rất nhanh chỉ còn lại cái yếm đỏ rực và quần lót.
Cái lưng trần, cặp mông cong, cùng bộ ngực cao vút lộ ra hết cả.
Tất cả đều nằm trong tầm mắt của Lý Chấn.
Cái cổ trắng nõn, thân hình thướt tha khiến người ta tâm thần lay động, da thịt giống như là chất ngọc, làm Lý Chấn không nhịn được chậc chậc khen ngợi. Phương Tố dưới cái nhìn chăm chú của Lý Chấn, nàng ta không chịu nổi ánh mắt trắng trợn đó, rất nhanh liền cởi yếm và quần áo, ùm một cái chui vào trong thùng nước tắm, tránh ánh mắt của Lý Chấn.
Nhưng chính trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lý Chấn đã thấy hết thân thể của Phương Tố.
Lý Chấn ha ha cười, nói: "Tố Tố, nam nhân của nàng tới đây."
Hắn đi tới bên cạnh thùng nước, xoạt một cái cởi quần áo trên người, nhảy vào bên trong.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phương Tố sắc mặt đỏ bừng, da thịt cũng ửng hồng, bị Lý Chấn nhìn cho rất không tự nhiên. Thùng có thể chứa hai người, nhưng hai người ngồi vẫn khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt. Trước đó, đã có người tiến hành giáo dục tiền hôn nhân cho Phương Tố, nàng ta đã minh bạch chuyện vớn nam nhân, sợ Lý Chấn ở trong thùng nước làm ra chuyện hoang đường.
Vì vậy, Phương Tố chủ động nói: "Phu quân, ta tắm rửa cho chàng."
Sau khi nói xong, nàng ta chủ động kỳ cọ cho Lý Chấn.
Chuyện không do Phương Tố nắm trong tay, dần dần, Lý Chấn nắm giữ quyền chủ động, Phương Tố thở hồng hộc, cả người xụi lơ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của tên nam nhân lão luyện Lý Chấn này. Phương Tố thất hạ thể của Lý Chấn đã giương cung bạt kiếm, lại hoang mang rối loạn nói." Phu quân, về giường đi, chúng ta về giường rồi làm."
Dựa theo giới thiệu của tiền bối cho nàng ta, nàng ta đã lót ga trắng, để chứng minh thân thể của nàng ta vẫn còn nguyên vẹn.
Lý Chấn cũng không làm khó Phương Tố, ôm thân thể mềm mại như không xương này đi lên giường.
Lúc này, Lý Chấn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Dục vọng của Nam nhân bộc phát ra, hai người tiến hành giao lưu. Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể hai người gắn chặt vào nhau.
Trong phòng, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Gầm khẽ gầm khẽ của Nam nhân cùng với tiếng rên rỉ của nữ tử, hình thành sự đối lập rõ ràng, cùng với thời gian trôi qua, thanh âm quanh quẩn trong phòng, mãi vẫn không dừng. Không biết lúc nào thanh âm trong phòng mới triệt để im lặng, sau đó chỉ còn lại tiếng ngáy khe khẽ.
Ngày ngày , Phố Người Hoa.
Hôm nay, thị trưởng San Francisco mới thượng nhiệm đến đây để tiễn đưa Lý Chấn. Hắn mặc lễ phục màu đen, quần áo chỉnh tề, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, lưng thẳng tắp đứng bên cạnh Lý Chấn, vẻ mặt hòa khí tươi cười, nói: "Lý tổng thống sắp viếng thăm điểm kế tiếp, không biết tiếp theo sẽ là nơi nào? Washington ư?"
Trước đó, tổng thống Lâm Khẳng và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức đã rời khỏi San Francisco về Washington, nhưng Lý Chấn vẫn ở lại San Francisco không, điều này khiến cho thị trưởng San Francisco tân nhiệm rất đau đầu, không rõ ý đồ của Lý Chấn.
Lý Chấn nói: "Bước tiếp theo, ta sẽ viếng thăm quân giáo Tây Điểm."
"Tốt, tốt."
Thị trưởng cười cười.
Hắn nghĩ thầm, tên ôn thần Lý Chấn này cuối cùng cũng rời khỏi San Francisco, đây là chuyện đáng để ăn mừng nhất.
Thậm chí, Lý Chấn đừng bao giờ trở lại nơi này nữa.
