Lý Chấn nói: "Ta, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành, Hoàng Cường, cùng với hai trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh sẽ tới Washington, giúp Liên bang Mỹ bình định nội loạn. Phương Tố, Tả Tông Đường, Dung Hoành, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng cùng với một trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh sẽ tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ. Vốn là, chuyện viếng thăm do Tả Tông Đường dẫn đầu, hiện tại hắn dẫn đội đi trước, vừa hay là thích hợp."
Lâm Khẳng không chút do dự nói: "Ta ủng hộ."
Tây Hoa Đức cũng nói: "Ta cũng ủng hộ."
Hai người đều biết Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành phi thường lợi hại, hiện tại này ba người cường hãn nhất tới Washington là đủ rồi. Về phần Tả Tông Đường không bắt mắt này, hai người đều không để ở trong mắt, cho nên trực tiếp đồng ý.
Hiện tại, hai người chỉ muốn về Washington.
Về sớm một ngày sẽ có thêm một phần cơ hội.
Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Hiện giờ đã đạt thành hiệp nghị, thỉnh hai vị tổng thống mau chóng an bài. Ta ở lại Liên bang Mỹ thay các ngươi chủ trì chiến tranh, nhưng đám người Tả Tông Đường và Dung Hoành thì phải dẫn phần lớn nhân viên về Trung Quốc. Ta nghĩ, nên mau chóng thực thi bảy điều kiện này, để nhân viên học thuật cùng với giáo thụ chuyên gia đi theo Tả Tông Đường về."
Tây Hoa Đức nói: "Theo ta thấy, cứ để sau khi chiến tranh kết thúc đã."
"Thối lắm." Lý Chấn nổi giận đùng đùng nói.
Tây Hoa Đức bị mắng, cũng nổi giận.
Lý Chấn vẻ mặt lãnh túc, nói: "Ta lưu lại chủ trì chiến tranh nam bắc đã là rất có thành ý rồi. Các ngươi lại muốn đem khấu lưu nhân viên tương quan, chờ chiến tranh kết thúc rồi mới phái đi. Nếu đến lúc đó các ngươi lật kèo, ta tìm ai đòi? Nếu hiện tại không phái ra thì ta sẽ về Trung Quốc."
Lâm Khẳng nghĩ nghĩ, rồi gật đầu nói: " Ta nhớ rõ chiến hạm của Lý tổng thống đỗ ở San Francisco, Tả Tông Đường về Trung Quốc, nhất định phải tới San Francisco, ta lập tức phái nhân viên tương quan tới San Francisco trước, đến lúc đó sẽ hội hợp ở San Francisco, cùng nhau về Trung Quốc, thế nào?"
" Sảng khoái! Thế mới sảng khoái chứ." Lý Chấn gật đầu.
Tây Hoa Đức bị lờ đi, liền nói: "Chúng ta trả giá nhiều như vậy, hy vọng Lý tổng thống sau khi chiến tranh chiến tranh sẽ mau chóng mở ra cục diện. Trước mắt, phía bắc thật sự từng bước khó đi."
Lý Chấn nói: "Chỉ cần chịu suy nghĩ thì cục diện khó khăn tới mấy cũng có thể phá vỡ."
Lâm Khẳng nói: "Ta mỏi mắt mong chờ!"
Lý Chấn đứng lên, nói: "Hai vị đi về trước đi, ta còn có một số chuyện riêng muốn an bài."
"Cáo từ!"
Lâm Khẳng đứng lên, cùng Tây Hoa Đức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Lý Chấn cùng với người tâm phúc dưới trướng.
Lý Chấn nhìn về phía Hoàng Cường, ý bảo Hoàng Cường kiểm tra một chút xem có người nghe lén hay không, chờ xác định chung quanh không có ai nghe lén rồi, Lý Chấn mới hạ giọng nói: "Lần này, ta, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, cùng với Hoàng Cường cũng có nhiệm vụ, tạm thời ở lại Liên bang Mỹ, giúp Liên bang Mỹ giải quyết vấn đề nội chiến. Còn đoàn người của Quý Cao huynh thì cũng có nhiệm vụ."
Tả Tông Đường:: "Nhiệm vụ Gì!"
