Lâm Khẳng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà đại sảnh, vẻ mặt cảm khái, nghiêm túc nói: "Qua buổi tối hôm nay, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, Cách Lan Đặc thượng tá cùng với những tướng quân còn lại sẽ dẫn quân ra tiền tuyến, một hồi chiến tranh liên quan tới hướng đi tương lai của liên bang Mỹ sẽ khai hỏa, Lý tổng thống, ngài có suy nghĩ gì về trận chiến này."
Lý Chấn nhìn Lâm Khẳng một cái, cười thầm trong lòng.
Vị tổng thống tiên sinh này, luôn nói những lời khách sáo, tựa hồ như hắn không chịu hết sức vậy.
Đương nhiên, Lý Chấn đích xác không nói ra hết.
Rất nhiều chuyện, cho dù Lý Chấn nói ra, Lâm Khẳng cũng khó mà chấp hành được, tựa như cuộc nói chuyện của Lý Chấn và Tư Khoa Đặc, nếu như nói cho Lâm Khẳng toàn bộ, kết quả cuối cùng vẫn là Lâm Khẳng lòng có thừa mà sức không đủ, khó có thể chấp hành
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta đã nói rất rõ ràng, cũng nói cho các ngươi toàn bộ về phân tích cuộc chiến, dùng ngạn ngữ Trung Quốc mà nói thì là vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tin tức chiến thắng của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng."
Lâm Khẳng cười cười, không truy hỏi.
Lý Chấn không chịu nói, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
" Hỗn đản, không cho phép chạm vào ta."
Tiếng khiển trách lanh lảnh vang lên trong sảnh yến hội.
Tiếng nói chuyện Trong đại sảnh dừng lại, tiến nhạc cũng tắt.
Mọi người dừng nói chuyện, theo tiếng nhìn lại.
Lý Chấn cũng nhìn, hắn mở to hai mắt, bởi vì người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là Kiệt Tây Tạp vừa rồi còn ám muội với hắn, lúc này, Kiệt Tây Tạp vẻ mặt tức giận, đang khiển trách một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt của nàng ta rất nghiêm nghị, nói: "Hán Sâm, xin ngươi nghiêm túc một chút, đừng có bất lịch sự như vậy."
Thanh niên này tên là Hán Sâm, trông cũng có chút anh tuấn.
Hắn cũng tham gia tiệc tối lần này, hiển nhiên có thân phận nhất định, Hán Sâm cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ, còn giả vờ thanh thuần, ngươi đã là nữ nhân ở Washington ai ai cũng chơi, còn để ý tới bị ta sờ tay ư?"
Cứ phách thương nghiệm cùng với nhân viên quan trọng của chính giới Chung quanh sau khi nghe xong thì trên mặt mang theo vẻ tựa cười mà như không phải cười, hoàn toàn chuẩn bị xem kịch vui, Lý Chấn nghe thấy lời nói của Hán Sâm, nhíu mày, trước công chúng mà nói ra như vậy, bất kể là đối với bản thân người trẻ tuổi hay là đối với Kiệt Tây Tạp đều không có lợi.
Thứ nhất, chứng tỏ người trẻ tuổi không có giáo dưỡng, thứ hai cũng khiến Kiệt Tây Tạp mất mặt.
Lý Chấn hỏi: "Lâm Khẳng các hạ, người kia là ai?"
Lâm Khẳng hồi đáp: "Hắn tên là Hải Sâm, là cự phách thương nghiệp châu Âu, con cháu của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức."
" Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức?"
Lý Chấn sau khi nghe xong, nhíu mày.
Đại danh của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, Lý Chấn cũng biết chút ít, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là gia tộc tài chính nổi danh trên thế giới, được xưng là đế quốc Thứ sáu của châu Âu, người sáng lập của gia tộc Mai Da La Tư Sài Nhĩ Đức là cha của ngành tài chính quốc tế, cự bá của ngân hàng châu Âu, sáng lập ra công ty đa quốc gia đầu tiên toàn câu, cũng là người đầu tiên nghĩ ra nghiệp vụ tài chính quốc tế.
Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức từ sáng lập đến đời sau, trải qua hơn hai trăm năm mưa gió tang thương, vẫn đứng sừng sững không ngã, năng lực sinh tồn ngoan cường này rất không tầm thường.
Ở thời đại này, La Tư Sài Nhĩ Đức gia tộc cũng đã thành hình
Có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hán Sâm và Kiệt Tây Tạp phát sinh tranh chấp, Lý Chấn không nhúng tay, bởi vì chuyện này không liên quan tới hắn, cho dù Kiệt Tây Tạp và hắn có một chút quan hệ ám muội, nhưng biểu hiện của Kiệt Tây Tạp cũng khiến Lý Chấn cảnh giác, cho nên Lý Chấn lẳng lặng đứng nhìn.
Kiệt Tây Tạp bị Hán Sâm chọc giận, vung tay lên tát
Đáng tiếc một nữ tử như nàng ta làm sao có thể là đối thủ của Hán Sâm, trực tiếp bị tóm lấy cổ tay.
Hán Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Kiệt Tây Tạp, lạnh giọng nói: "Một nữ nhân đi tìm nam nhân khắp nơi như ngươi, còn tưởng rằng mình thật sự thanh thuần ư, người ta nói chuyện một chút với ngươi, là vì để ngủ với ngươi, ta sờ tay ngươi, ngươi lại có phản ứng lớn đến vậy, vừa rồi tên tổng thống Trung Quốc cái kia kia sờ mông ngươi, còn sờ eo ngươi, thậm chứ sờ cả ngực ngươi, sao không thấy ngươi kêu la gì, hơn nữa trông còn như rất hưởng thụ.
" Tiện nhân, hạ lưu, hạ lưu đến cực điểm."
Nói tới đây, Hán Sâm nổi giận đùng đùng, há cái miệng đầy mùi rượu, , nói: "Tổng thống Trung Quốc cũng thật là, không có một chút phẩm vị, không có một chút tự chủ, không ngờ bị ngươi hấp dẫn, hắn coi trọng xú nữ nhân như ngươi, ta cảm thấy không đáng thay cho hắn, cũng hiểu nhãn giới hắn quá kém, chưa từng được gặp gái phương Tây."
Hắn vừa nói vừa ợ rượu một cái rất to.
"Ngươi hỗn đản, "
Kiệt Tây Tạp bị làm nhục trước mặt mọi người, tâm tình rất phẫn nộ.
Nàng ta lăn lộn trong đám quan viên thượng tầng của Washington rất thuận lớn, thậm chí, Washington nàng ta tới Washington, gặp phải rất nhiều người xấu, nhưng đều gặp dữ hóa lành, nhưng không hề phải chịu mất mặt như hôm nay.
Hán Sâm nói: "Ta vô sỉ ư, xú nữ nhân ngươi mới thực sự vô sỉ đó."
Kiệt Tây Tạp giãy dụa, tay trái của nàng ta giơ lên, muốn phản kháng.
Hán Sâm dơ tay lên trước, muốn tát, Kiệt Tây Tạp bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt khuất nhục, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy bị tát, nàng ta mở mắt nhìn thì thấy Lý Chấn đã đi tới, nhanh như chớp tóm lấy tay Hán Sâm, khiến cho Hán Sâm không thể động đậy.
Lý Chấn thản nhiên nói: "Con người ta vốn không muốn yếu nhiều chuyện, nhưng khả miệng không sạch sẽ, chính là không cho ta được thanh tịnh, hơn nữa, ta rất không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân."
Trên thực tế, Lý Chấn không định ra mặt.
Đáng tiếc, người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức có chút quá phận, bắt hắn phải dính vào.
Trong ngữ khí còn mang theo vẻ khinh bỉ người da vàng.
