Hai vị trưởng lão của Hoa Phong và Phong Phong cũng lần lượt lên trước chúc mừng đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Còn thời gian vào chiến trường cổ cụ thể thì chưởng giáo Vô Nhai chỉ nói hôm khác sẽ có thông báo.
Cả võ đài của ngoại môn vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng.
Nguyệt trưởng lão vừa về đến Nguyệt Phong thì nổi giận đùng đùng.
“Lý nào lại vậy, đệ đệ, đệ cứ để cho Tử Đường Túc chèn ép đệ như vậy ư?”
Việc hôm nay đối với Nguyệt Phong và Nguyệt trưởng lão mà nói đều là vô cùng nhục nhã.
Vốn dĩ những vinh dự đó nên thuộc về Nguyệt Phong, nhưng lại bị một tạp dịch đoạt mất rồi.
Đối diện với sự phẫn nộ của Nguyệt trưởng lão, Nguyệt Mộc Bạch lại tỏ ra rất dửng dưng.
“Tỷ tỷ, tầm mắt của tỷ quả thực là quá hạn hẹp rồi, Cô Nguyệt Hải chẳng qua là tông môn tục thế, thành tựu tương lai của tỷ muội chúng ta tuyệt đối không phải một Cô Nguyệt Hải nhỏ bé đơn giản như vậy.”
“Đệ đệ, lời này của đệ là có ý gì? Lẽ nào nói trên chiến trường cổ gần đây đã xảy ra việc gì, lần này sau khi đệ quay về thì cứ luôn tỏ ra thần bí.”
Nguyệt trưởng lão thấy nghi hoặc, bà ta sớm đã biết người đệ đệ này của mình không phải tầm thường.
Đệ ấy từ nhỏ dã tâm đã rất lớn, năm đó ý định ban đầu của trưởng lão Nguyệt Phong là truyền Nguyệt Phong cho đệ ấy.
Nhưng Nguyệt Mộc Bạch lại nói chí của đệ ấy không đặt ở đây, đệ ấy muốn đến chiến trường cổ, nên chức vị trưởng lão của Nguyệt Phong mới đến tay của Nguyệt trưởng lão.
Chỉ là, với địa vị của Nguyệt Mộc Bạch ở Cô Nguyệt Hải bây giờ thì nhiều nhất cũng chỉ thấp hơn chưởng giáo Vô Nhai và tên quái vật Độc Cô Thiên, là người có thể khiến đệ ấy thấy được mắt. Trong chiến trường cổ rốt cuộc có thứ gì?
Thứ đó có liên quan đến tiện nhân Phi Nguyệt kia không?
“Đệ cũng chỉ là đang trên đường về thì nghe thấy một số lời đồn thổi, chân tướng sự việc rốt cuộc thế nào vẫn phải đợi sau khi đệ quay về nghe ngóng thêm mới có thể biết được. Dẫn đệ đi xem thử nữ đệ tử đó, đệ có việc muốn hỏi rõ.”
Trong Nguyệt Phong, Hồng Minh Nguyệt vừa được dẫn về thì nàng ta và chăn đệm của nàng ta đều bị ném vào phòng chứa củi.
“Đồ thứ mất mặt, thật không biết Nguyệt sư thúc đưa ả trở về làm gì, ả khiến mặt mũi của toàn bộ Nguyệt Phong chúng ta mất hết rồi.”
“Đúng vậy đó, thật chưa từng gặp người nào đê tiện như vậy, uổng cho ả thường ngày vẫn có bộ dạng tự cho là thanh cao.”
Mấy nữ đệ tử của Nguyệt Phong nói kháy, nhổ mấy bãi nước bọt vào Hồng Minh Nguyệt đang co rúm trong đống củi, lộ rõ vẻ xem thường trong đáy mắt.
Cửa rầm một tiếng đã bị đóng lại.
Âm thanh đóng cửa truyền đến, nhưng Hồng Minh Nguyệt lại giống như không nghe thấy vậy.
Mặt mũi đau rát, áo quần bị xé nát đến không đủ che thân.
Những nữ đệ tử đó hận Hồng Minh Nguyệt đã cướp nam nhân của họ đến thấu xương, ra tay cũng không hề nể tình.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta có thêm mấy vết thẹo hình “x”.
Máu thịt của những vết thẹo đó lộ ra ngoài trông rất xấu xí, làn da đã từng khiến các nam nhân dưới váy không dứt ra được cũng bị rách cả da thịt.
Hồng Minh Nguyệt tựa như thi thể vậy, hoàn toàn không động đậy.
