Lý Chấn trong lòng lo lắng, trong nháy mắt đã tới bên ngoài WC.
Hắn đẩy cửa ra, sau đó trực tiếp trợn tròn mắt.
Cảnh tượng Đập vào mắt là Kiệt Tây Tạp đứng trong WC, trần truồng, không có lấy một mảnh áo che thân, bộ vị bí mật đều lọt hết vào mắt Lý Chấn. Kiệt Tây Tạp vẫn say khướt, nàng ta vươn tay ra chỉ vào vách tường, vẻ mặt sợ hãi. Lý Chấn thuận theo hướng nhìn, thấy một con thằn lằn đang bò trên tường.
Lý Chấn không khỏi thầm than một tiếng chỉ một con thằn lằn nhỏ, có đáng để sợ không?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt Lý Chấn đảo qua trên người Kiệt Tây Tạp, dục vọng trong lòng lại rục rịch.
Dáng người của Nữ nhân này đẹp quá!
Bộ ngực nhẹ nhàng run rẩy, bọt nước từ trên cổ trượt xuống vú, lộ ra vẻ phong tình nhiếp hồn người, eo của nàng ta nhỏ xíu, giống như liễu lay động trong gió, đùi thon dài, khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái.
Hình ảnh tuyệt mỹ Như vậy khiến Lý Chấn bắt đầu rục rịch.
Bất kể là ai thấy nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nhất là đã cởi hết đứng trước người, cũng khó mà nhịn được không động lòng, bao gồm cả Lý Chấn, Lý Chấn không phải Liễu Hạ Huệ, là một nam nhân bình thường, nhìn thấy một màn này, tất nhiên có dục vọng. Nhưng lúc này trong đầu Lý Chấn không ngừng đấu tranh, một bên là lý trí bảo hắn ra ngoài, bên kia thì dục vọng sai hắn xông lên.
Lý Chấn tiến thối lưỡng nan, nhưng Kiệt Tây Tạp vẫn không đừng lại.
Nàng ta sắc mặt đỏ hồng, trực tiếp lao về phía Lý Chấn.
Vừa đối mặt, Kiệt Tây Tạp Tạp đã ôm lấy Lý Chấn, bộ ngực đầy đặt ép vào người Lý Chấn, nàng ta như là động dục, không ngừng dụ hoặc Lý Chấn. Trong khoảnh khắc, cân bằng trong lòng Lý Chấn bị phá vỡ, hai tay ôm lấy eo Kiệt Tây Tạp kéo vào giường trong nhà.
Thoáng chốc, hai người đã trần truồng nằm trên giường.
Ưm!
Một tiếng rên vang lên, Lý Chấn đè lên người Kiệt Tây Tạp.
Kiệt Tây Tạp mặt lộ vẻ đau đớn sắc, Lý Chấn cũng sửng sốt. Hắn khựng lại, phát hiện một vấn đề, nữ nhân này vẫn là tấm thân xử nữ. Dùng lời nói Trung Quốc thì vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Lý Chấn nhăn mày, xem ra lời Lâm Khẳng nói với hắn toàn là giả dối.
Thời gian không cho Lý Chấn nghĩ nhiều, Kiệt Tây Tạp đã không nhịn được.
Trong nhất thời, trong phòng là một mảng xuân tình.
Sau khi thanh âm Trong phòng an tĩnh lại, Lý Chấn đứng lên đi tắm, sau đó mặc quần áo đi tới trước bàn. Hắn vứt tờ giấy ghi lời nhắn lúc trước vào trong sọt rác, sau đó múa bút viết gì đó. Lý Chấn lấy cái thước chặn tờ giấy, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường rồi bỏ đi.
Hắn đi xuống lâu, mang theo binh lính Tiêm Đao doanh biến mất trong bóng đêm.
Trong nhà, Kiệt Tây Tạp đã tỉnh.
Kiệt Tây Tạp kéo áo ngủ mặc vào, đi đến trước bàn trang điểm, thấy bên trên có tờ giấy, Kiệt Tây Tạp lập tức cầm lấy. Đập vào mắt là chữ tiếng Anh tiêu chuẩn, rất đẹp, khiến Kiệt Tây Tạp cũng không nhịn được mà khen ngợi. Nàng ta đọc, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Dần dần, vẻ lo lắng trên mặt biến mất. Thay vào đó là vẻ hưng phấn.
Trong Ánh mắt tràn đầy khí tức sung sướng.
Cuối cùng, hốc mắt Kiệt Tây Tạp lại dần dần ươn ướt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. trên dung nhan tuyệt mỹ còn hiện ra vẻ hạnh phúc.
Kiệt Tây Tạp cất phong thư đi, để tránh bị mất.