Hán Sâm buông tay Kiệt Tây Tạp ra, nhìn chằm chằm Lý Chấn, trầm giọng nói: "Tổng thống Lý Chấn của phương đông, xin ngài buông tay ra, phải biết rằng, ta không mạo phạm gì ngài, ngài làm như vậy là không tốt."
Lý Chấn nói: "Ngươi uống say, lời vừa nói ra miệng đã quên, huống hồ, ta đã nói không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân, ngươi xin lỗi Kiệt Tây Tạp đi, ta sẽ thả ngươi ra."
Hán Sâm nói: "Không thể."
Hắn nhìn chằm chằm Lý Chấn, lại nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp như con chim nhỏ nép vào bên cạnh Lý Chân, bỗng nhiên lòng ghen tị dâng lên, quát: "Một đôi cẩu nam nữ, đãng phụ, tiện nhân."
"Bốp."
Một cái tát rõ vang truyền đến, trên mặt Hán Sâm có thêm năm dấu ngón tay.
Cái tát này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Phải biết rằng, Hán Sâm là người đại diện của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ở liên bang Mỹ, đánh Hán Sâm, tương đương với đắc tội với Đức Nhĩ La Tư Sài Nhĩ Đức, Tây Hoa Đức nhìn thấy một màn này, trong lòng liên tục cười lạnh, Lý Chấn đắc tội với càng nhiều người càng tốt, hiện tại, khi hắn nhìn về phía Kiệt Tây Tạp, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, nữ nhân này vẫn hữu dụng, không ngờ có thể dẫn phát tranh chấp.
Lâm Khẳng đứng bên cạnh Lý Chấn, thấp giọng khuyên nhủ: "Lý tổng thống, đừng làm lớn chuyện."
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hán Sâm tiên sinh, ta đã nói rất rõ ràng, xin lỗi Kiệt Tây Tạp nữ sĩ, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, về phần chuyện ngươi lên tiếng sỉ nhục ta, ta cũng sẽ không truy cứu."
"Đừng hòng."
Hán Sâm hét lớn, vẻ mặt phẫn nộ.
Hắn là đường đường là thiên chi kiêu tử của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, cho dù cự bá thương giới của liên bang Mỹ cùng với nhân viên quan trọng của chính giới liên bang Mỹ thấy cũng phải lễ kính ba phần, hiện tại bị người ta nhìn như khỉ, thực sự rất phẫn nộ.
Lý Chấn thở dài nói: "Gỗ mục không thể khắc."
"Bốp."
Cái tát thứ ba hạ xuống mặt Hán Sâm, cái tát này đánh xuống, nửa bên mặt phải của Hán Sâm sưng phù như cái bánh bao, khóe miệng cũng ứa máu, trông rất thảm.
Hán Sâm lại một lần nữa bị ăn tát, mặt rất bỏng, đau đến kêu ầm ĩ. Hắn ôm sưng đỏ đã sưng đỏ, nhìn chằm chằm Lý Chấn, hai mắt phun ra lửa giận hừng hực, lớn tiếng nói: "Lý Chấn, ta là đệ tử trực hệ của La Tư Sài Nhĩ Đức La Tư Sài Nhĩ Đức, ngươi không ngờ dám đánh ta, ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận. Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lý Chấn khinh thường cười, nói: "Chỉ bằng vào ngươi."
Hán Sâm hừ một tiếng, nói: "Ta là đại biểu của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ở liên bang Mỹ, ngươi ở trước mặt tất cả quan viên liên bang đánh ta, chẳng khác nào đánh gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức. Một khi La Tư Sài Nhĩ Đức La Tư Sài Nhĩ Đức tiến vào Trung Quốc, nhất định sẽ khiến Trung Quốc long trời lỡ đất." Trên mặt j hiện ra một tia đắc ý, cố nén cơn đau trên mặt, tiếp tục nói: "Nếu ngươi lập tức xin lỗi ta, hơn nữa quỳ xuống cầu xin tha thứ, giao con điếm Kiệt Tây Tạp này cho ta giao cho ta, ta sẽ không báo chuyện này cho gia tộc."