Từng câu nói ác độc đó cộng lại với nhau cũng không thể sánh được với một từ “dơ” của Tử Đường Túc.
Dơ, nàng ta thật sự rất dơ.
Sau khi cha mẹ chết đi, Hồng phủ suy vong thì nàng ta đã dơ rồi.
Dơ đến nỗi không bằng cả cỏ rác trên đất, Hồng Minh Nguyệt lẩm nhẩm rồi dùng sức chà lên người mình, vết thẹo bị chà nứt, máu tươi chảy ra mà nàng ta cũng không có cảm giác.
Cửa phòng chứa củi lại bị mở ra, có một đôi ủng tơ vàng xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nam nhân đó cúi người xuống, ngón tay không có chút bụi nâng cằm của Hồng Minh Nguyệt lên, trên gương mặt không còn xinh đẹp đó lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Người đâu, đưa thị nữ của ả đến đây, chuẩn bị y phục sạch sẽ và thuốc trị thương. Ngày xưa Phi Nguyệt ở trong Nguyệt Phong hưởng thụ địa vị gì thì sau này cũng vẫn đãi ngộ như thế. Nếu ai dám ở sau lưng nói xằng nói bậy thì cắt lưỡi của người đó.”
Khác với những người khác, trong ánh mắt mà Nguyệt Mộc Bạch nhìn Hồng Minh Nguyệt không có bất kỳ vẻ ghét bỏ nào.
“Mộc Bạch, đệ điên rồi hay sao thế, còn cho tiện nhân này đãi ngộ như trước đây. Đệ không phải là đã thích ả đàn bà này rồi chứ?” Nguyệt trưởng lão vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Bà ta giữ lại Phi Nguyệt đã là rất ấm ức rồi, bà ta cũng biết Phi Nguyệt có một số thủ đoạn đặc biệt với đàn ông, đệ đệ này của bà ta trước giờ lục căn thanh tịnh, chắc sẽ không nhất thời bị sự mê hoặc của ả tiện nhân này mà thích ả chứ.
Hồng Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm Nguyệt Mộc Bạch, không thể phủ nhận Nguyệt Mộc Bạch là nam nhân rất tuấn tú.
Nhưng trước đó đã có viên châu ngọc Tử Đường Túc nên Hồng Minh Nguyệt vẫn không đến nỗi thích Nguyệt Mộc Bạch.
Hồng Minh Nguyệt cũng hiểu, giờ đây bản thân ngay cả giun dế cũng không bằng, chỉ có cố gắng bám vào Nguyệt Mộc Bạch mới có thể trở mình.
Lẽ nào là Nguyệt Mộc Bạch thật sự thích nàng ta?
Hồng Minh Nguyệt nảy sinh một tia hi vọng.
Nhưng hi vọng của Hồng Minh Nguyệt khi tiếp xúc với ánh mắt của Nguyệt Mộc Bạch đã tan tành mây khói rồi.
Mắt của Nguyệt Mộc Bạch tựa như hai cái giếng khô, không có bất kỳ tình cảm nào. Nam nhân này, ánh mắt của hắn và Tử Đường Túc nhìn nàng ta giống hệt nhau.
Nhưng Tử Đường Túc ít nhất khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn có một tia chấn động, còn Nguyệt Mộc Bạch thì khác, hắn quả thật là một nam nhân lòng như sắt đá.
“Ta đã điều tra ngươi, ngươi tên là Hồng Minh Nguyệt, đã từng là đệ tử của cốc chủ Tam Sinh Cốc. Khi ở Tứ Phương Thành, ngươi đã hại chết thiếu cốc chủ Lạc Tống, còn trộm đi một khúc cuối cùng của Thương Hải Tam Sinh Khúc của Lạc Tam Sinh.”
Nói đoạn, thần thức Nguyệt Mộc Bạch chuyển động, Hồng Minh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, con dao ngọc được mài từ ống sáo Thương Hải Tam Sinh giấu giữa tay đã rơi vào tay Nguyệt Mộc Bạch.
Sắc mặt Hồng Minh Nguyệt nhợt nhạt, nàng ta vốn còn định rằng nếu hai tỷ muội Nguyệt Mộc Bạch không bỏ qua cho nàng ta, thì nàng ta lợi dụng cơ hội cuối cùng uy hiếp một người trong bọn họ để thoát khỏi Cô Nguyệt Hải.
Nhưng không ngờ tính toán của nàng ta đều đã bị Nguyệt Mộc Bạch nhìn thấu.
