Trên đỉnh Vô Nhai, đám người Tuyết Phong đi ra khỏi đại điện.
"Cha, sao cha có thể bỏ qua cho tiểu tiện nhân kia, con gái hôm nay suýt chút nữa thì đã chết trong tay nàng ta rồi."
Tuyết Huyên nghĩ lại mà rùng mình sờ sờ lên cổ, dường như trên đó vẫn còn lại hàn khí của mũi kiếm.
Cả đời này của Tuyết Huyên chưa từng phải chịu sự uất ức lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một tạp dịch thấp hèn.
"Con còn nói mà không biết xấu hổ, con là con gái của ta thế mà lại bị một tên tạp dịch dùng kiếm kề vào cổ, thể diện của Tuyết Phong đều bị con làm mất hết rồi!"
Lúc này tay trái Tuyết trưởng lão vẫn còn tê dại, khiến ông ta không còn sức lực. Trong lòng ông ta cũng có hơi thấp thỏm, cộng thêm vừa nãy bị tiểu Đế Tân chơi xỏ, cơn giận còn chưa tiêu tan nên cao giọng quở mắng Tuyết Huyên.
Tuyết Huyên từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, chưa từng bị Tuyết trưởng lão quở mắng như vậy nên lập tức đỏ hoe mắt.
Mọi người ở Tuyết Phong cũng chưa từng thấy Tuyết trưởng lão đối xử với Tuyết Huyên nghiêm khắc như vậy, nhất thời cũng không dám nói gì.
Cách đó không xa, Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt đã đi tới.
Hồng Minh Nguyệt đúng lúc nghe thấy lời của Tuyết trưởng lão, nàng ta tiến lên phía trước.
"Tuyết trưởng lão, việc này không thể trách Tuyết Huyên tiểu sư muội, muội ấy tuổi còn nhỏ lại chưa từng động thủ với người khác. Muốn trách thì phải trách cái người tên Diệp Lăng Nguyệt kia. Cô gái đó ta cũng có biết, trước khi nàng ta chưa đến Cô Nguyệt Hải thì đã là người nham hiểm xảo trá, thích dùng các thủ đoạn thâm độc, Tuyết Huyên sư muội đâu phải là đối thủ của loại người đó. Mẹ của nàng ta là một nữ nhân đê tiện cướp phu quân người khác, nên nàng ta cũng đã học thủ đoạn quyến rũ đàn ông. Có lẽ tiểu đệ tử đó của chưởng giáo Vô Nhai cũng là chịu sự mê hoặc của nàng ta."
Tuyết Huyên nghe xong, lập tức hết khóc mỉm cười.
"Đúng thế, cha, con gái lúc đó đã sợ khiếp. Cô gái đó nhất định là biết công phu tà môn gì đó, rõ ràng ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có, thân pháp và thủ pháp lại cổ quái lạ thường. Con gái không biết làm sao nên đã chịu sự ám toán của nàng ta."
Tuyết trưởng lão nghe xong, rồi nhớ lại một chưởng kỳ lạ trước đó của Diệp Lăng Nguyệt và cánh tay tê dại của mình nên bất giác cũng đã tin vài phần.
"Nói đúng lắm. Tuyết trưởng lão, nể tình ông và ta cùng làm trưởng lão nhiều năm như vậy nên ta vẫn là khuyên ông một câu, sau lưng Diệp Lăng Nguyệt đó là có đồ đệ bảo bối của chưởng giáo chống lưng đó." Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh khuyên nhủ với "ý tốt".
"Tức cười, Nguyệt trưởng lão, ý của bà là cảm thấy người của Tuyết Phong ta sẽ sợ một tên tạp dịch hay sao. Ta nói cho bà biết, thi đấu môn phái lần này không chỉ cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đó, mà dù là người của Vô Nhai Phong thì ta cũng sẽ không xem ra gì." Tuyết trưởng lão bị khích như vậy nên một luồng máu nóng xông lên trong đầu.
"Đúng vậy, trên dưới Tuyết Phong bọn ta đối với thi đấu môn phái lần này đều chắc chắn sẽ giành thắng lợi." Đám người Mã Chiêu cũng đồng thanh phụ họa.
Thấy cả đám người Tuyết Phong ai ai cũng có bộ dạng đắc ý nên Nguyệt trưởng lão chỉ cười không nói.
Đợi sau khi mọi người Tuyết Phong bỏ đi thì Hồng Minh Nguyệt nói hơi thắc mắc.
