Hạ tuần tháng chín, đoàn người Lý Chấn đến San Francisco.
Mấy cả nửa tháng, đoàn người Lý Chấn cuối cùng cũng về lại đây. Bởi vì giữa San Francisco và Washington không có đường sắt nối liền, nếu có đường sắt thì tuyệt đối sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng trên đường thỉnh thoảng lại trì hoãn một chút, hoặc là phải đổi xe, mới mất tới nửa tháng.
Trở lại San Francisco, đoàn người Lý Chấn tới thẳng phố người Hoa.
Đại Đỉnh tửu lâu, lầu hai.
Lúc này, môn chủ Hồng môn Hồng Dịch cùng với các vị đại lão của Hồng môn và đám người Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn vừa tới Washington trở về tất cả đều ngồi với nhau.
Hồng Dịch thần sắc mất mát, thở dài nói: "Tổng thống sắp rời khỏi San Francisco, chúng ta rất luyến tiếc."
Đường Hoài Đức nói: "Tổng thống, không bằng ở lại thêm một chút đi."
Lý Chấn mỉm cười, lắc đầu nói: "Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, ta phải về rồi. Lần này chia tay, tin rằng sau này còn có ngày gặp lại." Dừng một chút, Lý Chấn đổi đề tài, hỏi: "Hồng môn chủ, chuyện của Tư Khoa Đặc tiên sinh xử lý ra sao rồi?"
Hồng Dịch gật đầu nói: "Xin tổng thống yên tâm, người đã được an bài ổn thỏa, tuyệt đối an toàn."
Lý Chấn sau khi nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc trước khi Lý Chấn rời khỏi Washington, đã đoán được một khi tin tức vợ chồng Tư Khoa Đặc rời khỏi rơi vào tay Lâm Khẳng. Lâm Khẳng nhất định sẽ không bỏ qua, Lâm Khẳng không thể trơ mắt nhìn quan viên cao tầng như Tư Khoa Đặc rời khỏi liên bang Mỹ, nhất định sẽ phái người chặn lại. Vì thế, Lý Chấn nghĩ đến biện pháp minh tu sạn đạo, Lý Chấn đi đường sáng, hấp dẫn sự chú ý của Lâm Khẳng.
Tư Khoa Đặc thì âm thầm rời khỏi, tránh khỏi điều tra, an toàn đến San Francisco.
Quả nhiên, Lâm Khẳng cuối cùng cũng trúng kế.
Hồng Dịch nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tổng thống tưởng rời khỏi San Francisco, cũng không khó khăn, bởi vì ngài là đi bình thường. Nhưng cả nhà Tư Khoa Đặc tiên sinh muốn đi chỉ sợ rất khó khăn."
"Vì sao?" Lý Chấn hỏi.
Hồng Dịch nói: "Trước khi Tổng thống tới San Francisco, thị trưởng San Francisco đã nhận được mệnh lệnh từ Washington. Phái binh lính đóng ở cảng, tiến hành kiểm tra nghiêm khắc người rời khỏi cảng San Francisco, để mặc người ngoài vào, nhưng người rời khỏi San Francisco thì gặp phải điều tra. Ta từng phái người tới cảng thử một phen, người bọn họ điều tra là Tư Khoa Đặc tiên sinh. Nói vậy, tổng thống liên bang Lâm Khẳng không cho Tư Khoa Đặc đi cùng với tổng thống, cho nên khó khăn rất lớn."
Lưu Cẩm Đường gật gật đầu, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh đảm nhiệm tư lệnh trưởng liên bang mấy chục năm, biết rõ sự tình các loại sự tình các loại của liên bang, là quan viên cao tầng trọng yếu. Nếu ta là tổng thống liên bang cũng không thể để Tư Khoa Đặc tiên sinh rời khỏi."
Hồng Dịch hỏi: "Tổng thống, hiện tại làm sao bây giờ?"
Lý Chấn nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu vượt biên trái phép thì sao? Có được không?"
Hồng Dịch lắc đầu nói: "Tổng thống, vượt biên cơ hồ là không thể."
"Vì sao?"
