Diệp Lăng Nguyệt đi ra khỏi chánh điện, sau lưng, Hỗn Nguyên Lão Tổ vẫn đang còn hàn huyên với điện chủ Thiên Khôi.
Có tiếng nói chuyện từ phía sau lưng truyền đến lúc rõ lúc không.
Theo kế hoạch, Diệp Lăng Nguyệt lỡ tay làm vỡ chén trà, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ nhân cơ hội quát lui Diệp Lăng Nguyệt, nàng cần phải đi tìm kiếm tung tích của Thiên Canh Trúc.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại làm loạn kế hoạch, suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn, giống như một cuộn dây bị kéo rối vậy, không làm sao sắp xếp cho gọn được.
Nàng nhìn mu bàn tay của mình có hơi thất thần, phía trên còn lưu lại một vết đỏ do nước trà nóng.
Nàng làm sao thế này?
Chỗ bị bỏng không đau nhưng tim lại đau như bị co thắt.
"Thần Tôn Bắc Cảnh mới thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Thần Tôn, lão tổ ông có thể trở thành thân tín của ngài ấy đủ để chứng minh, lão tổ cũng là người nổi bật trong các chủ thần."
Lời nịnh hót từ từ truyền đến.
Nghe ý tứ của điện chủ Thiên Khôi thì Hỗn Nguyên Lão Tổ là thuộc hạ của Thần Tôn Bắc Cảnh, ông ta chính là người muốn khiến nàng hồn bay phách tán.
Nàng và Thần Tôn Bắc Cảnh đó rốt cục có thâm thù đại hận gì mà đối phương lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy để sát hại nàng.
Diệp Lăng Nguyệt đang gào thét trong lòng, nhưng lại không có ai cho nàng đáp án.
Tay bất giác nắm chặt, cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, Diệp Lăng Nguyệt cắn cắn môi, trong mắt hiện lên màu đỏ tươi mà ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được.
Một nỗi hận trước giờ chưa từng có, tựa như cơn thịnh nộ tràn ngập trong ngực nàng, thù hận khiến huyết dịch của Diệp Lăng Nguyệt cũng muốn sục sôi.
"Mình làm sao thế này?"
Khi ý thức được tâm trạng của mình, sự mất kiểm soát trước giờ chưa từng có, Diệp Lăng Nguyệt giật mình kinh hãi.
Nàng buông lỏng tay ra, nhìn thấy năm vết móng tay hình trăng lưỡi liềm để lại trong lòng bàn tay mình, nàng lại vì vỏn vẹn mấy câu mà thù hận một người như vậy.
Thậm chí còn hận nhiều hơn so với Hồng Phóng, người đàn ông đã hại cả một đời hai mẹ con nàng kia.
Diệp Lăng Nguyệt hít sâu mấy hơi, ép buộc chính mình lê bước chân. Nàng biết rõ, nếu còn ở lại thêm một lát nữa, nghe thấy nhiều chuyện về Thần Tôn Bắc Cảnh đó hơn nữa thì tâm trạng của nàng sẽ không kiểm soát được.
Thần Giới, quá xa xôi.
Cho dù muốn báo thù thì cũng phải đợi khi nàng đủ lông đủ cánh. Sẽ có một ngày nàng phải đích thân tấn công lên Thần Giới, hỏi Thần Tôn cao cao tại thượng đó tại sao lại muốn ép nàng đến chỗ chết.
Sau khi dùng đỉnh tức chữa trị vết thương sơ sơ, Diệp Lăng Nguyệt liền làm ra bộ dạng giống như không có việc gì, rồi đi lại trong Thiên Khôi Điện.
Thiên Khôi Điện không lớn, so với hoàng cung Bắc Thanh và cung Đại Hạ mà Diệp Lăng Nguyệt đã từng đi qua thì nhỏ hơn một chút, bố cục đơn giản hơn nhiều so với lâm viên hoàng gia thông thường.
Thế nhưng tất cả kiến trúc ở đây đều dùng vật liệu cao cấp nhất để thi công, gạch lát là đá bạch ngọc của Lao Sơn, đồ khảm trên vách tường là giao châu lớn, ngay cả cột trụ cũng dùng khoáng thạch quý giá mà Diệp Lăng Nguyệt không biết đến mài nên. Chưa kể linh hoa dị thảo trồng ở đây đều có hương thơm nức mũi, một năm bốn mùa đều nở rộ.
