Diệp Lăng Nguyệt có được linh thạch trung cấp, giải quyết được nhu cầu cấp bách.
Nàng còn dặn dò Tiểu Đế Tân, về sau có linh thạch, không cần đưa cho nàng nữa.
Tiểu Đế Tân còn vì chuyện đó mà khổ sở, cho đến Diệp Lăng Nguyệt nói cho hắn mình đã có nguồn linh thạch, thì hắn mới an tâm.
Có đủ linh thạch, tâm trạng Diệp Lăng Nguyệt thật tốt.
Cho dù là ở Độc Cô Thiên quét nhà leo núi cũng không quên hát hò.
Tử Đường Túc cùng Tam Giới Ưng nghe được cũng không khỏi ghé mắt.
Dưới sự giúp đỡ của Thiên Địa Trạc, Diệp Lăng Nguyệt đã hoàn thành hai nhiệm vụ “gian khổ” dễ như trở bàn tay, chỉ cần bỏ ra một hai canh giờ, thời gian xem lửa mỗi ngày của nàng, cũng tăng nhanh.
“Qua đây.”
Tử Đường Túc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, khóe miệng không khỏi giương lên.
“Sư phụ Tử, không phải người lại nghĩ ra biện pháp trừng phạt gì mới để hại con chứ?”
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Tử Đường Túc, vẻ mặt sợ hãi.
“Ta phải rời khỏi đây một thời gian, khi ta không ở đây, ngươi sẽ phụ trách đỉnh.”
Tử Đường Túc dứt lời, Diệp Lăng Nguyệt đếm đếm, lộ ra vẻ chấn kinh.
“Sư phụ Tử, người lại tiến bộ rồi, lần này tổng cộng nói được mười sáu chữ.”
Thấy vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt như phát hiện ra một đại lục mới, Tử Đường Túc có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Tam Giới Ưng ở một bên thấy vậy, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra.
Với việc lớn, chủ nhân ngoài biết cười ra, còn biết ưu sầu, nó đi theo chủ nhân mấy trăm năm, biểu cảm từng thấy, cũng không nhiều bằng mấy tháng này.
“Sư phụ Tử, ta chỉ đùa thôi, người cứ việc yên tâm mà đi, ta hiện tại có Thiên Cương Trúc, đã có thể tự mình xem lửa châm lửa. Có điều người muốn đi đâu, đi bao lâu?”
Diệp Lăng Nguyệt tự hỏi, sư phụ nhà mình ít nói, mặt đơ, lại là người suốt ngày ở nhà, vậy mà lại có bằng hữu.
Nàng lại không biết, khi nàng hỏi Tử Đường Túc khi nào trở về, trong lòng Tử Đường Túc, xẹt qua một cảm giác khác thường.
Đó là một loại cảm giác ấm áp.
Hắn ở Cô Nguyệt Hải, tuy thân phận tôn quý, nhưng xưa nay đều là tự đi tự về, làm bạn với hắn, cũng chỉ có Tam Giới Ưng mà thôi.
Chưa từng có người như Diệp Lăng Nguyệt vậy, hỏi hắn lúc nào sẽ trở về.
Loại cảm giác ấm áp đó, là một loại cảm giác không nói ra được, Tử Đường Túc lại có chút không nỡ đi.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt Diệp Lăng Nguyệt, giống như là muốn khắc ghi hình dáng của nàng vào tâm trí hắn.
“Ít thì một tháng, nhiều thì hai tháng.”
“Lâu như vậy, chẳng phải là không kịp lúc thi đấu môn phái sao?”
Diệp Lăng Nguyệt có chút thất vọng, nàng còn mong rằng Tử Đường Túc có thể đích thân đến xem nàng tỷ thí, tuy nàng cũng biết, sư phụ nhà mình là người như thế nào, khả năng sẽ không đến nơi nhiều người như vậy, nhưng ngẫm lại cũng không sao mà.
“Đúng rồi, sư phụ Tử, người mau quên như vậy, một hai tháng không gặp, có khi nào đến cả đồ đệ trông như thế nào người cũng không nhớ không?”