"Bởi vì quan viên khống chế cảng biết chuyện vượt biên, lúc bình thường, bọn họ đều mở một con mắt, cho nên mới có người thành công nhập cư trái phép tới đây, hoặc là lặng lẽ vượt biên đi. Nhưng đây là những người bình thường, cho nên không ai kiểm tra. Hiện tại thị trưởng nhận được mệnh lệnh của tổng thống, dựng trạm giới nghiêm, binh lính ở cảng cũng không phải là giá áo túi cơm, đều mở to hai mắt. Bọn họ trận địa sẵn sàng đón quân địch, không thể để có người trốn đi dưới mí mắt. Tư Khoa Đặc tiên sinh muốn lén vượt biên, là rất ít khả năng."
Lý Chấn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Xem ra, tình huống có chút không ổn!
Làm sao bây giờ?
Lý Chấn lâm vào trầm tư, người dự thính cũng vẻ mặt. Đại bộ phận người đã biết là có chuyện gì, nhưng bọn họ cũng nghĩ không ra biện pháp. Dù sao, Lý Chấn không thể cường hành dẫn người đi. Lý Chấn chỉ có hơn ba trăm người, mà binh lính đóng tại San Francisco lại cả ngàn vạn, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản là không thể được.
"Báo, tổng thống, dưới lầu có binh lính tới, muốn kiểm tra theo lệ."
Một binh lính của Tiêm Đao doanh đi lên bẩm báo.
Hồng Dịch lập tức giải thích nói: "Tổng thống, kiểm tra theo lệ này cũng chính là điều tra Tư Khoa Đặc tiên sinh. Thỉnh thoảng lại có binh lính đến phố người Hoa điều tra một chút. Chắc thị trưởng muốn nhanh chóng tìm ra Tư Khoa Đặc, mới có thể kiểm tra thường xuyên như vậy."
Lý Chấn xua tay nói: "Không sao, cứ mặc cho họ điều tra."
Binh lính đi hạ lệnh, rất nhanh, binh lính San Francisco lên lầu, dò xét một phen.
Bởi vì Lý Chấn ở San Francisco đại náo một phen, khiến vô số người nhớ kỹ Lý Chấn. Các binh sĩ đều biết Lý Chấn là một nhân vật dữ dằn, cho nên không dám làm khóc, cũng không dám đắc tội với Lý Chấn. Quan binh đến vội vàng, đi cũng vội vàng, rất nhanh liền rời khỏi.
Lúc này, thần sắc của Lý Chấn càng thêm ngưng trọng.
Cứ thế này, San Francisco đã làm ra tính toán nhất quyết phải dẫn Tư Khoa Đặc về. Lý Chấn suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên mày giãn ra, cười dài nói: "Nếu Washington đã năm lần bảy lượt gây áp lực cho San Francisco, bắt San Francisco không thể thả Tư Khoa Đặc đi. Như vậy, chúng ta chỉ có thể áp dụng thủ đoạn còn lại."
Lưu Cẩm Đường hỏi: "Tổng thống, thủ đoạn gì?"
Đám người Đường Hoài Đức mở to mắt, trong lòng đều tò mò muốn biết Lý Chấn sẽ làm gì?
Khóe miệng Lý Chấn cong lên, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, trầm giọng nói: "Hồng môn chủ, chuyện này phải nhờ ngươi hỗ trợ. Ta hiện tại viết một bức thư, ngươi phái người đi thuyền rời khỏi San Francisco, sau đó tới Hawai liên hệ với Đế Kỳ ở bên đó, đưa thư của ta cho hắn."
"Hải tặc?"
Hồng Dịch trợn mắt, vẻ mặt khó hiểu
Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành nhìn nhau, trong lòng đã hiểu ra.
Một lâu ở trung tâm San Francisco.
Trong nhà, Tư Khoa Đặc và Mã Lợi Á ngồi cạnh nhau, vẻ mặt của hai người đều nghiêm túc.
