Lâm Khẳng sửng sốt, nhưng nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, cùng Tây Hoa Đức ngồi xuống.
Tây Hoa Đức tươi cười, thản nhiên nói: "Lý tổng thống, vấn đề cung cấp vũ khí tổng thống các hạ vừa đề cập, thật là một đại sự, hy vọng ngài giải thích minh bạch. Dù sao, hiện tại đang ở trong thời kì mấu chốt giao chiến nam bắc, xuất hiện chuyện này, đối với liên bang sẽ có ảnh hưởng rất nhiều, đối với danh dự của ngài cũng có ảnh hưởng."
Lý Chấn nói: "Chuyện này, ta ngay từ đầu đã biết."
" Biết ư?"
Trong mắt Tây Hoa Đức hiện lên vẻ sắc bén, nghĩ thầm, biết rồi ngươi còn làm?
Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Nếu Lý tổng thống biết có vũ khí bán cho phía nam, vì sao còn kiên trì? Chẳng lẽ Lý tổng thống hy vọng chiến tranh nam bắc sẽ kịch liệt hơn? Trung Quốc là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời, có nhân nghĩa đạo đức, có phong phạm của quốc. Lý tổng thống là tổng thống Trung Quốc, công nhiên buôn bán vũ khí cho chính phủ liên minh phía nam, đây là rất không có đạo nghĩa."
Dừng một chút, Lâm Khẳng hơi cao giọng, tiếp tục nói: " Quả vậy, Lý tổng thống là tổng thống Trung Quốc, thân phận bất đồng, đồng thời cũng là bằng hữu của chính phủ liên bang, nhưng lại làm như vậy, rất không phù hợp với thân phận của ngài."
Lý Chấn nói: "Ta chưa nói xong, các ngươi đổ hết chuyện lên đầu ta là rất không công bằng."
Tây Hoa Đức nói: "Xin Lý tổng thống hãy giải thích minh bạch."
Lâm Khẳng nhíu mày, nghĩ thầm, trong này chẳng lẽ có gì mập mờ?
Lý Chấn hồi đáp: "Vũ khí của Trung Quốc không buôn bán cho liên bang, điểm này tuyệt đối là khẳng định. Nhưng, không buôn bán cho liên bang cũng không có nghĩa là vũ khí Trung Quốc không bán cho người khác, theo ta được biết, trên Thái Bình Dương có rất nhiều đảo quốc mua đại lượng vũ khí từ Trung Quốc, bao gồm cả súng máy lợi hại nhất của Trung Quốc."
"Không chỉ là đảo quốc, rất nhiều thương nhân của quốc gia lớn cũng đặt hàng súng máy."
"Các Thương nhân có vũ khí, hoặc là thế lực đảo quốc sau khi có được vũ khí, bọn họ có thể bán đi, kiếm lợi nhuận kếch xù. Nguồn vũ khí của Phía nam chính là thông qua các thương nhân này mà mua. Chẳng lẽ, chính phủ liên bang và chính phủ phía nam phát sinh chiến tranh, sinh ý của quốc gia sẽ không được làm ư? Không thể kiếm tiền ư?"
Nói cách khác, lương thực phía nam không đủ, cần mua lương thực. Bọn họ thông qua thương nhân mua được lương thực đến từ Trung Quốc, nhưng những lương thực này là thông qua thương nhân Trung Quốc mà mua. Dựa theo cách nói của các ngươi, Trung Quốc không nên sản xuất lương thực, không nên bán lương thực để kiếm tiền. Lý luận này rất không đúng."
Lý Chấn ánh mắt như đao, khiến Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức cảm giác rất khó chịu.
Nhất là Lâm Khẳng, lại càng hoảng.
Vừa rồi, hắn hùng hổ chất vấn Lý Chấn, không ngờ Lý Chấn phản bác, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Sớm biết rằng, Lý Chấn sẽ không đơn giản như vậy.
Lý Chấn cười cười, lại tiếp tục nói: "Hai vị còn nghi hoặc gì nữa không? Ta có thể giải đáp nhất nhất cho các ngươi."
Tây Hoa Đức không có ý cãi nhau với Lý Chấn, đổi đề tài, lập tức nói: "Xin Lý tổng thống thứ lỗi, chuyện này đúng là sai lầm của chúng ta, nhất định sẽ triệt để kiểm chứng."
