Đường Hoài Đức cười nhạt, không nói sâu về vấn đề tiền tài nữa.
Loại chuyện này vốn là bí mật không nên tuyên truyề.
Lý Chấn cũng biết điều, đổi đề tài, : "Lão Đường, người muốn phát tài nhờ chiến tranh không phải ít. Ngươi tới phía bắc làm ăn, chuẩn bị buôn gì?"
Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thời kì Chiến tranh, tất nhiên là kiếm tiền từ lương thực."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Tích trừ lương đích xác kiếm được tiền, nhưng hành vi này sẽ dẫn tới thị trường hỗn loạn. Nếu chính phủ quyết tâm xử lý thương nhân không hợp pháp, ngươi cũng không thoát được. Ta cho rằng chuyện như vậy tận lực làm ít thôi, có thể kiếm tiền bằng cách khác."
Đường Hoài Đức nói: "Đa tạ tổng thống quan tâm, nhưng việc buôn bán không thể không mạo hiểm."
Lý Chấn nhún vai, xòe tay nói: "Ngươi đã quyết định, ta sẽ không nhúng tay. Nếu gặp phải khó khăn gì thì trực tiếp đến Nhà Trắng tìm ta, chỉ cần ta có thể giải quyết, nhất định sẽ giúp hết sức."
Đường Hoài Đức cảm tạ: "Tổng thống, ta đi tiếp đón khách."
"Chờ một chút!" Lý Chấn bỗng nhiên nói.
Đường Hoài Đức dừng lại, hỏi: "Tổng thống có gì muốn phân phó?"
Lý Chấn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Chuyện là thế này, ta hiện tại cần một khoản tiền để dùng. Không nhiều lắm, chắc khoảng mấy ngàn đô. Nhưng ta không mang theo tiền, người dưới trướng cũng thuốc loại cơm đến thì há miệng. Cho dù có cũng chỉ là tiền lẽ. Ngươi đã đến Washington rồi, vừa hay tìm ngươi mượn chút tiền."
Đường Hoài Đức rất hào khí nói: "Tổng thống khách khí rồi, ngài và ta còn dùng từ mượn sao? Ta lập tức sai người chuẩn bị cho ngài một vạn đôla, ngài chờ chút, giờ ta đi làm đây."
Lý Chấn không nói gì, nhìn Đường Hoài Đức đi xuống.
Hoàng Cường hỏi: "Tổng thống, chúng ta đâu cầu tiêu tiền, vay tiền làm gì?"
Lưu Cẩm Đường đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Ta nghĩ ra rồi, tổng thống chuẩn bị bái phỏng Tư Khoa Đặc.. Lúc trước phu nhân của Tư Khoa Đặc Mã Lợi Á nói trong nhà thiếu tiền tiêu."
Lý Chấn cười mắng: "Coi như tiểu tử ngươi thông minh!"
Không lâu sau, Đường Hoài Đức cầm một vạn đôla đi lên, giao cho Lý Chấn. trên khuôn mặt già nua của Đường Hoài Đức lộ ra nụ cười sáng lạn, cười dài nói: "Tổng thống nếu còn cần tiền, chỉ cần phái người đến Đại Đỉnh tửu lâu nói một tiếng, ta lập tức sai người phía dưới chuẩn bị, tuyệt không sẽ không lâu."
Lý Chấn vội vàng cảm tạ, một vạn đôla này là rất quan trọng.
Đường Hoài Đức sau khi biếu tiền thì đi đón khách.
Lý Chấn ở lại trong Đại Đỉnh tửu lâu nửa giờ, sau đó cáo từ Đường Hoài Đức. Rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, Lý Chấn sai Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành về Nhà Trắng trước, hắn và Lưu Cẩm Đường tới chỗ ở của Tư Khoa Đặc. Hai người đứng ngoài cửa phòng của Tư Khoa Đặc, Lưu Cẩm Đường gõ cửa, một lát sau Mã Lợi Á ra mở.
