Lý Chấn lắc đầu, ngữ khí không nhanh không chậm: "Lúc trước khi thương nghị kế hoạch tác chiến, ta đã nói phương châm sách lược mà ta chế định, chư vị cũng biết sách lược của Tư Khoa Đặc tiên sinh, nhưng đều không được đồng ý, mà là lựa chọn tiến công chớp nhoáng, hiện tại quân đội thất bại, có thể trách ta sao.
Lý Chấn châm chọc châm chọc: "Phía bắc chiếm vô số ưu thế, có cơ sở hùng hậu, chỉ cần chỉ huy thích đáng, đóng vững đánh chắc, nhất định có thể thủ thắng, đáng tiếc là, tổng thống các hạ, quốc vụ khanh các hạ, cùng với chư vị đang ngồi đây muốn giải quyết nhau chóng, muốn thay đổi cục diện một cách khẩn cấp, cũng phái người tính tình nóng vội như Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng lãnh binh, thất bại thì có thể trách ta sao."
Tư Khoa Đặc mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này oán khí không nhỏ.
Tiếp xúc mấy tháng với Lý Chấn, Tư Khoa Đặc đã thăm dò được tính tình của Lý Chấn, quan hệ với Lý Chấn cũng nhanh chóng tiến bộ, đến mức không có gì giấu nhau, nghiễm nhiên thành bạn vong niên.
Một người hơn bảy mươi, một người hơn ba mươi.
Nếu là người thế kỷ 20 thì Tư Khoa Đặc đủ để trở thành gia gia của Lý Chấn.
Ánh mắt Tư Khoa Đặc hướng sang các nhân viên quan trọng trong phòng họp, sau khi nhìn thấy, hắn lại cười châm chọc, các nhân viên quan trọng này đều châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận, thậm chí, một số nhân viên quan trọng khi nhìn về phía Lý Chấn. Ánh mắt cũng trở nên bất hữu thiện.
Đối với điều này, Lý Chấn không để ở trong lòng.
Tây Hoa Đức không ngờ Lý Chấn lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, vẻ mặt cứng đờ.
Tiểu tử này, khiến hắn rất không thoải mái.
Lâm Khẳng ra ba phải, mỉm cười nói: "Lý tổng thống, chuyện Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, không ai có ý trách ngươi cả, hiện tại Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, khiến cho dân chúng cùng với thương nhân, thậm chí chính giới cũng đều trực tiếp hoặc là gián tiếp chịu ảnh hưởng, ảnh hưởng của trận chiến này không chỉ là đã thất bại, mà là ảnh hưởng tới sự ổn định của quốc gia, mới vội vàng mời Lý tổng thống tới bày mưu tính kế."
Ánh mắt Lý Chấn nhìn về phía Tây Hoa Đức, nói: "Những có người nào đó lại không nghĩ như vậy."
Lão tiên sinh này trước giờ luôn thích đối nghịch với hắn, đối với điều này, hắn đã sớm bực mình, hiện tại tóm được ngàn năm một thuở ngàn năm một thuở, Lý Chấn sẽ không bỏ lỡ, phải đuổi tận đánh mạnh, bắt lão tiên sinh nhận sai.
Tây Hoa Đức quay mặt sang bên, không quan tâm tới Lý Chấn.
Ngươi muốn làm nhục ta, không được đâu, ta kệ ngươi là xong.
Tây Hoa Đức cũng là hạng giảo hoạt, thuộc về cấp bậc lão hồ li, mắt thấy lửa đạn của Lý Chấn nhắm vào hắn, vội vàng cất trống thu cờ, không mở miệng nói gì, đáng tiếc, Lý Chấn đúng là thâm, muốn mượn cơ hội lần này triệt để trị Tây Hoa Đức, để tránh lão tiên sinh này thỉnh thoảng lại phun ra những câu khó chịu.
Lý Chấn im lặng không nói gì, ánh mắt mơ hồ.