Lý Chấn nói: "Người bắt ta ở đây này, thẩm vấn luôn đi."
Lâm Khẳng vẻ mặt xin lỗi, sau đó nói: "Lý tổng thống. Người này phạm tội, phải chuyển giao cho ngành thẩm phán thẩm tra. Người xem, có thể thả người trước để chúng ta mang về thẩm tra xử lí không?"
Thiếu tá sau khi nghe thấy, trong mắt hiện ra vẻ mong đợi.
Cơ hội!
Đây là cơ hội tốt!
Chỉ cần là bộ môn thẩm tra của mình thì hắn có thể cầu tình.
Khóe miệng Lý Chấn phác ra nụ cười châm chọc, lắc đầu nói: "Chuyện này không được, phải do ta thẩm tra. Nếu các ngươi thẩm tra, ta không biết cuối cùng sẽ có kết quả gì. Các ngươi đều ở đây, ba người chúng ta thẩm vấn, rất công bình." Hắn thần sắc cố chấp, căn bản không có ý thương lượng, mà là ra mệnh lệnh.
Tây Hoa Đức nhíu mày nói: "Lý tổng thống, không thích hợp!"
Lý Chấn nói: "Nếu không thích hợp, ta đây dẫn đi tự thẩm vấn."
Tây Hoa Đức lườm thiếu tá, khẽ thở dài.
Lý Chấn sai người áp giải thiếu tá tới, hỏi: "Trước mặt Lâm Khẳng tổng thống và Tây Hoa Đức các hạ, hy vọng ngươi thành thành thật thật phối hợp. Nói đi, ai phái ngươi tới?"
Thiếu tá quay đầu sang bên, không trả lời.
Trên mặt Lý Chấn lộ ra vẻ không vui, tiếp tục nói: "cho ngươi thêm cơ hội, nếu ngươi không trả lời, , đừng trách ta không khách khí, Trung Quốc có rất nhiều hình phạt thú vị, ta hy vọng ngươi thử một lần." Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Ngươi kiên trì cũng vô dụng, ta sớm hay muộn cũng sẽ điều tra ra. So với như vậy, việc gì phải chịu khổ? Ta cho ngươi một phút đồng hồ để suy nghĩ."
Lâm Khẳng trầm giọng nói: "Nói, rốt cuộc là thế nào."
Chuyện này, Lâm Khẳng phi thường phẫn nộ.
Bởi vì Lý Chấn quá mạnh mẽ thế, cho nên Lâm Khẳng có chút không thoải mái, mới tranh cãi với Lý Chấn, nhưng vấn đề căn bản hắn cũng muốn biết rõ ràng. Lâm Khẳng ánh mắt sắc bén, khiến thiếu tá chột dạ. Thiếu tá nhìn nhìn Lý Chấn, lại nhìn nhìn Lâm Khẳng, tựa hồ vẫn đang do dự, Lý Chấn lại bực mình, nhìn về phía A Tát Mãn, nói: "A Tát Mãn, người giao cho ngươi xử lý, trong nửa giờ ta muốn có kết quả."
A Tát Mãn nói: "Thỉnh tổng thống yên tâm, cho dù là răng thép miệng sắt ta cũng moi được hết."
Lâm Khẳng nhíu mày, không nhúng tay.
Thiếu tá thấy A Tát Mãn đi về phía mình, sợ tới mức hai chân run rẩy.
Lúc trước, chính là người này xuất thủ như chớp bắt hắn. Nếu người này đến thẩm tra, khẳng định sẽ nguy hiểm. Thiếu tá không dám đối mặt với A Tát Mãn, vội vàng nói: "Đừng tới đây, đừng tới đây, ta nói, ta nói! !"
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, thậm chí còn như sắp khóc.
Lý Chấn lạnh giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc phụng mệnh lệnh của ai?"
Thiếu tá hít sâu, cuối cùng nói: "Là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng hạ lệnh, khi hắn mang binh trở về, có được tin tức phía nam xuất hiện vũ khí Trung Quốc, sau đó phái ta hoả tốc trở về ngài."
"Khốn khiếp!"
Lâm Khẳng đột nhiên giơ tay lên vỗ mặt vào đùi.
"Ái."
Một tiếng hét thảm, vang lên bên cạnh Lâm Khẳng.
Tây Hoa Đức vẻ mặt thống khổ, trừng mắt nói: "Tổng thống các hạ, sao lại đập chân ta?"