Mã Lợi Á nhìn thấy Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường tới, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nhìn chằm chằm Lý Chấn như tài thần. bà ta mời Lý Chấn vào trong nhà ngồi, cười tủm tỉm nói: "Tổng thống lần này đến, có chuyện gì sao?"
Tư Khoa Đặc thức thời không chen miệng, ở trước mặt Mã Lợi Á, hắn không có quyền lên tiếng.
Lý Chấn xuất ra một vạn đôla, nói: "Phu nhân, đây là một vạn đôla ta gom góp được, tạm thời đưa cho bà dùng. Bởi vì chuyện chiến tranh nam bắc, ta tạm thời vẫn không thể về Trung Quốc, các ngươi cũng phải tiếp tục chờ một đoạn thời gian. Cho nên trước tiền đưa cho phu nhân một vạn đôla, đảm bảo chi tiêu trong nhà, chờ xử lý xong chuyện ở đây rồi cùng tới Trung Quốc."
"Tốt tốt."
Mã Lợi Á cầm tiền, mặt tươi như hoa. bà ta rất nhanh cất tiền đi, , đứng lên, nói: "Tổng thống tới là được rồi, cần gi fp khách khí như vậy? Ngươi và lão nhân nói chuyện, ta đi chuẩn bị cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lý Chấn nghĩ thầm, ta nếu không mang tiền tới, chỉ sợ muốn vào cửa cũng khó!
Tư Khoa Đặc nếu đã đáp ứng Lý Chấn thì sẽ không đổi ý. Nhưng, hắn vẫn trêu: "Lý tổng thống, một vạn đôla đưa ra, Mã Lợi Á nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo ngài. Chiêu này quả thực quá độc."
Lý Chấn nói: "Không phải độc, là vì chiếu cố ngài đó."
Hôm đó, Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường ở nhà Tư Khoa Đặc, cùng Tư Khoa Đặc thương thảo chuyện quân giáo.
Sau khi ăn cơm chiều, Lý Chấn mới cùng Lưu Cẩm Đường đi về.
Phía nam, Lí Sĩ Mãn.
Nơi này là thủ phủ của chính phủ liên minh phía nam!
Phủ tổng thống, phòng họp!
Tổng thống Kiệt Phất Tốn • Hán Mật Nhĩ Đốn Đái Duy Tư, phó tổng thống Á Lịch Sơn Đại, Sử Đế Văn Tư, quốc vụ khanh La Bá Đặc Hàng Đặc, bộ trưởng tài chính Khắc Lý Tư Đa Phật Mai Mẫn Cách, bộ trưởng chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, bộ trưởng hải quân Sử Đế Phân Mã Lạc Lý, cùng với nhân viên quan trọng của chính giới phía nam tất cả đều tụ tập trong phòng họp thương nghị công việc.
Tổng thống Đái Duy Tư thần sắc thoải mái, cười nói: "Phía bắc truyền về một tin tức tốt, chính phủ của Lâm Khẳng đã xác định sách lược ứng đối cuối cùng. Trước mắt, chính phủ Lâm Khẳng tổng cộng chia ra ba chiến khu. Chiến khu thứ nhất là ở gần chiến khu bang Phất Cát Ni Á, khu vực này là ở phía đông liên bang; chiến khu thứ hai là lưu vực sông Mật Tây Tây Bỉ, là trung bộ của chiến trường; chiến khu thứ ba là ở bang Mặc Tây Ca và nang Đức Khắc Tát Tư."
"Ba khu vực này là phân chia trọng yếu của trận chiến này."
"Trong đó, tư lệnh chiến khu thứ nhất tên là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm, có quan hệ sư huynh đệ với rất nhiều tướng lãnh trong quân chúng ta. Tư lệnh chiến khu Thứ hai là Cách Lan Đặc thượng tá, cũng tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm. Chiến khu thứ ba không có giá trị, tạm thời không có tin tức truyền về."
Tổng thống Đái Duy Tư nói: "Căn cứ vào phán đoán thì Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng làm người rất kiêu ngạo, kinh nghiệm chiến trường cũng không phong phú. Đây là khuyết điểm lớn nhất của hắn, chúng ta muốn phản kích, nhất định phải lợi dụng khuyết điểm của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, cho nên chiến khu này có vẻ dễ. Có điều, tin tức truyền về, Cách Lan Đặc thượng tá của chiến khu thứ hai là một người rất khó đối phó."