"Sư phụ, tại sao người muốn để con khơi dậy mâu thuẫn của Tuyết Phong và Vô Nhai Phong?"
Nguyệt trưởng lão cười lạnh một tiếng.
"Đồ nhi ngốc, Tuyết Phong và Vô Nhai Phong đấu càng hăng thì đối với Nguyệt Phong chúng ta chỉ sẽ càng có lợi. Nhất là con, ở trong đám đệ tử Nguyệt Phong thì con có tư chất trời sinh vượt trội nhất, vi sư hi vọng con có thể nhân lúc mâu thuẫn của Tuyết Phong và Vô Nhai Phong lần này mà đạt được thành tích tốt hơn trong thi đấu."
"Đệ tử tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ."
Hồng Minh Nguyệt rủ mắt xuống, đáy mắt lóe lên một tia sáng tính kế.
Cho dù chưởng giáo Vô Nhai đã yêu cầu các trưởng lão và đệ tử liên quan đến việc hôm đó nói năng thận trọng, nhưng việc người của Dã Luyện Đường lấy trộm linh khí của đệ tử Nội Môn không qua mấy ngày thì đã truyền khắp toàn bộ Cô Nguyệt Hải rồi.
Hơn nữa sự việc càng truyền càng khó nghe, thậm chí có một số kẻ ái mộ Mã Chiêu của Nội Ngoại Môn trực tiếp chạy đến Dã Luyện Đường gây sự.
Nhưng những việc đó không phải quan trọng nhất, việc nguy hiểm nhất là ngay cả việc Diệp Lăng Nguyệt ở trước mặt Tuyết trưởng lão lập lời thề muốn người của Tuyết Phong “nợ máu trả bằng máu”, nàng ta muốn tham gia thi đấu môn phải cũng đã được truyền ra rồi.
Trong vòng một đêm, Diệp Lăng Nguyệt liền từ một nữ tạp dịch không có tiếng tăm gì đã trở thành "người nổi tiếng" của toàn bộ Cô Nguyệt Hải.
Chỉ là "tiếng" này cũng không phải là tiếng tốt.
"Thật là cái đồ không biết xấu hổ, cũng không soi vào trong nước tiểu xem thử, dám vu cáo hãm hại Mã Chiêu sư huynh."
"Một tạp dịch mà cũng dám nói muốn tham gia thi đấu môn phái, có bản lĩnh thì ra đây cùng bọn ta khoa tay múa chân thử."
"Mẹ sữa, mẹ sữa, mẹ sữa mỗi ngày ôm đứa trẻ còn búng ra sữa, dựa vào đứa trẻ con mà leo lên."
"Dã Luyện Đường, cút khỏi Cô Nguyệt Hải."
Mấy ngày nay vừa sáng sớm, Dã Luyện Đường mới mở cửa thì đã nghe thấy một loạt tiếng chửi mắng bên ngoài.
Trong Dã Luyện Đường, cũng không còn nhìn thấy cảnh tượng khí thế ngất trời thường ngày nữa rồi.
Hùng quản sự ngồi ở bên cạnh Lô Đỉnh, đang hút thuốc lào.
Các tạp dịch khác ai ai cũng ủ rũ.
Ngày đó, lúc thi thể của Mộc Sảng được mang về, khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì mọi người đều đỏ hoe mắt.
"Ta không nhịn được nữa, ta phải nói cho họ biết Dã Luyện Đường trong sạch, là tên cầm thú Mã Chiêu đó đã hại chết Mộc Sảng, vu cáo hãm hại chúng ta."
Hoàng Tuấn ném mạnh cái búa trong tay, phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Mắt hắn đỏ ngầu, bộ dạng muốn xông ra ngoài.
Mỗi ngày cứ nghe những người đó đổi trắng thay đen, đổ lên đầu Dã Luyện Đường tội danh không hề có nên trong lòng Hoàng Tuấn cứ giống như có một ngọn lửa đang cháy.
Ống thuốc lào trong tay Hùng quản sự nện xuống, tàn thuốc vẫn đang cháy rơi xuống đất.
"Ở lại đó cho ta, trước khi sự việc chưa dừng lại thì không ai được phép ra ngoài gây chuyện, bằng không chính là gây khó dễ với Hùng Lực ta."
"Quản sự!" Hoàng Tuấn phát cáu.