Biểu hiện của Lý Chấn lọt vào mắt Lâm Khẳng, cùng với các đại quan viên trong phòng họp, trực tiếp minh bạch rốt cuộc là có chuyện gì, hiển nhiên là đang chờ Tây Hoa Đức xin lỗi.
Đầu mâu của mọi người đều nhắm vào Tây Hoa Đức.
Thậm chí, Lâm Khẳng liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Tây Hoa Đức nhận sai.
Đối mặt với sự phản đối của vô số người, Tây Hoa Đức cuối cùng cũng bâts lực.
Hắn tự nhủ trong lòng, xem như ngươi lợi hại.
Tây Hoa Đức hít sâu, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười, nói: "Lý tổng thống, lời nói mới rồi của ta quả thực không được thỏa đáng, thỉnh ngài tha thứ." Sau Một câu xin lỗi. Hắn đổi đề tài, lập tức lại nói: "Có điều, ta cũng là lo lắng cho an nguy của chính phủ liên bang, cho nên nói chuyện hơi nóng nảy, Trung Quốc có câu môi hở răng lảnh, nếu chính phủ liên bang bị chính phủ phía nam đánh bại, đám quan viên chúng ta cũng chỉ đành rơi vào kiếp tù nhân."
Những lời này đã thay đổi hình tượng của hắn.
Lão tiên sinh này không hổ là lão hồ li.
Lý Chấn bất động thanh sắc nói: "Nếu các hạ đã biết khuyết điểm của mình, vậy hy vọng các hạ có thể tu thân dưỡng tính, đừng có nóng nảy, lớn tuổi rồi mà còn chíp bông hấp tấp, rất không tốt cho sức khỏe."
"Khụ khụ, ."
Trùng hợp Tây Hoa Đức cũng đang uống nước, liền bị sặc.
Hắn đã gần sáu mươi tuổi, Lý Chấn mới ba mươi, hiện tại lại trầm luân tới mức bị tiểu bối giáo huấn, còn ra thể thống gì, đáng tiếc, sự thật chính là như vậy. Tây Hoa Đức mặt đỏ bừng, rốt cuộc không chống đối được, đành cúi đầu nhận thua.
Lâm Khẳng thấy này lão già cứng đầu chịu thua thì cũng thở phào.
Hắn mỉm cười, lại hỏi: "Lý tổng thống, chúng ta cần thắng lợi để tăng cường sĩ khí, ổn định loạn cục phía bắc, nếu không, thất bại liên tục sẽ dẫn tới dân tâm sụp đổ, sẽ dẫn tới càng nhiều bang hướng về phía nam, quốc gia sẽ náo động, xin Lý tổng thống nói ra biện pháp, chỉ cần có thể bình định phản loạn phía nam, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành."
Lý Chấn gật đầu nói: "Tốt, ta có một yêu cầu."
"Nói đi." Lâm Khắc nói.
Lý Chấn nói: "Trận chiến này, do ta chỉ huy, các ngươi chỉ có quyền chấp hành, không có quyền nghi ngờ, nói một cách khác, ta đảm nhiệm tổng tư lệnh trận chiến này, chiến đấu chiến đấu do ta an bài."
"Xôn xao, ."
Thoáng chốc, tiếng xì xầm nổi lên.
Ngay cả Tây Hoa Đức vừa rồi con cúi đầu cũng phải ngẩng lên.
Có điều, Lý Chấn không thèm để ý, căn bản không lo sẽ phát sinh chuyện gì, hắn đã nắm chắc thắng lợi, nắm chắc hướng đi đại cục của trận chiến này, không ngại bât skyf ai, những nghị viên và nhân viên quan trọng của chính giới này lại không chờ được, không có thời gian, một khi thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, bọn họ sẽ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên, Lý Chấn có đủ kiên nhẫn, cũng nắm chắc thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Lâm Khẳng trầm mặc hồi lâu, nói: "Lý tổng thống, cái này chỉ sợ không được."
Lý Chấn hỏi: "Vì sao."
