Vạch đen đầy mặt Diệp Lăng Nguyệt, tứ sư huynh đó nói chuyện lung tung gì vậy không biết.
Tiểu Đế Tân nhà nàng là đứa trẻ ngoan biết bao, thế mà bị làm cho hư rồi.
Diệp Lăng Nguyệt vốn định nói bừa vài câu để hướng qua chủ đề khác, nhưng nhìn tiểu Đế Tân thấy mặt hắn đau khổ cứ giống như một ông cụ non vậy thì nàng lại mềm lòng.
"Tiểu Đế Tân, cô gái giặt đồ ta không có ngoại tình, lần này ta rời đi cũng chỉ là để chuẩn bị thi đấu môn phái. Với tư cách là cô gái giặt đồ của ngươi, ta không hy vọng làm ngươi mất mặt, bị người ta cười nhạo ở trên thi đấu môn phái."
Mắt tiểu Đế Tân sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần.
"Cô gái giặt đồ nàng không gạt ta đó chứ? Cô gái giặt đồ, ai dám cười nhạo nàng thì ta thay nàng đánh hắn. Cho dù nàng không có ngoại tình nhưng tứ sư huynh đã nói rồi, phu thê đều ngủ chung trên một giường mới có thể ân ân ái ái, bằng không thời gian lâu dài thì phu thê sẽ không hòa thuận. Cô gái giặt đồ nàng ngoại trừ tháng đầu tiên là ngủ cùng ta ra thì mấy tháng sau này đều ngủ riêng."
Diệp Lăng Nguyệt có sự kích động nghiến răng nghiến lợi, tứ sư huynh gì đó là một nam nhân chưa lập gia đình, ở đâu ra mà nhiều lý luận không tốt như vậy.
Tốt nhất là hắn cầu nguyện bản thân đừng gặp phải nàng ở trên thi đấu môn phái, nếu không nàng nhất định đánh hắn đến nỗi nửa tháng cũng không thể xuống khỏi giường được.
"Tiểu Đế Tân, ta không ngủ với ngươi là bởi vì ngươi đã lớn rồi." Diệp Lăng Nguyệt đỡ trán, không biết phải giải thích thế nào nữa.
Ai bảo tiểu Đế Tân lớn nhanh quá, năm nay nàng cũng chỉ mới chưa được mười sáu tuổi, khi mới bồng tiểu Đế Tân tới thì chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mấy tháng tuổi.
Nhưng sau khi đến Cô Nguyệt Hải, thân thể hắn lớn rất nhanh, chỉ qua mấy tháng thì nhìn vào đều đã lớn chừng bảy tám tuổi rồi.
Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi, qua thêm mấy tháng nữa thì vóc dáng hắn cũng sắp bằng mình rồi.
Với tình hình như vậy, bảo nàng ngủ cùng tiểu Đế Tân trên một chiếc giường thì trong lòng nàng cũng hoảng sợ không thoải mái.
Bữa cơm tối này, tiểu Đế Tân cứ dây dưa mãi về chủ đề "cùng giường", đến cuối cùng thì Diệp Lăng Nguyệt không thể không chịu thua, mà cũng chỉ có như vậy thì tiểu Đế Tân mới đồng ý để Diệp Lăng Nguyệt đi ra ngoài.
Cứ như vậy, tiểu Đế Tân nhờ "hướng dẫn lý luận" của tứ sư huynh, rốt cục đã bò lên trên giường của cô gái giặt đồ nhà mình.
Ban đêm, Diệp Lăng Nguyệt vốn còn chưa quen ngủ cùng với tiểu Đế Tân, nhưng vì không chịu nổi việc tu luyện ban ngày quá mệt nên chỉ một lát thì đã ngủ rồi.
Nào có biết rằng tiểu Đế Tân lại không ngủ được.
Trong đêm tối, tiểu Đế Tân nhìn chăm chăm gương mặt lúc ngủ của cô gái giặt đồ nhà mình, rồi lại nhìn sang đôi vòng tay Thiên Địa trên tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn sáp tới cạnh vòng tay một cách nhạy bén, ngửi ngửi cứ như một chú cún nhỏ vậy.
Ừ, có mùi của nam nhân khác!
Thế nhưng khí tức của người này tuyệt đối không phải là đám tạp dịch Dã Luyện Đường đó.
Tiểu Đế Tân nghĩ ngợi, thật sự không nghĩ ra được người kia rốt cục sẽ là ai?
