Quỷ Cốc Nga rất giảo hoạt, thực ra nó không nói hết sự thật, Hồng Minh Nguyệt là ký chủ tốt nhất mà Quỷ Cốc Nga từng gặp.
Ký chủ tầm thường, cho dù là “Đường Ly” đời trước của nó, thân thể tuy cường tráng nhưng vẫn sẽ vì sự tồn tại của Quỷ Cốc Nga mà thân thể khô héo kiệt quệ từng chút một.
Nhưng Hồng Minh Nguyệt thì khác, nàng ta tu luyện Hợp Hoan Công, nói ra có chút tương tự Quỷ Cốc Nga, cũng là công pháp lấy âm bổ dương.
Loại công pháp này có thể khiến thân thể của Hồng Minh Nguyệt so với người thường càng không dễ gì suy kiệt.
Nhưng tương ứng với đó, nếu Hồng Minh Nguyệt vẫn luôn không có cách nào giết Quỷ Cốc Nga, thì thân thể nàng ta sẽ bị sát khí ô nhiễm dần dần, cho đến cuối cùng trở thành yêu.
Hồng Minh Nguyệt nghe xong, tròng mắt chuyển động.
“Được, ta và ngươi đều bình an vô sự, nhưng ngươi phải hứa với ta rằng phải duy trì hình thái vốn có của ngươi, không thể để người khác nhìn ra sự khác lạ của cơ thể ta, chờ sau khi đến chiến trường cổ thì ta lại giúp ngươi tìm ký chủ thích hợp.”
Hồng Minh Nguyệt sớm đã nghĩ kỹ, chỉ cần đến chiến trường cổ thì nàng ta phải tìm được cách để Quỷ Cốc Nga hoàn toàn biến mất, giờ đây nàng ta cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Một người một yêu mang thai quỷ cũng tạm thời bình an vô sự.
Sau khi thi đấu môn phái kết thúc, Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân trải qua mấy ngày tương đối yên ả.
Ngày tháng đến chiến trường cổ cụ thể vẫn chưa quyết định, các tuyển thủ Thập Cường đều đang chờ ngày xuất phát.
Diệp Lăng Nguyệt trở thành đồ đệ của Thái Thượng sư thúc tổ Tử Đường Túc một cách bất ngờ, cuộc sống vẫn trôi qua không khác gì lắm so với trước đây.
Nhưng việc khiến nàng khá khó chịu là, dù nàng đã yêu cầu rõ ràng là ngủ riêng với Đế Tân, nhưng Đế Tân đã trưởng thành rồi lại sống chết không chịu đồng ý.
Đêm trước đó nàng còn chốt chặt cửa, nhưng ngày hôm sau nàng lại ngủ trong phòng của Đế Tân một cách chả hiểu ra sao.
Khi nàng chất vấn thì cái tên đó còn bày tỏ vẻ mặt vô tội, là cô gái giặt đồ tự mình bò qua giường chàng ta, chàng ta không có làm gì cả.
Sau khi vai vế của Diệp Lăng Nguyệt được nâng cao, Phong trưởng lão còn muốn đổi cho nàng và Đế Tân một phòng khác, nhưng lại bị Đế Tân từ chối.
Theo Đế Tân thấy, căn phòng này tuy không lớn, nhưng lưu lại tất cả mọi việc trong cuộc sống ở hai năm qua của chàng và cô gái giặt đồ.
Mặc dù chàng đã khôi phục khá nhiều ký ức, nhưng do ký ức chưa khôi phục hoàn toàn nên Đế Tân cứ luôn cảm thấy bất luận là ký ức của Phụng Tân hay là ký ức của Vu Trọng, thì đối với chàng mà nói đều có chút chưa quen.
Duy chỉ có hai năm đó của Tiểu Đế Tân mới là tất cả của chàng.
Song chỉ có một thứ không giống lắm với trước đây.
Đó chính là...
Sáng sớm, Diệp Lăng Nguyệt vẫn như thường ngày, đến Dã Luyện Đường chuẩn bị luyện chế những linh khí Thiên Canh đó của Hoa trưởng lão.
“Thái Thượng sư thúc, chào buổi sáng.”
Trên đường đi đến đã có vô số đệ tử và tạp dịch nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì gật đầu chào, gọi Thái Thượng sư thúc một cách lễ độ cung kính.
Bỗng chốc từ một nữ tạp dịch trở thành Thái Thượng sư thúc người người kính nể, Diệp Lăng Nguyệt rất không quen.