“Nguyệt sư thúc quả nhiên là có thủ đoạn. Nhưng ta sớm đã bị đuổi khỏi môn phái, ta giờ đây nhà tan người vong, chẳng qua là một phế vật. Nguyệt sư thúc nếu muốn có được gì đó trên người ta thì ta khuyên ông vẫn nên từ bỏ ý định này thì tốt hơn.”
Hồng Minh Nguyệt thấy thân phận bị biết tỏng thì dứt khoát thừa nhận.
Nàng ta cũng rất muốn biết, Nguyệt Mộc Bạch rốt cuộc muốn có được cái gì từ trên người nàng ta.
“Ngươi quên rồi ư, ta là Nguyệt Mộc Bạch, ngoại trừ tôn thượng ra thì ta là người có y thuật cao nhất ở Cô Nguyệt Hải. Thương thế của ngươi ta có cách có thể chữa được, nhưng từ nay về sau ngươi phải nghe lệnh của ta. Làm thị nữ của ta, ta còn sẽ đưa ngươi vào chiến trường cổ. Chắc ngươi cũng biết, chiến trường cổ là nơi nào. Ở đó ngươi có thể dùng máu và vinh dự để tìm lại mọi thứ mà ngươi đã đánh mất.” Lời của Nguyệt Mộc Bạch dường như có ma lực vô tận, Hồng Minh Nguyệt vốn dĩ đã mất hết hi vọng thì hiện giờ lòng tin lại quay trở về từng chút một.
Trực giác mách bảo nàng ta rằng Nguyệt Mộc Bạch là người rất nguy hiểm, ông ta giống như ác ma đang mê hoặc nàng ta. Nàng ta biết rõ là cái bẫy nhưng vẫn không nhịn nổi mà nhảy xuống.
“Được, ta đồng ý với ông, từ nay về sau ta sẽ là tôi tớ của ông. Nhưng ta muốn lấy lại tất cả những gì ta mất. Mấy nữ đệ tử vừa nãy xỉ nhục ta, hãy bảo họ qua đây, còn nữa, hãy tìm mấy tạp dịch nam qua đây cho ta.”
Hồng Minh Nguyệt hầu như không suy nghĩ thì đã đồng ý với điều kiện hợp tác của Nguyệt Mộc Bạch.
Nàng ta đã không có đường lui khác nữa rồi.
Còn thời gian vào chiến trường cổ cụ thể thì chưởng giáo Vô Nhai chỉ nói hôm khác sẽ có thông báo.
Cả võ đài của ngoại môn vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng.
Nguyệt trưởng lão vừa về đến Nguyệt Phong thì nổi giận đùng đùng.
“Lý nào lại vậy, đệ đệ, đệ cứ để cho Tử Đường Túc chèn ép đệ như vậy ư?”
Việc hôm nay đối với Nguyệt Phong và Nguyệt trưởng lão mà nói đều là vô cùng nhục nhã.
Vốn dĩ những vinh dự đó nên thuộc về Nguyệt Phong, nhưng lại bị một tạp dịch đoạt mất rồi.
Đối diện với sự phẫn nộ của Nguyệt trưởng lão, Nguyệt Mộc Bạch lại tỏ ra rất dửng dưng.
“Tỷ tỷ, tầm mắt của tỷ quả thực là quá hạn hẹp rồi, Cô Nguyệt Hải chẳng qua là tông môn tục thế, thành tựu tương lai của tỷ muội chúng ta tuyệt đối không phải một Cô Nguyệt Hải nhỏ bé đơn giản như vậy.”
“Đệ đệ, lời này của đệ là có ý gì? Lẽ nào nói trên chiến trường cổ gần đây đã xảy ra việc gì, lần này sau khi đệ quay về thì cứ luôn tỏ ra thần bí.”
Nguyệt trưởng lão thấy nghi hoặc, bà ta sớm đã biết người đệ đệ này của mình không phải tầm thường.
Đệ ấy từ nhỏ dã tâm đã rất lớn, năm đó ý định ban đầu của trưởng lão Nguyệt Phong là truyền Nguyệt Phong cho đệ ấy.
Nhưng Nguyệt Mộc Bạch lại nói chí của đệ ấy không đặt ở đây, đệ ấy muốn đến chiến trường cổ, nên chức vị trưởng lão của Nguyệt Phong mới đến tay của Nguyệt trưởng lão.
