Lý Chấn vừa trở lại biệt thự phủ tổng thống, mông còn chưa ngồi nóng đít thì , Đường Hoài Đức, A Tát Mãn dắt tay nhau mà đến.
Trong nhà, Lý Chấn mời hai người ngồi xuống.
Đường Hoài Đức mặt lộ ra vẻ chờ mong, nói: "Tổng thống, chúng ta chúng ta nhận được tin tức, liên minh phía nam đã đầu hàng, hiện tại quân đội của Cách Lan Đặc thượng tá đang xử lý vấn đề còn lại, không lâu nữa sẽ mang binh về Washington, nội chiến của liên bang kết thúc, có nghĩa là thời gian ngài ở liên bang sẽ không còn lâu nữa, thậm chí sắp tới sẽ rời khỏi Washington, ta và A Tát Mãn đến bái phỏng ngài, là muốn hỏi ngài lúc nào rời khỏi Washington, chúng ta và tổng thống cùng nhau về San Francisco."
Lý Chấn nghĩ nghĩ, cười nói nói: "Thời gian muộn nhất chắc là khi quân đội liên bang khải hoàn trở về, nếu sớm hơn thì rất có thể là sắp tới, khi ta rời khỏi sẽ thông báo cho các ngươi, cùng nhau tới San Francisco."
"Tốt quá."
Đường Hoài Đức hưng phấn vô cùng, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.
Chấn hỏi: "Lão Đường, không tính về nước một lần ư?"
Đường Hoài Đức sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: "Tổng thống, lão nhân xuất xứ đã mấy chục năm rồi, trong nhà cũng chẳng còn ai, căn nhà xưa chắc cũng rách nát cả rồi, trở về chỉ tổ thêm thương cảm, không bằng không về."
Lý Chấn nói: "Bất kể là như thế nào, ta đều hy vọng các ngươi có thể về nước một lần, ta chỉ là đề nghị, quyết định cụ thể do bản thân các ngươi." Dừng một chút, Lý Chấn nói: "Hai người các ngươi gần đây luôn ở Washington, chắc biết Kiệt Tây Tạp."
A Tát Mãn ngẩng đầu, nói: "Biết."
Lý Chấn nói: "Sau khi ta đi, phiền các ngươi chiếu cố Kiệt Tây Tạp nhiều hơn."
Đường Hoài Đức vỗ ngực, cao giọng: "Xin tổng thống yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể giúp thì tuyệt không chối từ."
A Tát Mãn cũng cam đoan, phi thường trịnh trọng.
Trong nhà Tư Khoa Đặc, đại sảnh.
Lúc này, Tư Khoa Đặc và Mã Lợi Á ngồi đối diện nhau.
Mã Lợi Á cười tủm tỉm nói: "Lão nhân, hiện tại ngươi lại đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang, còn chỉ huy quân đội bình định được phản loạn lần này, chờ quân đội khải hoàn về, khẳng định sẽ khen thưởng ngươi, nói không chừng, tổng thống đến lúc đó còn thăng ngươi thêm một cấp, trở thành thượng tướng đầu tiên trong lịch sử liên bang, nếu như vậy thì rất hạnh phúc."
Vừa nghĩ tới trở thành phu nhân của thượng tướng, Mã Lợi Á cũng rất hưng phấn.
Cái này là vinh dự khó lường.
Tư Khoa Đặc nghe xong, thần sắc thản nhiên, cũng không kích động, rất bình tĩnh nói: "Lúc trước ta đảm nhiệm quân quân liên bang, bởi vì già rồi nên lui xuống, hiện tại đảm nhiệm là vì thời kì chiến tranh, hiện tại chiến tranh đã kết thúc, vẫn rút lui, dù sao cũng già rồi, về phần có thăng chức hay không, ta cũng không thèm để ý, nếu đánh giặc vì quyền thế thì không bằng không đánh."
Mã Lợi Á bĩu môi, bộ dạng không cho là đúng.
Tư Khoa Đặc nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Mã Lợi Á đảo mắt, nói: "Hiện tại ngươi lại đảm nhiệm chức vụ, dứt khoát không đi Trung Quốc nữa."
