Diệp Lăng Nguyệt mắt lạnh nhìn Tuyết trưởng lão, trong mắt toát lên vẻ giận dữ.
Thấy bộ mặt không ai bì nổi của Tuyết trưởng lão, Hoàng Tuấn nắm chặt nắm tay, hắn thật sự muốn đấm vào bản mặt khiến người khác buồn nôn của Tuyết trưởng lão kia.
Hắn bước nhanh một bước, muốn nhào tới, lý luận với Tuyết trưởng lão, nhưng lại bị Diệp Lăng Nguyệt kéo lại.
“Đừng manh động, ngươi liều mạng ở ngoại môn, cũng không được gì, nơi này là ngoại môn, Tuyết trưởng lão có thể một tay che trời, ngươi liều mạng với bà ta, chỉ có thể chịu thiệt thòi.” Diệp Lăng Nguyệt nói nhỏ bên tai Hoàng Tuấn, kéo như Hoàng Tuấn đang như nộ sư lại.
“Phế vật chính là phế vật.”
Tuyết trưởng lão cười lạnh, ngạo mạn đi qua đám người.
Đám đệ tử nội môn và ngoại môn, cũng ra vẻ xem thường, nhìn Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn rời khỏi hàng.
“Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Lăng Nguyệt, ngươi đã quên lúc trước ngươi nói thế nào sao?” Hoàng Tuấn tức giận hất tay Diệp Lăng Nguyệt ra, như là không quen biết nàng vậy.
“Hoàng Tuấn, ngươi bình tĩnh một chút. Đối phó với loại người như Tuyết trưởng lão này, không cần liều mạng. Ngươi yên tâm, thi đấu môn phái, chúng ta không thể không tham gia, Tuyết trưởng lão rất nhanh sẽ thỏa hiệp.”
Diệp Lăng Nguyệt ung dung nói.
Báo danh tổng cộng kéo dài mười ngày, trải qua buổi sáng báo danh phong ba, buổi chiều ngày đầu tiên không có sóng gió gì, đến ngày hôm sau, những tạp dịch bị bất công gạt bỏ khỏi thi đấu môn phái cứ như nước đọng, không hề có động tĩnh gì.
Tình hình như thế, lại ngoài dự đoán của Tuyết trưởng lão cùng bọn người Tuyết Phong.
“Sư phụ, đám kia tạp dịch lại không làm ầm ĩ, đồ nhi còn tưởng rằng, bọn họ ít nhất cũng sẽ gây hấn một phen.” Mã Chiêu hầu hạ bên cạnh Tuyết trưởng lão, bất ngờ nói.
“Kiến hôi há có thể nuốt voi, đám người đó chẳng qua chỉ là lũ ô hợp mà thôi. Cho dù bọn chúng muốn ồn ào, cũng không thể truyền đến tai chưởng giáo, ta đã sai người phong tỏa dịch chuyển trận đến Vô Nhai Phong, bọn chúng căn bản không có cơ hội đi quấy rầy chưởng giáo. Đợi mười ngày sau, ván đã đóng thuyền, bọn chúng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình.”
Tuyết trưởng lão dứt lời, tiện tay bưng lên một ly trà, uống một ngụm, nào biết một ngụm vừa nuốt xuống, lại “phốc” một ngụm phun ra.
“Nước tại sao lại là nước lạnh? Còn có mùi lạ?”
Tuyết trưởng lão nói thầm, nhìn kỹ, trong chén trà là một lớp trùng nhỏ trôi lơ lửng, nước trà cũng đục ngầu không chịu nổi.
Mã Chiêu vừa thấy, liền triệu hạ nhân vào.
Nào biết kêu nửa ngày, lại được báo lại, những tạp dịch hạ nhân phục dịch ở Tuyết Phong hôm nay bãi công tập thể.
Không chỉ là nước trà, mà chuyện quét dọn thường ngày, đồ ăn, còn có quần áo cũng đều không có người xử lý.
Phải biết, những chuyện lặt vặt này, ngày thường cũng đều là tạp dịch các phong phụ trách.
Tuyết trưởng lão sau khi nghe xong, không khỏi cau có.