Trong thời gian ngắn ngủi Lý Chấn ở lại San Francisco, đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho chính phủ San Francisco. Thị trưởng Tiền nhiệm Bảo Uy Nhĩ chủ động từ chức chính là minh chứng rõ nhất. Thị trưởng Đương nhiệm cũng từ chính phủ liên bang điều tới, nhậm chức một cách bị động, thị trưởng mới cực kỳ không tình nguyện. Thật vất vả lắm chuyện mới lắng xuống, hắn mới có thể thở phào.
Đường Hoài Đức mặc trường bào, xoa xoa đôi tay đã run vì lạnh, sau khi Tổng thống tới quân giáo Tây Điểm, cuối cùng vẫn phải về Trung Quốc. Bởi vậy, còn có thể đến San Francisco một chuyến. Đến lúc đó, chúng ta lại tổ chức tiễn tổng thống."
Hồng Dịch cũng gật đầu nói: "Hy vọng tổng thống sớm ngày quay lại San Francisco, quay lại Phố Người Hoa."
Ánh mắt A Tát Mãn dừng ở trên người Phương Tố, ôn tồn nói: "Tiểu Trần à, ngươi và tổng thống cùng nhau bắc thượng, thân là thê tử của tổng thống, nhất định phải chiếu cố tốt cho tổng thống, xử lý tốt nội. của tổng thống. Có câu nữ chủ nội, nam chủ ngoại, ngươi đã không còn là nữ hiệp người mang tuyệt kỹ ngày xưa nữa, cũng không phải nữ tử tuyệt sắc được vô số người chờ mong trong Hồng Lâu Mộng. Ngươi hiện tại chỉ là một người phụ nữ bình thường đã được gả cho người ta. Thúc thúc hy vọng ngươi có thể ổn định tâm thái, cầm sắt tương hợp, cử án tề mi, tranh thủ sinh quý tử cho tổng thống."
Phương Tố đỏ mặt, nhưng vẫn cám ơn: "A Tát Mãn thúc thúc yên tâm, Tố Tố nhớ kỹ."
Lý Chấn ôm quyền nói: "Đa tạ chư vị, cáo từ!"
Dứt lời, Lý Chấn dẫn theo Phương Tố lên xe ngựa, sau đó hạ lệnh khởi hành.
Đám người Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Tằng Kỉ Trạch, Hoàng Cường, Dung Hoành thì ngồi trong mấy chiếc xe ngựa bên trọng, cùng với tiếng hét to của phu, tiếng roi vang lên, ngựa hí vang, kéo xe ngựa ra khỏi San Francisco. Hiện tại nước Mỹ vẫn chưa có đường sắt đi xuyên, cho nên Lý Chấn tạm thời chỉ có thể cưỡi xe ngựa, đợi cho tới chỗ có xe lửa.
Lý Chấn rời khỏi, dân chúng Phố Người Hoa dần dần tản đi.
Đường Hoài Đức, Hồng Dịch, A Tát Mãn đều về chỗ ở của mình.
Theo sự rời khỏi của Lý Chấn, chuyện ở San Francisco cũng kết thúc.
Thời gian như thoi đưa, nhoáng lên một cái tháng năm đã qua.
Đảo mắt, mùng một tháng một năm đã tới.
Cùng với năm mới tới, nước Mỹ cũng tiến vào đầu năm mấu chốt. Trong lịch sử, năm nay nước Mỹ sẽ dẫn phát một hồi nội chiến lớn nhất, tiến hành chiến tranh thảm thiết trên bản thổ nước Mỹ. Tuy nói Lý Chấn đến nước Mỹ, hơn nữa làm mưa làm gió ở San Francisco, nhưng ảnh hưởng thực sự chỉ cực hạn ở San Francisco, không lan ra bên ngoài.
Chỉ một con bướm Lý Chấn không ảnh hưởng đến nước sự phát triển của nước Mỹ.
Lúc này, Lý Chấn vẫn đang trên đường tới quân giáo Tây Điểm.
Quân giáo Tây Điểm còn có tên là trường học quan quân lục quân nước Mỹ, ở Tây Điểm bang New York, cách New York chừng km, là trường học quân sự số một của nước Mỹ. Trường học quân sự này thành lập vào năm , đến nay đã có năm lịch sử, so với đại học Havard, đại học Yale thì thời gian quân giáo Tây Điểm được thành lập còn rất ngắn, nhưng sức ảnh hưởng của quân giáo Tây Điểm không thua kém gì hai trường đại học có lịch sử lâu đời này.