Tư Khoa Đặc lắc đầu, thần sắc kiên quyết: "Làm người phải biết giữ chữ tín, lúc trước, khi Lý tổng thống mời ta tới Trung Quốc, ngươi ra sức ủng hộ, ta cũng đã đáp ứng Lý tổng thống tới Trung Quốc, hiện tại, không thể bởi vì được đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang mà nuốt lời, ta đã định bỏ chức vị tư lệnh, đi cùng Lý tổng thống."
Trên mặt Mã Lợi Á lộ ra vẻ đắn đo, sau một hồi thì nói: "Cũng được, chúng ta sẽ giữ lời hứa."
Lý Chấn đang ở Nhà Trắng, trong lòng lại nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp.
Trong đáy lòng, hắn cũng không yên tâm lắm.
Vì vậy, Lý Chấn đặc biệt nhờ Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, bảo hai người quan tâm tới Kiệt Tây Tạp, Kiệt Tây Tạp vẫn chưa quyết định, hắn vẫn còn có một tia hy vọng, cả đêm, Lý Chấn không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rất sớm, sau khi mặc quần áo thì ăn sáng rồi chuẩn bị tới chỗ Kiệt Tây Tạp ở.
Lý Chấn còn chưa rời khỏi Nhà Trắng, Hoàng Cường đã chạy tới.
Hoàng Cường trong tay cầm một phong thơ, nói: "Tổng thống, vừa rồi ở bên ngoài phủ tổng thống, một tiểu cô nương gửi một phong thơ này, nói là gửi cho ngài."
Lý Chấn nhận lấy, thư viết bằng tiếng Anh.
Lập tức, Lý Chấn mở ra, rút thư bên trong ra đọc.
Lý Chấn trong nháy mắt trợn tròn cả mắt.
Phong thư này là Kiệt Tây Tạp viết cho Lý Chấn, trên thư, đầu tiên là hai chữ 'xin lỗi', là Kiệt Tây Tạp xin lỗi Lý Chấn, sau đó, mới bắt đầu nội dung, đại ý trong thư là Kiệt Tây Tạp nhớ cố thổ, cũng không thích ứng được với cuộc sống của Trung Quốc, cho nên không muốn rời khỏi liên bang Mỹ, không thể cùng Lý Chấn tới Trung Quốc.
Đồng thời, Kiệt Tây Tạp cũng là người kiên định với chế độ một vợ một chồng, hy vọng Lý Chấn chỉ có nàng ta là thê tử, nhưng mà, trong nhà Lý Chấn có rất nhiều nữ nhân, không thể thỏa mãn yêu cầu của Kiệt Tây Tạp, cho nên Kiệt Tây Tạp không muốn ủy khuất bả thân, sau khi nói hết, Kiệt Tây Tạp bảo Lý Chấn đừng đi tìm nàng ta, bởi vì Kiệt Tây Tạp đã rời Washington.
Lý Chấn sau khi đọc xong, khẽ thở dài.
Hắn đã cố hết sức giữ Kiệt Tây Tạp, nhưng Kiệt Tây Tạp không chấp nhận.
Lý Chấn trở về chỗ ở, không ra ngoài nữa.
Giữa trưa, Tư Khoa Đặc tới chơi.
Trong phòng, Tư Khoa Đặc nghiêm túc nói: "Lý tổng thống, ta là đến thực hiện lời hứa của ta, buổi sáng hôm nay ta đã gặp tổng thống Lâm Khẳng, đệ đơn từ chức cho hắn, , tổng thống tiên sinh đã phê chuẩn cho ta từ chức, bởi vậy, ngài có thể chuẩn bị rời khỏi Washington, chỉ cần ngài rời khỏi, ta cũng sẽ tới Trung Quốc với ngài."
Lý Chấn nghe vậy thì mỉm cười.