Thế nhưng, cô gái giặt đồ nói nàng không có ngoại tình, vậy thì nhất định là không có ngoại tình.
Hắn phải tuyệt đối tin tưởng cô gái giặt đồ.
Về phần tứ sư huynh nói cô gái giặt đồ có tướng mặt đào hoa, tiểu Đế Tân không tin đâu.
Nếu ai dám tới gần cô gái giặt đồ của hắn thì hắn nhất định sẽ đến một người đánh một người, đến hai người đánh hai người.
Tiểu Đế Tân từ lâu đã biết rằng cô gái giặt đồ của mình là một người có bí mật.
Thí dụ như nàng có y thuật rất lợi hại, nhưng trước giờ không dễ gì để lộ ra trước người khác.
Lại ví dụ như, cô gái giặt đồ có nuôi một con chó ngốc và một tiểu phượng hoàng, nhưng chúng cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện.
Ví dụ tương tự còn rất nhiều, nhưng cô gái giặt đồ không nói nên tiểu Đế Tân cũng không hỏi.
Hắn tin rằng, cô gái giặt đồ không nói thì nhất định là có nguyên nhân của nàng.
Tiểu Đế Tân nằm ở bên cạnh, nhìn chằm chằm đôi vòng tay Thiên Địa một hồi lâu, chợt hắn đã phát hiện cái gì đó.
Đôi vòng tay thiên địa đó có hơi thần kỳ, cô gái giặt đồ chỉ đeo thôi nhưng giống như có một số sức mạnh rất nhỏ bé đang không ngừng tiến vào thân thể của cô gái giặt đồ.
Cô gái giặt đồ cũng bởi vì đeo đôi vòng thiên địa này nên ngủ sâu hơn so với ngày thường.
Tiểu Đế Tân có thể khẳng định, luồng sức mạnh thần bí này nhất định là có lợi đối với việc tu luyện của cô gái giặt đồ.
"Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi tốt nhất đừng có ôm bất cứ suy nghĩ gì đối với cô gái giặt đồ. Nể tình ngươi đã tặng đồ tốt cho cô gái giặt đồ nên lần này coi như xong. Ta cũng không phải là người hẹp hòi như vậy."
Tiểu Đế Tân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo lẩm nhẩm một mình xong, lúc này mới dời ánh mắt ra khỏi vòng Thiên Địa đó một cách không cam tâm.
Mượn sắc đêm mông lung, tiểu Đế Tân lại nhìn trộm cô gái giặt đồ.
Càng nhìn thì tiểu Đế Tân càng không bình tĩnh, thế là hắn to gan làm một việc mà thường ngày không dám làm, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên môi của cô gái giặt đồ nhà mình một cái.
Diệp Lăng Nguyệt đang mơ ngủ hoàn toàn không biết gì.
Giữa răng và môi hình như lưu lại mùi hương nhè nhẹ của cô gái giặt đồ, tiểu Đế Tân nở nụ cười ngây ngô, chút ghen tuông trước đó lập tức tan thành mây khói.
Hắn nhanh nhẹn thay xong quần áo luyện công của mình, rón ra rón rén đi vào trong tiểu viện.
Đây đã không phải là lần đầu tiên tiểu Đế Tân lén lút tăng ca luyện công lúc đêm khuya rồi.
Bao gồm cả sư phụ, mấy vị sư huynh sư tỷ và cô gái giặt đồ đều chỉ biết tiểu Đế Tân có thiên phú kinh ngạc, tu vi tiến bộ cũng cực nhanh.
Nhưng nào có ai biết rằng tất cả những cái đó không phải chỉ vì thiên phú, mà là vì tiểu Đế Tân ở sau lưng đã nỗ lực hơn người khác rất nhiều.
Ngoài ban ngày ra thì ban đêm tiểu Đế Tân cũng sẽ tu luyện.
Hình như tiểu Đế Tân rất quen với kiểu huấn luyện này, hoặc có thể là trong cơ thể hắn phần gien thuộc về Vu Trọng đó đang gây chuyện.
Lúc Vu Trọng và Phượng Tân dùng chung một thân thể, ban ngày là Phượng Tân học tập kinh doanh buôn bán, còn ban đêm lại thuộc về Quỷ Đế Vu Trọng.
Bọn họ giống như hai đường thẳng song song chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc, kinh doanh Phượng phủ và Diêm Điện dưới lòng đất chật như nêm cối, nhưng vì Diệp Lăng Nguyệt mà bọn họ đã xuất hiện cùng lúc.
