Lý Chấn cân nhắc một thoáng liền minh bạch nguyên do trong đó. trong Lịch sử, thời cơ các chủ nô phía nam phát động phản loạn chính là vào lúc này. Bởi vì chính phủ do Lâm Khẳng cầm đầu cho rằng phía nam sẽ không phản loạn, rất nhiều địa phương mà phía bắc khống chế đều không có chuẩn bị, thế cho nên chiến tranh vừa bắt đầu, phía bắc liền lâm vào khốn cục. Lâm Khẳng hiện tại gặp phải vấn đề tương tự, cho nên mới thông tri cho Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức mời Lý Chấn tới Washington nghị sự.
Hoặc là xin Lý Chấn bày mưu tính kế, giải quyết phản loạn phía nam.
Lý Chấn không ngóc, hắn không phải người Mỹ, sao mà phải giúp Lâm Khẳng?
Ngày xưa, Mãn Thanh thực lực yếu kém, bị khi dễ, người Mỹ cũng là một phần tử trong đó, luôn áp bức Mãn Thanh, thời kì Lý Chấn chủ chính, Mỹ cho rằng Lý Chấn dễ bắt nạt, phái binh công chiếm bảo đảo, nhưng bị Lý Chấn dẫn quân đánh tan. Đối với Lý Chấn mà nói, Anh, Pháp, Nga không phải hạng tốt lành gì, mà Mỹ cũng thế, đều thuộc lại thấy thịt là chảy nước bọt.
Đời sau, Lý Chấn cũng thường xuyên cảm nhận được sự cường thế của siêu cấp bá chủ Mỹ này, muốn nhúng tay đâu thì nhúng tay vào đó, cho nên Lý Chấn không định đi.
Các ngươi đánh nhau đi, đánh càng găng càng tốt.
Dù sao cũng không liên quan tới ta1
Ta không phải người lương thiện, không phải cứu thế chủ, liên quan gì tới ta!
Sau khi Lý Chấn hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng tiên sinh, rất xin lỗi, ta không đi được."
"Hả."
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức kinh hô một tiếng, lông mày không ngừng run run.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Chấn, trong mắt mang theo nghi vấn, hỏi: "Lý tổng thống, vì sao không thể đi Washington? Hiện giờ nam bắc khai chiến, phía nam sớm có chuẩn bị, thế cho nên phía bắc bị động khắp nơi, bây giờ vẫn đang điều binh khiển tướng, tranh thủ đoạt lại địa phương đã mất. Lý tổng thống là quan chỉ huy quân sự xuất sắc nhất, tướng lãnh dưới trướng ngài cũng cực kỳ xuất sắc, có sự giúp đỡ của các ngươi, nhất định có thể trong thời gian ngắn nhất xoay chuyển cục diện. Đến lúc đó, quốc gia thống nhất, chúng ta sẽ cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, và ngài cũng là bằng hữu vĩnh cửu của liên bang."
" Cảm tạ ư?"
Lý Chấn cười lạnh trong lòng, không cho rằng như vậy.
Giữa quốc gia và quốc gia chỉ có lợi ích chứ không thể sinh ra hữu nghị.
Đời sau, sơ kì lập nước của quốc gia hắn cũng có quan hệ rất tốt với phương Tây. Nhưng theo sự phát triển của hai bên, rồi cũng xuất hiện vấn đề.
Đầu óc Lý Chấn rất tỉnh táo, sẽ không bị cái gọi là Hữu nghị này ràng buộc.
Lý Chấn nói: "Xin hiệu trưởng tiên sinh tha thứ, ta thật sự không thể đi Washington."
Hắn lập tức đổi đề tài: "Nếu hiệu trưởng tiên sinh không tìm ta thì ta cũng sẽ sẽ đi tìm ngài. Ta đã thương lượng xong hành trình tiếp đây với nhân viên đi theo. Tới đây, chúng ta sẽ khởi hành tới đại học Da Lỗ và đại học Cáp Phật, học tập hai trường học đỉnh cấp này, đặt cơ sở trường học cho Trung Quốc."
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẫn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo: "Chỉ cần Lý tổng thống nguyện ý giúp liên bang giải quyết chiến sự nam bắc, ngài cần bất kỳ tư liệu gì, cần bất kỳ sự giúp đỡ gì, liên bang đều sẽ hoàn thành giúp ngài."
Dung Hoành vừa nghe vậy, lập tức động tâm.
Có thể được có thể được liên bang Mỹ toàn lực giúp, Trung Quốc muốn thành lập đại học có tính tổng hợp sẽ dễ dàng hơn.