Chuyện của Kiệt Tây Tạp khiến Lý Chấn rầu rĩ không vui, hiện tại cuối cùng cũng có một chuyện tốt, Lý Chấn đứng lên, cao giọng nói: "Nếu Tư Khoa Đặc tiên sinh đã chuẩn bị tốt, xin ngài về thu dọn đồ đạc, ta hiện tại phải đi bái kiến Lâm Khẳng tổng thống, cáo từ Lâm Khẳng tổng thống, chắc buổi tối sẽ có tiệc đưa tiễn, sau đó là đi được."
"Được, ta về chờ tin tức của Lý tổng thống."
Tư Khoa Đặc là người dứt khoát, lập tức rời khỏi Nhà Trắng.
Lý Chấn tiễn Tư Khoa Đặc rồi, lập tức tới văn phòng tổng thống, hắn sau khi ngồi xuống thì nghiêm túc nói: "Tổng thống tiên sinh, chiến tranh giữa nam bắc đã kết thúc, ta đã không còn cần ở lại, cho nên chuẩn bị tới San Francisco, đi thuyền về Trung Quốc, hôm nay đến là để cáo từ tổng thống tiên sinh."
Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Đại quân rất nhanh hội sẽ khải hoàn trở về, Lý tổng thống ở lại thêm chút đi."
Lý Chấn lắc đầu cự tuyệt, nói: "Ta lưu tại Washington sẽ làm rất nhiều người biết ta vạch kế hoạch cho trận chiến này, sẽ làm suy yếu sức ảnh hưởng của chính phủ liên bang, ta rời khỏi ngược lại sẽ tốt hơn đối với chính phủ đối với liên bang, đương nhiên, ta dẫn theo người tới liên bang đã hơn hơn nửa năm, trong lòng rất nhớ cố thổ, cho nên muốn về sớm một chút."
Lâm Khẳng vừa nghe vậy thì lập tức động tâm.
Đúng như lời của Lý Chấn, nếu Lý Chấn lưu lại tham gia lễ khánh, rất nhiều người sẽ hướng ánh mắt về phía Lý Chấn, dù sao rất nhiều người điều biết trận chiến này là bày Lý Chấn bày ra, tương đương với là vì có Lý Chấn mới có thể thủ thắng, nhưng Lý Chấn rời Washington, kết quả lại khác, không ai để ý tới một người đã đi rồi.
Lâm Khẳng cười cười, nói: "Lý tổng thống khăng khăng muốn đi, ta cũng không cản trở, ừ, ngài ngày mai đi, buổi tối hôm nay ta sẽ cử hành yến hội ở Nhà Trắng, để tiễn đưa ngài, ngài thấy sao."
Lý Chấn cảm tạ nói: "Đa tạ tổng thống tiên sinh."
Lâm Khẳng xua tay nói: "Quyết định vậy đi, ta lập tức đi an bài."
Buổi tối, trong Nhà Trắng đèn đuốc huy hoàng, rầm rĩ náo nhiệt, khí thế phồn hoa.
Buổi tối Hôm nay, quan viên lớn nhỏ của Washington cùng với nhân viên quan trọng của quốc hội, thậm chí cự bá của thương giới đều tới Nhà Trắng tham gia tiệc tối Lâm Khẳng tổ chức, tiễn đưa Lý Chấn. Đối với dân chúng bình thường mà nói, dân chúng chỉ biết người đánh bại chính phủ phía nam là đám người Tư Khoa Đặc và Cách Lan Đặc, hơn nữa, dân chúng cũng cho rằng là chính phủ chế định chính sách lớn nhỏ, làm suy yếu lực lượng của chính phủ liên minh phía nam mới có thể giành được thắng lợi.
Dân chúng cảm kích chính phủ, nhưng quan viên lại minh bạch, đây là công lao của Lý Chấn.
Không có Lý Chấn, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy.
Lâm Khẳng đứng trên đài, trên mặt đầy nụ cười, cao giọng nói: "Các Tiên sinh, các nữ sĩ, buổi tối hôm nay, chúng ta ở đây để cử hành tiệc tối đưa tiễn Lý tổng thống. Sáng mai, Lý tổng thống phải rời khỏi Washington, sau đó về Trung Quốc, đối với việc này, tôi xin được biểu lộ niềm tiếc nuối, không thể giữ lại Lý tổng thống ở thêm một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian Lý tổng thống thăm liên bang, đã giúp chính phủ rất nhiều, cảm tạ Lý tổng thống."