Nếu như những đệ tử trẻ gọi như vậy thì nàng cũng tùy tiện đáp lại, nhưng khi lão tiền bối đầu tóc hoa râm có vai vế còn cao hơn rất nhiều so với ông ngoại nhà mình như Ông Lão Câu Cá thấy Diệp Lăng Nguyệt cũng muốn gọi một tiếng tổ sư thúc thì Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi mà muốn chạy trốn.
Nói đi nói lại, chỉ có thể nói vai vế của Tử Đường Túc quá cao rồi.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi thi đấu còn âm thầm hỏi riêng Vũ Duyệt, Tử Đường Túc tại sao lại được trở thành Thái Thượng Tổ sư thúc.
Nguyên nhân cụ thể thì Vũ Duyệt cũng không nói được, nàng ấy chỉ nghe nói ban đầu khi môn phái Cô Nguyệt Hải sáng lập thì Tử Đường Túc đã có mặt rồi, nghe đâu là bằng hữu tốt của chưởng môn đời thứ nhất.
Cũng nhờ có ông ấy mà Cô Nguyệt Hải mới có thể sừng sững nhiều năm ở đại lục Thanh Châu, trở thành phái đứng đầu tam tông.
Nhờ ô dù lớn của sư phụ có cấp tổ tiên nên Diệp Lăng Nguyệt giờ đây dù có đi ngang trong tông môn giống như con cua thì cũng không có vấn đề gì cả.
Thật không dễ dàng gì đi trong tiếng chào hỏi ân cần của mọi người đến Dã Luyện Đường.
Nhưng vừa đến cổng thì Diệp Lăng Nguyệt đã đờ ra.
Chỉ thấy Dã Luyện Đường lúc trước vốn hết sức yên tĩnh thì lúc này quả thật có thể gọi là người đông nghịt.
Lượng lớn đệ tử nội ngoại môn đều đang trông ngóng chờ đợi ở cổng.
“Là Thái Thượng sư thúc.”
Những người đó vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì rất nhiệt tình, ào ào xông tới.
“Thái Thượng sư thúc, con muốn luyện chế một thanh linh khí.”
“Thái Thượng sư thúc, con muốn luyện chế một ít đan dược.”
Muốn luyện đan, muốn luyện khí, nhất thời bao vây Diệp Lăng Nguyệt mấy lớp.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngẩn, Hùng quản sự vừa nghe tiếng thì từ trong Dã Luyện Đường đi ra vội tách đám đông, trách mắng mọi người, không dễ dàng gì mới giải cứu được Diệp Lăng Nguyệt từ trong đám người đó.
Bên ngoài Dã Luyện Đường, người nhiệt tình cầu xin Diệp Lăng Nguyệt luyện khí luyện đan vẫn không chịu giải tán.
“Hùng quản sự, đây là chuyện gì vậy?”
Diệp Lăng Nguyệt bối rối.
Nàng ấy trở nên được tranh giành như thế từ lúc nào vậy.
“Lăng Nguyệt, ôi, không đúng là Thái Thượng sư thúc...”
Hùng quản sự vừa mở miệng thì vội sửa lời lại.
“Được rồi được rồi, Hùng quản sự, ngay cả ông cũng muốn chế giễu ta nữa à, cái gì mà Thái Thượng sư thúc. Từ nay về sau, trong Dã Luyện Đường không ai được gọi ta là Thái Thượng sư thúc.” Diệp Lăng Nguyệt khua tay, nàng rất không kiên nhẫn với kiểu lễ nghi này.
Dã Luyện Đường xem như là thiên đường cuối cùng trước khi nàng rời Cô Nguyệt Hải, nếu như mọi người cũng như vậy thì tháng ngày này thật là không thể nào sống nổi nữa rồi.
Hùng quản sự bị làm khó một phen, cuối cùng vẫn là bị “uy quyền” của Diệp Lăng Nguyệt bức bách nên không thể không đồng ý. Nhưng cũng chỉ là đồng ý thôi, khi ở Dã Luyện Đường thì như vậy, ở trước người khác vẫn phải gọi nàng ấy là Thái Thượng sư thúc.
Nhờ Hùng quản sự nói thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, những đệ tử tông môn bên ngoài đó đều là ngưỡng mộ thanh danh của nàng mà đến.
Chỉ bởi vì Diệp Lăng Nguyệt là đệ tử của Tử Đường Túc.