Còn hiện giờ, đặc tính của hai người đã được kết hợp hoàn hảo trên người của tiểu Đế Tân.
Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng không phát hiện thay đổi xảy ra trên người tiểu Đế Tân.
Tiểu Đế Tân trước hết là nhắm mắt, đắm chìm trong màn đêm, hít thở sâu một lúc.
Chỉ thấy trong không khí, một số sát khí màu đen chậm rãi tiến vào thân thể của tiểu Đế Tân.
Trọn vẹn hơn một canh giờ, cho đến khi trong đan điền hắn đã dự trữ đủ sát khí, tiểu Đế Tân bỗng mở mắt ra.
Hắn khẽ quát một tiếng, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đó bay ra ngang trời.
Trong mắt của Tiểu Đế Tân có ánh sáng lấp lánh, ánh kiếm Cửu Long Ngâm chớp lòe, bóng hình hắn ở trong sân tựa như giao long bay qua lại như con thoi trong màn đêm.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, cho đến sau khi gà gáy ba tiếng, áo quần ướt đẫm thì tiểu Đế Tân mới thu kiếm lại.
Sau khi hắn tắm gội một hồi thì lại trở về phòng, nằm bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt.
Trời sắp sáng thì Diệp Lăng Nguyệt tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, nàng cảm thấy trên người có hơi nặng, vừa mở mắt ra lại phát hiện tiểu Đế Tân quấn trên người nàng cứ như con bạch tuộc vậy.
Cái anh chàng nhỏ này đến ngủ mà cũng đầy ham muốn chiếm hữu như thế.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười, muốn kéo anh chàng nhỏ ra nhưng lại lo làm hắn tỉnh giấc.
Trời đã hơi sáng, Diệp Lăng Nguyệt nhìn chăm chú gương mặt của tiểu Đế Tân thì lại bỗng nhiên thất thần.
Đây là một gương mặt quá giống nhau, là Phượng Tân lại vừa là Vu Trọng.
Đột nhiên, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có lẽ đồng ý với thỉnh cầu "cùng giường" của tiểu Đế Tân là đúng. Nàng thu hoạch được thứ mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy, dáng vẻ của họ khi còn bé, cảm giác hạnh phúc dâng lên một cách tự nhiên.
Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên mặt của tiểu Đế Tân.
"Tiểu Đế Tân, chào buổi sáng ~"
Tiểu Đế Tân nhà nàng là đứa trẻ ngoan biết bao, thế mà bị làm cho hư rồi.
Diệp Lăng Nguyệt vốn định nói bừa vài câu để hướng qua chủ đề khác, nhưng nhìn tiểu Đế Tân thấy mặt hắn đau khổ cứ giống như một ông cụ non vậy thì nàng lại mềm lòng.
"Tiểu Đế Tân, cô gái giặt đồ ta không có ngoại tình, lần này ta rời đi cũng chỉ là để chuẩn bị thi đấu môn phái. Với tư cách là cô gái giặt đồ của ngươi, ta không hy vọng làm ngươi mất mặt, bị người ta cười nhạo ở trên thi đấu môn phái."
Mắt tiểu Đế Tân sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần.
"Cô gái giặt đồ nàng không gạt ta đó chứ? Cô gái giặt đồ, ai dám cười nhạo nàng thì ta thay nàng đánh hắn. Cho dù nàng không có ngoại tình nhưng tứ sư huynh đã nói rồi, phu thê đều ngủ chung trên một giường mới có thể ân ân ái ái, bằng không thời gian lâu dài thì phu thê sẽ không hòa thuận. Cô gái giặt đồ nàng ngoại trừ tháng đầu tiên là ngủ cùng ta ra thì mấy tháng sau này đều ngủ riêng."
Diệp Lăng Nguyệt có sự kích động nghiến răng nghiến lợi, tứ sư huynh gì đó là một nam nhân chưa lập gia đình, ở đâu ra mà nhiều lý luận không tốt như vậy.
Tốt nhất là hắn cầu nguyện bản thân đừng gặp phải nàng ở trên thi đấu môn phái, nếu không nàng nhất định đánh hắn đến nỗi nửa tháng cũng không thể xuống khỏi giường được.
"Tiểu Đế Tân, ta không ngủ với ngươi là bởi vì ngươi đã lớn rồi." Diệp Lăng Nguyệt đỡ trán, không biết phải giải thích thế nào nữa.
Ai bảo tiểu Đế Tân lớn nhanh quá, năm nay nàng cũng chỉ mới chưa được mười sáu tuổi, khi mới bồng tiểu Đế Tân tới thì chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mấy tháng tuổi.