Lý Chấn nói: "Đoàn người Các ngươi tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ thật nhanh rồi mau chóng kết thúc, đừng ở lại quá lâu. Dù sao Liên bang Mỹ cũng phải người phụ trách của trường đại học tới Trung Quốc, cho nên mau chóng về mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, mỗi một người đi theo cùng về Trung Quốc đều phải chú ý, bởi vì bọn họ có thể là gián điệp của Liên bang Mỹ, muốn tới tìm hiểu tin tức về Trung Quốc, cho nên phải làm tốt công tác bảo hộ. Đây là một con dao hai lưỡi, dùng tốt, thì có lợi với chúng ta, dùng không tốt thì sẽ nguy hại tới bản thân."
Tả Tông Đường gật đầu nói: "Tổng thống yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lý Chấn lại nói khẽ: "Còn có một việc, sau khi về nước lập tức phái người liên hệ với hải tặc Đế Kì của Hawai. Bắt đầu cung cấp vũ khí cho hắn, hơn nữa, bảo Đế Kì bán một lượng súng máy và súng lục nhất định tới phía nam nước Mỹ, gia tăng sức chiến đấu của Súc Nô châu phía nam. Đến lúc đó, phía bắc thiếu vũ khí, tất nhiên sẽ mua súng máy. Trận chiến này, chúng ta phải phát tài chiến tranh."
Tả Tông Đường nói: "Ta vẫn nhớ lúc trước ngài đã móc ngoặc với Đế Kì."
Dung Hoành đảo mắt, nói: "Tổng thống, buôn bán vũ khí cho phía nam sẽ tồn tại vấn đề rất lớn."
"Vấn đề gì?" Lý Chấn hỏi.
Dung Hoành hồi đáp: "Một khi súng máy xuất hiện trong quân đội phía nam, giao chiến với quân đội phía bắc, khẳng định sẽ chiếm thượng phong, quân đội phiền toái cho quân đội phía bắc. Đến lúc đó, người phía bắc thế tất sẽ phát hiện vũ khí là từ Trung Quốc lưu truyền ra. Bọn họ có thể sẽ cho rằng là tổng thống cố ý ủng hộ phía nam, muốn phát tài chiến tranh. Tổng thống đang ở nước Mỹ, sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm."
Lý Chấn cười cười, lắc đầu nói: "Không có nguy hiểm gì cả, bọn họ không dám làm gì ta đâu. Về phần vấn đề mà ngươi nói, ta sẽ nói đây là chiêu số của hải tặc Đế Kì, nói thẳng ra là vũ khí của chúng ta bán cho Đế Kì, mà Đế Kì lại bán sang tay cho Súc Nô châu phía nam. Liên bang Mỹ không bắt được thóp, cũng chỉ đành chịu. Cuối cùng bọn họ còn phải mua vũ khí của chúng ta. Như vậy, gia tăng thu nhập của vũ khí. Tiền chiến tranh, cái này rất quan trọng."
Dung Hoành gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Chấn.
Tả Tông Đường lại một lần nữa nói: "Còn có một việc, phu nhân theo chúng ta về, liệu có đồng ý không? Sau khi trở về, Phương Tố phu nhân nhìn thấy Chỉ Lan phu nhân cùng với các vị phu nhân ở Quảng châu, vậy nên giải thích thế nào?"
Lý Chấn khẽ cười một tiếng, nói: "Ta sẽ nói rõ ràng với Tố Tố, các ngươi chuẩn bị đi chuẩn bị đi, ta trở về về nói chuyện với Phương Tố."
Đoàn người đứng dậy rời khỏi, Lý Chấn cũng trở về chỗ ở, nói tin tức cho Phương Tố.
Phương Tố ngồi bên cạnh Lý Chấn, vẻ mặt quyến luyến, nói: "Phu quân, cho ta ở lại đi. Người khác đều cho rằng ta là nữ tử yếu đuối, nhưng kiếm thuật của ta đã đại thành, có thể ở bên cạnh bảo vệ cho chàng. Ta sẽ là một kỳ binh âm thầm, rất hữu dụng đấy."
Nàng ta lắc lư cánh tay của Lý Chấn, muốn Lý Chấn đồng ý.