Lý Chấn sau khi nghe xong, ngây ra.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Hán Sâm, hắn cho rằng Lý Chấn bị dọa sợ rồi.
Lập tức, trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Hắn cho rằng Lý Chấn vì hòa bình của Trung Quốc, không dám mạo hiểm. Nhưng mà, đám người Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức, Mạch Khắc Đạo Nhĩ, Cách Lan Đặc thì lắc đầu, thương hại Hán Sâm với vẻ thương hại. Nhân vật cường thế như Lý Chấn, tuyệt đối sẽ không để người khác uy hiếp. Tiểu tử này không ngờ đi uy hiếp Lý Chấn, thế không phải tự mình muốn chết ư? Kiệt Tây Tạp đứng bên cạnh Lý Chấn, tim đập thình thịch, sợ Lý Chấn sẽ đẩy nàng ta ra.
Lý Chấn khôi phục bình tĩnh, thở dài nói: "Kẻ ngu dốt!"
Hắn vừa rồi ngây ra, không phải bị dọa mà là cảm thấy người này thật quá cuồng vọng.
"Bùm ! !"
Lý Chấn nhấc chân đá ra.
Một cước này không đá vào bộ vị yếu hại của Hán Sâm, chỉ đá lên bụng hắn. Dưới sự va chạm của lực lượng Cường đại, Hán Sâm trực tiếp bay ra. Người ở không trung, trên mặt hắn tràn ngập vẻ thống khổ, trợn mắt lên, tròng mắt như sắp lồi ra. Bùm một tiếng, sau khi Hán Sâm rơi xuống đất, liên tục ho khan, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.
Vì sao?
Vì sao Lý Chấn không sợ hãi một chút nào?
Hán Sâm hai tay chống lên mặt đất, mắt thấy Lý Chấn chậm rãi đi tới, hắn rống lên, sau đó đứng lên vung quyền lao về phía Lý Chấn. Là người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, hắn bất kể đi đến đâu, đều là thượng khách của các quốc gia, cũng bởi vì vậy, nuôi dưỡng thành tính cách không để bất kỳ ai ở trong mắt của Hán Sâm. Bởi vì không coi ai ra gì, Hán Sâm mới gặp phải kết quả hôm nay.
Khi hắn lao về phía trước, một bóng người như tia chớp lao tới.
"Tập kích tổng thống, muốn chết!"
Thanh âm Lãnh khốc truyền ra, Lưu Cẩm Đường đã tới trước người Hán Sâm.
Một quyền đánh ra, quyền đầu va vào ngực Hán Sâm.
"Rắc rắc."
Xương sườn ngực trái của Hán Sâm trực tiếp bị đánh gãy hai thanh. Hán Sâm nằm trên mặt đất, không ngừng ho ra máu. Một quyền Vừa rồi của Lưu Cẩm Đường, nếu đánh vào yết hầu của Hán Sâm, hoặc là huyệt Thái Dương của Hán Sâm, tuyệt đối là có thể một quyền giết chết Hán Sâm. Nhưng buổi tối hôm nay là yến hội, không nên giết người, hơn nữa giết người thì rất khó giải quyết, cho nên Lưu Cẩm Đường mới thủ hạ lưu tình.
Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm Hán Sâm đã ngã xuống đất, lãnh khốc nói: "Phế vật!"
Hắn xoay người đối mặt với Lý Chấn, giơ tay lên hành lễ nói: "Tổng thống, đã giải quyết vấn đề."
Lý Chấn gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Người chung quanh nhìn thấy một màn này, đều kinh hãi không thôi, thanh niên nhỏ tuổi bên cạnh Lý Chấn này sát khí lớn quá.
Lý Chấn đi tới trước người Hán Sâm, từ trên cao nhìn Hán Sâm đã bị đánh thành đầu heo. Hắn vẻ mặt lãnh khốc, trầm giọng nói: "Chỉ bằng vào một kẻ trú ở liên bang Mỹ như ngươi, cũng muốn đại biểu cho gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức đối thoại với ta, quả thực là nực cười! Người khác kính ngươi ba phần, là tôn kính gia chủ của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, chứ không phải tên hoàn khố như ngươi."