Không chỉ có Tuyết Phong, ngay khi báo danh thi đấu môn phái ngày thứ hai bắt đầu, từ ngoại môn cho đến nội môn, ngay cả tạp dịch Vô Nhai phong, cũng bắt đầu bãi công.
Đến ngày thứ ba ngày thứ tư, phong trào bãi công vẫn đang mở rộng, ngay cả Ngoại Môn Đường Khẩu trong Bình An Đường, cũng bắt đầu gia nhập phong trào bãi công lần ngày, đến ngày thứ năm, đến cả trưởng lão của ba phong khác cũng bị kinh động.
Người duy nhất không bị kinh động, e là cũng chỉ có chường giáo Vô Nhai đang bế quan.
“Lẽ nào lại như vậy, những tên tạp dịch này, thật sự là muốn vô pháp vô thiên sao.” Tuyết trưởng lão tức giận đến bốc hỏa.
“Tuyết trưởng lão, chuyện này, vốn dĩ là ngươi làm không đúng. Tự dưng gạt bỏ tạp dịch không cho tham gia thi đấu môn phái, tin tức này nếu truyền đến tai các môn phái khác, nhất định sẽ ô nhục đến thanh danh đệ nhất đại tông môn của Cô Nguyệt Hải ta.”
Phong trưởng lão thân là quản sự trưởng lão của ngoại môn, đối với cách làm khư khư cố chấp của Tuyết trưởng lão lần này, cũng có chút bất mãn.
“Đúng vậy, Tuyết trưởng lão, chuyện này như vậy là đủ rồi.”
Hoa trưởng lão cũng bất mãn nói.
“Hai vị trưởng lão, ta lại cảm thấy Tuyết Nhi trưởng lão không làm sai. Không cho tạp dịch tham gia, cũng không sai, phải biết, trong thi đấu môn phái trước đây, chưa từng có một tạp dịch vào được tới vòng thứ ba, điều này cũng chứng minh, phế vật chính là phế vật, tuyệt đối không có khả năng phản công.”
Nguyệt trưởng lão lãnh đạm nói.
Tứ đại trưởng lão, trong khoảng thời gian ngắn, ai giữ ý nấy, không ai chịu nhường ai.
“Hừ, bất luận nói như thế nào, chưởng giáo đã giao chuyện thi đấu môn phái lần này cho ta xử lý, việc này cứ để ta an bài. Các vị trưởng lão yên tâm, chuyện bãi công, ta nhất định sẽ mau chóng giải quyết. Trong vòng ba ngày, ta nhất định bắt bọn tạp dịch quay lại công việc hằng ngày, nếu không thể, ta sẽ huỷ bỏ thông báo.”
Tuyết Nhi trưởng lão mặt đầy lòng tin.
Bà ta cho rằng, với bọn kia tạp dịch vô dụng kia, phải bắt được những tên dẫn đầu gây chuyện bãi công rồi trừng trị một phen, giết gà dọa khỉ, sóng gió bãi công rất nhanh sẽ được giải quyết.
Hoa trưởng lão cùng Phong trưởng lão lại lắc đầu, không dám gật bừa với cách làm của Tuyết trưởng lão.
Tuyết trưởng lão đã hứa là ba ngày sau, nhưng lúc này lại nổi giận đùng đùng, mang theo vài tên đệ tử tiến đến Dã Luyện Đường bắt người.
Bà ta đã sớm nghe ngóng được, chuyện bãi công lần này, chính là bắt đầu từ Dã Luyện Đường.
Ngay sau đó lại lan truyền tới các đường khẩu khác, không cần đoán, Tuyết trưởng lão cũng biết, nhất định là Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn kia gây rối.
Diệp Lăng Nguyệt chết tiệt, lần trước để cho nàng ta may mắn không chết, nàng ta đúng là ăn gan hùm mật gấu, thật sự cho là có thể chống lại Tuyết Phong, lần này, Tuyết trưởng lão nổi giận, nhất định phải loại trừ tai họa này.
Đám người Tuyết trưởng lão nổi giận đùng đùng, đá cửa tiến vào Dã Luyện Đường.
“Diệp Lăng Nguyệt, Hoàng Tuấn, hai người các ngươi kích động những tạp dịch khác, quấy nhiễu báo danh thi đấu môn phái, tội ác tày trời, luận môn quy đáng bị trục xuất khỏi Cô Nguyệt Hải.”
