"Nói!" Lý Chấn lời ít mà ý nhiều.
Lưu Cẩm Đường trầm giọng nói: "Hôm nay hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm đề cập tới thi đối kháng, ta cảm thấy là có vấn đề. Hơn nữa Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức dẫn chúng ta dạo một vòng quanh trường, ta cũng có một loại cảm giác, trận chiến này đối với chúng ta phi thường bất lợi, rất khó đánh."
Lý Chấn hỏi: "Vì sao?"
Lưu Cẩm Đường hồi đáp: "Đệ tử Quân đội là người da trắng, chúng ta là người da vàng. Đệ tử là người Mỹ, chúng ta là người Trung Quốc, hai bên không phải người cùng thuyền. Bởi vì sự khác biệt của màu da, bởi vì hai bên không biết nhaum bởi vì tư tưởng xung đột, vân vân. Đều có thể khiến cho đệ tử trong quân giáo có thành kiến nhất định với chúng ta, sẽ không toàn lực phối hợp."
"Một nhánh , phải kỷ luật nghiêm minh, phải tùy ý sai bảo như tay chân."
"Nhưng mà, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức từ trong quân giáo rút ra một trăm đệ tử cho chúng ta chỉ huy, bọn họ chịu phục ư? Buổi sáng Hôm nay khi đi thăm trường học, rất nhiều đệ tử chỉ chỉ trỏ trỏ, khi nhìn về phía chúng ta, trong mắt thậm chí ánh ra vẻ khinh miệt, cũng không tôn kính chúng ta. Cho nên, vấn đề quan trọng nhất chúng ta gặp phải là những đệ tử này sẽ không phối hợp."
"Một khi ở trên chiến trường đối kháng xuất hiện một chút vấn đề, sẽ tạo thành cục diện sụp đổ, dẫn tới kế hoạch thất bại. Theo ta thấy, không bằng đều tự sử dụng người của mình, chúng ta dùng binh lính của Tiêm Đao Doanh."
Lưu Cẩm Đường vẻ mặt lo lắng cho rằng cục diện rất không khả quan.
Trần Ngọc Thành gật đầu nói: "Ta đồng ý với lời nói của Lưu lữ trưởng, đây là một vấn đề rất trọng yếu."
Trong sự kiện này, hai người lo lắng như nhau.
Lý Chấn lâm vào trong trầm tư, hắn không thể không lo lắng hậu quả nhưng vấn đề này mang đến.
Một lát sau, Lý Chấn đã có quyết định.
Lý Chấn nghiêm túc nói: "Không cần Tiêm Đao Doanh, vẫn như trước đệ tử của quân giáo Tây Điểm."
"Hả."
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành kinh hô một tiếng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lý Chấn hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôn kính không phải người khác tặng cho ngươi, mà là phải tự mình giành lấy. Muốn đạt được sự tôn kính của đệ tử quân giáo Tây Điểm, dựa vào bản thân các ngươi đi lấy. Muốn bọn họ phục tùng mệnh lệnh, đồng tâm hiệp lực với các ngươi, cũng phải dựa vào các ngươi tự mình đi lấy. Ta bảo Dung Hoành đi theo các ngươi để làm gì? Chính là để hắn điều tiết quan hệ của hai người các ngươi với các đệ tử."
Tả Tông Đường nói: "Tổng thống, trong một thoáng không thể làm được."
Hoàng Cường nói: "Để Tiêm Đao Doanh xuất chiến đi!"
Hắn vẻ mặt chờ đợi, nghĩ rằng nếu binh lính Tiêm Đao Doanh xuất chiến, hắn cũng sẽ đi cùng.
Đến lúc đó, có thể thể hiện thực lực không gì sánh kịp của Tiêm Đao Doanh.
Lý Chấn lắc đầu, kiên định nói: "Không dùng binh lính của Tiêm Đao Doanh, cứ dựa theo an bài của Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức mà tiến hành. Tuy rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng những nan đề này cũng không phải là tiềm tàng, mà là sờ sờ trước mặt ra, phải tự giải quyết. trên chiến trường Chân chính không có cơ hội cho ngươi trốn tránh, không có cơ hội cho ngươi thay người, chỉ có dùng trăm phương ngàn kế để suy nghĩ biện pháp thủ thắng."
Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Trận đối kháng này không phải là một hai ngày là có thể kết thúc, Cách Lan Đặc nói lương khô dự trữ cho ba ngày, có nghĩa là có thể giao chiến trong thời gian khá dài. Ta tin các ngươi có thời gian để giải quyết vấn đề. Có vấn đề thì tự giải quyết, có khó khăn cũng tự xử lý. Ta chỉ cần kết quả, chỉ cần thắng lợi cuối cùng, còn lại thì không quan tâm."
"Minh bạch!"
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay lên thi lễ.
Hai người trong lòng thầm kiểm điểm, không nên đưa ra vấn đề như vậy, bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Nội háo phải giải quyết, nếu không cuối cùng tất bại.
Lý Chấn rất hài lòng với thái độ của Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, đứng lên, trầm giọng nói: "Giải quyết như thế nào, tự suy nghĩ biện pháp. Ta ở trong trường học dạo một vòng, khó khăn lắm mới đến được một chuyến." Hắn dẫn theo Phương Tố, hai người cùng nhau rời khỏi ký túc xá.
Tả Tông Đường còn nói thêm: "Ta cũng ra ngoài đi dạo, các ngươi nói chuyện đi.
Hoàng Cường cũng đứng lên, dám trẻ con Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, cũng vậy, tất cả đều đi. Không lâu sau, trong ký túc xá chỉ còn lại Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Dung Hoành.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Lưu Cẩm Đường nói: "Một đám không có nghĩa khí."
Trần Ngọc Thành khẽ thở dài, nói: "Đừng nhiều lời, mau nghĩ biện pháp đi. Có câu ba ông thợ giầy bằng Gia Cát Lượng. Chúng ta Chúng ta nếu muốn giải quyết vấn đề háo thì khẳng định không có vấn đề."
Ba người ở trong phòng suy nghĩ, Lý Chấn và Phương Tố đã ra khỏi ký túc xá.
Lý Chấn nhìn Phương Tố, trong mắt lấp lánh nhu tình mật ý. Chỉ là hai người tuy rằng gần nhau, song luôn có cảm giác không được rảnh rang. Lý Chấn đảo mắt, vươn tay ra nắm tay Phương Tố rồi bật cười.
Đúng, chính là cảm giác này!
Như vậy, hai người mới là thân mật.
Phương Tố bị Lý Chấn nắm tay, mặt đỏ lên, muốn rút ra, nhưng Lý Chấn vươn tay ra ngăn cản, lắc đầu nói: "Không cho phép rút ra, nàng sống ở Mỹ nhiều năm, chẳng lẽ chưa nhìn thấy tình lữ nắm tay nhau ư? Hai người chúng ta phải thế này mới có cảm giác. Hiện tại mặt trời ngả về tay, chúng ta tay trong tay đi dạo trong trường, rất lãng mạn, rất hạnh phúc."
Phương Tố luôn cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa chung quanh lại có nhiều người.
Ở trong lòng, nàng ta là một nữ tử cực kỳ truyền thống.
Gả cho Lý Chấn, lại càng không nên xuất đầu lộ diện, nhưng hai người tay trong tay, cái này rất làm Phương Tố khó xử.
Nhưng mà, Phương Tố trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, rất thích loại cảm giác này. Dần dần, nàng ta đã quen với hành động của Lý Chấn. Thậm chí, nhìn chăm chú người ta nhìn chăm chú, Phương Tố trong lòng lại sinh ra cảm giác tự hào. Chỉ có nam nhân của nàng mới có thể đối với nàng như vậy, so với những nữ nhân còn lại của Lý Chấn, nàng ta có thể ở nơi dị quốc tay trong tay tản bộ với Lý Chấn, tất nhiên là khác biệt.
"Cáp lâu, cáp lâu! ! !"
Một thanh niên khoản hai tư hai lăm tuổi chạy tới, mặt cười cười.
Lý Chấn thấy thế, thần sắc cổ quái.
Ánh mắt Thanh niên hướng tới mặt Phương Tố, rõ ràng là vì Phương Tố mà đến. Có câu, vươn tay không đánh kẻ mặt cười, Lý Chấn cũng không tiện tức giận, hỏi: "Chào, có thể giúp ngươi được gì?"