Lý Chấn lắc đầu, kiên quyết nói: "Tố Tố, nơi này không thích hợp với nàng. ở lại, nàng cũng không thể bảo vệ được ta, ngược lại sẽ làm ta phân tâm, thậm chí ta có thể còn phải bảo vệ nàng. Quý Cao huynh sắp dẫn người về, nàng đi cùng họ ta mới yên tâm được."
Phương Tố nói: "Chàng không tin vào võ nghệ của ta!"
Lý Chấn cười nói: "Võ thuật cao tới đâu cũng chẳng bằng súng."
Lý Chấn từ trong ngực lấy ra một khẩu súng lục, nói: "Đối mặt với khẩu súng này, đừng nói nàng võ nghệ đại thành, cho dù đến mức của Đại La Kim Tiên cũng bị bắn thủng đầu."
Phương Tố nói: "Ta vẫn muốn ở lại."
Lý Chấn nắm tay Phương Tố, nói: "ngoan, nghe lời ta đi. Nàng về ta mới yên tâm được. Giao chiến tiếp đây sẽ có rất nhiều vấn đề, nàng ở lại ta sẽ phân tâm. Chuyện cứ quyết định như vậy, đến lúc đó nàng đi cùng Quý Cao huynh."
Phương Tố bất đắc dĩ đáp ứng: "Trước khi đi, thiếp thân hầu hạ phu quân một lần."
Sau khi nói xong, nàng ta chủ động cởi quần áo cho Lý Chấn, lại cởi quần áo trên người mình, hai người trần trụi ôm nhau, không lâu sau, trong phòng là một mảng xuân ý dạt dào
Buổi chiều hôm đó, Lý Chấn tiễn đoàn người Tả Tông Đường, Dung Hoành, Phương Tố, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, sau đó mới dẫn Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành cùng với hai trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh theo Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi xe lửa tới Washington.
Lâm Khẳng tới nơi không nghỉ ngơi mà mở họp ngay.
Nhà Trắng, phủ tổng thống.
Trong đại sảnh, đèn đuốc huy hoàng.
Lúc này, trong Nhà Trắng hội tụ các đại yếu viên của Liên bang Mỹ. Tổng thống Lâm Khẳng, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, cùng với bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng tài chính, bộ trưởng hải quân, bộ trưởng nội chính, tất cả đều tham dự.Đồng thời, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường cũng tham gia hội nghị.
So với Lý Chấn và người hắn dẫn tới, nhân viên quân chính quan trọng của Liên bang Mỹ đều ngoài bốn mươi, thậm chí còn có một lão già hơn bảy mươi. Những người này vô luận là kinh nghiệm, hay là lịch duyệt đều rất phong phú, chỉ là, người bên cạnh Lý Chấn toàn không đến bốn mươi, thậm chí còn có Lưu Cẩm Đường chưa đầy hai mươi, đối với các đại tướng lĩnh của Liên bang Mỹ mà nói thì không nghi ngờ gì nữa có tương phản rất lớn.
Thế cho nên, rất nhiều tướng lãnh của Liên bang Mỹ khi nhìn Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt. Trước đó, thượng tá Cách Lan Đặc thất bại ở quân giáo Tây Điểm đã bị rất nhiều tướng lãnh của quân giới biết được.
Vì thế, Cách Lan Đặc bị vô số người trào phúng.
Thua trong tay trẻ con, đúng là mất mặt!
Trong mắt những tướng lãnh này, Lý Chấn thân kinh bách chiến còn có thể tạm qua được, coi như là một thống soái đủ tư cách. Nhưng người bên cạnh Lý Chấn, căn bản không giống như là người lĩnh quân, mà như là thư đồng đi theo Lý Chấn.
Đối với ánh mắt của những người này, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành cũng cười bỏ qua, lẳng lặng ngồi đó.
Sự bình tĩnh này hơn xa rất nhiều người.
Lâm Khẳng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, vươn tay chỉ vào Lý Chấn, cười cười giới thiệu: "các Tiên sinh, ta giới thiệu tân khách hôm nay một chút. Vị này là Lý tổng thống đến từ Trung Quốc, hắn thân kinh bách chiến, kinh nghiệm rất phong phú. Lần này, Lý tổng thống sẽ đảm nhiệm cố vấn quân sự chiến tranh, giúp chúng ta tham mưu chiến tranh với phía nam."