Lâm Khẳng nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, vừa rồi rất kích động."
Lý Chấn hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Hai vị đừng pha trò nữa, người đã điều tra ra, xử lý như thế nào? Ta giao cho hai vị, hy vọng hai vị có thể cho ta một công đạo. Ta minh bạch nơi này là liên bang Mỹ, cho nên không nhúng tay thẩm vấn Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Nhưng nếu không thể cho ta một câu trả lời hài lòng, hậu quả ta không chịu trách nhiệm."
"Được, được, đa tạ Lý tổng thống!"
Lâm Khẳng vừa nghe Lý Chấn không nhúng tay, trong lòng thở phào.
Nếu Lý Chấn nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ phiền toái.
Lý Chấn vẫy Hoàng Cường một cái, Hoàng Cường ra mệnh lệnh cho binh lính Tiêm Đao doanh thả thiếu tá, cũng thả binh lính liên bang đang bị giam giữ. Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức mang theo người, lập tức cáo từ rời khỏi.
Lý Chấn nhìn chằm chằm bóng dáng những người rời đi, mày nhăn lại.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, súng máy xuất hiện, sao hai người không định mua?
Mục đích của Lý Chấn là muốn kiếm một khoản.
Có điều, Lý Chấn cũng không vội, hắn cám ơn Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, sau đó dẫn theo Hoàng Cường, Trần Ngọc Thành, Lưu Cẩm Đường cùng với binh lính Tiêm Đao doanh rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, về biệt thự phủ tổng thống Nhà Trắng.
Nhà Trắng, văn phòng tổng thống.
Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi đối diện nhau, vẻ mặt của hai người đều vô cùng nghiêm trọng.
Tuy nói, hai người khi ở Đại Đỉnh tửu lâu đã cam đoan với Lý Chấn sẽ trừng phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ, nhưng thực sự phải xử lý Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, cũng không phải là điều hai người nguyện ý. Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là nghĩ cho quốc gia, cho nên mới làm ra quyết định như vậy, đây là về tình có thể tha, không thể khiến người ta lạnh lòng.
Lâm Khẳng nhìn về phía Tây Hoa Đức, nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ngươi bình thường luôn có mưu kế nhiều nhất, đầu óc xoay chuyển nhanh nhất. Hiện giờ chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, ngươi có biện pháp nào không?"
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Xử lý rất khó, dù sao Lý Chấn cũng bám lấm không tha."
Lâm Khẳng vỗ bàn, oán hận nói: "Chẳng lẽ, thật sự phải yếu Mạch Khắc Đạo Nhĩ sao? Nếu như vậy, sau này sao còn có thể khiến bọn quan binh của quân đội lòng hướng về liên bang. Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là vì liên bang mà tự tiện ra quyết định." Dừng một chút, Lâm Khẳng giận dữ nói: "Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cũng thật là, đánh giặc không thắng ủ rũ mà về, bây giờ còn tự tiện làm ra quyết định, khiến chúng ta khó xử, đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa."
Tây Hoa Đức nhíu mày nói: "Oán giận cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp giải quyết."
Lâm Khẳng nói: "Không dễ xử lý."
Tây Hoa Đức nói: "Bất kể như thế nào, ta không ủng hộ nhất định phải xử lý Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng. Kết quả Tốt nhất là vừa có thể chiếu cố Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, vừa có thể chiếu cố tới cảm xúc của Lý Chấn, trấn an cả hai người, chuyện mới có thể giải quyết viên mãn. Nếu chỉ thỏa mãn điều kiện của Lý Chấn thì ta không đồng ý."
Lâm Khẳng thở dài nói: "Nói dễ hơn làm!"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều dâng lên vẻ bất đắc dĩ.
"Tùng tùng."
Tiếng đập cửa, đột ngột vang lên.
Lâm Khẳng bực mình nói: "Tiến vào đi."
Cửa phòng mở ra, tư lệnh liên quân vừa thượng nhiệm Tư Khoa Đặc lão tiên sinh bước vào. Lâm Khẳng nhìn thấy Tư Khoa Đặc tiến vào, hỏi: "Tư Khoa Đặc các hạ, chiến trường tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì ư?"
Tư Khoa Đặc nói: "Đúng, đích xác là có một số chuyện."
Lâm Khẳng sắc mặt đại biến, ngồi thẳng lên, hỏi: "Chuyện gì?"