Quốc vụ khanh La Bá Đặc • Hàng Đặc nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, ta cho rằng nên công đánh chiến khu thứ nhất. Bang Phất Cát Ni Á gần Washington, nếu có thể đánh tan quân đội của bang Phất Cát Ni Á, tới thẳng Washington, đây chính là cơ hội thủ thắng."
"Đúng, ta cũng đồng ý."
Tổng thống Đái Duy Tư mỉm cười, trên mặt lộ vẻ nụ cười.
Hắn nhìn về phía chiến tranh chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, mỉm cười nói: "Ban Triết Minh các hạ, xin hãy lập tức đem tin tức của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng nói cho La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý, mời hắn tới chiến khu thứ nhất chặn đánh Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Ta tin năng lực của Lý, hắn nhất định sẽ thủ thắng."
Bộ trưởng Chiến tranh Ban Triết Minh gật gật đầu, hồi đáp: "Chiến khu Thứ hai chiến khu phải chú ý, phải cẩn thận."
Vẻ mặt của tổng thống Đái Duy Tư dần trở nên nghiêm túc: "Trừ chiến tranh tất yếu ra, chúng ta còn nên liên hệ với các nước Anh, Pháp. để những quốc gia này thừa nhận địa vị hợp pháp của chúng ta, hơn nữa tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ."
Lời nói của hắn được những người đang ngồi đây đồng ý.
Mọi người đạt thành ý kiến thống nhất, tràn ngập tin tưởng đối với trận chiến này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân đã qua.
Ánh mặt trời tháng bảy chiếu lên người, khiến cả người nóng rực. Vào thời gian và thời tiết này tiến hành chiến tranh,, đối với binh lính mà nói, là khảo nghiệm cực lớn, thời tiết nóng khiến rất nhiều binh lính không chịu nổi.
Thế cho nên, có rất nhiều binh lính bị cảm nắng hoặc là sinh bệnh.
Có điều đây không phải là trọng điểm của chiến tranh.
Bắt đầu Chiến tranh bắt đầu, bất kể phát sinh điều gì cũng không gây trở ngại được cho đại cục.
Ngày nguyệt , gần sông Mã Nạp Tát Tư Hòa Bố Nhĩ, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng suất lĩnh quân đội giao chiến với nam quân. Ba nhưng đầu, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng phái tướng lãnh dưới trướng Đan Ni Nhĩ • Thái Lặc mang binh công kích binh lính cánh phải của Bì Ai Nhĩ • Bác Lôi Gia Đức chuẩn tướng của quân đội phía nam, Thái Lặc tấn công mấy lần đều vô công mà về.
Thế cho nên, Mạch Khắc Đạo Nhĩ lần đầu tiên công kích thất bại.
Lần đầu tiên tấn công thất bại, Mạch Khắc Đạo Nhĩ thay đổi quyết định, thử công kích cán trái của Bác Lôi Gia Đức. Hắn để lại gần bốn sư đoàn để lưu thủ, để tiền cho sau này có thể xuất hồ ý liêu từ phía sau đột kích kẻ địch. Sau khi Quân đội xuất phát, Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại quên mất điểm Binh quý thần tốc, lãng phí rất nhiều thời gian.
Chính là vì như vậy, quân đội của nam quân Ước Hàn Tư Đốn hội hợp với Bác Lôi Gia Đức. Sau khi Hai quân hội hợp, binh lực của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng còn muốn tập kích Bác Lôi Gia Đức đã là không thể.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ thấy binh lực không đủ, hô hào quân đội trợ giúp, xin thêm binh lính.
Đồng dạng, nam quân cũng điên cuồng tập kết tới sông Bố Nhĩ.
Thêm viện binh tới sông Bố Nhĩ, khiến cho nam quân ở sông Bố Nhĩ đã đạt tới hơn ba vạn hai ngàn người, nhân số của bắc quân đạt tới hơn hai vạn tám ngàn người.