Hắn chỉ nói đơn giản vài câu liền kết thúc bài phát biểu.
Dù sao, hắn cũng không định tuyên dương Lý Chấn nhiều.
Một chút Ý tứ như vậy đủ rồi là như vậy đủ rồi!
Lý Chấn ở bên dưới nghe thấy lời nói của Lâm Khẳng, cũng không để ý.
Tiệc tối náo nhiệt, nhưng trong quá trình lại thật yên lặng, không phát sinh chuyện gì đặc biệt khiến người ta chú ý. Sau khi kết thúc, Lý Chấn trực tiếp về chỗ ở. Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lý Chấn không cần Lâm Khẳng tiễn đưa, lặng lẽ rời Nhà Trắng tới nhà ga ngồi xe rời khỏi Washington.
Lý Chấn đi, đối với quan viên Washington mà nói thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Người này quá cường thế!
Hơn nữa, có người này ở đây, khiến quan viên Washington có một loại cảm giác không được tự nhiên. Phía nam phát động chiến tranh, quan viên Washington thúc thủ vô sách, là Lý Chấn tự mình chế định kế hoạch, sau đó ngăn cơn sóng dữ, giải quyết chính phủ phía nam. Chỉ cần Lý Chấn ở lại Washington một ngày, liền chứng tỏ bọn quan viên vô năng, khiến bọn quan viên trong lòng khó chịu. Cho nên Lý Chấn rời khỏi, đối với quan viên mà nói, bọn họ là một người làm quan cả họ được nhờ, ăn mừng thời khắc này tới.
Sau khi Lý Chấn rời khỏi, Lâm Khẳng cũng không nhàn rỗi, bận xử lý chuyện sau cuộc chiến.
Ngày thứ ba sau khi Lý Chấn rời khỏi, Lâm Khẳng chuẩn bị mở tiệc mừng công những người tham gia trận đánh này.
Liên quan tới việc này, phải của đề thăng quân hàm.
Ở một mặt này, Tư Khoa Đặc lão tiên sinh không nghi ngờ gì nữa là nhân vật có quyền lên tiếng nhất. Lâm Khẳng phân phó binh lính tới chỗ ở của Tư Khoa Đặc mời người, nhưng binh lính hưng phấn đi tới lại thất vọng mà về. Binh lính đứng trước mặt Lâm Khẳng, hồi đáp: "Tổng thống các hạ, ta tới nhà Tư Khoa Đặc tiên sinh tìm người, nhưng vợ chồng Tư Khoa Đặc không có ở nhà. Hàng xóm của vợ chồng Tư Khoa Đặc nói Tư Khoa Đặc tiên sinh đã chuyển nhà, rời Washington rồi."
"Chuyển đi đâu?" Lâm Khẳng hỏi.
Binh lính lắc đầu nói: "Cụ thể là chuyển đi đâu thì không biết?"
Trong lòng Lâm Khẳng sinh ra dự cảm không ổn, trầm giọng phân phó nói: "Lập tức đi thăm dò, ta cho ngươi nửa ngày thời gian, phải tra ra nơi chốn của Tư Khoa Đặc tư lệnh."
"Vâng."
Binh lính xoay người rời khỏi, lập tức đi chấp hành mệnh lệnh.
Lúc này, Tây Hoa Đức tới văn phòng.
Tây Hoa Đức nhìn thấy bộ dạng sầu mi khổ kiểm của Lâm Khẳng thì cười dài: "Tổng thống tiên sinh, sau khi Lý Chấn đi, ngọn núi đè trên đầu chúng ta cũng được chuyển đi rồi. Hiện tại, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy, có gì mà phải ưu sầu?"
Lâm Khẳng nói: "Nhà Tư Khoa Đặc rời Washington, không biết đi đâu rồi."
"hả."