Tư Khoa Đặc không nhanh không chậm nói: "Tổng thống tiên sinh không cần khẩn trương như vậy, hiện giờ thế cục đối với chúng ta mà nói thì rất không tồi, vẫn đẩy mạnh vững bước về phía trước, hơn nữa trên biển và lục địa đều giành được hiệu quả không tồi. Chỉ là, binh lính quân đội phía nam có súng máy để sử dụng, lực sát thương của vũ khí này cực lớn, khiến cho tốc độ đẩy mạnh trên chiến trường giảm bớt, tạo thành phiền toái rất lớn cho chúng ta, khiến cho thương vong của chúng ta tăng mạnh trên diện rộng."
Tư Khoa Đặc đổi đề tài, tiếp tục nói: "Trừ chuyện vũ khí, còn có một chuyện nữa. Ta nghe nói quân đội bao vây Đại Đỉnh tửu lâu, binh lính muốn bắt Lý Chấn. Thế này là sao, sao đột nhiên muốn bắt Lý Chấn?"
Tây Hoa Đức giải thích nói: "Chuyện là thế này, Mạch Khắc Đạo Nhĩ biết được binh lính quân đội phía nam sử dụng vũ khí của Trung Quốc, cho rằng là Lý Chấn bán cho phía nam, cho nên trực tiếp phái một thiếu tá dẫn theo một liên binh lính đi bắt Lý Chấn. Nào ngờ, thiếu tá không bắt được Lý Chấn, ngược lại bị Lý Chấn bắt. Hiện tại, Lý Chấn cứ bám lấy chuyện này không buông, nhất định muốn trừng phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng. Lý Chấn càn quấy, chúng ta rất khó xử! Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là nghĩ cho quốc gia."
Lâm Khẳng thở dài nói: "Lý Chấn rất giảo hoạt, hắn đem trách nhiệm bán vũ khí đổ cho thương nhân. Nói là thương nhân mua vũ khí từ từ Trung Quốc, sau đó đầu cơ trục lợi bán cho phía nam, chúng ta không túm được nhược điểm của Lý Chấn."
Tư Khoa Đặc nghĩ nghĩ, sau đó cười tủm tỉm nói: "Biện pháp giải quyết rất đơn giản, ngoài mặt cứ gán tội cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ, chờ phong ba của chuyện này qua đi, lại thả Mạch Khắc Đạo Nhĩ ra là được. Ta tin, Mạch Khắc Đạo Nhĩ có thể hiểu dụng ý của chúng ta. Về phần vấn đề vũ khí, vũ khí của phía nam phi thường lợi hại, chúng ta phải mua vũ khí mới, nếu không, tổn thất sẽ lớn hơn."
Lâm Khẳng nói: "Đề nghị của Tư Khoa Đặc tiên sinh không tồi, trước mắt chỉ có thể xử lý như vậy."
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như vậy!"
Lâm Khẳng hỏi: "Vì sao?"
Tây Hoa Đức nói: "Chúng ta giao tiếp với Lý Chấn đã được một đoạn thời gian, còn không biết Lý Chấn ư? Thằng nhãi này là kẻ có thù tất báo, là người nhìn thấy lợi ích sẽ dở công phu sư tử ngoạm. Chúng ta nếu muốn mua vũ khí từ tay hắn, chỉ sợ sẽ bị lừa."
Tư Khoa Đặc chủ động nói: "Ta và Lý Chấn có chút giao tình, ta đi thử một lần."
Tây Hoa Đức mừng rỡ nói: "Tư Khoa Đặc các hạ nguyện ý đi là thích hợp nhất."
Lâm Khẳng nói: "Vất vả cho các hạ rồi."
Tư Khoa Đặc lắc đầu nói: "Tất cả đều là vì quốc gia, không vất vả."
Hắn đứng lên cáo từ, rời văn phòng tổng thống. Đối với quốc gia, Tư Khoa Đặc cam tâm tình nguyện trả giá. Chỉ cần có thể giúp quốc gia giải quyết khó khăn, hắn bỏ đi cái mặt già nua này cũng không ngại. Tư Khoa Đặc đi tới ngoài phòng của Lý Chấn, gõ cửa phòng. Một lát sau, Hoàng Cường ra mở, nhìn thấy là Tư Khoa Đặc liền mời Tư Khoa Đặc vào nhà.