Diệp Lăng Nguyệt lo lắng nhất vẫn là điểm này.
Diệp Lăng Nguyệt càng nói, Tử Đường Túc lại càng có cảm giác khó có thể rời đi.
“Đi thôi.”
Vì cảm giác không nỡ quá mãnh liệt kia đè nén trong nội tâm, Tử Đường Túc dứt khoát huýt dài một tiếng, không nói thêm gì, nhảy lên lưng Tam Giới Ưng, một người một ưng, như mũi tên bay vút lên trời cao.
“Sư phụ Tử, ngươi đi thì đi, đừng quên mang quà về cho đồ đệ đấy. Người lần đầu tiên làm sư phụ, ta sợ người không hiểu quy củ. Nhớ kỹ, nhất định đừng quên đó.”
Thanh âm của Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn quanh quẩn trong khe núi.
Dưới thân, Tam Giới Ưng liếc mắt, nữ nhân quả nhiên là sinh linh phức tạp, nhưng thiếu vắng giọng nói của nữ nhân kia, chỉ sợ chủ nhân cũng sẽ im lặng với nó.
Tử Đường Túc trầm mặc không nói, rất lâu sau, hắn mới nói một câu.
“Sẽ không quên.”
Câu nói kia, ở trên không, trở nên mơ hồ không rõ.
Trong tay Tử Đường Túc có thêm một bức họa trục.
Gió thổi qua họa trục, bức họa mở ra, lộ ra hình vẽ.
Bức họa kia nhìn qua đã có chút lâu năm, giấy cũng đã có chút ngả vàng, bức họa không lớn, chỉ cỡ khoảng lòng bàn tay.
Đó là bức tranh chân dung vẽ một tiểu cô nương đôi mắt sáng răng trắng tinh, tiểu cô nương có cặp mắt ánh trăng rất đẹp, chỉ là khi cười, hai mắt liền híp lại.
Nét vẽ nhìn qua cũng không ít, thế nhưng tiểu cô nương trong bức họa kia, lại trông rất sống động, có thể thấy người vẽ tranh, rất để ý đến tiểu cô nương này.
Ở phía dưới bên phải bức chân dung, có mấy chữ, nhìn kỹ lại là “Diệp Lăng Nguyệt”.
Mỗi ngày mỗi đêm đều ngắm, sao có thể quên được.
Ừ, hắn sẽ mau trở về.
Lần đầu tiên trong đời, Tử Đường Túc có chút trông đợi ngày về.
Lần đi này của Tử Đường Túc, trong Độc Cô Thiên, cũng chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Nguyệt.
Không đúng, nói thật ra còn có một cây Tử Diệp Ngô Đồng vĩnh viễn không rụng lá và Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh kia.
Ngày thường khi Tử Đường Túc có ở đó, Diệp Lăng Nguyệt mãi không dám chăm chú nghiên cứu chiếc đỉnh.
Nhưng hôm nay Tử Đường Túc đi rồi, Diệp Lăng Nguyệt không còn lo sợ gì nữa.
Ngoại trừ không thể mở ra đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt gần như đã dùng hết các biện pháp, nhưng bất luận là dùng tinh thần lực kiểm tra hay là gõ vào Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh kia, thì Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh cũng không hề có phản ứng nào.
Diệp Lăng Nguyệt thậm chí bắt đầu hoài nghi, dự cảm của Đỉnh Linh có sai sót gì hay không.
Cứ như thế lại qua hơn mười ngày, Tử Đường Túc rời đi cũng đã có nửa tháng.
Tuy nói vắng Tử Đường Túc cũng có chút quạnh quẽ, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại cũng rãnh rỗi hơn.
Nhiệm vụ xem lửa, so với nàng tưởng tượng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng mỗi ngày chỉ mất buổi sáng để nhóm lửa, còn lại những lúc rãnh rỗi, có thể đi đâu đó, ngày hôm sau lại đến nhóm lửa là được.
Hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng như thường ngày, trước hết là quét lá rụng, sau đó trèo vách núi, sau khi đã hoàn thành, nàng liền lấy ra một ít Thiên Cương Trúc, nhóm lửa, vứt vào Thức Thần Luyện Dược Đỉnh.
Sau khi xong hết mọi việc, Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị trở về Dã Luyện Đường.
Lúc này, nàng nghe được thanh âm gì đó.
Thanh âm đó rất là kỳ lạ, nghe như là có người đang kêu đau.
Nhưng mà trong Độc Cô Thiên, sao lại có thể có người?
Diệp Lăng Nguyệt không tin, kết luận mình nhất định là nghe lầm.
Nàng xoay người rời đi, lúc này, một thanh âm càng rõ hơn truyền đến.
“Ngao ngao, nóng chết ta rồi.”
Lần này Diệp Lăng Nguyệt nghe được rất rõ, thật ra là thanh âm đó lớn đến nỗi nàng không muốn nghe cũng khó.
Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm nơi phát ra thanh âm.
Thanh âm kia hóa ra là từ Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh truyền tới, chuyện càng quái dị hơn ngay sau đó lại phát sinh.
Thức Thần Luyện Dược Đỉnh trước đó Diệp Lăng Nguyệt có làm gì cũng bất động lại run lên, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm ra động tác động tác giơ chân như con người, không ngừng nhảy lên nhảy xuống ở đó.
Từ trong đỉnh, truyền ra một thanh âm sắt bén, hùng hùng hổ hổ không dứt, nghe giống như là một nữ tử.
“Nha đầu ngốc, dùng nhiều Thiên Cương trúc như vậy, ngươi là muốn làm phỏng chết ta hay sao!”
“Ngươi... Ngươi là sát hồn hay là...”
Diệp Lăng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, có chút khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt.
“Sát cái đầu của ngươi, ta là Đỉnh Linh! Ngươi và cái Đỉnh Linh vỡ trên người của ngươi kia, không phải là luôn muốn tìm ta sao, còn không qua đây, giảm nhỏ lửa lại.”
Nàng còn dặn dò Tiểu Đế Tân, về sau có linh thạch, không cần đưa cho nàng nữa.
Tiểu Đế Tân còn vì chuyện đó mà khổ sở, cho đến Diệp Lăng Nguyệt nói cho hắn mình đã có nguồn linh thạch, thì hắn mới an tâm.
Có đủ linh thạch, tâm trạng Diệp Lăng Nguyệt thật tốt.
Cho dù là ở Độc Cô Thiên quét nhà leo núi cũng không quên hát hò.
Tử Đường Túc cùng Tam Giới Ưng nghe được cũng không khỏi ghé mắt.
Dưới sự giúp đỡ của Thiên Địa Trạc, Diệp Lăng Nguyệt đã hoàn thành hai nhiệm vụ “gian khổ” dễ như trở bàn tay, chỉ cần bỏ ra một hai canh giờ, thời gian xem lửa mỗi ngày của nàng, cũng tăng nhanh.
“Qua đây.”
Tử Đường Túc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, khóe miệng không khỏi giương lên.
“Sư phụ Tử, không phải người lại nghĩ ra biện pháp trừng phạt gì mới để hại con chứ?”
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Tử Đường Túc, vẻ mặt sợ hãi.
“Ta phải rời khỏi đây một thời gian, khi ta không ở đây, ngươi sẽ phụ trách đỉnh.”
Tử Đường Túc dứt lời, Diệp Lăng Nguyệt đếm đếm, lộ ra vẻ chấn kinh.
“Sư phụ Tử, người lại tiến bộ rồi, lần này tổng cộng nói được mười sáu chữ.”
Thấy vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt như phát hiện ra một đại lục mới, Tử Đường Túc có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Tam Giới Ưng ở một bên thấy vậy, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra.
Với việc lớn, chủ nhân ngoài biết cười ra, còn biết ưu sầu, nó đi theo chủ nhân mấy trăm năm, biểu cảm từng thấy, cũng không nhiều bằng mấy tháng này.