" Lý Chấn ta chấp chưởng cả một quốc gia, chưa từng sợ bất kỳ ai cả."
"Anh, pháp, nga ta đều từng đánh, có quốc gia nào mà ta sợ chưa? Một quốc gia ta còn không sợ, còn sợ một gia tộc nho nhỏ ư? Bởi vì lĩnh vực gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức dính dáng tới nhiều, một khi phá hủy, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cũng sẽ lưu lại di chứng rất lớn, mới không muốn triệt để đối lập với gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, không muốn động thủ."
" Nếu chọc phải một người của quân đội, một đạo mệnh lệnh, đại quân giết ra, gia tộc của ngươi sẽ trực tiếp hôi phi yên diệt. Ta cổ vũ ngươi đem chuyện này báo lên, hơn nữa ta có mười phần nắm chắc, ngươi sẽ lại đến xin lỗi ta. Gia tộc của ngươi, khẳng định cũng chủ động tới xin lỗi ta, Những gì muốn nói ta đã nói hết, ngươi có thể cút được rồi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tới mọi người."
Lý Chấn bộ dạng thản nhiên, căn bản không để Hán Sâm ở trong mắt.
Hán Sâm nghe thấy lời nói của Lý Chấn, thất hồn lạc phách!
Đúng vậy, gia tộc sẽ vì hắn mà đắc tội với tổng thống của một đại quốc như Lý Chấn ư?
Đáp án rất rõ ràng, không thể!
Kết quả cuối cùng nhất định là hắn bị đẩy ra xin lỗi, làm con dê gánh tội.
Hán Sâm lảo đảo đứng lên, thất hồn lạc phách rời khỏi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người. Dần dần, trong đại sảnh khôi phục náo nhiệt, các cự bá thương nhân hoặc là nhân viên quan trọng của chính giới giống như vừa rồi là xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói chuyện phiếm uống rượu. Lưu Cẩm Đường nhìn Kiệt Tây Tạp, trong mắt hiện lên sát ý, chuyện đêm nay đều là nữ nhân này gây ra, nếu không phải vì ả hồng nhan họa thủy này, cũng sẽ không có mâu thuẫn vừa rồi.
Lý Chấn nhìn mắt Kiệt Tây Tạp, dứt khoát bước đi.
Kiệt Tây Tạp muốn lên tiếng, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, yên lặng tìm một góc rồi ngồi xuống.
Tây Hoa Đức nói: "Lý tổng thống giận dữ vì hồng nhan, bội phục."
Lý Chấn bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, ăn một miếng, lau miệng rồi nói: "Tây Hoa Đức các hạ nhìn thấy một màn này, chỉ sợ trong lòng rất cao hứng, thầm nói ta là ngốc tử, không ngờ vì một nữ nhân không liên quan mà đắc tội với gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức. Hắc hắc, chút tâm tư này của ngươi không giấu được ai đâu. Uống rượu! Uống rượu!"
Lý Chấn kính Tây Hoa Đức một chén rượu.
Tây Hoa Đức vừa nghe lời nói đầy gai của Lý Chấn, trong lòng hận tới ngứa răng.
Thằng nhãi này, thật sự là khiến người ta ghét cay ghét đắng
Tiếp theo, Lý Chấn trao đổi với đại đa số nhân viên quan trọng của chính giới hoặc là cự bá thương giới. Những người này vất vả lắm mới có cơ hội, cho nên phi thường nhiệt tình. Tiệc tối kéo dài tới hơn mười rưỡi mới kết thúc, quan viên và cự bá buôn bán tới dự đều có người đưa tiễn. Rất nhanh, trong sảnh chỉ còn lại đám người của Nhà Trắng Lâm Khẳng, Lý Chấn, bao gồm cả quốc vụ khanh Tây Hoa Đức cũng đã rời khỏi.