Tư Khoa Đặc sau khi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Lý tổng thống. Ta lần này đến bái phỏng, cũng không phải vì chuyện riêng, mà là vì việc công, là vì chuyện vũ khí và Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng mà đến."
Lý Chấn cười nói: "Nói thẳng ra đi."
Tư Khoa Đặc tiếp tục nói: "Lâm Khẳng tổng thống và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức đang thương định chuyện định tội Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cho nên xin Lý tổng thống kiên nhẫn chờ đợi. Đồng thời, liên bang muốn mua vũ khí từ tổng thống tiên sinh, dùng để công phạt chính phủ phía nam."
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ mỏi mắt mong chờ. Về phần vũ khí, ta cũng nguyện ý bán ra, một khẩu súng máy, dựa theo tiền Trung Quốc thì một trăm lượng bạc."
Tư Khoa Đặc trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cơ hồ hét lên: "Ngươi đi ăn cướp à?"
Lý Chấn thản nhiên nhún vai nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, bởi vì là ngươi đến, ta mới có thể cho giá ưu đãi như vậy. Đổi lại là Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức tới, ta nhất định đòi ba trăm lượng bạc. Nếu ngại giá đắt thì có thể không mua, dù sao ta không thiếu tiền. Đương nhiên, súng máy như vậy không cần quá nhiều, một ngàn khẩu là đủ, trên mỗi chiến trường đều có thể trang bị, đủ để chống lại hỏa lực của đối phương."
Tư Khoa Đặc rất đáng thương nói: "Lý tổng thống, giảm giá chút đi."
Lý Chấn nói: "Đây là già thấp nhất rồi, không thể giảm được nữa."
Tư Khoa Đặc trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta đi tìm Lâm Khẳng tổng thống thương lượng một chút, rồi đến báo kết quả cho ngươi." Sau khi nói xong, Tư Khoa Đặc ly khai chỗ ở của Lý Chấn, bước vào văn phòng của Lâm Khẳng. Hắn sau khi bẩm báo tin tức, Lâm Khẳng thương lượng với Tây Hoa Đức với thương lượng với Tây Hoa Đức hồi lâu, cũng chẳng nghĩ ra cách nào, chỉ có thể đáp ứng, quyền chủ động nằm trong tay Lý Chấn, bọn họ không có quyền phản bác.
Bởi vì, Lý Chấn chỉ cho hai lựa chọn!
Mua! Hoặc là không mua!
Ngươi có thể không mua, Lý Chấn người ta còn không muốn bán. Vì có được vũ khí, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chỉ có thể nhịn bị Lý Chấn lừa, mất một trăm vạn lượng bạc mua một ngàn khẩu súng máy để trang bị cho quân đội.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Chấn xua tay nói: "Ngồi đi."
Lâm Khẳng sửng sốt, nhưng nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, cùng Tây Hoa Đức ngồi xuống.
Tây Hoa Đức tươi cười, thản nhiên nói: "Lý tổng thống, vấn đề cung cấp vũ khí tổng thống các hạ vừa đề cập, thật là một đại sự, hy vọng ngài giải thích minh bạch. Dù sao, hiện tại đang ở trong thời kì mấu chốt giao chiến nam bắc, xuất hiện chuyện này, đối với liên bang sẽ có ảnh hưởng rất nhiều, đối với danh dự của ngài cũng có ảnh hưởng."
Lý Chấn nói: "Chuyện này, ta ngay từ đầu đã biết."
" Biết ư?"
Trong mắt Tây Hoa Đức hiện lên vẻ sắc bén, nghĩ thầm, biết rồi ngươi còn làm?
Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Nếu Lý tổng thống biết có vũ khí bán cho phía nam, vì sao còn kiên trì? Chẳng lẽ Lý tổng thống hy vọng chiến tranh nam bắc sẽ kịch liệt hơn? Trung Quốc là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời, có nhân nghĩa đạo đức, có phong phạm của quốc. Lý tổng thống là tổng thống Trung Quốc, công nhiên buôn bán vũ khí cho chính phủ liên minh phía nam, đây là rất không có đạo nghĩa."
Dừng một chút, Lâm Khẳng hơi cao giọng, tiếp tục nói: " Quả vậy, Lý tổng thống là tổng thống Trung Quốc, thân phận bất đồng, đồng thời cũng là bằng hữu của chính phủ liên bang, nhưng lại làm như vậy, rất không phù hợp với thân phận của ngài."