Chỉ là, với địa vị của Nguyệt Mộc Bạch ở Cô Nguyệt Hải bây giờ thì nhiều nhất cũng chỉ thấp hơn chưởng giáo Vô Nhai và tên quái vật Độc Cô Thiên, là người có thể khiến đệ ấy thấy được mắt. Trong chiến trường cổ rốt cuộc có thứ gì?
Thứ đó có liên quan đến tiện nhân Phi Nguyệt kia không?
“Đệ cũng chỉ là đang trên đường về thì nghe thấy một số lời đồn thổi, chân tướng sự việc rốt cuộc thế nào vẫn phải đợi sau khi đệ quay về nghe ngóng thêm mới có thể biết được. Dẫn đệ đi xem thử nữ đệ tử đó, đệ có việc muốn hỏi rõ.”
Trong Nguyệt Phong, Hồng Minh Nguyệt vừa được dẫn về thì nàng ta và chăn đệm của nàng ta đều bị ném vào phòng chứa củi.
“Đồ thứ mất mặt, thật không biết Nguyệt sư thúc đưa ả trở về làm gì, ả khiến mặt mũi của toàn bộ Nguyệt Phong chúng ta mất hết rồi.”
“Đúng vậy đó, thật chưa từng gặp người nào đê tiện như vậy, uổng cho ả thường ngày vẫn có bộ dạng tự cho là thanh cao.”
Mấy nữ đệ tử của Nguyệt Phong nói kháy, nhổ mấy bãi nước bọt vào Hồng Minh Nguyệt đang co rúm trong đống củi, lộ rõ vẻ xem thường trong đáy mắt.
Cửa rầm một tiếng đã bị đóng lại.
Âm thanh đóng cửa truyền đến, nhưng Hồng Minh Nguyệt lại giống như không nghe thấy vậy.
Mặt mũi đau rát, áo quần bị xé nát đến không đủ che thân.
Những nữ đệ tử đó hận Hồng Minh Nguyệt đã cướp nam nhân của họ đến thấu xương, ra tay cũng không hề nể tình.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta có thêm mấy vết thẹo hình “x”.
Máu thịt của những vết thẹo đó lộ ra ngoài trông rất xấu xí, làn da đã từng khiến các nam nhân dưới váy không dứt ra được cũng bị rách cả da thịt.
Hồng Minh Nguyệt tựa như thi thể vậy, hoàn toàn không động đậy.
Từng câu nói ác độc đó cộng lại với nhau cũng không thể sánh được với một từ “dơ” của Tử Đường Túc.
Dơ, nàng ta thật sự rất dơ.
Sau khi cha mẹ chết đi, Hồng phủ suy vong thì nàng ta đã dơ rồi.
Dơ đến nỗi không bằng cả cỏ rác trên đất, Hồng Minh Nguyệt lẩm nhẩm rồi dùng sức chà lên người mình, vết thẹo bị chà nứt, máu tươi chảy ra mà nàng ta cũng không có cảm giác.
Cửa phòng chứa củi lại bị mở ra, có một đôi ủng tơ vàng xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nam nhân đó cúi người xuống, ngón tay không có chút bụi nâng cằm của Hồng Minh Nguyệt lên, trên gương mặt không còn xinh đẹp đó lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Người đâu, đưa thị nữ của ả đến đây, chuẩn bị y phục sạch sẽ và thuốc trị thương. Ngày xưa Phi Nguyệt ở trong Nguyệt Phong hưởng thụ địa vị gì thì sau này cũng vẫn đãi ngộ như thế. Nếu ai dám ở sau lưng nói xằng nói bậy thì cắt lưỡi của người đó.”
Khác với những người khác, trong ánh mắt mà Nguyệt Mộc Bạch nhìn Hồng Minh Nguyệt không có bất kỳ vẻ ghét bỏ nào.
“Mộc Bạch, đệ điên rồi hay sao thế, còn cho tiện nhân này đãi ngộ như trước đây. Đệ không phải là đã thích ả đàn bà này rồi chứ?” Nguyệt trưởng lão vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Bà ta giữ lại Phi Nguyệt đã là rất ấm ức rồi, bà ta cũng biết Phi Nguyệt có một số thủ đoạn đặc biệt với đàn ông, đệ đệ này của bà ta trước giờ lục căn thanh tịnh, chắc sẽ không nhất thời bị sự mê hoặc của ả tiện nhân này mà thích ả chứ.
Hồng Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm Nguyệt Mộc Bạch, không thể phủ nhận Nguyệt Mộc Bạch là nam nhân rất tuấn tú.
Nhưng trước đó đã có viên châu ngọc Tử Đường Túc nên Hồng Minh Nguyệt vẫn không đến nỗi thích Nguyệt Mộc Bạch.