Trong mắt Mã Lợi Á mang theo một tia thấp thỏm: "Lão nhân, bên ngoài ở đâu cũng lùng bắt chúng ta. Dưới Tình huống như vậy, còn có thể cùng Lý Chấn tới Trung Quốc không?" Tuy nói Mã Lợi Á là thê tử của Tư Khoa Đặc, nhưng xét đến cùng, bà ta cũng chỉ là một bà già, biết được tin tức bên ngoài, trong lòng rất thấp thỏm bất an.
Tư Khoa Đặc nói: "Phải đi."
Mã Lợi Á nói: "Vì sao?"
Tư Khoa Đặc rất nghiêm túc nói: "Tin tức chúng ta rời khỏi đã gây dư luận xôn xao, phía Washington cũng đã từ bỏ ta rồi. Một khi ta bị dẫn vào, khẳng định sẽ cũng bị trị tội."
Mã Lợi Á sợ tới mức run lên.
Tư Khoa Đặc thấy thế, trong lòng cười thầm.
Trên thực tế, Tư Khoa Đặc lo Mã Lợi Á không chịu nổi áp lực, trực tiếp chạy ra đi gặp thị trưởng San Francisco, cho nên mới mở miệng hù dọa Mã Lợi Á, khiến Mã Lợi Á kiên định tới Trung Quốc.. Đối với Tư Khoa Đặc mà nói, hắn đã đáp ứng Lý Chấn, sẽ không đổi ý. Về phần rời khỏi liên bang, bọn quan viên của Washington khẳng định không đồng ý, dù sao hắn là nhân viên quan trọng của liên bang. Nhưng Tư Khoa Đặc muốn đi, quan viên liên bang cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Hắn không phải tới Trung Quốc làm quan, mà là quản lý trường học.
Một giáo sư, sẽ không để lộ cơ mật quốc gia, cho nên Tư Khoa Đặc rất thoải mái.
Trên đại hải mông mông, có từng hòn đảo nằm đó.
Trong những hòn đảo nhiều vô số kể này, sinh động nhất trong những năm gần đây không nghi ngờ gì nữa là quần đảo Hawai. Khi quốc vương Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp của đảo Hawai ra sức phản kích đám quân xâm lược Anh, Pháp, trên đảo Hawai nhanh chóng xuất hiện một nhánh đội ngũ hải tặc cường đại. Một nhánh hải tặc này thực lực cường đại, huấn luyện bài bản, sức chiến đấu rất mạnh, trong thời gian rất ngắn đã chỉnh hợp hải tặc xung quanh, trở thành một trong những lực lượng mạnh nhất.
Thuyền trưởng hải tặc của nhánh hải tặc này tên là Đế Kỳ.
Người này từng dẫn thuyền cướp bóc Lý Chấn. Lại cơ duyên xảo hợp đạt thành hiệp nghị với Lý Chấn.
Lúc này, Đế Kỳ đang phong quang vô hạn.
Hắn mượn dùng vũ khí đạn dược của người dưới trướng Lý Chấn đưa tới, thậm chí mượn dùng quan binh Lý Chấn phái tới để thao luyện hải tặc, khiến cho thực lực của hải tặc dưới trướng tăng mạnh, không thua gì quân đội chính quy. Hiện giờ, Đế Kỳ đã trở thành bá chủ một phương. Có điều, Đế Kỳ tiếp xúc càng nhiều, càng kính sợ Lý Chấn hơn, hắn có thể tưởng tượng một khi đại quân của Lý Chân xuất động, chính là cường thế cỡ nào.
Đồng thời, Đế Kỳ cũng thông qua các loại con đường để tìm hiểu về chuyện của Lý Chấn.
Tin tức có được càng nhiều, hắn càng thêm kính sợ Lý Chấn.
Sau khi tổng thống Trung Quốc này xuất đạo, đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Hơn nữa, bất kể là gặp phải trận lớn hay trận nhỏ, hoặc là một quốc gia nào tới xâm phạm Trung Quốc, kết quả cuối cùng đều là Lý Chấn giành được thắng lợi.
Người Như vậy không phải Đế Kỳ có thể chọc được.
Trên đảo nhỏ, tổng bộ hải tặc.
Trong đại sảnh, đại hồ tử Đế Kỳ chân bắt chéo, hút thuốc.