Ngày đó, Tử Đường Túc ở trên lôi đài, hắc hỏa của ông ấy trực tiếp nuốt sạch sẽ tử hỏa của Nguyệt Mộc Bạch.
Người của toàn bộ Cô Nguyệt Hải giờ đây đều đã biết, Tử Đường Túc mới là người đứng đầu ngọn lửa ở Cô Nguyệt Hải.
Chỉ đáng tiếc vị phật lớn Tử Đường Túc này cũng không phải ai ai cũng có thể thỉnh được, nghe nói ngay cả chưởng giáo Vô Nhai mà ông ấy cũng còn không nể mặt.
Nhưng trước mắt Tử Đường Túc đã có thêm một đệ tử, hơn nữa đệ tử này lại là đệ tử duy nhất của Tử Đường Túc, dĩ nhiên là đã kế thừa chiếc áo cà sa của ông ấy.
Nếu đã không thỉnh được Tử Đường Túc ra tay, vậy thì thỉnh vị phật nhỏ Diệp Lăng Nguyệt này ra tay đã trở thành mục tiêu thống nhất của các đệ tử Cô Nguyệt Hải.
Vì vậy việc này mới tạo thành cảnh tượng bên ngoài Dã Luyện Đường người đông nghìn nghịt, tranh giành Diệp Lăng Nguyệt luyện khí luyện đan.
“Thì ra là vậy, Hùng quản sự, việc này chính là thời cơ để Dã Luyện Đường vùng dậy. Ông hãy tăng phí luyện vũ khí của Dã Luyện Đường lên gấp đôi. Ông thông báo ra đi, cứ nói ta đã không nhận nhiệm vụ luyện khí nữa, nhưng các tạp dịch của Dã Luyện Đường đều phải qua sự chỉ bảo của ta, tìm họ luyện chế cũng giống nhau.” Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, lập tức đã có chủ định.
Nàng rất nhanh thôi sẽ phải rời khỏi Cô Nguyệt Hải, đến lúc đó Dã Luyện Đường cũng không còn chỗ dựa nữa, chi bằng nhân lúc này giúp Dã Luyện Đường gầy dựng lại danh vọng.
Hùng quản sự dĩ nhiên cũng biết nỗi khổ tâm này của Diệp Lăng Nguyệt.
Ông ấy và các tạp dịch của Dã Luyện Đường cũng rất muốn nhặt lại bảng hiệu chữ vàng của Dã Luyện Đường.
Ký chủ tầm thường, cho dù là “Đường Ly” đời trước của nó, thân thể tuy cường tráng nhưng vẫn sẽ vì sự tồn tại của Quỷ Cốc Nga mà thân thể khô héo kiệt quệ từng chút một.
Nhưng Hồng Minh Nguyệt thì khác, nàng ta tu luyện Hợp Hoan Công, nói ra có chút tương tự Quỷ Cốc Nga, cũng là công pháp lấy âm bổ dương.
Loại công pháp này có thể khiến thân thể của Hồng Minh Nguyệt so với người thường càng không dễ gì suy kiệt.
Nhưng tương ứng với đó, nếu Hồng Minh Nguyệt vẫn luôn không có cách nào giết Quỷ Cốc Nga, thì thân thể nàng ta sẽ bị sát khí ô nhiễm dần dần, cho đến cuối cùng trở thành yêu.
Hồng Minh Nguyệt nghe xong, tròng mắt chuyển động.
“Được, ta và ngươi đều bình an vô sự, nhưng ngươi phải hứa với ta rằng phải duy trì hình thái vốn có của ngươi, không thể để người khác nhìn ra sự khác lạ của cơ thể ta, chờ sau khi đến chiến trường cổ thì ta lại giúp ngươi tìm ký chủ thích hợp.”
Hồng Minh Nguyệt sớm đã nghĩ kỹ, chỉ cần đến chiến trường cổ thì nàng ta phải tìm được cách để Quỷ Cốc Nga hoàn toàn biến mất, giờ đây nàng ta cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Một người một yêu mang thai quỷ cũng tạm thời bình an vô sự.
Sau khi thi đấu môn phái kết thúc, Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân trải qua mấy ngày tương đối yên ả.
Ngày tháng đến chiến trường cổ cụ thể vẫn chưa quyết định, các tuyển thủ Thập Cường đều đang chờ ngày xuất phát.
Diệp Lăng Nguyệt trở thành đồ đệ của Thái Thượng sư thúc tổ Tử Đường Túc một cách bất ngờ, cuộc sống vẫn trôi qua không khác gì lắm so với trước đây.