Bồi bàn bắt đầu thu dọn đồ ăn, Kiệt Tây Tạp vẫn chưa đi.
Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, chuyện này giao cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi. Lý Chấn thấy chung quanh không có ai, bước tới bên cạnh Kiệt Tây Tạp, nói: "Kiệt Tây Tạp nữ sĩ, yến hội đã kết thúc rồi, ngươi cũng nên đi về đi."
"Ta sợ!" Kiệt Tây Tạp nói.
Lý Chấn nhìn Kiệt Tây Tạp, đám xem sự thật giả của những lời này.
Từ trong ánh mắt, nàng ta không nói láo.
Kiệt Tây Tạp cầm cánh tay Lý Chấn, như là tóm được cọng cỏ cứu mạng, nói: "La Tư Sài Nhĩ Đức không phải người lòng dạ rộng lượng, ta một mình về nhà, khẳng định có nguy hiểm. Lý tổng thống, ngài đưa ta một chuyến đi."
Lưu Cẩm Đường liên tục lắc đầu, ý bảo Lý Chấn không phải đáp ứng.
Hắn nghe thấy người chung quanh đánh giá Kiệt Tây Tạp, cho rằng nữ nhân này không phải nữ nhân tốt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Khẳng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà đại sảnh, vẻ mặt cảm khái, nghiêm túc nói: "Qua buổi tối hôm nay, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, Cách Lan Đặc thượng tá cùng với những tướng quân còn lại sẽ dẫn quân ra tiền tuyến, một hồi chiến tranh liên quan tới hướng đi tương lai của liên bang Mỹ sẽ khai hỏa, Lý tổng thống, ngài có suy nghĩ gì về trận chiến này."
Lý Chấn nhìn Lâm Khẳng một cái, cười thầm trong lòng.
Vị tổng thống tiên sinh này, luôn nói những lời khách sáo, tựa hồ như hắn không chịu hết sức vậy.
Đương nhiên, Lý Chấn đích xác không nói ra hết.
Rất nhiều chuyện, cho dù Lý Chấn nói ra, Lâm Khẳng cũng khó mà chấp hành được, tựa như cuộc nói chuyện của Lý Chấn và Tư Khoa Đặc, nếu như nói cho Lâm Khẳng toàn bộ, kết quả cuối cùng vẫn là Lâm Khẳng lòng có thừa mà sức không đủ, khó có thể chấp hành
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta đã nói rất rõ ràng, cũng nói cho các ngươi toàn bộ về phân tích cuộc chiến, dùng ngạn ngữ Trung Quốc mà nói thì là vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tin tức chiến thắng của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng."
Lâm Khẳng cười cười, không truy hỏi.
Lý Chấn không chịu nói, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
" Hỗn đản, không cho phép chạm vào ta."
Tiếng khiển trách lanh lảnh vang lên trong sảnh yến hội.
Tiếng nói chuyện Trong đại sảnh dừng lại, tiến nhạc cũng tắt.
Mọi người dừng nói chuyện, theo tiếng nhìn lại.
Lý Chấn cũng nhìn, hắn mở to hai mắt, bởi vì người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là Kiệt Tây Tạp vừa rồi còn ám muội với hắn, lúc này, Kiệt Tây Tạp vẻ mặt tức giận, đang khiển trách một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt của nàng ta rất nghiêm nghị, nói: "Hán Sâm, xin ngươi nghiêm túc một chút, đừng có bất lịch sự như vậy."
Thanh niên này tên là Hán Sâm, trông cũng có chút anh tuấn.
Hắn cũng tham gia tiệc tối lần này, hiển nhiên có thân phận nhất định, Hán Sâm cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ, còn giả vờ thanh thuần, ngươi đã là nữ nhân ở Washington ai ai cũng chơi, còn để ý tới bị ta sờ tay ư?"