Lâm Khẳng trả lời rất chi tiết: ""Đầu tiên, ngài là tổng thống Trung Quốc, dùng thân phận tổng thống Trung Quốc của ngài để đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, thân phận không thích hợp, dù sao, cho tới hiện tại, liên bang Mỹ chưa từng xuất hiện tổng thống của một quốc gia khác chạy tới liên bang Mỹ đảm nhiệm tư lệnh."
"Tiếp theo, nếu dân chúng biết Lý tổng thống đảm nhiệm tư lệnh, có lẽ dân chúng sẽ yên tâm, nhưng đối với chính phủ mà nói, cái này là không được."
Lâm Khẳng vẻ mặt thành khẩn nói: "Với cách nhìn của ta, Lý tổng thống đảm nhiệm tham mưu là nhất thích hợp, vừa có thể điều khiển hướng đi của quân đội, vừa tránh cho chính phủ khó xử, xin Lý tổng thống có thể lượng giải."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Ta không đảm nhiện tư lệnh cũng được, nhưng phải do người mà ta chỉ định."
Tây Hoa Đức ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Chấn, lập tức nghẹn lời, vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với Lý Chấn, Lâm Khẳng chạm phải thái độ cường ngạnh của Lý Chấn, cũng có chút không thoải mái, Lý Chấn lúc trước muốn đảm nhiệm tư lệnh, hiện tại tuy rằng lùi một bước, muốn chỉ định nhân tuyển tư lệnh, cũng vẫn là nhúng tay vào nội chính của liên bang Mỹ.
Nhưng, liên bang lại gặp phải khốn cảnh.
Lý Chấn xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Tư Khoa Đặc.
Trong nháy mắt, Tư Khoa Đặc đã minh bạch, đồng dạng đám người tham dự hội nghị Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức cũng đều hiểu ra, những người này đều là hạng tinh minh, không có ai không hiểu.
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Luận uy vọng, luận tư lịch, cùng với kinh nghiệm, Tư Khoa Đặc các hạ đều đủ để đảm đương chức tư lệnh, trong những cuộc chiến lúc trước, Tư Khoa Đặc các hạ vẫn luôn đảm nhiệm chức tư lệnh liên bang Mỹ, bởi vì tuổi tác đã cao mới xuất ngũ, hiện tại quốc gia đang rơi vào thời điểm nguy nan, hắn tân là lão tướng trong quân chấp chưởng quân đội, cũng hợp tình hợp lý."
Lý Chấn cao giọng nói: "Bất kể là quan binh quân đội, hay là dân chúng bình thường, thậm chí các vị nhân viên quan trọng đang ngồi đây, ta tin đều sẽ hiểu Tư Khoa Đặc các hạ là sự lựa chọn thích hợp nhất, hắn, hoàn toàn xứng đáng."
Tư Khoa Đặc hô hấp dồn dập, phi thường kích động,
Nguyện vọng lớn nhất của Lão tiên sinh là nhìn thấy quốc gia có thể thống nhất trở lại, hiện tại Lý Chấn tranh thủ cơ hội ngàn năm một thuở cho , Tư Khoa Đặc đương nhiên cao hứng, quả thực là hận không thể lập tức cám ơn Lý Chấn.
Đám người Lâm Khẳng nghe xong cũng thở phào.
Tây Hoa Đức lên tiếng trước tiên: "Ta đồng ý Tư Khoa Đặc các hạ xuất nhiệm tư lệnh."
Lâm Khẳng lập tức nói: "Ta cũng đồng ý, "
Có hai cự đầu lên tiếng, các nhân viên quan trọng của quốc hội đều đồng ý, thậm chí còn thổi phồng Tư Khoa Đặc một chút.
Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Tư Khoa Đặc đảm nhiệm tổng tư lệnh liên quân. Đối với việc làm phấn chấn quân tâm, trấn an dân tâm, có sự trợ giúp rất lớn, sau khi xác định chủ soái quân đội, sách lược tiến công chiếm đóng phía nam cũng cần điều chỉnh, ta cho rằng, không thể dựa theo kế hoạch tác chiến tia chớp được chấp hành lúc ban đầu mà làm được, thay đổi thành kế hoạch mà ta và Tư Khoa Đặc tiên sinh chế định lúc đầu, chư vị có ý kiến gì không?"