Toàn bộ Thiên Khôi Điện đại khái có thể đi dạo hết trong nửa canh giờ, trên đường đi Diệp Lăng Nguyệt không hề gặp trạm gác nào, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy chiến sĩ Thiên Canh đi tuần. Thấy nàng là khách nên những chiến sĩ Thiên Canh đó cũng không vặn hỏi nhiều.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt quẹo qua một đường rẽ.
Trước mắt chợt cảm thấy sáng bừng, thế nhưng ở nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được đã xuất hiện một rừng trúc kim quang chói lọi.
Lá trúc đó lóng lánh như sao sớm, nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt thán phục lại là cây trúc từng đốt từng đốt mọc rất đều.
Ở trên thân trúc của cây trúc còn nhấp nháy từng đốm lửa nho nhỏ, đó chính là Thiên Canh Trúc ẩn chứa linh lực của lửa dồi dào.
Kích thước của rừng trúc giống như trước đó Hỗn Nguyên Lão Tổ từng nghe ngóng được, đại khái khoảng tầm hai mẫu đất.
Số lượng của Thiên Canh Trúc ước chừng có hơn một trăm cây.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt định đi đến gần hơn một chút thì chợt nghe thấy tiếng quát lớn tựa như sấm sét.
"To gan, nơi này là trọng địa Thiên Khôi Điện, người không có phận sự thì không được tự ý xâm nhập."
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy hai đội chiến sĩ Thiên Canh từ hai hướng nam bắc vây bọc lại, số lượng đạt đến hơn trăm người, còn nhiều hơn so với binh lính mà Diệp Lăng Nguyệt gặp được trên đường đi đến đây.
Rõ ràng, điện chủ Thiên Khôi đã mai phục trọng binh ở khu vực này, nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt là khách chỉ sợ không cần nhắc nhở thì đã bị những binh lính này đánh chết rồi.
"Chư vị đại ca, thật là ngại quá, tại hạ đến làm khách, vì một chút sơ ý thì đã xông đến nơi này." Diệp Lăng Nguyệt vừa ứng phó ngoài miệng, nhưng trong lòng đang nghĩ thầm.
Xem ra Thiên Canh Trúc rất trọng yếu, chẳng lẽ ngoại trừ dùng làm củi ra thì còn có tác dụng gì khác?
Sư phụ Tử trước đây cũng không nói Thiên Canh Trúc còn có tác dụng khác mà?
Lời này của Diệp Lăng Nguyệt nếu bị điện chủ Thiên Khôi nghe được chỉ sợ sẽ thổ huyết không ngừng. Đem Thiên Canh Trúc làm củi, đây quả thực là phung phí của trời, lụn bại đến mức làm cho người ta giận sôi máu.
"Không được, mình phải nghĩ cách hỏi cho ra tác dụng thật sự của số Thiên Canh Trúc này."
Diệp Lăng Nguyệt âm thầm tính toán, tròng mắt nàng chuyển động xoay tròn, làm thế nào mới có thể nhân lúc điện chủ Thiên Khôi không có mặt mà nghe ngóng ra công dụng của Thiên Canh Trúc.
"Nể tình ngươi là khách, hãy lập tức rời khỏi đây, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí."
Những chiến sĩ Thiên Canh đó thấy Diệp Lăng Nguyệt xinh đẹp, một đôi mắt vô cùng trong sáng nên cũng không ngờ rằng lúc này trong lòng nàng đang mang ý nghĩ xấu xa.
"Ta sẽ đi ngay. Vị đại ca thị vệ trưởng này, ta là người có trí nhớ không được tốt, lúc đến chính là vì lạc đường nên mới tới nơi này. Đại ca có thể đưa ta về chánh điện không, sư tổ ta đang ở đó nghị sự với điện chủ Thiên Khôi."
Diệp Lăng Nguyệt đang định quay người thì chợt lộ ra vẻ mặt khó xử, đôi mắt đẹp của nàng quay vòng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một chiến sĩ Thiên Canh có dáng vẻ thị vệ trưởng.