Nhưng sau khi đến Cô Nguyệt Hải, thân thể hắn lớn rất nhanh, chỉ qua mấy tháng thì nhìn vào đều đã lớn chừng bảy tám tuổi rồi.
Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi, qua thêm mấy tháng nữa thì vóc dáng hắn cũng sắp bằng mình rồi.
Với tình hình như vậy, bảo nàng ngủ cùng tiểu Đế Tân trên một chiếc giường thì trong lòng nàng cũng hoảng sợ không thoải mái.
Bữa cơm tối này, tiểu Đế Tân cứ dây dưa mãi về chủ đề "cùng giường", đến cuối cùng thì Diệp Lăng Nguyệt không thể không chịu thua, mà cũng chỉ có như vậy thì tiểu Đế Tân mới đồng ý để Diệp Lăng Nguyệt đi ra ngoài.
Cứ như vậy, tiểu Đế Tân nhờ "hướng dẫn lý luận" của tứ sư huynh, rốt cục đã bò lên trên giường của cô gái giặt đồ nhà mình.
Ban đêm, Diệp Lăng Nguyệt vốn còn chưa quen ngủ cùng với tiểu Đế Tân, nhưng vì không chịu nổi việc tu luyện ban ngày quá mệt nên chỉ một lát thì đã ngủ rồi.
Nào có biết rằng tiểu Đế Tân lại không ngủ được.
Trong đêm tối, tiểu Đế Tân nhìn chăm chăm gương mặt lúc ngủ của cô gái giặt đồ nhà mình, rồi lại nhìn sang đôi vòng tay Thiên Địa trên tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn sáp tới cạnh vòng tay một cách nhạy bén, ngửi ngửi cứ như một chú cún nhỏ vậy.
Ừ, có mùi của nam nhân khác!
Thế nhưng khí tức của người này tuyệt đối không phải là đám tạp dịch Dã Luyện Đường đó.
Tiểu Đế Tân nghĩ ngợi, thật sự không nghĩ ra được người kia rốt cục sẽ là ai?
Thế nhưng, cô gái giặt đồ nói nàng không có ngoại tình, vậy thì nhất định là không có ngoại tình.
Hắn phải tuyệt đối tin tưởng cô gái giặt đồ.
Về phần tứ sư huynh nói cô gái giặt đồ có tướng mặt đào hoa, tiểu Đế Tân không tin đâu.
Nếu ai dám tới gần cô gái giặt đồ của hắn thì hắn nhất định sẽ đến một người đánh một người, đến hai người đánh hai người.
Tiểu Đế Tân từ lâu đã biết rằng cô gái giặt đồ của mình là một người có bí mật.
Thí dụ như nàng có y thuật rất lợi hại, nhưng trước giờ không dễ gì để lộ ra trước người khác.
Lại ví dụ như, cô gái giặt đồ có nuôi một con chó ngốc và một tiểu phượng hoàng, nhưng chúng cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện.
Ví dụ tương tự còn rất nhiều, nhưng cô gái giặt đồ không nói nên tiểu Đế Tân cũng không hỏi.
Hắn tin rằng, cô gái giặt đồ không nói thì nhất định là có nguyên nhân của nàng.
Tiểu Đế Tân nằm ở bên cạnh, nhìn chằm chằm đôi vòng tay Thiên Địa một hồi lâu, chợt hắn đã phát hiện cái gì đó.
Đôi vòng tay thiên địa đó có hơi thần kỳ, cô gái giặt đồ chỉ đeo thôi nhưng giống như có một số sức mạnh rất nhỏ bé đang không ngừng tiến vào thân thể của cô gái giặt đồ.
Cô gái giặt đồ cũng bởi vì đeo đôi vòng thiên địa này nên ngủ sâu hơn so với ngày thường.
Tiểu Đế Tân có thể khẳng định, luồng sức mạnh thần bí này nhất định là có lợi đối với việc tu luyện của cô gái giặt đồ.
"Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi tốt nhất đừng có ôm bất cứ suy nghĩ gì đối với cô gái giặt đồ. Nể tình ngươi đã tặng đồ tốt cho cô gái giặt đồ nên lần này coi như xong. Ta cũng không phải là người hẹp hòi như vậy."
Tiểu Đế Tân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo lẩm nhẩm một mình xong, lúc này mới dời ánh mắt ra khỏi vòng Thiên Địa đó một cách không cam tâm.