Lý Chấn nói: "Ta chưa nói xong, các ngươi đổ hết chuyện lên đầu ta là rất không công bằng."
Tây Hoa Đức nói: "Xin Lý tổng thống hãy giải thích minh bạch."
Lâm Khẳng nhíu mày, nghĩ thầm, trong này chẳng lẽ có gì mập mờ?
Lý Chấn hồi đáp: "Vũ khí của Trung Quốc không buôn bán cho liên bang, điểm này tuyệt đối là khẳng định. Nhưng, không buôn bán cho liên bang cũng không có nghĩa là vũ khí Trung Quốc không bán cho người khác, theo ta được biết, trên Thái Bình Dương có rất nhiều đảo quốc mua đại lượng vũ khí từ Trung Quốc, bao gồm cả súng máy lợi hại nhất của Trung Quốc."
"Không chỉ là đảo quốc, rất nhiều thương nhân của quốc gia lớn cũng đặt hàng súng máy."
"Các Thương nhân có vũ khí, hoặc là thế lực đảo quốc sau khi có được vũ khí, bọn họ có thể bán đi, kiếm lợi nhuận kếch xù. Nguồn vũ khí của Phía nam chính là thông qua các thương nhân này mà mua. Chẳng lẽ, chính phủ liên bang và chính phủ phía nam phát sinh chiến tranh, sinh ý của quốc gia sẽ không được làm ư? Không thể kiếm tiền ư?"
Nói cách khác, lương thực phía nam không đủ, cần mua lương thực. Bọn họ thông qua thương nhân mua được lương thực đến từ Trung Quốc, nhưng những lương thực này là thông qua thương nhân Trung Quốc mà mua. Dựa theo cách nói của các ngươi, Trung Quốc không nên sản xuất lương thực, không nên bán lương thực để kiếm tiền. Lý luận này rất không đúng."
Lý Chấn ánh mắt như đao, khiến Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức cảm giác rất khó chịu.
Nhất là Lâm Khẳng, lại càng hoảng.
Vừa rồi, hắn hùng hổ chất vấn Lý Chấn, không ngờ Lý Chấn phản bác, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Sớm biết rằng, Lý Chấn sẽ không đơn giản như vậy.
Lý Chấn cười cười, lại tiếp tục nói: "Hai vị còn nghi hoặc gì nữa không? Ta có thể giải đáp nhất nhất cho các ngươi."
Tây Hoa Đức không có ý cãi nhau với Lý Chấn, đổi đề tài, lập tức nói: "Xin Lý tổng thống thứ lỗi, chuyện này đúng là sai lầm của chúng ta, nhất định sẽ triệt để kiểm chứng."
Lý Chấn nói: "Người bắt ta ở đây này, thẩm vấn luôn đi."
Lâm Khẳng vẻ mặt xin lỗi, sau đó nói: "Lý tổng thống. Người này phạm tội, phải chuyển giao cho ngành thẩm phán thẩm tra. Người xem, có thể thả người trước để chúng ta mang về thẩm tra xử lí không?"
Thiếu tá sau khi nghe thấy, trong mắt hiện ra vẻ mong đợi.
Cơ hội!
Đây là cơ hội tốt!
Chỉ cần là bộ môn thẩm tra của mình thì hắn có thể cầu tình.
Khóe miệng Lý Chấn phác ra nụ cười châm chọc, lắc đầu nói: "Chuyện này không được, phải do ta thẩm tra. Nếu các ngươi thẩm tra, ta không biết cuối cùng sẽ có kết quả gì. Các ngươi đều ở đây, ba người chúng ta thẩm vấn, rất công bình." Hắn thần sắc cố chấp, căn bản không có ý thương lượng, mà là ra mệnh lệnh.
Tây Hoa Đức nhíu mày nói: "Lý tổng thống, không thích hợp!"
Lý Chấn nói: "Nếu không thích hợp, ta đây dẫn đi tự thẩm vấn."
Tây Hoa Đức lườm thiếu tá, khẽ thở dài.
Lý Chấn sai người áp giải thiếu tá tới, hỏi: "Trước mặt Lâm Khẳng tổng thống và Tây Hoa Đức các hạ, hy vọng ngươi thành thành thật thật phối hợp. Nói đi, ai phái ngươi tới?"