Nhưng nghĩ một chút, Kiệt Tây Tạp lại lấy ra ngọn đèn, đốt phong thư Lý Chấn lại để lại.
Lau mặt, Kiệt Tây Tạp mới trở lại giường, tiếp tục ngủ.
Sau khi Lý Chấn trở về Nhà Trắng, Lâm Khẳng lập tức ra đón. Hắn nhìn thấy Lý Chấn, cười dài nói: "Lý tổng thống, ta thật lo ngươi bị Kiệt Tây Tạp dụ hoặc không trở lại. Không ngờ, ngươi không ngờ đã trở lại, bội phục."
Lý Chấn nói: "Tổng thống tiên sinh đã nói chuyện của Kiệt Tây Tạp, ta đương nhiên sẽ không lún sâu vào."
Lâm Khẳng gật đầu nói: "Nữ nhân Đó không phải nữ nhân bình thường, không thể dính vào."
Lý Chấn đổi đề tài: "Tổng thống tiên sinh, đã khuya rồi, đi nghỉ sớm đi."
Lâm Khẳng gật gật đầu, xoay người cáo từ.
Lý Chấn an trí cho binh lính Tiêm Đao doanh, sau khi về tới chỗ ở, đám người Lưu Cẩm Đường mới thở phào. Lưu Cẩm Đường vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tổng thống, nữ tử phong trần như Kiệt Tây Tạp ngài ít tiếp xúc thì tốt hơn. Theo ta thấy, đó không phải là nữ nhân tốt lành gì."
Lý Chấn nghe vậy, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng, hắn cũng không tiện giải thích.
Lý Chấn hồi đáp: "Ta sẽ chú ý, được rồi, về nghỉ ngơi đi."
Sau khi đám người Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành rời khỏi, Lý Chấn cởi quần áo đi ngủ. Hắn nằm trên giường, trong lòng nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp. Từ buổi tối từ trong miệng Kiệt Tây Tạp biết được tin tức, nàng ta là nữ gián điệp phía nam phái tới, suy đoán như vậy, Washington khẳng định vẫn còn người khác đang tìm hiểu tin tức, tuyệt đối không thể chỉ có một người, bởi vậy có thể thấy được phía nam chuẩn bị phi thường đầy đủ.
Trận chiến đấu này các thú vị.
Lý Chấn mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Hắn rửa mặt xongthì ăn điểm tâm, biết được đám người Mạch Khắc Đạo Nhĩ, Cách Lan Đặc đã rời khỏi.
Hoàng Cường đi vào, nói: "Tổng thống. Người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức cầu kiến."
" Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức?"
Lý Chấn nhíu mày, hỏi: "Là Hán Sâm đến xin lỗi ư?"
Hoàng Cường hồi đáp: "Hán Sâm cũng theo tới, nhưng còn có một trung niên nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Xem ra, có thể là phụ bối của Hán Sâm. Bọn họ khẳng định biết được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, tự mình đến xin lỗi."
Lý Chấn xua tay nói: "Mời vào."
Hắn trở lại chủ vị ngồi xuống, rất nhanh, người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức đi vào.
Cầm đầu là một trung niên nhân hơn bốn mươi.
Hắn mặc áo bành tô màu đen, chân mang dày, tóc màu vàng để dài, được chải chuốt rất cẩn thận. Trung niên nhân tướng mạo bình thường, nhưng khi cười lại tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Sau khi hắn đi vào thì cúi người hành lễ với Lý Chấn, nói: "Tổng thống, tiên sinh ta tên là Phú Lan Khắc Lâm, là thúc thúc của Hán Sâm."
"Mời ngồi!"
Lý Chấn mỉm cười, rất lịch sự.
Sau khi Hai người ngồi xuống, Phú Lan Khắc Lâm mỉm cười bảo: "Lần này đến bái phỏng Lý tổng thống là vì chuyện nhỏ xảy ra hôm qua. Hán Sâm trẻ tuổi khí thịnh không hiểu chuyện, thỉnh Lý tổng thống thứ lỗi."
Lý Chấn mỉm cười nói: "Việc nhỏ mà, ta quên rồi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn nghĩ thầm, nếu là tới xin lỗi thì không thể một câu là giải quyết được vấn đề đâu.
Phú Lan Khắc Lâm thần sắc nghiêm túc, nói: "Lý tổng thống không tính hiềm xưa, là ngài khoan hồng độ lượng. Nhưng chúng ta lại không thể coi sự nhân từ của Lý tổng thống là lẽ thường. Ta nghe nói Lý tổng thống đến liên bang Mỹ là để trao đổi với các trường học, mà thành lập trường học ở Trung Quốc. Vì thế, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ta nguyện ý bỏ vốn vạn đôla, giúp Lý tổng thống xây dựng một thư viện ở trường học, nhằm biểu đạt sự xin lỗi đối với Lý tổng thống."