Diệp Lăng Nguyệt vốn dĩ xinh đẹp, thêm vào đó nàng lại cố ý làm ra vẻ thế, chiến sĩ đó bị Diệp Lăng Nguyệt nhìn một cách “tình tứ” như vậy thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều nhẹ bẫng, hồn phách cũng muốn bay lên. Hắn không nói thêm lời nào thì đã một mình hộ tống Diệp Lăng Nguyệt trở về.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, cho đến khi sau lưng không nhìn thấy những chiến sĩ khác nữa thì Diệp Lăng Nguyệt lặng lẽ lấy ra "Hoặc Tâm Cổ" (1) mà trước đó đã dùng hồn phách của Quẻ Ngưu để luyện chế.
Trước đó nàng đã nghe Đỉnh Linh nói "Hoặc Tâm Cổ" có thể khống chế tâm hồn con người, trước đây nàng vẫn chưa có cơ hội thử.
Chỉ thấy Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng khẽ đánh Hoặc Tâm Cổ, mặt trống hơi rung nhẹ.
Diệp Lăng Nguyệt cảm nhận được, có một luồng sóng tinh thần lực kỳ lạ từ trong trống truyền ra.
Chiến sĩ Thiên Canh đó đang đi lên phía trước, bị luồng sóng tinh thần lực đó tỏa nhiếp, trong phút chốc liền dừng bước.
Hắn ngập ngừng, xoay người lại nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thế, trong tay lại gõ liên tiếp mấy tiếng, tiếng trống đó đánh vào lòng người, trực tiếp chìm vào đáy lòng người đó.
Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên ngày càng mê man, đến cuối cùng thì cả người đều ngây ngây dại dại.
"Nghe đây, ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó."
Chiến sĩ Thiên Canh đó dạ một tiếng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, nhanh chóng hỏi.
"Thiên Canh Trúc đó có công dụng gì, vì sao điện chủ Thiên Khôi lại coi trọng như vậy. Còn nữa, điện chủ Thiên Khôi và Thần Giới có quan hệ gì?"
(1) Hoặc Tâm Cổ: là một cái trống có thể mê hoặc tâm hồn người khác
Có tiếng nói chuyện từ phía sau lưng truyền đến lúc rõ lúc không.
Theo kế hoạch, Diệp Lăng Nguyệt lỡ tay làm vỡ chén trà, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ nhân cơ hội quát lui Diệp Lăng Nguyệt, nàng cần phải đi tìm kiếm tung tích của Thiên Canh Trúc.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại làm loạn kế hoạch, suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn, giống như một cuộn dây bị kéo rối vậy, không làm sao sắp xếp cho gọn được.
Nàng nhìn mu bàn tay của mình có hơi thất thần, phía trên còn lưu lại một vết đỏ do nước trà nóng.
Nàng làm sao thế này?
Chỗ bị bỏng không đau nhưng tim lại đau như bị co thắt.
"Thần Tôn Bắc Cảnh mới thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Thần Tôn, lão tổ ông có thể trở thành thân tín của ngài ấy đủ để chứng minh, lão tổ cũng là người nổi bật trong các chủ thần."
Lời nịnh hót từ từ truyền đến.
Nghe ý tứ của điện chủ Thiên Khôi thì Hỗn Nguyên Lão Tổ là thuộc hạ của Thần Tôn Bắc Cảnh, ông ta chính là người muốn khiến nàng hồn bay phách tán.
Nàng và Thần Tôn Bắc Cảnh đó rốt cục có thâm thù đại hận gì mà đối phương lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy để sát hại nàng.
Diệp Lăng Nguyệt đang gào thét trong lòng, nhưng lại không có ai cho nàng đáp án.
Tay bất giác nắm chặt, cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, Diệp Lăng Nguyệt cắn cắn môi, trong mắt hiện lên màu đỏ tươi mà ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được.
Một nỗi hận trước giờ chưa từng có, tựa như cơn thịnh nộ tràn ngập trong ngực nàng, thù hận khiến huyết dịch của Diệp Lăng Nguyệt cũng muốn sục sôi.
"Mình làm sao thế này?"