Tuyết trưởng lão vừa mới nói xong, đã nghe được một thanh âm buồn bực.
“Tuyết trưởng lão đúng là cái giá đỡ thật lớn, sư phụ, sao đồ nhi không biết, lúc nào Tuyết trưởng lão lại có quyền xử phạt môn nhân. Theo đồ nhi được biết, toàn bộ Cô Nguyệt Hải chỉ có chưởng giáo cùng Giới Luật Đường trưởng lão mới có quyền này. Bà ta như vậy có được tính là vượt qua chức quyền, cũng phải phạt nặng không?”
Nghe thấy thanh âm non nớt kia, Tuyết trưởng lão sắc mặt hơi đổi.
Trong Dã Luyện Đường, rõ ràng là chưởng giáo Vô Nhai cùng đám người Tiểu Đế Tân.
Chưởng giáo Vô Nhai đang tức giận, trừng mắt nhìn Tuyết trưởng lão.
“Chưởng giáo, sao người lại xuất quan rồi?”
Tuyết trưởng lão nhớ rõ, chưởng giáo Vô Nhai rõ ràng là phải mấy ngày nữa mới xuất quan, bà ta đã tính toán kĩ, khi đó báo danh đã hết hạn.
“Hừ, ta chỉ là bế quan, cũng không phải là chết rồi. Tuyết trưởng lão, ngươi ở sau lưng ta đối phó với bọn tạp dịch, không cho phép bọn họ tham gia môn phái thi đấu, chuyện này, Tiểu Đế Tân cũng đã nói cho ta biết.”
Chưởng giáo Vô Nhai vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ông ta vốn dĩ đối với Tuyết trưởng lão còn có chút tín nhiệm, cho rằng bà ta sẽ không vì chuyện riêng của bản thân mà công khai báo thù, nào biết được Tuyết trưởng lão khiến ông ta thất vọng.
Nếu không phải Tiểu Đế Tân âm thầm nói cho ông ta biết, chỉ sợ ông ta thật sự đến khi xuất quan mới biết được chuyện này.
Thấy bộ mặt không ai bì nổi của Tuyết trưởng lão, Hoàng Tuấn nắm chặt nắm tay, hắn thật sự muốn đấm vào bản mặt khiến người khác buồn nôn của Tuyết trưởng lão kia.
Hắn bước nhanh một bước, muốn nhào tới, lý luận với Tuyết trưởng lão, nhưng lại bị Diệp Lăng Nguyệt kéo lại.
“Đừng manh động, ngươi liều mạng ở ngoại môn, cũng không được gì, nơi này là ngoại môn, Tuyết trưởng lão có thể một tay che trời, ngươi liều mạng với bà ta, chỉ có thể chịu thiệt thòi.” Diệp Lăng Nguyệt nói nhỏ bên tai Hoàng Tuấn, kéo như Hoàng Tuấn đang như nộ sư lại.
“Phế vật chính là phế vật.”
Tuyết trưởng lão cười lạnh, ngạo mạn đi qua đám người.
Đám đệ tử nội môn và ngoại môn, cũng ra vẻ xem thường, nhìn Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn rời khỏi hàng.
“Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Lăng Nguyệt, ngươi đã quên lúc trước ngươi nói thế nào sao?” Hoàng Tuấn tức giận hất tay Diệp Lăng Nguyệt ra, như là không quen biết nàng vậy.
“Hoàng Tuấn, ngươi bình tĩnh một chút. Đối phó với loại người như Tuyết trưởng lão này, không cần liều mạng. Ngươi yên tâm, thi đấu môn phái, chúng ta không thể không tham gia, Tuyết trưởng lão rất nhanh sẽ thỏa hiệp.”
Diệp Lăng Nguyệt ung dung nói.
Báo danh tổng cộng kéo dài mười ngày, trải qua buổi sáng báo danh phong ba, buổi chiều ngày đầu tiên không có sóng gió gì, đến ngày hôm sau, những tạp dịch bị bất công gạt bỏ khỏi thi đấu môn phái cứ như nước đọng, không hề có động tĩnh gì.