Cứ phách thương nghiệm cùng với nhân viên quan trọng của chính giới Chung quanh sau khi nghe xong thì trên mặt mang theo vẻ tựa cười mà như không phải cười, hoàn toàn chuẩn bị xem kịch vui, Lý Chấn nghe thấy lời nói của Hán Sâm, nhíu mày, trước công chúng mà nói ra như vậy, bất kể là đối với bản thân người trẻ tuổi hay là đối với Kiệt Tây Tạp đều không có lợi.
Thứ nhất, chứng tỏ người trẻ tuổi không có giáo dưỡng, thứ hai cũng khiến Kiệt Tây Tạp mất mặt.
Lý Chấn hỏi: "Lâm Khẳng các hạ, người kia là ai?"
Lâm Khẳng hồi đáp: "Hắn tên là Hải Sâm, là cự phách thương nghiệp châu Âu, con cháu của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức."
" Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức?"
Lý Chấn sau khi nghe xong, nhíu mày.
Đại danh của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, Lý Chấn cũng biết chút ít, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là gia tộc tài chính nổi danh trên thế giới, được xưng là đế quốc Thứ sáu của châu Âu, người sáng lập của gia tộc Mai Da La Tư Sài Nhĩ Đức là cha của ngành tài chính quốc tế, cự bá của ngân hàng châu Âu, sáng lập ra công ty đa quốc gia đầu tiên toàn câu, cũng là người đầu tiên nghĩ ra nghiệp vụ tài chính quốc tế.
Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức từ sáng lập đến đời sau, trải qua hơn hai trăm năm mưa gió tang thương, vẫn đứng sừng sững không ngã, năng lực sinh tồn ngoan cường này rất không tầm thường.
Ở thời đại này, La Tư Sài Nhĩ Đức gia tộc cũng đã thành hình
Có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hán Sâm và Kiệt Tây Tạp phát sinh tranh chấp, Lý Chấn không nhúng tay, bởi vì chuyện này không liên quan tới hắn, cho dù Kiệt Tây Tạp và hắn có một chút quan hệ ám muội, nhưng biểu hiện của Kiệt Tây Tạp cũng khiến Lý Chấn cảnh giác, cho nên Lý Chấn lẳng lặng đứng nhìn.
Kiệt Tây Tạp bị Hán Sâm chọc giận, vung tay lên tát
Đáng tiếc một nữ tử như nàng ta làm sao có thể là đối thủ của Hán Sâm, trực tiếp bị tóm lấy cổ tay.
Hán Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Kiệt Tây Tạp, lạnh giọng nói: "Một nữ nhân đi tìm nam nhân khắp nơi như ngươi, còn tưởng rằng mình thật sự thanh thuần ư, người ta nói chuyện một chút với ngươi, là vì để ngủ với ngươi, ta sờ tay ngươi, ngươi lại có phản ứng lớn đến vậy, vừa rồi tên tổng thống Trung Quốc cái kia kia sờ mông ngươi, còn sờ eo ngươi, thậm chứ sờ cả ngực ngươi, sao không thấy ngươi kêu la gì, hơn nữa trông còn như rất hưởng thụ.
" Tiện nhân, hạ lưu, hạ lưu đến cực điểm."
Nói tới đây, Hán Sâm nổi giận đùng đùng, há cái miệng đầy mùi rượu, , nói: "Tổng thống Trung Quốc cũng thật là, không có một chút phẩm vị, không có một chút tự chủ, không ngờ bị ngươi hấp dẫn, hắn coi trọng xú nữ nhân như ngươi, ta cảm thấy không đáng thay cho hắn, cũng hiểu nhãn giới hắn quá kém, chưa từng được gặp gái phương Tây."
Hắn vừa nói vừa ợ rượu một cái rất to.
"Ngươi hỗn đản, "
Kiệt Tây Tạp bị làm nhục trước mặt mọi người, tâm tình rất phẫn nộ.