Tây Hoa Đức kinh hô một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
Lập tức, Tây Hoa Đức rất nhanh tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Không thể, Tư Khoa Đặc là tư lệnh của trận chiến này, hắn lập hạ công huân không gì sánh kịp. Nói vậy, hắn chắc biết mình nhất định lại một lần nữa được ngợi khen, nhưng rời khỏivào lúc này. Khiến cho người ta không thể tìm thấy hắn, vậy sao mà khen hắn được? Cho nên, ta cho rằng cách nói Tư Khoa Đặc rời khỏi Washington là không thành lập."
Lâm Khẳng buồn bực vô cùng, nói: "Sự thật là như vậy."
Tây Hoa Đức nói: "Có phát hiện gì?"
Lâm Khẳng khẽ thở dài, nói: "Vừa phái người đi tìm hiểu tin tức, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân."
Chuyện của Tư Khoa Đặc vẫn đang trong quá trình kiểm chứng, hai người không đàm luận về Tư Khoa Đặc mà thảo luận về chuyện thăng cho các tướng lãnh quan quân còn lại, hoặc là ngợi khen cho từng tướng lãnh. Hai người một mực ở nhà trắng, đến giữa trưa, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, hai người vừa trở lại văn phòng thì binh lính đi điều tra nơi chốn của Tư Khoa Đặc đã trở về.
Lâm Khẳng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Binh lính vẻ mặt nghiêm túc, hồi đáp: "Ta dẫn người hỏi thời gian Tư Khoa Đặc rời khỏi, là ba ngày trước, cũng chính là thời gian Lý tổng thống Trung Quốc rời khỏi. Đồng thời, ta cũng hỏi hàng xóm xung quanh, bọn họ nói khi cả nhà Tư Khoa Đặc đi, có binh lính Trung Quốc đi theo bảo hộ. Bởi vậy suy đoán, Tư Khoa Đặc tiên sinh rời khỏi Washington, rất có thể là đi cùng với Lý tổng thống."
Lâm Khẳng hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng tràn đầy phẫn nộ.
Tư Khoa Đặc là công dân liên bang Mỹ, cũng là cao tầng của liên bang, làm sao có thể cùng Lý Chấn rời khỏi được?
Đây là phản quốc!
Lâm Khẳng minh bạch nếu Tư Khoa Đặc đi cùng với Lý Chấn, có nghĩa là Tư Khoa Đặc theo Lý Chấn tới Trung Quốc. Tư Khoa Đặc là tướng lãnh có tư cách cao nhất của liên bang Mỹ, có kinh nghiệm chiến đấu không gì sánh kịp, sau khi rời khỏi chính là tổn thất của quốc gia. Hơn nữa, Tư Khoa Đặc trong lúc đảm nhiệm tư lệnh, đã tiếp xúc với vô số bí mật của vì quốc gia. Nếu Tư Khoa Đặc tới Trung Quốc,, đối với liên bang mà nói không phải là một chuyện tốt.
Tây Hoa Đức nhíu mày, hỏi: "Xác định Tư Khoa Đặc và Lý Chấn đi cùng nhau chứ?"
Binh lính khẳng định: "Nhất định là vậy."
Lâm Khẳng nghiêm túc nói: "Lập tức điều tra Lý Chấn hiện tại đã tới bang nào, lệnh cho thị trưởng sai người chặn đường, dẫn cả nhà Tư Khoa Đặc về. Lý Chấn có thể về Trung Quốc, nhưng Tư Khoa Đặc tuyệt đối không thể đi được."
Binh lính hỏi: "Nếu muốn bắt Tư Khoa Đặc thì dùng lý do gì?"
Lâm Khẳng nghĩ nghĩ rồi hồi đáp: "Cứ nói chính phủ liên bang có việc muốn thương nghị với Tư Khoa Đặc, mời hắn lập tức quay lại!"
"Vâng."
Binh lính lập tức đi phát tin, chờ binh lính đi rồi, Tây Hoa Đức lo lắng nói: "Tổng thống tiên sinh, chuyện này chỉ sợ không dễ dàng."