"Là nam nhân thì đừng nên thể hiện sự anh dũng nhất thời. Bây giờ mà ngươi lao ra ngoài thì có thể thế nào? Sẽ chỉ khiến đám người Tuyết Phong chê cười, muốn rửa sạch tội danh thì phải đưa ra được chứng cứ khiến người ta tin phục, nhưng giờ đây Mộc Sảng đã chết rồi. Các ngươi có nói nhiều thêm nữa cũng ích lợi gì chứ." Trong giọng nói của Hùng quản sự mang theo chút nghẹn ngào.
Dã Luyện Đường chính là nhà của ông ấy, những tạp dịch này trong mắt những người như Tuyết trưởng lão đều nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng trong mắt ông ấy thì những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này đều là con của ông.
Ông ấy uất nghẹn hơn bất cứ ai, nhưng vậy thì có thể thế nào đây?
"Hùng quản sự, quan tài của Mộc Sảng đã chuẩn bị xong rồi."
Lúc này cửa bị đẩy ra, Diệp Lăng Nguyệt đi vào, bên cạnh nàng còn có Ông Lão Câu Cá đang đứng.
Đám người đó ở ngoài cửa vừa thấy Ông Lão Câu Cá thì không dám gây sự, tất cả đều chạy mất dạng.
Ngoài cửa, đang đặt quan tài của Mộc Sảng.
Mọi người đưa nàng ta ra khỏi Dã Luyện Đường, nơi an táng Mộc Sảng chính là ở cạnh thác nước Ngân hà, chỉ vì khi còn sống Mộc Sảng từng nói thác Ngân hà là thác đẹp nhất mà nàng ta từng thấy.
Khi Hoàng Tuấn nhìn thấy quan tài của Mộc Sảng, không nén nỗi khóc nghẹn ngào.
Hắn thích Mộc Sảng nhưng trước giờ không có dũng khí nói ra, Mộc Sảng làm người tuy hơi nhỏ mọn, hay ghen tỵ, thế nhưng khi Hoàng Tuấn vừa mới tới Dã Luyện Đường là nàng ta âm thầm giúp đỡ hắn không ít việc.
Chỉ đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn rồi.
Sau khi thay Mộc Sảng dựng bia, Hoàng Tuấn quỳ ở trước bia mộ rất lâu, cho đến khi mọi người không nhịn được tiến lên trước khuyên hắn thì Hoàng Tuấn không chút do dự lau khô nước mắt.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, nói một cách vô cùng kiên định.
"Lăng Nguyệt, ta muốn cùng cô tham gia thi đấu môn phái."
"Cha, sao cha có thể bỏ qua cho tiểu tiện nhân kia, con gái hôm nay suýt chút nữa thì đã chết trong tay nàng ta rồi."
Tuyết Huyên nghĩ lại mà rùng mình sờ sờ lên cổ, dường như trên đó vẫn còn lại hàn khí của mũi kiếm.
Cả đời này của Tuyết Huyên chưa từng phải chịu sự uất ức lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một tạp dịch thấp hèn.
"Con còn nói mà không biết xấu hổ, con là con gái của ta thế mà lại bị một tên tạp dịch dùng kiếm kề vào cổ, thể diện của Tuyết Phong đều bị con làm mất hết rồi!"
Lúc này tay trái Tuyết trưởng lão vẫn còn tê dại, khiến ông ta không còn sức lực. Trong lòng ông ta cũng có hơi thấp thỏm, cộng thêm vừa nãy bị tiểu Đế Tân chơi xỏ, cơn giận còn chưa tiêu tan nên cao giọng quở mắng Tuyết Huyên.
Tuyết Huyên từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, chưa từng bị Tuyết trưởng lão quở mắng như vậy nên lập tức đỏ hoe mắt.
Mọi người ở Tuyết Phong cũng chưa từng thấy Tuyết trưởng lão đối xử với Tuyết Huyên nghiêm khắc như vậy, nhất thời cũng không dám nói gì.
Cách đó không xa, Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt đã đi tới.
Hồng Minh Nguyệt đúng lúc nghe thấy lời của Tuyết trưởng lão, nàng ta tiến lên phía trước.
"Tuyết trưởng lão, việc này không thể trách Tuyết Huyên tiểu sư muội, muội ấy tuổi còn nhỏ lại chưa từng động thủ với người khác. Muốn trách thì phải trách cái người tên Diệp Lăng Nguyệt kia. Cô gái đó ta cũng có biết, trước khi nàng ta chưa đến Cô Nguyệt Hải thì đã là người nham hiểm xảo trá, thích dùng các thủ đoạn thâm độc, Tuyết Huyên sư muội đâu phải là đối thủ của loại người đó. Mẹ của nàng ta là một nữ nhân đê tiện cướp phu quân người khác, nên nàng ta cũng đã học thủ đoạn quyến rũ đàn ông. Có lẽ tiểu đệ tử đó của chưởng giáo Vô Nhai cũng là chịu sự mê hoặc của nàng ta."