Binh lực của Hai bên đã đạt tới đỉnh phong.
Hai quân giao chiến, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng phái tướng quân Đái Duy • Hanh Đặc và Tắc Mâu Nhĩ • Hải Nhân Sách Nhĩ Mạn công kích cánh tả của nam quân vào ngày . Tập kích Lần này, quân đội của Mạch Khắc Đạo Nhĩ giành được thắng lợi, khiến cho nam quân phải đào tẩu. Mắt thấy thắng lợi sắp tới tay, nhưng đúng lúc này, chủ tướng nam quân Kiệt Khắc Tốn dẫn quân tới xoay chuyển bại cục.
Hai quân giao chiến, bắc quân hỏa lực mạnh hơn.
dưới sự yểm hộ của Đại pháo, Hanh Đặc tướng quân của bắc quân và tướng quân Hải Nhân Sách Nhĩ Mạn dẫn quân công kích.
Hai bên nổ súng, Kiệt Khắc Tốn tử thủ không lùi.
Hắn vừa không ngừng phái binh ngăn cản thế công của bắc quân, vừa không ngừng thu nạp quân đội đã bại lui. Chờ sau khi quân đội thành hình, Kiệt Khắc Tốn không hề do dự, ra mệnh lệnh cho một lữ đoàn khởi xướng xung phong. Mấy nghìn người trùng kích, cảnh sắc rất hoành tráng, hơn nữa binh lính dưới trướng Kiệt Khắc Tốn đều là hạng người thiện chiến, dưới sự công kích mãnh liệt, mới đả bại bắc quân, bức Mạch Khắc Đạo Nhĩ lui về phía sau.
Sau khi Tin tức truyền về Washington, Nhà Trắng loạn thành một đống.
Không ngờ trạm thứ nhất đã thất bại.
Tình huống này khiến các nghị viên của quốc hội đều hốt hoảng, đám quan viên cũng lo lắng không thôi.
Sự thất bại của Chiến tranh mang tới một sự ám ảnh bao phủ trên đỉnh đầu tất cả quan viên.
Trong Phòng họp, Lâm Khẳng triệu tập đám người Tây Hoa Đức.
Lâm Khẳng vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí trầm thấp nói: "Chư vị, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, khiến cho thế công đợt đầu của chúng ta thất bại. Thất bại này cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho dân chúng. Mọi người nói suy nghĩ của mình đi, cứ tự nhiên."
Tây Hoa Đức trầm giọng nói: "Lý Chấn nói tất thắng, hiện tại lại thất bại, mời Lý Chấn tới."
"Đúng, mời Lý Chấn tới."
"Ta ủng hộ, phải bắt Lý Chấn đến giải thích. Lý Chấn khẳng định kết quả chiến đấu lần này, hiện tại lại thất bại thảm hại, phải tìm Lý Chấn tới hỏi cho rõ ràng. Chúng ta để Lý Chấn ở tại Nhà Trắng, hầu ăn hầu uống, đây đã là quá tốt với Lý Chấn rồi."
"Nếu Lý Chấn nói không nói ra được lý do hợp lý thì trực tiếp đuổi hắn đi."
Lâm Khẳng nghe thấy lời nói của quan viên thì dở khóc dở cười.
Người tòng chính chi giỏi tung hoành trong quan trường, đầu óc để ở trong quân sự thật sự không đủ.
Toàn nói ra những lời khiến người ta buồn cười.
Có điều, Lâm Khẳng đích xác muốn mời Lý Chấn đến tham mưu một chút, hắn lập tức phân phó binh lính đi mời Lý Chấn. Không đến năm phút đồng hồ, binh lính đã trở lại, bẩm báo: "Tổng thống các hạ, Lý Chấn không có ở Nhà Trắng, hiện tại đang ở trong nhà Tư Khoa Đặc các hạ."
Lâm Khẳng phân phó nói: "Lập tức đi mời, cả Tư Khoa Đặc nữa."
"Vâng."