Mượn sắc đêm mông lung, tiểu Đế Tân lại nhìn trộm cô gái giặt đồ.
Càng nhìn thì tiểu Đế Tân càng không bình tĩnh, thế là hắn to gan làm một việc mà thường ngày không dám làm, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên môi của cô gái giặt đồ nhà mình một cái.
Diệp Lăng Nguyệt đang mơ ngủ hoàn toàn không biết gì.
Giữa răng và môi hình như lưu lại mùi hương nhè nhẹ của cô gái giặt đồ, tiểu Đế Tân nở nụ cười ngây ngô, chút ghen tuông trước đó lập tức tan thành mây khói.
Hắn nhanh nhẹn thay xong quần áo luyện công của mình, rón ra rón rén đi vào trong tiểu viện.
Đây đã không phải là lần đầu tiên tiểu Đế Tân lén lút tăng ca luyện công lúc đêm khuya rồi.
Bao gồm cả sư phụ, mấy vị sư huynh sư tỷ và cô gái giặt đồ đều chỉ biết tiểu Đế Tân có thiên phú kinh ngạc, tu vi tiến bộ cũng cực nhanh.
Nhưng nào có ai biết rằng tất cả những cái đó không phải chỉ vì thiên phú, mà là vì tiểu Đế Tân ở sau lưng đã nỗ lực hơn người khác rất nhiều.
Ngoài ban ngày ra thì ban đêm tiểu Đế Tân cũng sẽ tu luyện.
Hình như tiểu Đế Tân rất quen với kiểu huấn luyện này, hoặc có thể là trong cơ thể hắn phần gien thuộc về Vu Trọng đó đang gây chuyện.
Lúc Vu Trọng và Phượng Tân dùng chung một thân thể, ban ngày là Phượng Tân học tập kinh doanh buôn bán, còn ban đêm lại thuộc về Quỷ Đế Vu Trọng.
Bọn họ giống như hai đường thẳng song song chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc, kinh doanh Phượng phủ và Diêm Điện dưới lòng đất chật như nêm cối, nhưng vì Diệp Lăng Nguyệt mà bọn họ đã xuất hiện cùng lúc.
Còn hiện giờ, đặc tính của hai người đã được kết hợp hoàn hảo trên người của tiểu Đế Tân.
Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng không phát hiện thay đổi xảy ra trên người tiểu Đế Tân.
Tiểu Đế Tân trước hết là nhắm mắt, đắm chìm trong màn đêm, hít thở sâu một lúc.
Chỉ thấy trong không khí, một số sát khí màu đen chậm rãi tiến vào thân thể của tiểu Đế Tân.
Trọn vẹn hơn một canh giờ, cho đến khi trong đan điền hắn đã dự trữ đủ sát khí, tiểu Đế Tân bỗng mở mắt ra.
Hắn khẽ quát một tiếng, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đó bay ra ngang trời.
Trong mắt của Tiểu Đế Tân có ánh sáng lấp lánh, ánh kiếm Cửu Long Ngâm chớp lòe, bóng hình hắn ở trong sân tựa như giao long bay qua lại như con thoi trong màn đêm.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, cho đến sau khi gà gáy ba tiếng, áo quần ướt đẫm thì tiểu Đế Tân mới thu kiếm lại.
Sau khi hắn tắm gội một hồi thì lại trở về phòng, nằm bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt.
Trời sắp sáng thì Diệp Lăng Nguyệt tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, nàng cảm thấy trên người có hơi nặng, vừa mở mắt ra lại phát hiện tiểu Đế Tân quấn trên người nàng cứ như con bạch tuộc vậy.
Cái anh chàng nhỏ này đến ngủ mà cũng đầy ham muốn chiếm hữu như thế.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười, muốn kéo anh chàng nhỏ ra nhưng lại lo làm hắn tỉnh giấc.
Trời đã hơi sáng, Diệp Lăng Nguyệt nhìn chăm chú gương mặt của tiểu Đế Tân thì lại bỗng nhiên thất thần.
Đây là một gương mặt quá giống nhau, là Phượng Tân lại vừa là Vu Trọng.
Đột nhiên, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có lẽ đồng ý với thỉnh cầu "cùng giường" của tiểu Đế Tân là đúng. Nàng thu hoạch được thứ mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy, dáng vẻ của họ khi còn bé, cảm giác hạnh phúc dâng lên một cách tự nhiên.
Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên mặt của tiểu Đế Tân.
"Tiểu Đế Tân, chào buổi sáng ~"