Tình hình như thế, lại ngoài dự đoán của Tuyết trưởng lão cùng bọn người Tuyết Phong.
“Sư phụ, đám kia tạp dịch lại không làm ầm ĩ, đồ nhi còn tưởng rằng, bọn họ ít nhất cũng sẽ gây hấn một phen.” Mã Chiêu hầu hạ bên cạnh Tuyết trưởng lão, bất ngờ nói.
“Kiến hôi há có thể nuốt voi, đám người đó chẳng qua chỉ là lũ ô hợp mà thôi. Cho dù bọn chúng muốn ồn ào, cũng không thể truyền đến tai chưởng giáo, ta đã sai người phong tỏa dịch chuyển trận đến Vô Nhai Phong, bọn chúng căn bản không có cơ hội đi quấy rầy chưởng giáo. Đợi mười ngày sau, ván đã đóng thuyền, bọn chúng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình.”
Tuyết trưởng lão dứt lời, tiện tay bưng lên một ly trà, uống một ngụm, nào biết một ngụm vừa nuốt xuống, lại “phốc” một ngụm phun ra.
“Nước tại sao lại là nước lạnh? Còn có mùi lạ?”
Tuyết trưởng lão nói thầm, nhìn kỹ, trong chén trà là một lớp trùng nhỏ trôi lơ lửng, nước trà cũng đục ngầu không chịu nổi.
Mã Chiêu vừa thấy, liền triệu hạ nhân vào.
Nào biết kêu nửa ngày, lại được báo lại, những tạp dịch hạ nhân phục dịch ở Tuyết Phong hôm nay bãi công tập thể.
Không chỉ là nước trà, mà chuyện quét dọn thường ngày, đồ ăn, còn có quần áo cũng đều không có người xử lý.
Phải biết, những chuyện lặt vặt này, ngày thường cũng đều là tạp dịch các phong phụ trách.
Tuyết trưởng lão sau khi nghe xong, không khỏi cau có.
Không chỉ có Tuyết Phong, ngay khi báo danh thi đấu môn phái ngày thứ hai bắt đầu, từ ngoại môn cho đến nội môn, ngay cả tạp dịch Vô Nhai phong, cũng bắt đầu bãi công.
Đến ngày thứ ba ngày thứ tư, phong trào bãi công vẫn đang mở rộng, ngay cả Ngoại Môn Đường Khẩu trong Bình An Đường, cũng bắt đầu gia nhập phong trào bãi công lần ngày, đến ngày thứ năm, đến cả trưởng lão của ba phong khác cũng bị kinh động.
Người duy nhất không bị kinh động, e là cũng chỉ có chường giáo Vô Nhai đang bế quan.
“Lẽ nào lại như vậy, những tên tạp dịch này, thật sự là muốn vô pháp vô thiên sao.” Tuyết trưởng lão tức giận đến bốc hỏa.
“Tuyết trưởng lão, chuyện này, vốn dĩ là ngươi làm không đúng. Tự dưng gạt bỏ tạp dịch không cho tham gia thi đấu môn phái, tin tức này nếu truyền đến tai các môn phái khác, nhất định sẽ ô nhục đến thanh danh đệ nhất đại tông môn của Cô Nguyệt Hải ta.”
Phong trưởng lão thân là quản sự trưởng lão của ngoại môn, đối với cách làm khư khư cố chấp của Tuyết trưởng lão lần này, cũng có chút bất mãn.
“Đúng vậy, Tuyết trưởng lão, chuyện này như vậy là đủ rồi.”
Hoa trưởng lão cũng bất mãn nói.
“Hai vị trưởng lão, ta lại cảm thấy Tuyết Nhi trưởng lão không làm sai. Không cho tạp dịch tham gia, cũng không sai, phải biết, trong thi đấu môn phái trước đây, chưa từng có một tạp dịch vào được tới vòng thứ ba, điều này cũng chứng minh, phế vật chính là phế vật, tuyệt đối không có khả năng phản công.”
Nguyệt trưởng lão lãnh đạm nói.
Tứ đại trưởng lão, trong khoảng thời gian ngắn, ai giữ ý nấy, không ai chịu nhường ai.