Lý Chấn mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Lâm Khẳng lại vươn tay chỉ vào Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, giới thiệu: "Hai vị này là Lưu Cẩm Đường lữ trưởng và Trần Ngọc Thành lữ trưởng, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng là kiêu tướng dưới trướng Lý tổng thống, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú."
"Kiêu tướng? Hắc, ta thấy là tiểu tướng thì có."
Trong đám Tướng lãnh, một trung niên nhân mở miệng nói.
Người này ước chừng bốn mươi tuổi, lông mày chữ bát, mũi ưng, môi mỏng, lộ ra một cỗ khí chất lăng lệ.
Tướng mạo của hắn có vẻ khí thế bức nhân.
Lâm Khẳng nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mạch khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, xin ngươi hãy tôn trọng người ta mời tới. Năng lực chỉ huy của Lưu lữ trường và Trần lữ trường đã được Cách Lan Đặc thượng tá công nhận, xin ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong."
Lập tức, Lâm Khẳng mắng người trung niên vừa rồi.'' Người này tên là Âu Văn Mạch Khắc Đạo Nhĩ, là một chuẩn tướng, cũng tốt nghiệp ở quân giáo Tây Điểm.
Lý Chấn giật mình hiểu ra, minh bạch vì sao Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại như một con nhím.
Nguyên nhân chắc chắn là Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành ở quân giáo Tây Điểm đã làm mất hết mặt mũi của quân giáo, khiến Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cảm thấy mất mặt theo. Lý Chấn cười cười, cũng không tức giận, không phát biểu ý kiến.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ hừ một tiếng, quay mặt đi.
Cách Lan Đặc lườm Mạch Khắc Đạo Nhĩ một cái, đổi đề tài: "Lý tổng thống, nam bắc chi chiến đã bắt đầu. Giai đoạn hiện tại, phía nam đều có các châu độc lập, cục diện đối với chúng ta rất bất lợi. Đối với điều này, Lý tổng thống có ý kiến gì không?"
Những lời của hắn đã đưa câu chuyện trở lại chính đề.
Lý Chấn mỉm cười nói: " xin Cách Lan Đặc nói lại tình huống hiện tại."
"Được."
Cách Lan Đặc đối với Lý Chấn có chút tôn kính, lập tức nói rõ ràng lại tình huống.
Nửa giờ sau, Cách Lan Đặc mới nói xong.
Lý Chấn xua tay nói: "Đưa bản đồ tới đây."
Một lát sau, người hầu cầm bản đồ tới. Lý Chấn đứng lên, nhìn bản đồ rất lâu, sau đó trầm giọng nói: "Ta cho rằng, phía nam tuy rằng khí diễm kiêu ngạo, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ, nhưng so sánh tử tế thì phía nam là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhìn qua phi thường lợi hại, kì thực là hổ giấy, chọc một cái là vỡ, không thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với phía bắc."
Mạch Khắc Đạo Nhĩ nhíu mày nói: "Nói thì đơn giản, nhưng toàn là lời vô nghĩa."
Lý Chấn cười lạnh, tiếp tục nói: "So sanh Phía nam và phía bắc thì cơ sở công nghiệp của phía nam rất thấp, phần lớn là trồng nông nghiệp, phải dựa vào buôn bán cây thuốc lá và bông để kiếm tiền, một khi tiến hành phong tỏa phía nam, phía nam như người bị kẹp cổ, lập tức sẽ gặp phải khốn cảnh. Đồng thời, phía nam công nghiệp không phát đạt, trang bị quân sự tất cả đều là dựa vào thu mua, kém hẳn phía bắc là tự cấp tự túc. Ta cho rằng đối với tiến công chiếm đóng phía nam, nên xuống tay từ quân sự và kinh tế, hai bút cùng vẽ, cuối cùng sẽ thắng lợi."
Trong mắt Lâm Khẳng lấp lánh tinh quang, liên tục gật đầu.
Hành gia xuất thủ, quả nhiên không giống bình thường.
"Lý tổng thống, ngài đề cập tấn công về kinh tế và quân sự, nhưng thao tác như thế nào!" Một lão già hơn bảy mươi tuổi ngồi phía sau mở miệng hỏi. Lão già này ngồi rất nghiêm, người thẳng tắp, giống như một cây tùng già. Mặt hắn cương nghị, tuy rằng trên mặt phủ kín vẻ phong sương, nhưng trong mắt lại lấp lánh quang mang cơ trí, tạo cho người ta một loại cảm giác trí giả.