Đồng thời, bên cạnh hắn có hai nữ nhân đang mát xa đấm lưng.
"Phù."
Đế Kỳ phả khói, trên mặt hiện ra vẻ đê mê. Hắn nhìn về phía nữ nhân đang mát xa bên cạnh, vươn tay ra bóp mông một cái, rồi lại vỗ một cái, gật đầu tán dương: "Co dãn mười phần, tuyệt diệu."
Nữ nhân thần sắc quyến rũ, mông hơn cong lên, tựa hồ chờ Đế Kỳ vỗ thêm cái nữa.
Đáng tiếc, Đế Kỳ lại vươn tay ra vuốt ve mông một nữ nhân khác.
Hắn sau khi trêu chọc hai nữ nhân này thì khóe miệng cong lên, trong lòng quyết định quyết định, chuẩn bị buổi tối sẽ chiến đấu trên giường với hai nữ nhân. Đang lúc Đế Kỳ hưởng thụ thì tâm phúc kiêm quân sư của Đế Kỳ Thang Mỗ Sâm bước vào. Vẻ mặt của hắn âm u, vừa nhìn đã biết là tâm tình có chút không tốt.
Thang Mỗ Sâm khom mình hành lễ, sau đó mới ngồi xuống.
Đế Kỳ phất tay bảo hai nữ nhân rời khỏi, hỏi: "Thang Mỗ Sâm, có chuyện gì ư?"
Thang Mỗ Sâm gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thuyền trưởng, ta vừa rồi nhận được tin tức huynh đệ phía dưới truyền về, hôm nay lại có ba chiếc thương thuyền của Trung Quốc rời khỏi. Lúc ấy, huynh đệ phát hiện đã chặn lại thương thuyền của Trung Quốc, phát hiện trên thuyền tất cả đều là thứ tốt, có lá trà đáng giá, có tơ lụa đáng giá, còn đại lượng đồ sứ, thậm chí còn cả vật phẩm như rượu đế đặc sản Trung Quốc. Có điều, bởi vì mệnh lệnh của ngài, các huynh đệ rất quy củ không làm gì, thả thuyền của thương nhân Trung Quốc đi.
"Đúng, làm rất tốt."
Đế Kỳ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn.
Hàm răng khiến Thang Mỗ Sâm cảm thấy trong lòng rét lạnh, giống như đối mặt với một con mãnh thú.
Thang Mỗ Sâm áp chế sự không thoải mái trong lòng, nói: "Thuyền trưởng, ta có chuyện muốn nói!"
Đế Kỳ nói: "Nói thẳng đi! Đừng lề mề."
Thang Mỗ Sâm ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Từ thuyền trưởng thống nhất hải tặc xung quanh, trở thành hải tặc lớn nhất tới nay, thực lực của chúng ta nhanh chóng tăng mạnh, cho dù quốc vương Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp của đảo Hawai ở trước mặt ngài, cũng không thể kiêu ngạo, thậm chí nhưng liên hợp với ngài phản kích quân đội Anh, Pháp. Chúng ta là hải tặc, cần nhờ thương nhân trên biển mà sống, thương nhân Trung Quốc là một bộ phận quan trọng nhất trong đó, tiền tài của bọn họ rất nhiều, ta cho rằng, không thể để mặc thuyền Trung Quốc đi qua được."
Đế Kỳ lắc đầu nói: "Không được, thương thuyền Trung Quốc không thể động tới!"
Thang Mỗ Sâm thần sắc cố chấp, cao giọng nói: "Thuyền trưởng, thực lực của chúng ta rất mạnh, cho dù quân đội Trung Quốc tới cũng không cần sợ hãi. Ngài nếu sợ hãi quân đội Trung Quốc vậy thì ngài thật sự quá nhát gan."
Đế Kỳ hỏi ngược lại: "Thang Mỗ Sâm, biết vì sao ta là thuyền trưởng, ngươi là quân sư không?"
Thang Mỗ Sâm hồi đáp: "Không biết!"