Quân giáo Tây Điểm, văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm Đương nhiệm Tra Đức • Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt đau khổ, vò đầu bứt tai, bộ dạng khó xử. Trước đó, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đã có được tin tức Lý Chấn ghé thăm.
Đối với điều này, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức coi trọng cao độ.
Đây là tin tức tổng thống Lâm Khẳng phái người truyền đến, không thể là giả.
Vì vậy, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức phải có chuẩn bị.
Bởi vì sau khi Lý Chấn tới chơi, hai bên phải trao đổi, nhưng cụ thể phải làm gì thì Đây là điều Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cảm thấy khó xử, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đối với phương diện dạy học có tâm đắc riêng, đối với sự phát triển của trường học cũng có quy hoạch của mình, thậm chí hắn đối với kiến trúc của quân giáo Tây Điểm cũng nắm rất rõ, biết nhiều hơn bất kỳ ai.
Từ năm trước đảm nhiệm chức hiệu trưởng cho tới nay, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đã thiết kế nhà bảo tàng, đồ thư quán, binh doanh đệ tử cho quân giáo Tây Điểm, phong cách kiến trúc chỉnh thể đều do Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức quy hoạch.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một người có cống hiến rất lớn đối với quân giáo Tây Điểm trên kiến trúc.
Nhưng, phương diện chính trị, quân sự, hắn lại rất kém.
"Bùm bùm,
Ngoài Văn phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nói: "Tiến vào đi!"
Cửa phòng mở ra. Một trung niên nhân gần bốn mươi tuổi đi vào. Hắn mặc áo sơmi màu trắng, thắt nơ đen, khóc âu phục màu đen. Tóc đen chải chuốt cẩn thận, trông vô cùng nghiêm túc. Hắn râu ria rậm rạp, tạo cho người ta cảm giác tục tằng, song đôi mắt dài nhỏ lại tạo cho người ta một loại độ cảm giác như rắn độc.
Sau khi hắn đi vào, ngồi xuống, nhìn thấy Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhíu mày, cười hỏi: "Hiệu trưởng tiên sinh, có chuyện gì mà khiến ngươi phiền não đến vậy."
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhìn thấy người này, mừng rỡ nói: "Cách Lan Đặc thượng tá, ngươi không ngờ lại đến, tốt, đến đúng lúc lắm." Người tên tên là Cách Lan Đặc, tên đầy đủ là Vưu Lí Tây Tư • Tân Phổ Sâm • Cách Lan Đặc, vào năm thì tốt nghiệp ở quân giáo Tây Điểm.
Trong Lịch sử, Cách Lan Đặc trở nên nổi bật ở chiến tranh nam bắc nước Mỹ.
Trong thời gian chiến tranh nam bắc bốn năm. Cách Lan Đặc từ một thượng tá bình thường nhảy trở thành trung tướng, đảm nhiệm chức tổng tư lệnh quân liên bang. Sau khi Lâm Khẳng bị phế, Cách Lan Đặc bằng vào quân uy của mình, vào năm trở thành tổng thống mỹ, vào năm lại được liên nhiệm. Tuy nói trong lúc Cách Lan Đặc cầm quyền, quốc gia phát triển cũng không tốt, thậm chí sau khi hắn xuống đài cũng không phong quang gì, nhưng đánh giặc lại khá là lợi hại.
Cách Lan Đặc tới khiến Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nghĩ ra biện pháp giải quyết. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đảo mắt, hỏi: "Cách Lan Đặc thượng tá tìm ta có chuyện gì sao?"
Cách Lan Đặc nói: "Ta đi ngang qua, quay lại xem có việc gì không?"
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức bật cười, gật đầu nói: "Tốt lắm, xem ra ngươi có rất nhiều thời gian. Thượng tá tiên sinh, chúng ta cùng thương lượng một việc, về tổng thống Trung Quốc Lý Chấn suất lĩnh đoàn viếng thăm tới quân giáo Tây Điểm. Đến lúc đó, chúng ta và Trung Quốc khẳng định tiến hành trao đổi, việc này quan trọng, nên ta lập tức nghĩ đến ngươi."
Cách Lan Đặc hỏi: "Ta có thể làm gì?"
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cười cười nói ra suy nghĩ của hắn r hỏi: "Có hứng thú không? Đây chính là cơ hội rất hiếm có. Lý tổng thống của Trung Quốc là một vị chỉ huy quân sự rất xuất sắc, được xưng là bách chiến bách thắng, ngươi có thể lĩnh giáo một chút."
"Được, ta đồng ý!" Cách Lan Đặc híp lại mắt nói.