Khí độ thể hiện ra rất bất phàm.
Người này là ai?
Lý Chấn thì thầm trong lòng, nhớ kỹ lão già này.
Lý Chấn chậm rãi nói: "Phong tỏa Kinh tế, dùng trên biển làm chủ, chủ yếu nhằm vào cảng trọng yếu của phía nam, giành được quyền khống chế trên biển, chặn phía nam xuất khẩu hàng hóa như cây thuốc lá và bông, khiến cho kinh tế phía nam tê liệt. Sau khi Phong tỏa cảng, cũng cấm phía nam vươn tay nhờ vả Anh, Pháp, dần dần bóp chết kinh tế phía nam, làm suy yếu thực lực phía nam."
"trên quân sự thì dùng chiến trường lục địa làm chủ. Chiến trường Phía nam lấy sông Mật Tây Tây Bỉ làm đường ranh giới, chia phía nam thành chiến trường đông và tây. Phân biệt phái quân đội, từ hai chiến trường đông tây này tạo áp lực cho phía nam, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ phía nam. Chỉ cần chia phía nam làm hai đoạn, quân đội phía nam đầu đuôi khó có thể chiếu cố cho nhau, lại công thêm áp lực trên kinh tế, phía nam tất sẽ bại."
Lý Chấn chậm rãi nói: "Quản chế song trọng quân sự và Kinh tế, phía nam sẽ chính là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được lâu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc. Dựa theo cách nói của Trung Quốc, tác chiến nhất định phải luận về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, theo ta thấy, phía bắc có đủ những thứ này, phải xem tổng thống tiên sinh cùng với chư vị tướng quân tham chiến lựa chọn như thế nào?"
Lão già nghe Lý Chấn nói xong, mỉm cười lộ ra vẻ rất cao hứng,
Lâm Khẳng sắc mặt khó coi, tựa hồ rất khó xử.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cười hắc hắc, nói: "Ý tưởng của Lý tổng thống cũng tương tự như kế hoạch của tư lệnh quân đội Phỉ Nhĩ Đức Tư Khoa Đặc. Đáng tiếc, dựa theo kế hoạch của Lý tổng thống, sẽ phải chậm rãi đi chiếm lĩnh các đảo, mất rất nhiều thời gian. Kế hoạch này , đã bị quốc hội phủ định, cho nên là không thể thực thi."
Dừng một chút, Mạch Khắc Đạo Nhĩ còn nói thêm: "Ví dụ như lời nói của Lý tổng thống, phía bắc có cơ sở kinh tế cường đại, có ưu thế công nghiệp cường đại, còn có dân chúng ủng hộ, nếu chúng ta có nhiều ưu thế như vậy, vì sao không trực tiếp tấn công nơi sở tại của chính phủ phía nam, Đánh hạ chính phủ phía nam."
Lý Chấn không quan tâm tới Mạch Khắc Đạo Nhĩ, ngược lại ngược lại: "Tổng thống tiên sinh,, Tư Khoa Đặc các hạ là ai?"
Lâm Khẳng chỉ vào lão già, hồi đáp: "Hắn chính là tư lệnh tiền nhiệm Tư Khoa Đặc các hạ, hiện nay đã xuất ngũ. Bởi vì chiến tranh lần này rất phức tạp, cho nên mời Tư Khoa Đặc các hạ tới làm tham mưu."
Lý Chấn gật đầu chào hỏi.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cao giọng nói: "Tư Khoa Đặc các hạ trong chiến tranh Mỹ, Mặc đã lập được công lớn, là công thần của quốc gia, nhưng hắn già rồi, đã mất nhuệ khí, không còn dũng khí tác chiến, không đáng nhắc tới?"
Tư Khoa Đặc nghe vậy thì khẽ thở dài."
Lý Chấn ánh mắt đảo qua các tướng lãnh chung quanh, phát hiện những tướng lãnh này trên mặt đều có biểu tình như vậy, khi nhìn về phía Tư Khoa Đặc thì đều mang theo vẻ khinh bỉ.
Đây là cớ vì sao