“Sư phụ Tử, ta chỉ đùa thôi, người cứ việc yên tâm mà đi, ta hiện tại có Thiên Cương Trúc, đã có thể tự mình xem lửa châm lửa. Có điều người muốn đi đâu, đi bao lâu?”
Diệp Lăng Nguyệt tự hỏi, sư phụ nhà mình ít nói, mặt đơ, lại là người suốt ngày ở nhà, vậy mà lại có bằng hữu.
Nàng lại không biết, khi nàng hỏi Tử Đường Túc khi nào trở về, trong lòng Tử Đường Túc, xẹt qua một cảm giác khác thường.
Đó là một loại cảm giác ấm áp.
Hắn ở Cô Nguyệt Hải, tuy thân phận tôn quý, nhưng xưa nay đều là tự đi tự về, làm bạn với hắn, cũng chỉ có Tam Giới Ưng mà thôi.
Chưa từng có người như Diệp Lăng Nguyệt vậy, hỏi hắn lúc nào sẽ trở về.
Loại cảm giác ấm áp đó, là một loại cảm giác không nói ra được, Tử Đường Túc lại có chút không nỡ đi.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt Diệp Lăng Nguyệt, giống như là muốn khắc ghi hình dáng của nàng vào tâm trí hắn.
“Ít thì một tháng, nhiều thì hai tháng.”
“Lâu như vậy, chẳng phải là không kịp lúc thi đấu môn phái sao?”
Diệp Lăng Nguyệt có chút thất vọng, nàng còn mong rằng Tử Đường Túc có thể đích thân đến xem nàng tỷ thí, tuy nàng cũng biết, sư phụ nhà mình là người như thế nào, khả năng sẽ không đến nơi nhiều người như vậy, nhưng ngẫm lại cũng không sao mà.
“Đúng rồi, sư phụ Tử, người mau quên như vậy, một hai tháng không gặp, có khi nào đến cả đồ đệ trông như thế nào người cũng không nhớ không?”
Diệp Lăng Nguyệt lo lắng nhất vẫn là điểm này.
Diệp Lăng Nguyệt càng nói, Tử Đường Túc lại càng có cảm giác khó có thể rời đi.
“Đi thôi.”
Vì cảm giác không nỡ quá mãnh liệt kia đè nén trong nội tâm, Tử Đường Túc dứt khoát huýt dài một tiếng, không nói thêm gì, nhảy lên lưng Tam Giới Ưng, một người một ưng, như mũi tên bay vút lên trời cao.
“Sư phụ Tử, ngươi đi thì đi, đừng quên mang quà về cho đồ đệ đấy. Người lần đầu tiên làm sư phụ, ta sợ người không hiểu quy củ. Nhớ kỹ, nhất định đừng quên đó.”
Thanh âm của Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn quanh quẩn trong khe núi.
Dưới thân, Tam Giới Ưng liếc mắt, nữ nhân quả nhiên là sinh linh phức tạp, nhưng thiếu vắng giọng nói của nữ nhân kia, chỉ sợ chủ nhân cũng sẽ im lặng với nó.
Tử Đường Túc trầm mặc không nói, rất lâu sau, hắn mới nói một câu.
“Sẽ không quên.”
Câu nói kia, ở trên không, trở nên mơ hồ không rõ.
Trong tay Tử Đường Túc có thêm một bức họa trục.
Gió thổi qua họa trục, bức họa mở ra, lộ ra hình vẽ.
Bức họa kia nhìn qua đã có chút lâu năm, giấy cũng đã có chút ngả vàng, bức họa không lớn, chỉ cỡ khoảng lòng bàn tay.
Đó là bức tranh chân dung vẽ một tiểu cô nương đôi mắt sáng răng trắng tinh, tiểu cô nương có cặp mắt ánh trăng rất đẹp, chỉ là khi cười, hai mắt liền híp lại.