Sau khi Binh lính tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, ở Tư Khoa Đặc Tư Khoa Đặc.
Tư Khoa Đặc thần sắc hưng phấn, đang chơi cờ vua với Lý Chấn.
Lý Chấn ở Washington gần bống tháng, Phương Tố Tả Tông Đường, Phương Tố đã về nước, Lý Chấn không có việc gì làm, cho nên tìm hoạt động giải trí, dạy Tư Khoa Đặc chơi cờ. Hai người ngươi tới ta đi, giết rất sung sướng. Tư Khoa Đặc sau khi đi một nước cờ, cười nói: "Lý tổng thống, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đã có, bên Cách Lan Đặc đóng vững đánh chắc không có chuyện lớn phát sinh. Có điều, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng đã thất bại rút về. Ngươi nói, bước tiếp theo sẽ có hành động gì?"
"Chiếu tướng."
Lý Chấn cười hắc hắc, một nước cờ trực tiếp đánh bại Tư Khoa Đặc.
Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, chơi cờ còn phân tâm là không được." Lập tức, hắn mới tiếp tục nói: "Mạch Khắc Đạo Nhĩ thất bại mà về, ta chờ Lâm Khẳng mời. Hừ, đây là điều nằm trong dự kiến rồi."
Tư Khoa Đặc nói: "Ngươi đã có phương pháp giải quyết ư?"
Lý Chấn cười thần bí, không trả lời.
Tư Khoa Đặc trợn mắt, nói: "Giả vờ thần bí cái gì, ngươi không nói thì thôi."
"Bùm ! Bùm ! !"
Ngoài cửa lớn, truyền đến tiếng đập cửa.
Mã Lợi Á rất nhanh từ trong phòng đi ra đi mở cửa. Cửa phòng mở, một binh lính đứng ở cửa, cao giọng nói: "Phu nhân, tổng thống tiên sinh thỉnh Lý tổng thống và Tư Khoa Đặc các hạ tới Nhà Trắng một chuyến."
Không cần Mã Lợi Á chuyển cáo, Lý Chấn và Tư Khoa Đặc đã đứng dậy.
Hai người đi theo binh lính tới Nhà Trắng.
Trở lại Nhà Trắng, Lý Chấn và Tư Khoa Đặc tới thẳng phòng họp. Tiến vào phòng họp, đập vào mắt là một đống quan viên chính phủ cùng với nghị viên quốc hội, hơn nữa trong phòng họp rất ầm, cãi nhau không ngừng. Lâm Khẳng ngồi phía trước, mặt lộ vẻ chua sót, Tây Hoa Đức thì nhắm hai mắt lại dưỡng thần, mặc kệ cục diện hỗn loạn phía dưới.
"Khụ! Khụ! Khụ! !"
Lý Chấn ho nhẹ hai tiếng, đi nhanh tới đài chủ tịch.
Vô số nhân viên quan trọng và quan viên phát hiện Lý Chấn, dần dần im lặng.
Lâm Khẳng nhìn thấy Lý Chấn, mắt đột nhiên sáng ngời.
Hắn và Tư Khoa Đặc sau khi ngồi xuống, Lâm Khẳng thần sắc vội vàng nói: "Lý tổng thống,chắc ngươi đã biết tin tức từ tiền tuyến truyền về. Quân đội của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng đã thất bại, đang trên đường về Washington."
Tây Hoa Đức thần sắc nghiêm túc, nói chen vào: "Cục diện Hiện giờ phi thường bất lợi, Lý tổng thống đã phân tích chiến tranh lần này chúng ta tất thắng, hiện tại lại thất bại, không biết Lý tổng thống có suy nghĩ gì?"
Lý Chấn nói: "Phía bắc chiếm vô số ưu thế, lại thất bại, đây là trách nhiệm của chủ soái."
Tây Hoa Đức mày nhăn lại, nói: "Chủ soái có trách nhiệm, nhưng cũng không phải toàn bộ, cũng có nguyên nhân nam quân rất hung mãnh. Lý tổng thống, ngài nếu có suy nghĩ gì thì xin hãy nói thẳng ra."