Thanh niên thu hồi ánh mắt, tán thưởng nói: "Phu nhân của Tiên sinh thật đẹp, quả thực là thiên sứ hoàn mỹ."
Lý Chấn cười cười: "Cám ơn lời khen."
Trên mặt người Thanh niên hiện ra một tia khó xử, khẽ cắn môi, hỏi: "Ngài là người Trung Quốc à?"
Lý Chấn ưỡn ngực, cao giọng nói: "Ta là người Trung Quốc!"
Lúc này, Lý Chấn có chút muốn làm rõ mục đích của thanh niên trước mắt. Nếu thanh niên vì Phương Tố mà đến, vì sao không tỏ lời yêu mà ngược lại hỏi vấn đề không đâu?
Thanh niên lại hỏi lại: "Xin lỗi, ta muốn biết nữ tử Trung Quốc có phải đều đẹp như phu nhân của ngài hay không?"
Lý Chấn trừng mắt, trong lòng minh bạch rồi, biết tiểu tử này chỉ quan tâm tới vấn đề nữ nhân. Lý Chấn cười nói: "Trung Quốc là một nơi rất có linh khí, nữ tử xinh đẹp như phu nhân của ta rất nhiều. Nếu các hạ muốn kết hôn với một nữ tử hiền lành xinh đẹp như thê tử của ta thì hoan nghênh ngươi tới Trung Quốc. Với tướng mạo và tài hoa của các hạ thì nhất định có thể ôm mỹ nhân về."
"Thượng Đế, thật tốt quá!"
Thanh niên kinh hô một tiếng, hưng phấn nói: "Cám ơn!"
Hắn xoay người chạy đi, Lý Chấn và Phương Tố lại tiếp tục đi, giẫm lên ánh tịch dương thả bước trong trường. Sau khi mặt trời lặn, hai người mới dọc theo đường cũ trở về.
Sáng sớm hôm sau, Lý Chấn thức dậy rửa mặt, ăn sáng rồi tới trường.
Buổi sáng, các đệ tử của quân giáo Tây Điểm đã bắt đầu làm thể dục buổi sáng. Đối với những đệ tử này mà nói, bọn họ sau khi nhập học thì đã không còn coi mình là đệ tử đọc sách, mà coi mình là một quân nhân, hoàn toàn dựa theo phương thức của quân nhân mà huấn luyện, học tập, quân kỷ nghiêm cẩn, tác phong kiên cường, không thể nghĩ như đệ tử của trường học bình thường.
Lý Chấn tập xong thì xoay người đi về.
Hoàng Cường từ phía trước chạy tới, sau đó hành lễ với Lý Chấn, cung kính nói: "Tổng thống, tổng thống Lâm Khẳng dẫn người đến trường học, đang ở trong phòng tiếp khách, thỉnh ngài lập tức tới ngay."
"Đi nào."
Lý Chấn và Hoàng Cường cùng nhau, rất nhanh trở lại chỗ ở.
Sau đó, Lý Chấn, Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành, Hoàng Cường thay đổi trang phục, mặc quần áo chính quy rời khỏi chỗ ở. Lần này, Phương Tố không đi cùng Lý Chấn mà ở lại trong phòng. Khi đoàn người tới ngoài cửa lớn phòng tiếp kháchthì , đã có thể nghe thấy tiếng hiệu trưởng Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức và Cách Lan Đặc nói chuyện với nhau.
Lý Chấn cất bước tiến vào phòng khách, sau khi nhìn thấy Lâm Khẳng thì cười nói: "Tổng thống tiên sinh!"
Lâm Khẳng chủ động đứng dậy, đón Lý Chấn.
Khách và chủ ngồi xuống, Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, ta đã nghe Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng và Cách Lan Đặc thượng tá nói chuyện hai bên thi đấu. Ta cho rằng dùng phương thức này để tiến hành trao đổi là vô cùng tốt, không chỉ giúp ích rất lớn cho đệ tử tham dự, mà cũng có thể để các đệ tử cảm nhận được rõ phương thức tác chiến của quan chỉ huy hai bên. Đồng dạng, cũng có thể gia tăng hiểu biết chiến thuật chiến lược của hai bên."