Nét vẽ nhìn qua cũng không ít, thế nhưng tiểu cô nương trong bức họa kia, lại trông rất sống động, có thể thấy người vẽ tranh, rất để ý đến tiểu cô nương này.
Ở phía dưới bên phải bức chân dung, có mấy chữ, nhìn kỹ lại là “Diệp Lăng Nguyệt”.
Mỗi ngày mỗi đêm đều ngắm, sao có thể quên được.
Ừ, hắn sẽ mau trở về.
Lần đầu tiên trong đời, Tử Đường Túc có chút trông đợi ngày về.
Lần đi này của Tử Đường Túc, trong Độc Cô Thiên, cũng chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Nguyệt.
Không đúng, nói thật ra còn có một cây Tử Diệp Ngô Đồng vĩnh viễn không rụng lá và Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh kia.
Ngày thường khi Tử Đường Túc có ở đó, Diệp Lăng Nguyệt mãi không dám chăm chú nghiên cứu chiếc đỉnh.
Nhưng hôm nay Tử Đường Túc đi rồi, Diệp Lăng Nguyệt không còn lo sợ gì nữa.
Ngoại trừ không thể mở ra đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt gần như đã dùng hết các biện pháp, nhưng bất luận là dùng tinh thần lực kiểm tra hay là gõ vào Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh kia, thì Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh cũng không hề có phản ứng nào.
Diệp Lăng Nguyệt thậm chí bắt đầu hoài nghi, dự cảm của Đỉnh Linh có sai sót gì hay không.
Cứ như thế lại qua hơn mười ngày, Tử Đường Túc rời đi cũng đã có nửa tháng.
Tuy nói vắng Tử Đường Túc cũng có chút quạnh quẽ, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại cũng rãnh rỗi hơn.
Nhiệm vụ xem lửa, so với nàng tưởng tượng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng mỗi ngày chỉ mất buổi sáng để nhóm lửa, còn lại những lúc rãnh rỗi, có thể đi đâu đó, ngày hôm sau lại đến nhóm lửa là được.
Hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng như thường ngày, trước hết là quét lá rụng, sau đó trèo vách núi, sau khi đã hoàn thành, nàng liền lấy ra một ít Thiên Cương Trúc, nhóm lửa, vứt vào Thức Thần Luyện Dược Đỉnh.
Sau khi xong hết mọi việc, Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị trở về Dã Luyện Đường.
Lúc này, nàng nghe được thanh âm gì đó.
Thanh âm đó rất là kỳ lạ, nghe như là có người đang kêu đau.
Nhưng mà trong Độc Cô Thiên, sao lại có thể có người?
Diệp Lăng Nguyệt không tin, kết luận mình nhất định là nghe lầm.
Nàng xoay người rời đi, lúc này, một thanh âm càng rõ hơn truyền đến.
“Ngao ngao, nóng chết ta rồi.”
Lần này Diệp Lăng Nguyệt nghe được rất rõ, thật ra là thanh âm đó lớn đến nỗi nàng không muốn nghe cũng khó.
Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm nơi phát ra thanh âm.
Thanh âm kia hóa ra là từ Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh truyền tới, chuyện càng quái dị hơn ngay sau đó lại phát sinh.
Thức Thần Luyện Dược Đỉnh trước đó Diệp Lăng Nguyệt có làm gì cũng bất động lại run lên, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm ra động tác động tác giơ chân như con người, không ngừng nhảy lên nhảy xuống ở đó.
Từ trong đỉnh, truyền ra một thanh âm sắt bén, hùng hùng hổ hổ không dứt, nghe giống như là một nữ tử.
“Nha đầu ngốc, dùng nhiều Thiên Cương trúc như vậy, ngươi là muốn làm phỏng chết ta hay sao!”
“Ngươi... Ngươi là sát hồn hay là...”
Diệp Lăng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, có chút khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt.
“Sát cái đầu của ngươi, ta là Đỉnh Linh! Ngươi và cái Đỉnh Linh vỡ trên người của ngươi kia, không phải là luôn muốn tìm ta sao, còn không qua đây, giảm nhỏ lửa lại.”