Lâm Khẳng nói: "Có thể, chỉ cần có thể đánh thắng trận là được."
Tây Hoa Đức nói: "Ta tán thành, "
Lý Chấn nói: "Lâm Khẳng các hạ sẽ không vì quyết định hôm nay mà hối hận. Có hai điều kiện tiên quyết là, cộng thêm một loạt chính sách kế tiếp, nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến cho cục diện phía nam đại loạn, có thể phối hợp với quân đội khởi xướng tấn công."
Tư Khoa Đặc hỏi: "Lý tổng thống có ý tưởng gì?"
Đối với kế sách của Lý Chấn, Tư Khoa Đặc đã sớm rất tò mò, nhưng Lý Chấn vẫn không nói.
Lâm Khẳng nói: "Chuyện liên quan tới an nguy của liên bang, thỉnh Lý tổng thống vui lòng chỉ giáo, "
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Kế tiếp, để phối hợp với quân đội khởi xướng tấn công, việc chính phủ liên bang cần phải làm rất nhiều, ta tính toán cẩn thận một chút, có bốn nội dung dưới đây."
Lâm Khẳng xua tay nói: "Mời nói?"
Lý Chấn cao giọng nói: "Điều thứ nhất, đây là nội dung hạch tâm nhất của chiến tranh nam bắc, liên quan tới vấn đề hạch tâm của chiến tranh lần này, là vấn đề tự do của nô lệ, để tranh thủ sự ủng hộ rộng hơn, cũng để đề ao ý nghĩa của trận chiến này, khiến cho căn cơ phía nam triệt để sụp đổ, phải huỷ bỏ chế độ nô lệ, ta đề nghị tổng thống mau chóng tuyên bố thông cáo giải phóng nô lệ da đen, cụ thể sửa chữa hiến pháp thế nào thì chư vị đang ngồi dây khẳng định có thể trong thời gian ngắn đề ra chương trình."
Lâm Khẳng khẳng định nói: "Có thể."
Bản thân Tây Hoa Đức là thuộc phái cấp tiến phế bỏ chế độ nô lệ, lập tức nói: "Ta đồng ý, "
Các quan viên quốc hội Còn lại cũng đều tỏ vẻ đồng ý.
Lý Chấn đổi đề tài, tiếp tục nói: "Điều Thứ hai, ban bố pháp lệnh thổ địa, lợi dụng thổ địa tây bộ liên bang Mỹ để mượn sức dân chúng của liên bang, từ lúc liên bang Mỹ thành lập tới nay, lãnh thổ khuếch trương kịch liệt, phục viên mênh mông, đến bây giờ, tây bộ liên bang vẫn là một mảng hoang vu, từ trước tới giờ, liên bang áp dụng bán đất giá cao, nhưng , không ai có tiền mua, người có tiền lại khinh thường khu vực tây bộ xa xôi, cho nên mục đích ban bố pháp lệnh thổ địa chính là hấp dẫn dân chúng bình thường."
Hắn tạm dừng một chút rồi sau đó tiếp tục nói: "Chính phủ có thể cấp ra một quy định, chỉ cần một người nguyện ý giao nộp đôla, hoặc là đôla phí dụng, có thể có được quyền trồng trọt trên diện rộng, ta tin, một khi luật này được ban bố, lập tức sẽ có được vô số người ủng hộ chính phủ liên bang, củng cố cục diện đang bấp bênh."
Sau khi Lâm Khẳng nghe thấy điều này, mày nhăn lại.
Dựa theo cách nói của Lý Chấn, tương đương với tặng đất đi, đây là thâm hụt tiền tiền.
Tây Hoa Đức cẩn thận suy tư một phen, rất nhanh đã có quyết định, gật đầu nói: "Ta đồng ý, đây là cách để dân chúng ủng hộ chính phủ liên bang, về lâu về dài mà nói, sự khai phá tây bộ có thể thúc đẩy phát triển thương nghiệp tây bộ."