Hồng Minh Nguyệt cũng hiểu, giờ đây bản thân ngay cả giun dế cũng không bằng, chỉ có cố gắng bám vào Nguyệt Mộc Bạch mới có thể trở mình.
Lẽ nào là Nguyệt Mộc Bạch thật sự thích nàng ta?
Hồng Minh Nguyệt nảy sinh một tia hi vọng.
Nhưng hi vọng của Hồng Minh Nguyệt khi tiếp xúc với ánh mắt của Nguyệt Mộc Bạch đã tan tành mây khói rồi.
Mắt của Nguyệt Mộc Bạch tựa như hai cái giếng khô, không có bất kỳ tình cảm nào. Nam nhân này, ánh mắt của hắn và Tử Đường Túc nhìn nàng ta giống hệt nhau.
Nhưng Tử Đường Túc ít nhất khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn có một tia chấn động, còn Nguyệt Mộc Bạch thì khác, hắn quả thật là một nam nhân lòng như sắt đá.
“Ta đã điều tra ngươi, ngươi tên là Hồng Minh Nguyệt, đã từng là đệ tử của cốc chủ Tam Sinh Cốc. Khi ở Tứ Phương Thành, ngươi đã hại chết thiếu cốc chủ Lạc Tống, còn trộm đi một khúc cuối cùng của Thương Hải Tam Sinh Khúc của Lạc Tam Sinh.”
Nói đoạn, thần thức Nguyệt Mộc Bạch chuyển động, Hồng Minh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, con dao ngọc được mài từ ống sáo Thương Hải Tam Sinh giấu giữa tay đã rơi vào tay Nguyệt Mộc Bạch.
Sắc mặt Hồng Minh Nguyệt nhợt nhạt, nàng ta vốn còn định rằng nếu hai tỷ muội Nguyệt Mộc Bạch không bỏ qua cho nàng ta, thì nàng ta lợi dụng cơ hội cuối cùng uy hiếp một người trong bọn họ để thoát khỏi Cô Nguyệt Hải.
Nhưng không ngờ tính toán của nàng ta đều đã bị Nguyệt Mộc Bạch nhìn thấu.
“Nguyệt sư thúc quả nhiên là có thủ đoạn. Nhưng ta sớm đã bị đuổi khỏi môn phái, ta giờ đây nhà tan người vong, chẳng qua là một phế vật. Nguyệt sư thúc nếu muốn có được gì đó trên người ta thì ta khuyên ông vẫn nên từ bỏ ý định này thì tốt hơn.”
Hồng Minh Nguyệt thấy thân phận bị biết tỏng thì dứt khoát thừa nhận.
Nàng ta cũng rất muốn biết, Nguyệt Mộc Bạch rốt cuộc muốn có được cái gì từ trên người nàng ta.
“Ngươi quên rồi ư, ta là Nguyệt Mộc Bạch, ngoại trừ tôn thượng ra thì ta là người có y thuật cao nhất ở Cô Nguyệt Hải. Thương thế của ngươi ta có cách có thể chữa được, nhưng từ nay về sau ngươi phải nghe lệnh của ta. Làm thị nữ của ta, ta còn sẽ đưa ngươi vào chiến trường cổ. Chắc ngươi cũng biết, chiến trường cổ là nơi nào. Ở đó ngươi có thể dùng máu và vinh dự để tìm lại mọi thứ mà ngươi đã đánh mất.” Lời của Nguyệt Mộc Bạch dường như có ma lực vô tận, Hồng Minh Nguyệt vốn dĩ đã mất hết hi vọng thì hiện giờ lòng tin lại quay trở về từng chút một.
Trực giác mách bảo nàng ta rằng Nguyệt Mộc Bạch là người rất nguy hiểm, ông ta giống như ác ma đang mê hoặc nàng ta. Nàng ta biết rõ là cái bẫy nhưng vẫn không nhịn nổi mà nhảy xuống.
“Được, ta đồng ý với ông, từ nay về sau ta sẽ là tôi tớ của ông. Nhưng ta muốn lấy lại tất cả những gì ta mất. Mấy nữ đệ tử vừa nãy xỉ nhục ta, hãy bảo họ qua đây, còn nữa, hãy tìm mấy tạp dịch nam qua đây cho ta.”
Hồng Minh Nguyệt hầu như không suy nghĩ thì đã đồng ý với điều kiện hợp tác của Nguyệt Mộc Bạch.
Nàng ta đã không có đường lui khác nữa rồi.