Lý Chấn lắc đầu phủ định, nói: "Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi. Xin hiệu trưởng tiên sinh chuyển cáo cho tổng thống các hạ, đây là chuyện của bản thân liên bang, ta là tổng thống của một quốc gia khác, không tiện can thiệp, nếu không sẽ bị người ta chỉ trích. Tựa như hai gia đình đều có gia sự của mình, hai bên không thể can thiệp vào đối phương. Chờ ta viếng thăm đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ rồi sẽ khởi hành đi ngay."
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nói: "Lý tổng thống, xin cân nhắc cho kỹ."
Lý Chấn trầm giọng nói: "Hiệu trưởng tiên sinh, xin ngài đứng trên góc độ của ta mà suy nghĩ một chút. Ta là tổng thống Trung Quốc, ta là tới viếng thăm. Hiện giờ liên bang xảy ra vấn đề, ta lại nhúng tay vào thì rất không thích hợp. Liên bang có vô số nhân tài, bọn họ hy vọng thông qua trận chiến này để nở rộ tài hoa, cho nên ta không thích hợp. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng là một người thông minh, chắc cũng minh bạch đạo lý trong đó, xin thứ lỗi."
Đối với lời mời của Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, Lý Chấn cự tuyệt rất dứt khoát.
Tả Tông Đường ở bên cạnh, liên tục gật đầu.
Đối với nước Mỹ, Tả Tông Đường không có một chút hảo cảm nào. Nếu không phải vì sách vở trong quân giáo Tây Điểm, cùng với để giữ nước, hắn sẽ không đi cùng Lý Chấn tới đây.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành bỏ đi.
Nhưng trước khi rời đi, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức lại một lần nữa nói: "Thỉnh Lý tổng thống cân nhắc, ta tùy thời chờ tin tức tốt của ngài."
Lý Chấn nói rất khẳng định: "Ta lập tức sẽ dẫn người tới Cáp Phật."
Đức Lạp Phỉ Nhĩ thất vọng, thất hồn lạc phách rời khỏi.
Chờ Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đi rồi, Dung Hoành mỉm cười bảo: "Tổng thống, liên bang Mỹ phát sinh nội chiến, bọn họ chủ động thỉnh cầu giúp đỡ, vì sao không giúp? Dù sao chúng ta cũng được Lâm Khẳng mời tới, hai bên cũng có tình bè bạn nhất định."
Lý Chấn nói: "Chuyện này ta đã có tính toán."
Tả Tông Đường thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: "Quốc gia khác với cá nhân, nếu là chuyện riêng của Lâm Khẳng, ta khẳng định ủng hộ tổng thống xuất thủ. Nhưng liên quan tới đại sự quốc gia của Mỹ, chúng ta không thể nhúng tay, nếu không rất dễ dẫn tới một loạt vấn đề. Giữa quốc gia và quốc gia chỉ có lợi ích trần trụi, không có tình hữu nghị gì cả. Thậm chí, ta chỉ ước Liên Bang Mỹ gặp phải tổn thất thật nặng, như vậy sau này sẽ khó tạo thành uy hiếp cho chúng ta."
Lý Chấn gật đầu, tán thành cách nói của Tả Tông Đường.
Lập tức Lý Chấn phái người đi mời Phương Tố về, không lâu sau, Phương Tố cũng về tới ký túc xá.
Lý Chấn truyền lệnh cho binh lính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Chờ binh lính cùng với nhân viên đi theo thu thập hành lý xong, Lý Chấn lập tức cáo từ Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, rời khỏi quân giáo Tây Điểm. Khi tới, đoàn người của Lý Chấn trang bị nhẹ nhàng, mỗi người mang theo không nhiều đồ. Khi đi, lại có thêm mấy cái thùng lớn, toàn bộ là đựng sách. chỗ sách này đều là thu hoạch của đám người Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Dung Hoành ở quân giáo, là kinh nghiệm tích lũy từng chút lại.
Đoàn người rời khỏi quân giáo, tới nhà ga.
Đến nhà ga, bởi vì có thân phận đặc thù của Lý Chấn, nhà ga rất nhanh đã an bài năm khoang, để đoàn người Lý Chấn ngồi. Trên sân ga, đoàn người Lý Chấn đang chờ xe lửa tới, tới bang Mã Tát Trú Tắc.
"Báo đây, báo đay, chiến báo mới nhất của phía nam đây."
Một thiếu niên khoảng mười một tuổi cầm một tập báo trong tay, đang vừa đi vừa hô.
Thiếu niên đi tới, Lý Chấn cũng mua một tờ.
Tin tức trên báo không phải mới nhất, dựa theo tin tức được công bố, phía nam nam đã thành lập quốc gia, còn tổ kiến chính phủ và tuyên chiến với phía bắc. Cùng lúc đó, ở Washington chính phủ cũng đã biểu lộ thái độ, không thừa nhận chính phủ phía nam, hơn nữa hô hào dân chúng phía nam tiến hành chống cự. Đồng thời, chính phủ phía bắc cũng đã triệu tập quân đội, bắt đầu đón đánh quân đội phía nam.