Lý Chấn cười dài nói: "Các hạ thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ta đại biểu cho vô số học sinh Trung Quốc cảm tạ các hạ. Có câu không đánh thì không quen nhau, tuy rằng ta có mâu thuẫn nhỏ với Hán Sâm, nhưng hôm nay lại được quen với Phú Lan Khắc Lâm các hạ, rất vinh hạnh."
Được tiền, lời nói của Lý Chấn cũng nhiều lên.
Ngữ khí Nói chuyện cũng trở nên thoải mái.
Phú Lan Khắc Lâm trước khi tới đã nghĩ làm thế nào để xin lỗi Lý Chấn.
Tiền tài Bình thường Lý Chấn khẳng định không thích.
Nhưng mượn dùng dựng lên thư viện để xin lỗi Lý Chấn, cái này không nghi ngờ gì nữa là điểm tiến vào.
Trên mặt Phú Lan Khắc Lâm mang theo nụ cười như gió xuân, cũng thở phào, hắn mỉm cười bảo: "Uy danh của Lý tổng thống ở Trung Quốc ta ở nước Pháp cũng đã nghe thấy. Chỉ là về sau khai thác lĩnh vực buôn bán ở liên bang Mỹ, liền tới liên bang làm việc. Không ngờ, Lý tổng thống cũng tới Washington, hơn nữa còn may mắn được gặp Lý tổng thống, thật sự là vinh hạnh."
Lý Chấn nói: "Các hạ khách khí rồi, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là cự bá của lĩnh vực buôn bán, ta cũng bội phục vô cùng. Đối với gia tộc thương nghiệp như gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, ta hoan nghênh ngươi đến Trung Quốc phát triển."
"Nhất định, nhất định!"
Phú Lan Khắc Lâm gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Thị trường Trung Quốc chắc là chẳng kém gì liên bang.
Phú Lan Khắc Lâm lại thương lượng với Lý Chấn chuyện giao nhận tiề, sau đó mới cáo từ rời khỏi. Kinh nghiệm của hắn phong phú hơn xa Hán Sâm, cũng biết tiếp xúc với Lý Chấn thì nhiều lời vô ích, không bằng lưu lại một ấn tượng tốt cho Lý Chấn, cho nên sau khi đạt được mục đích liền dứt khoát cáo từ dẫn người rời khỏi. Sau khi ra khỏi Nhà Trắng, Hán Sâm đi phái sau, vẻ mặt u oán nói: "Thúc thúc, ngài không ngờ bỏ ra vạn đôla để giúp đỡ Lý Chấn, vụ mua bán này không có lời."
"Ngu xuẩn!"
Phú Lan Khắc Lâm lườm Hán Sâm một cái, nói: "Nếu không phải vì ngươi, sao gia tộc lại phải đi xin lỗi."
Hán Sâm nói: "Hắn chỉ là tổng thống Trung Quốc, không có quan hệ gì với chúng ta, sợ cái gì."
"Bốp."
Phú Lan Khắc Lâm tát Hán Sâm một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hán Sâm bị đánh cho ngây ra, ôm mặt, phi thường khó chịu.
Phú Lan Khắc Lâm mắng: "Ngu xuẩn, đầu óc của ngươi sao không biết nghĩ xa ra một chút? Chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, chỉ muốn chui vào váy nữ nhân để khoái hoạt tiêu sái, thật không biết gia tộc vì sao cho ngươi đến liên bang Mỹ. Người làm kinh thương chú ý bát diện lai phong, phải khéo đưa đẩy, nhìn thấy ai cũng phải tươi cười đón chào, không thể đắc tội với bất kỳ một ai. Rất có thể người đắc tội với một người sẽ mất mười khác, thậm chí là nhiều hơn."
" Đừng tưởng rằng người ta không có liên quan gì với ngươi thì ngươi không lo."
"Nếu Lý tổng thống nguyện ý, hắn trực tiếp tạo áp lực cho chính phủ, thu thập một hai người không phải rấ dễ ư? Hơn nữa, người tham gia quân ngũ bá đạo quyết đoán, không để ý tới tình cảm, cũng không bận tâm tới hậu quả. Đắc tội với người như vậy, đối phương nếu mạnh mẽ diệt trừ ngươi, ngươi có thể sống được ư. Nhớ kỹ, gặp người phải biết điều, đừng có treo thân phận gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ở trên người, người bình thường sẽ tâng bốc ngươi, nhưng người thực sự có địa vị cao sẽ chỉ khinh bỉ ngươi."
" vạn đôla đó ta cũng không đau lòng."