Lý Chấn nói: "Tổng thống tiên sinh nói có lý, ta cũng cực kỳ đồng ý với phương thức này."
Lâm Khẳng hỏi: "Lý - tổng thống cho rằng lúc nào cử hành là thích hợp nhất?"
Lý Chấn mỉm cười, cất cao giọng nói: "Tùy thời đều có thể, ta ngày hôm qua đã an bài xong, bổ nhiệm nhân viên chỉ huy đấu đối kháng lần này rồi, bọn họ đã chuẩn bị..."
Cách Lan Đặc nhướn mày, hỏi: "Lý tổng thống không tự mình chỉ huy đấu đối kháng sao?"
Khóe miệng Lý Chấn cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lâm Khẳng tổng thống đến quân giáo Tây Điểm, chẳng lẽ Lâm Khẳng tổng thống sẽ tiếp quản quyền chỉ huy đấu đối kháng lần này, thay thế Cách Lan Đặc thượng tá ư? Viếng thăm quân giáo Tây Điểm, ta chỉ là phụ trách người dẫn đầu, khuyến khích trợ uy cho họ, để họ thích ứng với cuộc sống của nước Mỹ. Về phần những chuyện còn lại thì có chuyên gia phụ trách."
Tạm dừng một chút, Lý Chấn xua tay nói: "Ta giới thiệu nhân viên chỉ huy đấu đối kháng lần này với chư vị." Tay hắn chỉ vào Lưu Cẩm Đường, cười nói: "Đây là lữ trưởng Lưu Cẩm Đường, là quan chỉ huy đấu đối kháng lần này." Lưu Cẩm Đường đứng dậy đối mặt với Cách Lan Đặc, nói: "Cách Lan Đặc thượng tá, xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Cách Lan Đặc cười cười, nói: "Nhất định, nhất định."
Đối với sự coi trọng của Lưu Cẩm Đường, hắn bỗng nhiên cảm thấy không đủ, bởi vì thanh niên nhìn chưa đầy hai mươi tuổi này không ngờ là một lữ trưởng trong quân Lý Chấn, vậy là tướng lãnh dẫn dắt ba ngàn binh lính. Leo lên trên nữa thì thành dẫn dắt binh lực một sư. Lữ trưởng Như vậy đặt ở bất kỳ chỗ nào, cũng có cơ sở hùng bá một phương.
Huống hồ, Lưu Cẩm Đường tuổi lại nhỏ như vậy, không đơn giản!
Lý Chấn cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của đám người Cách Lan Đặc, lại chỉ vào Trần Ngọc Thành, cười dài nói: "Đây là lữ trưởng Trần Ngọc Thành vừa thượng nhiệm không lâu, hắn là phó thủ của Lưu Cẩm Đường, đảm nhiệm phó quan chỉ huy."
Trần Ngọc Thành đứng lên, cung kính hành quân lễ với Cách Lan Đặc.
Cách Lan Đặc đáp lễ, sau đó Trần Ngọc Thành mới ngồi xuống.
Lý Chấn lại giới thiệu Dung Hoành, sau đó mới nói: "Lần này người ta phái ra chỉ có ba người bọn họ, những người còn lại sẽ không tham dự, cũng sẽ không nhúng tay vào. Tin rằng bọn họ sẽ cho ta một kết quả tốt nhất."
Cách Lan Đặc sau khi nghe thấy vậy thì lập tức cảm thấy khó xử.
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, cũng có một tia bất đắc dĩ.
Hắn đã bốn mươi hai tuổi, mà quan chỉ huy của đối phương chỉ mới hai mươi, cho dù là đảm nhiệm chức vị quan trọng, nhưng vẫn là người trẻ tuổi! Nếu Cách Lan Đặc tự mình lên đài chỉ huy, vậy sẽ có cái hiềm ỷ lớn hiếp nhỏ, cho dù là thủ thắng thì cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Cách Lan Đặc ngẫm nghĩ cẩn thận rồi nói: "Lý tổng thống, bọn họ còn quá trẻ, hay là đổi người đi."
Vừa nói hắn vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức và Lâm Khẳng.