Đế Kỳ ném tàn thuốc trong tay xuống, nói: "Nhãn giới của ngươi quá nhỏ, nhìn vấn đề không được đầy đủ, hơn nữa khí phách không đủ. Quả thật, chúng ta là hải tặc , phải chú ý tới lợi ích tối thượng, nhưng khi làm việc theo lợi ích, cũng phải nghĩ cách bảo toàn cho mình. Chúng ta vì thu hoạch được nhiều lợi ích hơn, sẽ phải trả gì? Ngươi chỉ nhìn thấy một chút lợi ích của thương thuyền Trung Quốc, nhưng lại không chịu nhìn xa hơn, không có nhãn giới."
"Ngươi cũng biết chặn thương thuyền Trung Quốc chính là đối nghịch với Trung Quốc."
" Hậu quả này ngươi hiểu chứ?"
" Đây là thứ cơ bản phải nghĩ, ngươi lại không suy xét cho kỹ. Ta hỏi ngươi mấy đơn giản vấn đề, ngươi hiểu thực lực của Trung Quốc không? Biết thực lực của Lý Chấn mạnh cỡ nào không? Thử nghĩ nếu chúng ta không được cung cấp vũ khí, hậu quả sẽ thế nào? Trong mắt ngươi chỉ có tiền, không còn gì khác, ngay cả bá lực bỏ đi một bộ phận tiền cũng không có! Cho nên, làm quân sư đã là cực hạn của ngươi rồi."
Đế Kỳ lộ ra vẻ lười nhác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
"Ừ, ta hiểu."
Thang Mỗ Sâm gật gật đầu, từ bỏ ý đồ trong lòng.
Hắn chỉ là thường xuyên nhận được tin tức của thương thuyền Trung Quốc, mới không nhịn được mà hỏi.
Những lời của Đế Kỳ khiến hắn bình tĩnh lại.
"Báo."
Thanh âm từ ngoài đại sảnh truyền đến. Một hải tặc bước vào, bẩm báo: "Thuyền trưởng, ta ở trên biển gặp được một người, nói là tổng thống Trung Quốc Lý Chấn phái tới, có việc gấp muốn gặp ngài."
"Mời."
Đế Kỳ đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Không lâu sau, một người Trung Quốc cao chừng mét tám bước vào. Người này là là một tài tướng Hồng Dịch chọn lựa từ trong Hồng môn, đặc biệt tới Hawai truyền tin. Hắn sau khi nhìn thấy Đế Kỳ, mỉm cười, dùng tiếng Anh rất tiêu chuẩn nói: "Đế Kỳ thuyền trưởng, ta là được Lý tổng thống phái tới truyền tin, Lý tổng thống có một phong thư cho ngài."
Vừa nói hắn vừa lấy thư của Lý Chấn ra.
Đế Kỳ cầm thư, mở ra xem nội dung bên trong, dần dần, hắn sắc mặt đại biến, trong mắt hiện ra vẻ khiếp sợ. Nhưng, một lát sau, Đế Kỳ lại cười ha ha, cao giọng nói: "Không hổ là tổng thống Trung Quốc, lợi hại! Ngươi trở về chuyển cáo cho Lý tổng thống, ta sẽ điểm binh tới San Francisco. Đến lúc đó, ta sẽ phái người liên lạc với Lý tổng thống."
"Đa tạ, cáo từ!"
Thư đã đưa, đệ tử Hồng môn xoay người rời khỏi.
Thang Mỗ Sâm hỏi: "Thuyền trưởng, trong thư Lý tổng thống nói gì?"
Đế Kỳ hồi đáp: "Lý tổng thống hiện tại gặp khó khăn, bảo ta dẫn hải tặc tấn công San Francisco, hấp dẫn binh lực của San Francisco. Sau đó, Lý tổng thống mới tiện ra biển, rời khỏi liên bang Mỹ."
"A."
Thang Mỗ Sâm kinh hô một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ.
Đế Kỳ thần sắc bình tĩnh, trong mắt nóng rực. . Đối với một hải tặc mà nói, còn gì mạo hiểm kích thích hơn? Lần này tấn công San Francisco, chính là một mắt xích quan trọng để đại hải đạo Đế Kỳ nổi danh thế giới