Tuyết Huyên nghe xong, lập tức hết khóc mỉm cười.
"Đúng thế, cha, con gái lúc đó đã sợ khiếp. Cô gái đó nhất định là biết công phu tà môn gì đó, rõ ràng ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có, thân pháp và thủ pháp lại cổ quái lạ thường. Con gái không biết làm sao nên đã chịu sự ám toán của nàng ta."
Tuyết trưởng lão nghe xong, rồi nhớ lại một chưởng kỳ lạ trước đó của Diệp Lăng Nguyệt và cánh tay tê dại của mình nên bất giác cũng đã tin vài phần.
"Nói đúng lắm. Tuyết trưởng lão, nể tình ông và ta cùng làm trưởng lão nhiều năm như vậy nên ta vẫn là khuyên ông một câu, sau lưng Diệp Lăng Nguyệt đó là có đồ đệ bảo bối của chưởng giáo chống lưng đó." Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh khuyên nhủ với "ý tốt".
"Tức cười, Nguyệt trưởng lão, ý của bà là cảm thấy người của Tuyết Phong ta sẽ sợ một tên tạp dịch hay sao. Ta nói cho bà biết, thi đấu môn phái lần này không chỉ cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đó, mà dù là người của Vô Nhai Phong thì ta cũng sẽ không xem ra gì." Tuyết trưởng lão bị khích như vậy nên một luồng máu nóng xông lên trong đầu.
"Đúng vậy, trên dưới Tuyết Phong bọn ta đối với thi đấu môn phái lần này đều chắc chắn sẽ giành thắng lợi." Đám người Mã Chiêu cũng đồng thanh phụ họa.
Thấy cả đám người Tuyết Phong ai ai cũng có bộ dạng đắc ý nên Nguyệt trưởng lão chỉ cười không nói.
Đợi sau khi mọi người Tuyết Phong bỏ đi thì Hồng Minh Nguyệt nói hơi thắc mắc.
"Sư phụ, tại sao người muốn để con khơi dậy mâu thuẫn của Tuyết Phong và Vô Nhai Phong?"
Nguyệt trưởng lão cười lạnh một tiếng.
"Đồ nhi ngốc, Tuyết Phong và Vô Nhai Phong đấu càng hăng thì đối với Nguyệt Phong chúng ta chỉ sẽ càng có lợi. Nhất là con, ở trong đám đệ tử Nguyệt Phong thì con có tư chất trời sinh vượt trội nhất, vi sư hi vọng con có thể nhân lúc mâu thuẫn của Tuyết Phong và Vô Nhai Phong lần này mà đạt được thành tích tốt hơn trong thi đấu."
"Đệ tử tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ."
Hồng Minh Nguyệt rủ mắt xuống, đáy mắt lóe lên một tia sáng tính kế.
Cho dù chưởng giáo Vô Nhai đã yêu cầu các trưởng lão và đệ tử liên quan đến việc hôm đó nói năng thận trọng, nhưng việc người của Dã Luyện Đường lấy trộm linh khí của đệ tử Nội Môn không qua mấy ngày thì đã truyền khắp toàn bộ Cô Nguyệt Hải rồi.
Hơn nữa sự việc càng truyền càng khó nghe, thậm chí có một số kẻ ái mộ Mã Chiêu của Nội Ngoại Môn trực tiếp chạy đến Dã Luyện Đường gây sự.
Nhưng những việc đó không phải quan trọng nhất, việc nguy hiểm nhất là ngay cả việc Diệp Lăng Nguyệt ở trước mặt Tuyết trưởng lão lập lời thề muốn người của Tuyết Phong “nợ máu trả bằng máu”, nàng ta muốn tham gia thi đấu môn phải cũng đã được truyền ra rồi.
Trong vòng một đêm, Diệp Lăng Nguyệt liền từ một nữ tạp dịch không có tiếng tăm gì đã trở thành "người nổi tiếng" của toàn bộ Cô Nguyệt Hải.
Chỉ là "tiếng" này cũng không phải là tiếng tốt.
"Thật là cái đồ không biết xấu hổ, cũng không soi vào trong nước tiểu xem thử, dám vu cáo hãm hại Mã Chiêu sư huynh."
"Một tạp dịch mà cũng dám nói muốn tham gia thi đấu môn phái, có bản lĩnh thì ra đây cùng bọn ta khoa tay múa chân thử."