Thiếu tá quay đầu sang bên, không trả lời.
Trên mặt Lý Chấn lộ ra vẻ không vui, tiếp tục nói: "cho ngươi thêm cơ hội, nếu ngươi không trả lời, , đừng trách ta không khách khí, Trung Quốc có rất nhiều hình phạt thú vị, ta hy vọng ngươi thử một lần." Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Ngươi kiên trì cũng vô dụng, ta sớm hay muộn cũng sẽ điều tra ra. So với như vậy, việc gì phải chịu khổ? Ta cho ngươi một phút đồng hồ để suy nghĩ."
Lâm Khẳng trầm giọng nói: "Nói, rốt cuộc là thế nào."
Chuyện này, Lâm Khẳng phi thường phẫn nộ.
Bởi vì Lý Chấn quá mạnh mẽ thế, cho nên Lâm Khẳng có chút không thoải mái, mới tranh cãi với Lý Chấn, nhưng vấn đề căn bản hắn cũng muốn biết rõ ràng. Lâm Khẳng ánh mắt sắc bén, khiến thiếu tá chột dạ. Thiếu tá nhìn nhìn Lý Chấn, lại nhìn nhìn Lâm Khẳng, tựa hồ vẫn đang do dự, Lý Chấn lại bực mình, nhìn về phía A Tát Mãn, nói: "A Tát Mãn, người giao cho ngươi xử lý, trong nửa giờ ta muốn có kết quả."
A Tát Mãn nói: "Thỉnh tổng thống yên tâm, cho dù là răng thép miệng sắt ta cũng moi được hết."
Lâm Khẳng nhíu mày, không nhúng tay.
Thiếu tá thấy A Tát Mãn đi về phía mình, sợ tới mức hai chân run rẩy.
Lúc trước, chính là người này xuất thủ như chớp bắt hắn. Nếu người này đến thẩm tra, khẳng định sẽ nguy hiểm. Thiếu tá không dám đối mặt với A Tát Mãn, vội vàng nói: "Đừng tới đây, đừng tới đây, ta nói, ta nói! !"
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, thậm chí còn như sắp khóc.
Lý Chấn lạnh giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc phụng mệnh lệnh của ai?"
Thiếu tá hít sâu, cuối cùng nói: "Là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng hạ lệnh, khi hắn mang binh trở về, có được tin tức phía nam xuất hiện vũ khí Trung Quốc, sau đó phái ta hoả tốc trở về ngài."
"Khốn khiếp!"
Lâm Khẳng đột nhiên giơ tay lên vỗ mặt vào đùi.
"Ái."
Một tiếng hét thảm, vang lên bên cạnh Lâm Khẳng.
Tây Hoa Đức vẻ mặt thống khổ, trừng mắt nói: "Tổng thống các hạ, sao lại đập chân ta?"
Lâm Khẳng nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, vừa rồi rất kích động."
Lý Chấn hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Hai vị đừng pha trò nữa, người đã điều tra ra, xử lý như thế nào? Ta giao cho hai vị, hy vọng hai vị có thể cho ta một công đạo. Ta minh bạch nơi này là liên bang Mỹ, cho nên không nhúng tay thẩm vấn Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Nhưng nếu không thể cho ta một câu trả lời hài lòng, hậu quả ta không chịu trách nhiệm."
"Được, được, đa tạ Lý tổng thống!"
Lâm Khẳng vừa nghe Lý Chấn không nhúng tay, trong lòng thở phào.
Nếu Lý Chấn nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ phiền toái.
Lý Chấn vẫy Hoàng Cường một cái, Hoàng Cường ra mệnh lệnh cho binh lính Tiêm Đao doanh thả thiếu tá, cũng thả binh lính liên bang đang bị giam giữ. Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức mang theo người, lập tức cáo từ rời khỏi.
Lý Chấn nhìn chằm chằm bóng dáng những người rời đi, mày nhăn lại.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, súng máy xuất hiện, sao hai người không định mua?
Mục đích của Lý Chấn là muốn kiếm một khoản.
Có điều, Lý Chấn cũng không vội, hắn cám ơn Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, sau đó dẫn theo Hoàng Cường, Trần Ngọc Thành, Lưu Cẩm Đường cùng với binh lính Tiêm Đao doanh rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, về biệt thự phủ tổng thống Nhà Trắng.