Khi ý thức được tâm trạng của mình, sự mất kiểm soát trước giờ chưa từng có, Diệp Lăng Nguyệt giật mình kinh hãi.
Nàng buông lỏng tay ra, nhìn thấy năm vết móng tay hình trăng lưỡi liềm để lại trong lòng bàn tay mình, nàng lại vì vỏn vẹn mấy câu mà thù hận một người như vậy.
Thậm chí còn hận nhiều hơn so với Hồng Phóng, người đàn ông đã hại cả một đời hai mẹ con nàng kia.
Diệp Lăng Nguyệt hít sâu mấy hơi, ép buộc chính mình lê bước chân. Nàng biết rõ, nếu còn ở lại thêm một lát nữa, nghe thấy nhiều chuyện về Thần Tôn Bắc Cảnh đó hơn nữa thì tâm trạng của nàng sẽ không kiểm soát được.
Thần Giới, quá xa xôi.
Cho dù muốn báo thù thì cũng phải đợi khi nàng đủ lông đủ cánh. Sẽ có một ngày nàng phải đích thân tấn công lên Thần Giới, hỏi Thần Tôn cao cao tại thượng đó tại sao lại muốn ép nàng đến chỗ chết.
Sau khi dùng đỉnh tức chữa trị vết thương sơ sơ, Diệp Lăng Nguyệt liền làm ra bộ dạng giống như không có việc gì, rồi đi lại trong Thiên Khôi Điện.
Thiên Khôi Điện không lớn, so với hoàng cung Bắc Thanh và cung Đại Hạ mà Diệp Lăng Nguyệt đã từng đi qua thì nhỏ hơn một chút, bố cục đơn giản hơn nhiều so với lâm viên hoàng gia thông thường.
Thế nhưng tất cả kiến trúc ở đây đều dùng vật liệu cao cấp nhất để thi công, gạch lát là đá bạch ngọc của Lao Sơn, đồ khảm trên vách tường là giao châu lớn, ngay cả cột trụ cũng dùng khoáng thạch quý giá mà Diệp Lăng Nguyệt không biết đến mài nên. Chưa kể linh hoa dị thảo trồng ở đây đều có hương thơm nức mũi, một năm bốn mùa đều nở rộ.
Toàn bộ Thiên Khôi Điện đại khái có thể đi dạo hết trong nửa canh giờ, trên đường đi Diệp Lăng Nguyệt không hề gặp trạm gác nào, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy chiến sĩ Thiên Canh đi tuần. Thấy nàng là khách nên những chiến sĩ Thiên Canh đó cũng không vặn hỏi nhiều.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt quẹo qua một đường rẽ.
Trước mắt chợt cảm thấy sáng bừng, thế nhưng ở nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được đã xuất hiện một rừng trúc kim quang chói lọi.
Lá trúc đó lóng lánh như sao sớm, nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt thán phục lại là cây trúc từng đốt từng đốt mọc rất đều.
Ở trên thân trúc của cây trúc còn nhấp nháy từng đốm lửa nho nhỏ, đó chính là Thiên Canh Trúc ẩn chứa linh lực của lửa dồi dào.
Kích thước của rừng trúc giống như trước đó Hỗn Nguyên Lão Tổ từng nghe ngóng được, đại khái khoảng tầm hai mẫu đất.
Số lượng của Thiên Canh Trúc ước chừng có hơn một trăm cây.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt định đi đến gần hơn một chút thì chợt nghe thấy tiếng quát lớn tựa như sấm sét.
"To gan, nơi này là trọng địa Thiên Khôi Điện, người không có phận sự thì không được tự ý xâm nhập."
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy hai đội chiến sĩ Thiên Canh từ hai hướng nam bắc vây bọc lại, số lượng đạt đến hơn trăm người, còn nhiều hơn so với binh lính mà Diệp Lăng Nguyệt gặp được trên đường đi đến đây.
Rõ ràng, điện chủ Thiên Khôi đã mai phục trọng binh ở khu vực này, nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt là khách chỉ sợ không cần nhắc nhở thì đã bị những binh lính này đánh chết rồi.