"Vì sao?" Lâm Khẳng hỏi.
Tây Hoa Đức hồi đáp: "Tư Khoa Đặc vô thanh vô tức đi cùng Lý Chấn, việc này nhìn thì rất đột nhiên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì lại không đột nhiên. Liên hệ với lúc trước Tư Khoa Đặc chủ động từ chức tư lệnh quân liên bang, Tư Khoa Đặc nhất định đã sớm có ý đi cùng Lý Chấn. Hắn đã hạ quyết tâm, cho nên mới như vậy. Binh lính đi đưa Tư Khoa Đặc không phải dễ dàng."
Lâm Khẳng trầm giọng nói: "Phải đưa về, nếu cần thiết thì áp dụng phi thường phi thường."
Tây Hoa Đức lập tức nói: "Lý Chấn cũng có thể sẽ dùng thủ đoạn phi thường để ngăn cản."
Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Binh lính đã đi gửi điện báo, rất nhanh sẽ có tin tức. Tư Khoa Đặc là công dân liên bang, cho dù Lý Chấn nhúng tay, chúng ta cũng có quyền mang Tư Khoa Đặc về. Lý Chấn tuy rằng bá đạo, nhưng không thể cản được, hơn nữa Lý Chấn cũng không có quyền ngăn cản."
Tây Hoa Đức lắc đầu, nghĩ thầm, chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Chấn vừa trở lại biệt thự phủ tổng thống, mông còn chưa ngồi nóng đít thì , Đường Hoài Đức, A Tát Mãn dắt tay nhau mà đến.
Trong nhà, Lý Chấn mời hai người ngồi xuống.
Đường Hoài Đức mặt lộ ra vẻ chờ mong, nói: "Tổng thống, chúng ta chúng ta nhận được tin tức, liên minh phía nam đã đầu hàng, hiện tại quân đội của Cách Lan Đặc thượng tá đang xử lý vấn đề còn lại, không lâu nữa sẽ mang binh về Washington, nội chiến của liên bang kết thúc, có nghĩa là thời gian ngài ở liên bang sẽ không còn lâu nữa, thậm chí sắp tới sẽ rời khỏi Washington, ta và A Tát Mãn đến bái phỏng ngài, là muốn hỏi ngài lúc nào rời khỏi Washington, chúng ta và tổng thống cùng nhau về San Francisco."
Lý Chấn nghĩ nghĩ, cười nói nói: "Thời gian muộn nhất chắc là khi quân đội liên bang khải hoàn trở về, nếu sớm hơn thì rất có thể là sắp tới, khi ta rời khỏi sẽ thông báo cho các ngươi, cùng nhau tới San Francisco."
"Tốt quá."
Đường Hoài Đức hưng phấn vô cùng, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.
Chấn hỏi: "Lão Đường, không tính về nước một lần ư?"
Đường Hoài Đức sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: "Tổng thống, lão nhân xuất xứ đã mấy chục năm rồi, trong nhà cũng chẳng còn ai, căn nhà xưa chắc cũng rách nát cả rồi, trở về chỉ tổ thêm thương cảm, không bằng không về."
Lý Chấn nói: "Bất kể là như thế nào, ta đều hy vọng các ngươi có thể về nước một lần, ta chỉ là đề nghị, quyết định cụ thể do bản thân các ngươi." Dừng một chút, Lý Chấn nói: "Hai người các ngươi gần đây luôn ở Washington, chắc biết Kiệt Tây Tạp."
A Tát Mãn ngẩng đầu, nói: "Biết."
Lý Chấn nói: "Sau khi ta đi, phiền các ngươi chiếu cố Kiệt Tây Tạp nhiều hơn."
Đường Hoài Đức vỗ ngực, cao giọng: "Xin tổng thống yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể giúp thì tuyệt không chối từ."
A Tát Mãn cũng cam đoan, phi thường trịnh trọng.
Trong nhà Tư Khoa Đặc, đại sảnh.
Lúc này, Tư Khoa Đặc và Mã Lợi Á ngồi đối diện nhau.