Nhưng việc khiến nàng khá khó chịu là, dù nàng đã yêu cầu rõ ràng là ngủ riêng với Đế Tân, nhưng Đế Tân đã trưởng thành rồi lại sống chết không chịu đồng ý.
Đêm trước đó nàng còn chốt chặt cửa, nhưng ngày hôm sau nàng lại ngủ trong phòng của Đế Tân một cách chả hiểu ra sao.
Khi nàng chất vấn thì cái tên đó còn bày tỏ vẻ mặt vô tội, là cô gái giặt đồ tự mình bò qua giường chàng ta, chàng ta không có làm gì cả.
Sau khi vai vế của Diệp Lăng Nguyệt được nâng cao, Phong trưởng lão còn muốn đổi cho nàng và Đế Tân một phòng khác, nhưng lại bị Đế Tân từ chối.
Theo Đế Tân thấy, căn phòng này tuy không lớn, nhưng lưu lại tất cả mọi việc trong cuộc sống ở hai năm qua của chàng và cô gái giặt đồ.
Mặc dù chàng đã khôi phục khá nhiều ký ức, nhưng do ký ức chưa khôi phục hoàn toàn nên Đế Tân cứ luôn cảm thấy bất luận là ký ức của Phụng Tân hay là ký ức của Vu Trọng, thì đối với chàng mà nói đều có chút chưa quen.
Duy chỉ có hai năm đó của Tiểu Đế Tân mới là tất cả của chàng.
Song chỉ có một thứ không giống lắm với trước đây.
Đó chính là...
Sáng sớm, Diệp Lăng Nguyệt vẫn như thường ngày, đến Dã Luyện Đường chuẩn bị luyện chế những linh khí Thiên Canh đó của Hoa trưởng lão.
“Thái Thượng sư thúc, chào buổi sáng.”
Trên đường đi đến đã có vô số đệ tử và tạp dịch nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì gật đầu chào, gọi Thái Thượng sư thúc một cách lễ độ cung kính.
Bỗng chốc từ một nữ tạp dịch trở thành Thái Thượng sư thúc người người kính nể, Diệp Lăng Nguyệt rất không quen.
Nếu như những đệ tử trẻ gọi như vậy thì nàng cũng tùy tiện đáp lại, nhưng khi lão tiền bối đầu tóc hoa râm có vai vế còn cao hơn rất nhiều so với ông ngoại nhà mình như Ông Lão Câu Cá thấy Diệp Lăng Nguyệt cũng muốn gọi một tiếng tổ sư thúc thì Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi mà muốn chạy trốn.
Nói đi nói lại, chỉ có thể nói vai vế của Tử Đường Túc quá cao rồi.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi thi đấu còn âm thầm hỏi riêng Vũ Duyệt, Tử Đường Túc tại sao lại được trở thành Thái Thượng Tổ sư thúc.
Nguyên nhân cụ thể thì Vũ Duyệt cũng không nói được, nàng ấy chỉ nghe nói ban đầu khi môn phái Cô Nguyệt Hải sáng lập thì Tử Đường Túc đã có mặt rồi, nghe đâu là bằng hữu tốt của chưởng môn đời thứ nhất.
Cũng nhờ có ông ấy mà Cô Nguyệt Hải mới có thể sừng sững nhiều năm ở đại lục Thanh Châu, trở thành phái đứng đầu tam tông.
Nhờ ô dù lớn của sư phụ có cấp tổ tiên nên Diệp Lăng Nguyệt giờ đây dù có đi ngang trong tông môn giống như con cua thì cũng không có vấn đề gì cả.
Thật không dễ dàng gì đi trong tiếng chào hỏi ân cần của mọi người đến Dã Luyện Đường.
Nhưng vừa đến cổng thì Diệp Lăng Nguyệt đã đờ ra.
Chỉ thấy Dã Luyện Đường lúc trước vốn hết sức yên tĩnh thì lúc này quả thật có thể gọi là người đông nghịt.
Lượng lớn đệ tử nội ngoại môn đều đang trông ngóng chờ đợi ở cổng.
“Là Thái Thượng sư thúc.”
Những người đó vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì rất nhiệt tình, ào ào xông tới.
“Thái Thượng sư thúc, con muốn luyện chế một thanh linh khí.”
“Thái Thượng sư thúc, con muốn luyện chế một ít đan dược.”