"Chư vị đại ca, thật là ngại quá, tại hạ đến làm khách, vì một chút sơ ý thì đã xông đến nơi này." Diệp Lăng Nguyệt vừa ứng phó ngoài miệng, nhưng trong lòng đang nghĩ thầm.
Xem ra Thiên Canh Trúc rất trọng yếu, chẳng lẽ ngoại trừ dùng làm củi ra thì còn có tác dụng gì khác?
Sư phụ Tử trước đây cũng không nói Thiên Canh Trúc còn có tác dụng khác mà?
Lời này của Diệp Lăng Nguyệt nếu bị điện chủ Thiên Khôi nghe được chỉ sợ sẽ thổ huyết không ngừng. Đem Thiên Canh Trúc làm củi, đây quả thực là phung phí của trời, lụn bại đến mức làm cho người ta giận sôi máu.
"Không được, mình phải nghĩ cách hỏi cho ra tác dụng thật sự của số Thiên Canh Trúc này."
Diệp Lăng Nguyệt âm thầm tính toán, tròng mắt nàng chuyển động xoay tròn, làm thế nào mới có thể nhân lúc điện chủ Thiên Khôi không có mặt mà nghe ngóng ra công dụng của Thiên Canh Trúc.
"Nể tình ngươi là khách, hãy lập tức rời khỏi đây, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí."
Những chiến sĩ Thiên Canh đó thấy Diệp Lăng Nguyệt xinh đẹp, một đôi mắt vô cùng trong sáng nên cũng không ngờ rằng lúc này trong lòng nàng đang mang ý nghĩ xấu xa.
"Ta sẽ đi ngay. Vị đại ca thị vệ trưởng này, ta là người có trí nhớ không được tốt, lúc đến chính là vì lạc đường nên mới tới nơi này. Đại ca có thể đưa ta về chánh điện không, sư tổ ta đang ở đó nghị sự với điện chủ Thiên Khôi."
Diệp Lăng Nguyệt đang định quay người thì chợt lộ ra vẻ mặt khó xử, đôi mắt đẹp của nàng quay vòng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một chiến sĩ Thiên Canh có dáng vẻ thị vệ trưởng.
Diệp Lăng Nguyệt vốn dĩ xinh đẹp, thêm vào đó nàng lại cố ý làm ra vẻ thế, chiến sĩ đó bị Diệp Lăng Nguyệt nhìn một cách “tình tứ” như vậy thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều nhẹ bẫng, hồn phách cũng muốn bay lên. Hắn không nói thêm lời nào thì đã một mình hộ tống Diệp Lăng Nguyệt trở về.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, cho đến khi sau lưng không nhìn thấy những chiến sĩ khác nữa thì Diệp Lăng Nguyệt lặng lẽ lấy ra "Hoặc Tâm Cổ" (1) mà trước đó đã dùng hồn phách của Quẻ Ngưu để luyện chế.
Trước đó nàng đã nghe Đỉnh Linh nói "Hoặc Tâm Cổ" có thể khống chế tâm hồn con người, trước đây nàng vẫn chưa có cơ hội thử.
Chỉ thấy Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng khẽ đánh Hoặc Tâm Cổ, mặt trống hơi rung nhẹ.
Diệp Lăng Nguyệt cảm nhận được, có một luồng sóng tinh thần lực kỳ lạ từ trong trống truyền ra.
Chiến sĩ Thiên Canh đó đang đi lên phía trước, bị luồng sóng tinh thần lực đó tỏa nhiếp, trong phút chốc liền dừng bước.
Hắn ngập ngừng, xoay người lại nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thế, trong tay lại gõ liên tiếp mấy tiếng, tiếng trống đó đánh vào lòng người, trực tiếp chìm vào đáy lòng người đó.
Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên ngày càng mê man, đến cuối cùng thì cả người đều ngây ngây dại dại.
"Nghe đây, ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó."
Chiến sĩ Thiên Canh đó dạ một tiếng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, nhanh chóng hỏi.
"Thiên Canh Trúc đó có công dụng gì, vì sao điện chủ Thiên Khôi lại coi trọng như vậy. Còn nữa, điện chủ Thiên Khôi và Thần Giới có quan hệ gì?"
(1) Hoặc Tâm Cổ: là một cái trống có thể mê hoặc tâm hồn người khác