Mã Lợi Á cười tủm tỉm nói: "Lão nhân, hiện tại ngươi lại đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang, còn chỉ huy quân đội bình định được phản loạn lần này, chờ quân đội khải hoàn về, khẳng định sẽ khen thưởng ngươi, nói không chừng, tổng thống đến lúc đó còn thăng ngươi thêm một cấp, trở thành thượng tướng đầu tiên trong lịch sử liên bang, nếu như vậy thì rất hạnh phúc."
Vừa nghĩ tới trở thành phu nhân của thượng tướng, Mã Lợi Á cũng rất hưng phấn.
Cái này là vinh dự khó lường.
Tư Khoa Đặc nghe xong, thần sắc thản nhiên, cũng không kích động, rất bình tĩnh nói: "Lúc trước ta đảm nhiệm quân quân liên bang, bởi vì già rồi nên lui xuống, hiện tại đảm nhiệm là vì thời kì chiến tranh, hiện tại chiến tranh đã kết thúc, vẫn rút lui, dù sao cũng già rồi, về phần có thăng chức hay không, ta cũng không thèm để ý, nếu đánh giặc vì quyền thế thì không bằng không đánh."
Mã Lợi Á bĩu môi, bộ dạng không cho là đúng.
Tư Khoa Đặc nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Mã Lợi Á đảo mắt, nói: "Hiện tại ngươi lại đảm nhiệm chức vụ, dứt khoát không đi Trung Quốc nữa."
Tư Khoa Đặc lắc đầu, thần sắc kiên quyết: "Làm người phải biết giữ chữ tín, lúc trước, khi Lý tổng thống mời ta tới Trung Quốc, ngươi ra sức ủng hộ, ta cũng đã đáp ứng Lý tổng thống tới Trung Quốc, hiện tại, không thể bởi vì được đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang mà nuốt lời, ta đã định bỏ chức vị tư lệnh, đi cùng Lý tổng thống."
Trên mặt Mã Lợi Á lộ ra vẻ đắn đo, sau một hồi thì nói: "Cũng được, chúng ta sẽ giữ lời hứa."
Lý Chấn đang ở Nhà Trắng, trong lòng lại nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp.
Trong đáy lòng, hắn cũng không yên tâm lắm.
Vì vậy, Lý Chấn đặc biệt nhờ Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, bảo hai người quan tâm tới Kiệt Tây Tạp, Kiệt Tây Tạp vẫn chưa quyết định, hắn vẫn còn có một tia hy vọng, cả đêm, Lý Chấn không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rất sớm, sau khi mặc quần áo thì ăn sáng rồi chuẩn bị tới chỗ Kiệt Tây Tạp ở.
Lý Chấn còn chưa rời khỏi Nhà Trắng, Hoàng Cường đã chạy tới.
Hoàng Cường trong tay cầm một phong thơ, nói: "Tổng thống, vừa rồi ở bên ngoài phủ tổng thống, một tiểu cô nương gửi một phong thơ này, nói là gửi cho ngài."
Lý Chấn nhận lấy, thư viết bằng tiếng Anh.
Lập tức, Lý Chấn mở ra, rút thư bên trong ra đọc.
Lý Chấn trong nháy mắt trợn tròn cả mắt.
Phong thư này là Kiệt Tây Tạp viết cho Lý Chấn, trên thư, đầu tiên là hai chữ 'xin lỗi', là Kiệt Tây Tạp xin lỗi Lý Chấn, sau đó, mới bắt đầu nội dung, đại ý trong thư là Kiệt Tây Tạp nhớ cố thổ, cũng không thích ứng được với cuộc sống của Trung Quốc, cho nên không muốn rời khỏi liên bang Mỹ, không thể cùng Lý Chấn tới Trung Quốc.
Đồng thời, Kiệt Tây Tạp cũng là người kiên định với chế độ một vợ một chồng, hy vọng Lý Chấn chỉ có nàng ta là thê tử, nhưng mà, trong nhà Lý Chấn có rất nhiều nữ nhân, không thể thỏa mãn yêu cầu của Kiệt Tây Tạp, cho nên Kiệt Tây Tạp không muốn ủy khuất bả thân, sau khi nói hết, Kiệt Tây Tạp bảo Lý Chấn đừng đi tìm nàng ta, bởi vì Kiệt Tây Tạp đã rời Washington.