“Hừ, bất luận nói như thế nào, chưởng giáo đã giao chuyện thi đấu môn phái lần này cho ta xử lý, việc này cứ để ta an bài. Các vị trưởng lão yên tâm, chuyện bãi công, ta nhất định sẽ mau chóng giải quyết. Trong vòng ba ngày, ta nhất định bắt bọn tạp dịch quay lại công việc hằng ngày, nếu không thể, ta sẽ huỷ bỏ thông báo.”
Tuyết Nhi trưởng lão mặt đầy lòng tin.
Bà ta cho rằng, với bọn kia tạp dịch vô dụng kia, phải bắt được những tên dẫn đầu gây chuyện bãi công rồi trừng trị một phen, giết gà dọa khỉ, sóng gió bãi công rất nhanh sẽ được giải quyết.
Hoa trưởng lão cùng Phong trưởng lão lại lắc đầu, không dám gật bừa với cách làm của Tuyết trưởng lão.
Tuyết trưởng lão đã hứa là ba ngày sau, nhưng lúc này lại nổi giận đùng đùng, mang theo vài tên đệ tử tiến đến Dã Luyện Đường bắt người.
Bà ta đã sớm nghe ngóng được, chuyện bãi công lần này, chính là bắt đầu từ Dã Luyện Đường.
Ngay sau đó lại lan truyền tới các đường khẩu khác, không cần đoán, Tuyết trưởng lão cũng biết, nhất định là Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn kia gây rối.
Diệp Lăng Nguyệt chết tiệt, lần trước để cho nàng ta may mắn không chết, nàng ta đúng là ăn gan hùm mật gấu, thật sự cho là có thể chống lại Tuyết Phong, lần này, Tuyết trưởng lão nổi giận, nhất định phải loại trừ tai họa này.
Đám người Tuyết trưởng lão nổi giận đùng đùng, đá cửa tiến vào Dã Luyện Đường.
“Diệp Lăng Nguyệt, Hoàng Tuấn, hai người các ngươi kích động những tạp dịch khác, quấy nhiễu báo danh thi đấu môn phái, tội ác tày trời, luận môn quy đáng bị trục xuất khỏi Cô Nguyệt Hải.”
Tuyết trưởng lão vừa mới nói xong, đã nghe được một thanh âm buồn bực.
“Tuyết trưởng lão đúng là cái giá đỡ thật lớn, sư phụ, sao đồ nhi không biết, lúc nào Tuyết trưởng lão lại có quyền xử phạt môn nhân. Theo đồ nhi được biết, toàn bộ Cô Nguyệt Hải chỉ có chưởng giáo cùng Giới Luật Đường trưởng lão mới có quyền này. Bà ta như vậy có được tính là vượt qua chức quyền, cũng phải phạt nặng không?”
Nghe thấy thanh âm non nớt kia, Tuyết trưởng lão sắc mặt hơi đổi.
Trong Dã Luyện Đường, rõ ràng là chưởng giáo Vô Nhai cùng đám người Tiểu Đế Tân.
Chưởng giáo Vô Nhai đang tức giận, trừng mắt nhìn Tuyết trưởng lão.
“Chưởng giáo, sao người lại xuất quan rồi?”
Tuyết trưởng lão nhớ rõ, chưởng giáo Vô Nhai rõ ràng là phải mấy ngày nữa mới xuất quan, bà ta đã tính toán kĩ, khi đó báo danh đã hết hạn.
“Hừ, ta chỉ là bế quan, cũng không phải là chết rồi. Tuyết trưởng lão, ngươi ở sau lưng ta đối phó với bọn tạp dịch, không cho phép bọn họ tham gia môn phái thi đấu, chuyện này, Tiểu Đế Tân cũng đã nói cho ta biết.”
Chưởng giáo Vô Nhai vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ông ta vốn dĩ đối với Tuyết trưởng lão còn có chút tín nhiệm, cho rằng bà ta sẽ không vì chuyện riêng của bản thân mà công khai báo thù, nào biết được Tuyết trưởng lão khiến ông ta thất vọng.
Nếu không phải Tiểu Đế Tân âm thầm nói cho ông ta biết, chỉ sợ ông ta thật sự đến khi xuất quan mới biết được chuyện này.