Hiển nhiên, là b hai người khuyên bảo Lý Chấn.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cũng không hàm hồ, lập tức nói: "Lý tổng thống, ta cũng cho rằng ngài an bài có chút qua loa. Lưu lữ trưởng và Trần trưởng đều đi theo ngài đến quân giáo Tây Điểm học tập, dựa theo tuổi tác của bọn họ thì chắc vẫn còn đang học trong trường, hoặc là vừa tốt nghiệp. Theo ta thấy, để tướng lãnh mang binh dưới trướng ngài đến chỉ huy, hoặc là, ngài b người còn lại chỉ huy thì khả dĩ hơn!"
Lâm Khẳng gật đầu, khuyên: "Đấu đối kháng Lần này, đệ tử tham dự đều là người trẻ tuổi tinh nhuệ nhất của nước Mỹ, Ta có lý do để tin rằng, trong thời gian sau này sẽ có vô số tướng tinh sinh ra trong trường. Xin Lý tổng thống toàn lực ứng phó, phái ra chỉ huy tinh nhuệ nhất để các đệ tử được mở rộng tầm mắt, được kiến thức sự lợi hại của người Trung Quốc."
Lưu Cẩm Đường cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén, bộ dạng khiêu ngạo bất tốn.
Đối phương khinh thường hắn, hắn chẳng lẽ lại không khinh bỉ đám già người Mỹ này?
Lý Chấn cười cười, không nhanh không chậm giải thích: "Tổng thống tiên sinh, hiệu trưởng các hạ, thượng tá tiên sinh, ta có thể nói cho các ngươi hai. Quan chỉ huy ta phái ra đã là tinh nhuệ nhất rồi. Với tư lịch của Lưu Cẩm Đường lữ trưởng mà nói thì hắn mười hai tuổi đã nhập ngũ tòng quân, ở trong quân làm một tiểu binh thấp nhất. Sau năm sau không ngừng đề thăng, mới có được thành tích như ngày hôm nay."
Lý Chấn hỏi ngược lại: "Các ngươi nói, kinh nghiệm của Lưu lữ trưởng ít ư? Hơn nữa trong cuộc chiến Hải Sâm Uy, cũng có bóng dáng của Lưu lữ trưởng, chiến tranh hắn kinh lịch qua rất nhiều, kinh nghiệm cũng khá là phong phú. Là quan chỉ huy của quân đội, hoàn toàn có thể đảm nhiệm."
Những lời này khiến Lâm Khẳng, Cách Lan Đặc và Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đều kinh hô ra tiếng.
Mười hai tuổi nhập ngũ, đây là khái niệm gì?
Trong nhất thời, khi bọn họ nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục, thậm chí cảm thấy người trẻ tuổi này chính là một tiểu quái vật, nhìn qua thì vô hại, nhưng không ngờ lại ẩn nhẫn sâu như vậy.
Lý Chấn cười nhạt, lại giơ ngón tay chỉ về phía Trần Ngọc Thành, tiếp tục nói: "Trần Ngọc Thành lữ trưởng nhập ngũ thời gian còn lâu hơn, hắn mười ba tuổi đã nhập ngũ, đến nay đã hơn mười năm. Kinh lịch của hắn còn kỳ lạ hơn, trải qua vô số chiến sự, là tướng lãnh kinh nghiệm phong phú."
Cách Lan Đặc hít mấy hơi lạnh, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là trẻ con.
Hiện tại xem ra Hiện tại xem ra, hai đứa trẻ này là người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thậm chí không thua gì thượng tá đã hơn bốn mươi như hắn. Lúc này bất kể là Cách Lan Đặc hay là Lâm Khẳng, hay là hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, khi nhìn về phía Lý Chấn, đều lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì người Lý Chấn dẫn theo đều rất khủng bố, đều rất lợi hại.
Vậy những chủ tướng còn lại, thời gian ở trong quân đội chẳng phải là còn lâu hơn ư? Bởi vì có suy nghĩ này, khi bọn họ nhìn về phía Tằng Quốc Phiên và Hoàng Cường, đều cảm thấy kính nể cảm thấy kính nể.
Bọn họ đều cho rằng đây là người đã có vài chục năm kinh nghiệm dẫn binh.
Kết quả này Lý Chấn không dự đoán được, hắn cũng không đoán được đối phương sẽ sinh ra suy nghĩ Tằng Quốc Phiên và Hoàng Cường đã nhập ngũ vài chục năm.