" Có mất thì có được, dùng vạn đôla để thiết lập quan hệ với Lý Chấn,, đây là đầu tư, ngươi biết cái gì!"
Dừng một chút, Phú Lan Khắc Lâm đổi đề tài, ngữ khí trở nên bình thản, nói: "Cũng không thể nói ngươi mạo phạm Lý tổng thống là sai, đứng ở một góc độ khác, bởi vì ngươi và Lý tổng thống tranh chấp, gia tộc mới có thể thiết lập được quan hệ với Lý Chấn, mới có thể đi vào Trung Quốc. Điểm này, xem như ngươi cũng kiếm được chút lợi ích, đáng để khích lệ."
Hán Sâm sau khi nghe xong, lập tức buồn bã.
Trong Nhà Trắng, sau khi Lý Chấn trở về chỗ ở, nói: "Chuyện tạm thời kết thúc, nào, ra ngoài đi dạo."
Lý Chấn đề xuất rồi lập tức nhận được sự ủng hộ của đám người Lưu Cẩm Đường.
Lập tức, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường rời khỏi nhà trắng, đi vào trung tâm nội thành phồn hoa. Đoàn người vừa đi vừa nhìn ngắm, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường rất vui vẻ, nhìn thấy đủ thứ cổ quái trên đường, bọn họ đều bị thế giới rực rỡ bên này hấp dẫn. Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm người qua đường, bỗng nhiên nói: "Tổng thống, ta phát hiện một vấn đề."
Lý Chấn hỏi: "Vấn đề gì?"
Lưu Cẩm Đường hồi đáp: "Nữ nhân Bên này có vấn đề?"
Lý Chấn nói: "Ngươi sao lại phát hiện?"
Lưu Cẩm Đường nói: "Người nhìn nữ nhân bên này đi, ngực rất lớn, mông cũng lớn, như là đút bánh bao ở trong. Nặng thế chẳng lẽ không mệt à?"
"Khụ khụ! !"
Lý Chấn sau khi nghe xong, triệt để không biết nói gì.
Tiểu tử này, vấn đề phát hiện quả thực là cực phẩm.
Lưu Cẩm Đường tiếp tục nói: "Còn nữa, nữ nhân bên này ăn mặc rất lộ liễu. Rất nhiều nữ nhân ngay cả ngực cũng lộ ra, còn nhiều nữ nhân mặc hở cả rốn, thậm chí khe đít cũng nhìn thấy. Thói đời xuống cấp, những nữ nhân này thật là đáng thương."
Lý Chấn to cả đầu, mặc kệ tiểu tử này.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt dừng ở một tửu lâu mang phong cách Trung Quốc.
Tên của Tửu lâu là Đại Đỉnh tửu lâu.
Lý Chấn thấy thế, cảm thấy đây là chi nhánh Đường Hoài Đức mở ở Washington. Lý Chấn trong lòng tràn ngập cảm giác thân thiết, chỉ vào Đại Đỉnh tửu lâu, cười nói: "Đi, chúng ta vào Đại Đỉnh tửu lâu ngồi một lát."
Lưu Cẩm Đường khôi phục lại, cũng vô cùng hưng phấn.
Đoàn người tới trước cửa Đại Đỉnh tửu lâu, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn tiến vào trong đó.
Trên lầu hai, bốn người dựa vào cửa sổ mà ngồi.
Uống, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đây đúng là một địa phương tốt. Khi Bốn người đang nói chuyện với nhau thì một thân ảnh thương lão từ trong hành lang đi ra. Sau khi Lý Chấn nhìn thấy thì mắt sáng lên. Hắn hơi sững sờ một chút, sau đó rất nhanh khôi phục lại, cười nói: "Lão Đường, ngươi không phải đang ở phố người Hoa ư? Sao lại chạy đến Washington?"
Người tới chính là Đường Hoài Đức.
Hắn đi tới bên cạnh Lý Chấn, sau khi ngồi xuống thì nói: "Lúc trước khi tổng thống rời khỏi San Francisco, liên bang Mỹ vẫn chưa phát sinh chuyện lớn, ta cũng không nhận được tin tức mới nhất, về sau, các thương nhân của phố người Hoa mới biết được các châu phía nam đã thoát ly liên bang rồi tự lập, bắt đầu giao chiến. Sau khi Chiến tranh khai hỏa, đối với dân chúng mà nói thì không phải chuyện tốt, đối với những thương nhân chúng ta mà nói thì lại là một kỳ ngộ, cho nên ta tới Washington, muốn mượn cơ hội này kiếm chút đỉnh tiền."
Lý Chấn nói: "Chút tiền của lão Đường ngươi chỉ sợ không phải là con số nhỏ."