Chỉ từ trên báo đã có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.
" Thúc thúc, ngài lấy báo mà chưa trả thù lao?" Thiếu niên Bán báo nhìn chằm chằm một người da trắng, nói.
Nó mở tỏ mắt, nụ cười hồn nhiên vô tà.
Người da trắng nheo mắt lại, nhíu mày, trực tiếp ném tờ báo trong tay đi, bực mình nói: "Lão tử không mua báo sao phải đưa mày tiền? Cứt chó! Cút ngày, đừng làm phiền ta. Nhóc con mà đòi đi kiếm tiền, điên à."
Thiếu niên lặng lẽ cầm tờ báo lên, không để tiếng mắng chửi của người da trắng ở trong lòng.
Loại chuyện này nó cũng thường xuyên gặp, mãi cũng thành quen.
Khi Thiếu niên bán báo chung quanh, còn gặp phải bọn lừa bắt trẻ con. Lúc ấy bọn buôn người nóikhông mang tiền, bảo nó đi theo lấy, may mà nó thông minh, nhìn thấu mưu kế, sau đó mượn cơ hội đi Wc mà chạy. Nếu không nó đã sớm bị bán tới nơi khác làm nô lệ rồi. Cho nên, thiếu niên gặp phải người không phân rõ phải trái đã ứng đối thuần thục rồi,
Nó không lên tiếng, giữ im lắm, đi tiếp tìm khách.
"Đứng lại!"
Tên da trắng đảo mắt, trên mặt mang theo vẻ trêu tức.
Thiếu niên dừng lại, quay đầu nhìn người da trắng, cười dài: "Thúc thúc, có chuyện gì ư?"
Tên da trắng mặt lộ vẻ hung ác, lạnh giọng nói: "Ngươi mạo phạm ta, xin lỗi đi."
Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta vừa rồi chỉ nói một câu, sao lại mạo phạm ngài?"
Người da trắng hừ một tiếng, cố tình gây sự nói: "Ngươi nói cầm báo mà chưa trả tiền, chính là những lời này đã mạo phạm ta. Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi lần này. Ha ha ha, Tiểu tử, quỳ xuống là hết chuyện." Vẻ mặt hắn đắc ý dào dạt, căn bản không để ý tới là đang bắt nạt trẻ con. Thiếu niên quật cường ngẩng đầu, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi không nói đạo lý. Ngươi mua báo, ta đòi tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Thiếu niên nhìn qua thì ôn nhu, nhưng lại có cái tính ngoài mềm trong cứng.
Tên da trắng thì coi đây là chuyện vui, thấy thiếu niên phản kháng, khóe miệng cong lên trêu tức.
Tiểu hài tử này thú vị thật.
Hắn bước tới, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng ởn.
Lý Chấn nhìn chung quanh, thấy người thưa thớt, không có ai đi tới nói một câu công đạo cho thiếu niên. Thấy câu này, Lý Chấn chỉ có thể khẽ thở dài. Ở đâu cũng nói dân chúng Trung Quốc tê cứng, nhưng người ở đại dương đối diện chẳng phải cũng thế ư? Thậm chí người ở đây còn vô lý hơn! Lý Chấn nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, lại nhìn về phía tên da trắng, nhẹ nhàng vẫy tay.
Tên da trắng đi tới trước người thiếu niên, nói: "Tiểu tử, có xin lỗi không?"
Thiếu niên quật cường nói: "Ta không sai!"
"Bốp."
Tên da trắng tát thiếu niên một cái vào mặt.
Tên da trắng nhếch môi, lại nói: "có Xin lỗi không?"
Thiếu niên hừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm tên da trắng, rất nghiêm túc trịnh trọng nói: "Ngươi muốn ta xin lỗi, tuyệt đối không thể. Ngươi hiện tại có thể đánh ta, nhưng ta trưởng thành rồi nhất định sẽ báo thù."
Tên da trắng cười ha ha nói: "Nhà ga có ai không biết đại danh của Bố Lai Nhĩ ta, tiểu tử ngươi muốn đấu với ta,còn non lắm. Hôm nay lão tử cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử."
"Lợi cái con mẹ mày."
Phía sau Bố Lai Nhĩ truyền tới thanh âm lãnh khốc.
Hắn thả thiếu niên ra, xoay người lại!
"Bốp."
Một cái tát lanh lảnh đánh vào má phải của Bố Lai Nhĩ.