Lâm Khẳng nghe xong, cũng gật đầu nói: "Được, ta đồng ý."
Khóe miệng Lý Chấn cong lên, mặt hiện ra nụ cười.
Hắn hưng phấn nói: "Điều thứ ba, chiến tranh không chỉ là vấn đề của người da trắng, cũng là vấn đề của người da đen, hiện tại trên chiến trường, quân đội phía bắc đại đa số là người da trắng, có rất ít người da đen tham gia chiến tranh, chúng ta hiện tại phấn đấu vì sự tự do của người da đen, làm sao có thể thiếu người da đen tham dự được, chắc hắ, người da đen của liên bang cũng nguyện ý cống hiến lực lượng của mình."
"Bởi vậy, ta đề nghị trao võ trang cho người da đen, chiêu mộ người da đen tòng quân, tổ chức quân đội người da đen, bởi vì sự tồn tại của chế độ nô lệ, người chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là người da đen, bọn họ rất thống hận chế độ nô lệ, ta dám khẳng định, pháp lệnh này sau khi được ban bố, ít nhất mấy chục vạn người da đen sẽ tòng quân, hình thành sức chiến đấu cường đại, chỉ cần chỉ huy thích đáng, nhất định sẽ là trợ lực rất lớn."
Lý Chấn vẻ mặt khẳng định, phi thường chắc chắc.
Tư Khoa Đặc liên tục gật đầu, trong mắt lại tinh quang lấp lánh, đề nghị này có thể nói là thần lai chi bút, có thể thành lập vô số binh lính người da đen, đáng tiếc hắn sao lại không nghĩ ra.
Trong mắt Tư Khoa Đặc liên tục hiện ra vẻ kinh hỉ, phi thường kích động.
Trận chiến này, phía bắc tất thắng.
Lâm Khẳng vừa nghe thấy đề nghị này, không cần suy nghĩ, không do dự chút nào, trực tiếp đáp ứng.
Tây Hoa Đức cũng gật đầu, đồng ý ban bố mệnh lệnh tuyển nhận người da đen tòng quân
Lý Chấn trong lòng đã yên tâm, nhưng vẫn tiếp tục nói: " điều thứ tư, hiện giờ chiêu mộ binh lính là thi hành chế độ tự nguyện, ta cho rằng đối với binh lực của quân đội là bất lợi, bởi vậy, chính phủ ban bố pháp lệnh trưng binh, chiêu mộ nam tử từ đến , thống nhất tiến hành huấn luyện, sau đó ra tiền tuyến tác chiến, dân cư phía bắc hơn xa phía nam, binh lực tăng mạnh, nhất định là một cơ hội để đánh ngã phía nam."
Đề nghị này được nói ra, cũng được thông qua toàn bộ, không ai ngăn cản.
Lý Chấn thở hắn ra, nói: "Sau khi ban bố bốn nội dung trên, sẽ nổi lên bão lên, đánh ngã chính phủ phía nam sẽ dễ như trở bàn tay, có quan chỉ huy anh minh, chính sách chính xác, cộng vợi sự ủng hộ của dân chúng, hơn nữa có thực lực quân sự và kinh tế cường đại chống đỡ, nếu dưới tình huống như vậy vẫn thất bại thì ta chỉ có thể nói là trời không giúp liên bang."
Lâm Khẳng kích động đứng lên, nói: "Ta lập tức đi chấp hành, đa tạ Lý tổng thống."
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, trong mắt cũng tràn đầy vẻ kính sợ.
Trong đầu Người này sao có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy.
Trên thực tế, Lý Chấn trong khoảng thời gian này vẫn suy nghĩ chuyện chiến tranh nam bắc, hắn biết chiến tranh nam bắc trên lịch sử, nhưng không phải là rõ như lòng bàn tay, cho nên phải nghiên cứu xâu, chỉ có kết hợp với tình huống hiện tại để không ngừng phân tích, mới đưa ra được bốn đề nghị cuối cùng, mà những đề nghị này kỳ thật cũng tương tự với nhưng điều lệnh mà đời sau ban bố.