Lý Chấn sau khi đọc xong, khẽ thở dài.
Hắn đã cố hết sức giữ Kiệt Tây Tạp, nhưng Kiệt Tây Tạp không chấp nhận.
Lý Chấn trở về chỗ ở, không ra ngoài nữa.
Giữa trưa, Tư Khoa Đặc tới chơi.
Trong phòng, Tư Khoa Đặc nghiêm túc nói: "Lý tổng thống, ta là đến thực hiện lời hứa của ta, buổi sáng hôm nay ta đã gặp tổng thống Lâm Khẳng, đệ đơn từ chức cho hắn, , tổng thống tiên sinh đã phê chuẩn cho ta từ chức, bởi vậy, ngài có thể chuẩn bị rời khỏi Washington, chỉ cần ngài rời khỏi, ta cũng sẽ tới Trung Quốc với ngài."
Lý Chấn nghe vậy thì mỉm cười.
Chuyện của Kiệt Tây Tạp khiến Lý Chấn rầu rĩ không vui, hiện tại cuối cùng cũng có một chuyện tốt, Lý Chấn đứng lên, cao giọng nói: "Nếu Tư Khoa Đặc tiên sinh đã chuẩn bị tốt, xin ngài về thu dọn đồ đạc, ta hiện tại phải đi bái kiến Lâm Khẳng tổng thống, cáo từ Lâm Khẳng tổng thống, chắc buổi tối sẽ có tiệc đưa tiễn, sau đó là đi được."
"Được, ta về chờ tin tức của Lý tổng thống."
Tư Khoa Đặc là người dứt khoát, lập tức rời khỏi Nhà Trắng.
Lý Chấn tiễn Tư Khoa Đặc rồi, lập tức tới văn phòng tổng thống, hắn sau khi ngồi xuống thì nghiêm túc nói: "Tổng thống tiên sinh, chiến tranh giữa nam bắc đã kết thúc, ta đã không còn cần ở lại, cho nên chuẩn bị tới San Francisco, đi thuyền về Trung Quốc, hôm nay đến là để cáo từ tổng thống tiên sinh."
Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Đại quân rất nhanh hội sẽ khải hoàn trở về, Lý tổng thống ở lại thêm chút đi."
Lý Chấn lắc đầu cự tuyệt, nói: "Ta lưu tại Washington sẽ làm rất nhiều người biết ta vạch kế hoạch cho trận chiến này, sẽ làm suy yếu sức ảnh hưởng của chính phủ liên bang, ta rời khỏi ngược lại sẽ tốt hơn đối với chính phủ đối với liên bang, đương nhiên, ta dẫn theo người tới liên bang đã hơn hơn nửa năm, trong lòng rất nhớ cố thổ, cho nên muốn về sớm một chút."
Lâm Khẳng vừa nghe vậy thì lập tức động tâm.
Đúng như lời của Lý Chấn, nếu Lý Chấn lưu lại tham gia lễ khánh, rất nhiều người sẽ hướng ánh mắt về phía Lý Chấn, dù sao rất nhiều người điều biết trận chiến này là bày Lý Chấn bày ra, tương đương với là vì có Lý Chấn mới có thể thủ thắng, nhưng Lý Chấn rời Washington, kết quả lại khác, không ai để ý tới một người đã đi rồi.
Lâm Khẳng cười cười, nói: "Lý tổng thống khăng khăng muốn đi, ta cũng không cản trở, ừ, ngài ngày mai đi, buổi tối hôm nay ta sẽ cử hành yến hội ở Nhà Trắng, để tiễn đưa ngài, ngài thấy sao."
Lý Chấn cảm tạ nói: "Đa tạ tổng thống tiên sinh."
Lâm Khẳng xua tay nói: "Quyết định vậy đi, ta lập tức đi an bài."