Lực đạo của cái tát này hơn xa lực lượng vừa rồi tát lên mặt thiếu niên, đánh cho Bố Lai Nhĩ ngã lăn ra đất, đầu óc choáng váng. Hắn xoa mắt, thở phì phì, thấy mặt đau rát. Thoáng cái, mặt hắn đã sưng lên, khóe miệng cũng xuất hiện tơ máu. Lực lượng của cái tát này quá mạnh. Người xuất thủ chính là Lưu Cẩm Đường, hắn nhìn không vừa mắt hành vi của Bố Lai Nhĩ, không có bản sự lại đi bắt nạt trẻ con, quá là mất mặt!
Sự xuất hiện của Lưu Cẩm Đường đã chọc giận Bố Lai Nhĩ.
Hắn đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, hung tợn hét lớn: "Con lợn da vàng, muốn chết hả mày?"
"Bốp."
Lưu Cẩm Đường vừa nghe thấy vậy, lại phẫn nộ. Trực tiếp tát thêm một cái.
Đáng tiếc Bố Lai Nhĩ vẫn không tránh được.
Cái tát này đánh vào má trái của Bố Lai Nhĩ.
Má trái má phải của một cái tát trươc sau ăn hai phát tát, mặt đỏ bừng cả lên, sưng như bánh bao. Thậm chí, khóe miệng hắn cũng ứa máu, đầu thì càng bị Lưu Cẩm Đường đánh cho ngây ra, cảm thấy xung quanh đầy là sao. Lúc trước, khi hắn trêu thiếu niên cảm thấy có chút thú vị, hiện tại hắn bị đánh, dẫn tới chung quanh vô số người cười vang, người chung quanh cảm thấy cũng thú vị.
Thiếu niên đứng trước người Lưu Cẩm Đường, thấp giọng nói: "Đại ca ca, hắn là tên vô lại vùng này, bị hắn quấn lấy thì phiền lắm, ngài đừng nhúng tay, nếu không khẳng định sẽ thua thiệt. Ta thường xuyên bán báo ở quanh đây, cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn trêu, chính là không tránh được thôi, cũng quen rồi. Dù sao hắn cũng chỉ là tìm việc vui để làm. Qua rồi thì thôi."
Lưu Cẩm Đường bộ dạng khinh thường, nói: "Không sao, chẳng qua là một tên côn đồ thôi mà. Người như vậy, để ta đánh cũng bẩn tay ta, chỉnh là không thể không đánh."
Bố Lai Nhĩ kêu lên: "Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi."
Hắn đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Nghe thấy lời nói của thằng nhãi này chưa, ngươi sẽ hối hận."
"Rầm." Lưu Cẩm Đường đá ra một cước, Bố Lai Nhĩ trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất hét thảm.
Lần này Bố Lai Nhĩ đau tới chết đi.
Hắn vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cẩm Đường, cả nửa ngày mới đứng lên được, sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà ga.
Thiếu niên thấy thế, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thì thào nói: "Lần này gặp họa rồi, hắn mà có một mình thì cùng lắm là ăn đòn. Nhưng hắn hiện tại khẳng định đi tìm viện binh, tìm bọn hồ bằng cẩu hữu bên cạnh. Đến lúc đó, hắn gọi mấy chục người tới, ngài khẳng định không chịu được. Ngài mau đi đi, ta ở lại, ta còn nhỏ, cùng lắm thì ăn đòn một trận, hắn cũng không dám giết người đâu."
Lưu Cẩm Đường xoa đầu thiếu niên, không còn bộ dạng hung hăng lúc trước, cười nói: "Không phải sợ, dù hắn gọi cả trăm người tới cũng không sao. Chắc là hắn sẽ tìm người tới nhanh thôi. Ta về chỗ nghỉ ngồi một lúc, chờ xử lý kẻ bắt nạt ngươi, ngươi cứ đi bán báo đi."
"Được được."
Thiếu niên trông thấy đoàn người của Lý Chấn, thần sắc hưng phấn.
Nhìn thoáng qua là biết đối phương cũng là người có thực lực.
Nó đi theo Lưu Cẩm Đường đi tới bên cạnh Lý Chấn. Thiếu niên cũng biết điều, đứng yên không nói gì. Lưu Cẩm Đường kể lại tình huống vừa rồi. Lý Chấn cười nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết thích đáng, sẽ không để lại hậu hoạn cho ngươi. Vừa rồi khi dễ ngươi bị bắt nạt, chung quanh nhà ga cũng có cảnh viên. Vì sao không cầu cứu bọn họ!"
Thiếu niên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vô dụng, những cảnh viên này đều là người thường, cũng không làm gì được bọn vô lại lúc trước đâu. Nếu đụng thì ngược lại sẽ tự rước lấy họa, nên dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt."
Lý Chấn khẽ thở dài, ở đâu cũng có chuyện bất bình!
Lập tức, Lý Chấn mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?"