Nàng ta lăn lộn trong đám quan viên thượng tầng của Washington rất thuận lớn, thậm chí, Washington nàng ta tới Washington, gặp phải rất nhiều người xấu, nhưng đều gặp dữ hóa lành, nhưng không hề phải chịu mất mặt như hôm nay.
Hán Sâm nói: "Ta vô sỉ ư, xú nữ nhân ngươi mới thực sự vô sỉ đó."
Kiệt Tây Tạp giãy dụa, tay trái của nàng ta giơ lên, muốn phản kháng.
Hán Sâm dơ tay lên trước, muốn tát, Kiệt Tây Tạp bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt khuất nhục, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy bị tát, nàng ta mở mắt nhìn thì thấy Lý Chấn đã đi tới, nhanh như chớp tóm lấy tay Hán Sâm, khiến cho Hán Sâm không thể động đậy.
Lý Chấn thản nhiên nói: "Con người ta vốn không muốn yếu nhiều chuyện, nhưng khả miệng không sạch sẽ, chính là không cho ta được thanh tịnh, hơn nữa, ta rất không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân."
Trên thực tế, Lý Chấn không định ra mặt.
Đáng tiếc, người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức có chút quá phận, bắt hắn phải dính vào.
Trong ngữ khí còn mang theo vẻ khinh bỉ người da vàng.
Hán Sâm buông tay Kiệt Tây Tạp ra, nhìn chằm chằm Lý Chấn, trầm giọng nói: "Tổng thống Lý Chấn của phương đông, xin ngài buông tay ra, phải biết rằng, ta không mạo phạm gì ngài, ngài làm như vậy là không tốt."
Lý Chấn nói: "Ngươi uống say, lời vừa nói ra miệng đã quên, huống hồ, ta đã nói không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân, ngươi xin lỗi Kiệt Tây Tạp đi, ta sẽ thả ngươi ra."
Hán Sâm nói: "Không thể."
Hắn nhìn chằm chằm Lý Chấn, lại nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp như con chim nhỏ nép vào bên cạnh Lý Chân, bỗng nhiên lòng ghen tị dâng lên, quát: "Một đôi cẩu nam nữ, đãng phụ, tiện nhân."
"Bốp."
Một cái tát rõ vang truyền đến, trên mặt Hán Sâm có thêm năm dấu ngón tay.
Cái tát này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Phải biết rằng, Hán Sâm là người đại diện của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ở liên bang Mỹ, đánh Hán Sâm, tương đương với đắc tội với Đức Nhĩ La Tư Sài Nhĩ Đức, Tây Hoa Đức nhìn thấy một màn này, trong lòng liên tục cười lạnh, Lý Chấn đắc tội với càng nhiều người càng tốt, hiện tại, khi hắn nhìn về phía Kiệt Tây Tạp, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, nữ nhân này vẫn hữu dụng, không ngờ có thể dẫn phát tranh chấp.
Lâm Khẳng đứng bên cạnh Lý Chấn, thấp giọng khuyên nhủ: "Lý tổng thống, đừng làm lớn chuyện."
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hán Sâm tiên sinh, ta đã nói rất rõ ràng, xin lỗi Kiệt Tây Tạp nữ sĩ, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, về phần chuyện ngươi lên tiếng sỉ nhục ta, ta cũng sẽ không truy cứu."
"Đừng hòng."
Hán Sâm hét lớn, vẻ mặt phẫn nộ.
Hắn là đường đường là thiên chi kiêu tử của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, cho dù cự bá thương giới của liên bang Mỹ cùng với nhân viên quan trọng của chính giới liên bang Mỹ thấy cũng phải lễ kính ba phần, hiện tại bị người ta nhìn như khỉ, thực sự rất phẫn nộ.
Lý Chấn thở dài nói: "Gỗ mục không thể khắc."
"Bốp."
Cái tát thứ ba hạ xuống mặt Hán Sâm, cái tát này đánh xuống, nửa bên mặt phải của Hán Sâm sưng phù như cái bánh bao, khóe miệng cũng ứa máu, trông rất thảm.