"Mẹ sữa, mẹ sữa, mẹ sữa mỗi ngày ôm đứa trẻ còn búng ra sữa, dựa vào đứa trẻ con mà leo lên."
"Dã Luyện Đường, cút khỏi Cô Nguyệt Hải."
Mấy ngày nay vừa sáng sớm, Dã Luyện Đường mới mở cửa thì đã nghe thấy một loạt tiếng chửi mắng bên ngoài.
Trong Dã Luyện Đường, cũng không còn nhìn thấy cảnh tượng khí thế ngất trời thường ngày nữa rồi.
Hùng quản sự ngồi ở bên cạnh Lô Đỉnh, đang hút thuốc lào.
Các tạp dịch khác ai ai cũng ủ rũ.
Ngày đó, lúc thi thể của Mộc Sảng được mang về, khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì mọi người đều đỏ hoe mắt.
"Ta không nhịn được nữa, ta phải nói cho họ biết Dã Luyện Đường trong sạch, là tên cầm thú Mã Chiêu đó đã hại chết Mộc Sảng, vu cáo hãm hại chúng ta."
Hoàng Tuấn ném mạnh cái búa trong tay, phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Mắt hắn đỏ ngầu, bộ dạng muốn xông ra ngoài.
Mỗi ngày cứ nghe những người đó đổi trắng thay đen, đổ lên đầu Dã Luyện Đường tội danh không hề có nên trong lòng Hoàng Tuấn cứ giống như có một ngọn lửa đang cháy.
Ống thuốc lào trong tay Hùng quản sự nện xuống, tàn thuốc vẫn đang cháy rơi xuống đất.
"Ở lại đó cho ta, trước khi sự việc chưa dừng lại thì không ai được phép ra ngoài gây chuyện, bằng không chính là gây khó dễ với Hùng Lực ta."
"Quản sự!" Hoàng Tuấn phát cáu.
"Là nam nhân thì đừng nên thể hiện sự anh dũng nhất thời. Bây giờ mà ngươi lao ra ngoài thì có thể thế nào? Sẽ chỉ khiến đám người Tuyết Phong chê cười, muốn rửa sạch tội danh thì phải đưa ra được chứng cứ khiến người ta tin phục, nhưng giờ đây Mộc Sảng đã chết rồi. Các ngươi có nói nhiều thêm nữa cũng ích lợi gì chứ." Trong giọng nói của Hùng quản sự mang theo chút nghẹn ngào.
Dã Luyện Đường chính là nhà của ông ấy, những tạp dịch này trong mắt những người như Tuyết trưởng lão đều nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng trong mắt ông ấy thì những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này đều là con của ông.
Ông ấy uất nghẹn hơn bất cứ ai, nhưng vậy thì có thể thế nào đây?
"Hùng quản sự, quan tài của Mộc Sảng đã chuẩn bị xong rồi."
Lúc này cửa bị đẩy ra, Diệp Lăng Nguyệt đi vào, bên cạnh nàng còn có Ông Lão Câu Cá đang đứng.
Đám người đó ở ngoài cửa vừa thấy Ông Lão Câu Cá thì không dám gây sự, tất cả đều chạy mất dạng.
Ngoài cửa, đang đặt quan tài của Mộc Sảng.
Mọi người đưa nàng ta ra khỏi Dã Luyện Đường, nơi an táng Mộc Sảng chính là ở cạnh thác nước Ngân hà, chỉ vì khi còn sống Mộc Sảng từng nói thác Ngân hà là thác đẹp nhất mà nàng ta từng thấy.
Khi Hoàng Tuấn nhìn thấy quan tài của Mộc Sảng, không nén nỗi khóc nghẹn ngào.
Hắn thích Mộc Sảng nhưng trước giờ không có dũng khí nói ra, Mộc Sảng làm người tuy hơi nhỏ mọn, hay ghen tỵ, thế nhưng khi Hoàng Tuấn vừa mới tới Dã Luyện Đường là nàng ta âm thầm giúp đỡ hắn không ít việc.
Chỉ đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn rồi.
Sau khi thay Mộc Sảng dựng bia, Hoàng Tuấn quỳ ở trước bia mộ rất lâu, cho đến khi mọi người không nhịn được tiến lên trước khuyên hắn thì Hoàng Tuấn không chút do dự lau khô nước mắt.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, nói một cách vô cùng kiên định.
"Lăng Nguyệt, ta muốn cùng cô tham gia thi đấu môn phái."