Muốn luyện đan, muốn luyện khí, nhất thời bao vây Diệp Lăng Nguyệt mấy lớp.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngẩn, Hùng quản sự vừa nghe tiếng thì từ trong Dã Luyện Đường đi ra vội tách đám đông, trách mắng mọi người, không dễ dàng gì mới giải cứu được Diệp Lăng Nguyệt từ trong đám người đó.
Bên ngoài Dã Luyện Đường, người nhiệt tình cầu xin Diệp Lăng Nguyệt luyện khí luyện đan vẫn không chịu giải tán.
“Hùng quản sự, đây là chuyện gì vậy?”
Diệp Lăng Nguyệt bối rối.
Nàng ấy trở nên được tranh giành như thế từ lúc nào vậy.
“Lăng Nguyệt, ôi, không đúng là Thái Thượng sư thúc...”
Hùng quản sự vừa mở miệng thì vội sửa lời lại.
“Được rồi được rồi, Hùng quản sự, ngay cả ông cũng muốn chế giễu ta nữa à, cái gì mà Thái Thượng sư thúc. Từ nay về sau, trong Dã Luyện Đường không ai được gọi ta là Thái Thượng sư thúc.” Diệp Lăng Nguyệt khua tay, nàng rất không kiên nhẫn với kiểu lễ nghi này.
Dã Luyện Đường xem như là thiên đường cuối cùng trước khi nàng rời Cô Nguyệt Hải, nếu như mọi người cũng như vậy thì tháng ngày này thật là không thể nào sống nổi nữa rồi.
Hùng quản sự bị làm khó một phen, cuối cùng vẫn là bị “uy quyền” của Diệp Lăng Nguyệt bức bách nên không thể không đồng ý. Nhưng cũng chỉ là đồng ý thôi, khi ở Dã Luyện Đường thì như vậy, ở trước người khác vẫn phải gọi nàng ấy là Thái Thượng sư thúc.
Nhờ Hùng quản sự nói thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, những đệ tử tông môn bên ngoài đó đều là ngưỡng mộ thanh danh của nàng mà đến.
Chỉ bởi vì Diệp Lăng Nguyệt là đệ tử của Tử Đường Túc.
Ngày đó, Tử Đường Túc ở trên lôi đài, hắc hỏa của ông ấy trực tiếp nuốt sạch sẽ tử hỏa của Nguyệt Mộc Bạch.
Người của toàn bộ Cô Nguyệt Hải giờ đây đều đã biết, Tử Đường Túc mới là người đứng đầu ngọn lửa ở Cô Nguyệt Hải.
Chỉ đáng tiếc vị phật lớn Tử Đường Túc này cũng không phải ai ai cũng có thể thỉnh được, nghe nói ngay cả chưởng giáo Vô Nhai mà ông ấy cũng còn không nể mặt.
Nhưng trước mắt Tử Đường Túc đã có thêm một đệ tử, hơn nữa đệ tử này lại là đệ tử duy nhất của Tử Đường Túc, dĩ nhiên là đã kế thừa chiếc áo cà sa của ông ấy.
Nếu đã không thỉnh được Tử Đường Túc ra tay, vậy thì thỉnh vị phật nhỏ Diệp Lăng Nguyệt này ra tay đã trở thành mục tiêu thống nhất của các đệ tử Cô Nguyệt Hải.
Vì vậy việc này mới tạo thành cảnh tượng bên ngoài Dã Luyện Đường người đông nghìn nghịt, tranh giành Diệp Lăng Nguyệt luyện khí luyện đan.
“Thì ra là vậy, Hùng quản sự, việc này chính là thời cơ để Dã Luyện Đường vùng dậy. Ông hãy tăng phí luyện vũ khí của Dã Luyện Đường lên gấp đôi. Ông thông báo ra đi, cứ nói ta đã không nhận nhiệm vụ luyện khí nữa, nhưng các tạp dịch của Dã Luyện Đường đều phải qua sự chỉ bảo của ta, tìm họ luyện chế cũng giống nhau.” Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, lập tức đã có chủ định.
Nàng rất nhanh thôi sẽ phải rời khỏi Cô Nguyệt Hải, đến lúc đó Dã Luyện Đường cũng không còn chỗ dựa nữa, chi bằng nhân lúc này giúp Dã Luyện Đường gầy dựng lại danh vọng.
Hùng quản sự dĩ nhiên cũng biết nỗi khổ tâm này của Diệp Lăng Nguyệt.
Ông ấy và các tạp dịch của Dã Luyện Đường cũng rất muốn nhặt lại bảng hiệu chữ vàng của Dã Luyện Đường.