Thấy tiểu nha đầu vẻ mặt lo lắng, Diệp Lăng Nguyệt cười cười.
“Ta không bị gì nặng cả, nghỉ ngơi một hai ngày thì thương thế sẽ lành thôi.”
“Lão đại, người không sao thì tốt, xin lỗi bọn ta không thể giúp gì cho người.”
Tiểu Ô Nha rất áy náy, khi ở cửa khẩu cổ chúng cũng cảm nhận được Diệp Lăng Nguyệt gặp nguy hiểm, nhưng do cấm chế đặc biệt của cửa khẩu cổ nên chúng căn bản không có cách nào.
“Lúc đó ta cũng không muốn các ngươi trải qua nguy hiểm.”
Diệp Lăng Nguyệt an ủi Tiểu Ô Nha, nhưng rất nhanh thì nàng đã phát hiện sự việc gay go hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Bởi vì nàng phát hiện, túi Càn Khôn Tử Kim và Phụng Lệnh mà nàng mang theo bên người, và ngay cả thanh Thiên Lang Côn mà Vãn Vân tỷ bảo nàng tạm thời bảo quản toàn bộ đều không thấy đâu nữa.
Đáng chết!
Hai tên trộm đó.
Diệp Lăng Nguyệt biết rằng hai gã nam nhân trước đó nhất định là nhân lúc nàng hôn mê đã lấy mất đồ của nàng rồi.
Bên trong túi Càn Khôn có mấy trăm linh thạch mà nàng tích góp được ở Cô Nguyệt Hải, Long Ngâm Kiếm, còn có lượng lớn đan dược và một số linh khí.
Nhưng những thứ đó đều vẫn chưa phải quan trọng nhất, có Hồng Mông Thiên nên các linh thạch khoáng mạch cấp thấp trong đó vẫn còn có thể giúp Đỉnh Linh gắng gượng được một thời gian.
Các loại như đan dược thì nàng tạm thời cũng không cần.
Nhưng quan trọng nhất là Phụng Lệnh và Thiên Lang Côn trên người nàng cũng bị lấy mất rồi.
Cái đầu tiên là cách duy nhất để nàng liên lạc với Đế Tân, cái sau thì liên quan đến sự an nguy sống chết của Triệu Thiên Lang.
Nàng tuyệt đối không thể để mất được.
Diệp Lăng Nguyệt đứng dậy với vẻ chán nản.
Bầu trời xám xịt và cảnh tượng bình nguyên hoang vu khiến Diệp Lăng Nguyệt có hơi thảng thốt.
Nàng cảm nhận một chút, linh khí giữa trời đất rất loãng.
Ở đây không phải cửa khẩu cổ, cũng không phải là bất cứ nơi nào nàng từng biết.
Nàng nhớ rằng, trước lúc nàng hôn mê thì hình như rơi vào dịch chuyển trận cổ.
Nàng chắc là đã đến một thành tân thủ nào đó rồi.
Chỉ là dịch chuyển trận đó không phải là dịch chuyển trận Nhạn Môn, Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn xung quanh, cuối cùng ở nơi cách mấy chục thước đã nhìn thấy một dịch chuyển trận cổ xưa.
Khác với dịch chuyển trận của cửa khẩu cổ có người bảo vệ, dịch chuyển trận này ánh sáng cực kỳ ảm đạm, xung quanh căn bản cũng không có người canh gác.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn cả nửa ngày mới miễn cưỡng nhận ra rõ hai chữ được khắc trong dịch chuyển trận.
“Hoàng Tuyền?”
Diệp Lăng Nguyệt lặng yên, nàng không ngờ bản thân trong lúc vô tình lại đến Hoàng Tuyền Thành mà trước đó Nguyệt Mộc Bạch đã nói là nơi tân thủ không nên đến nhất.
Mọi người đều biết trong các thành tân thủ của Cửu Châu Cổ, Hoàng Tuyền Thành là nơi có môi trường tồi tệ nhất, sát hạch nghiêm nhất, linh khí trời đất loãng nhất.
Tòa thành này vẫn luôn được coi là nghĩa địa của tân thủ, trong mười tân thủ đến đây thì nhiều nhất chỉ có một hai người có thể trở ra.
Hơn nữa ở đây còn có lượng lớn người lão luyện chiếm đóng, cùng với một số thế lực đen tối lén lút.
Chả trách nàng lại xui xẻo, vừa đến đây thì đã gặp phải kẻ trộm.
“Thật là bi ai.”
Nghĩ đến bản thân hiện giờ trên người không còn đồng cắc nào, lại còn mất liên lạc với những người khác, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi phỉ nhổ một cái.
Mặc dù chán nản nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, lúc này không phải là lúc ăn năn hối hận, nàng phải nhanh chóng vào Hoàng Tuyền Thành, sau khi báo danh tân thủ thì lập tức tìm tung tích của hai tên trộm đã lấy đồ của nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ, hai tên đó vừa nãy khi chạy trốn là đi về hướng tây bắc.
Trong đầu nàng nhanh chóng phác họa ra bản đồ chín toà thành tân thủ, may mà trí nhớ của nàng tốt.
Tuy không định đến Hoàng Tuyền Thành, nhưng vẫn nhớ tuyến đường đại khái từ dịch chuyển trận Hoàng Tuyền đến Hoàng Tuyền Thành.
Hướng tây bắc của dịch chuyển trận chính là hướng của Hoàng Tuyền Thành, xem ra hai tên trộm đó cũng không phải kẻ trộm bình thường, chúng rất có khả năng cũng là tân thủ hoặc người săn yêu ở thành đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt có hơi thở phào.
Ít nhất tìm người ở trong một tòa thành thì có mục tiêu nhiều hơn so với ở trên bình nguyên hoang vu.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định lập tức khởi hành, sau khi đến Hoàng Tuyền Thành rồi tìm hai tên đó.
Nàng lập tức triệu hồi Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố.
“Lão đại, ta và Ngạc Thố đã xem một vòng xung quanh. Ở gần đây có lượng lớn thi thể đã bị hong khô, còn có một số yêu thú. Hoàng Tuyền Thành này quả nhiên là một nơi quỷ quái.”
Những linh thú như Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha rất không thích ứng với cái nơi linh khí trời đất hầu như là không có như Hoàng Tuyền Thành này.
Cũng chỉ có Ngạc Thố vốn dĩ chính là yêu thú thì lại có thích ứng hơn một chút với môi trường này.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định giảm thời gian Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha ở lại bên ngoài, trên đường cứ mang theo thố thố trước đã.
Sau khi thu lại Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước, Ngạc Thố nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
“Chủ nhân, mặt của người có cần phải chú ý một chút không.”
Thấy bộ dạng Ngạc Thố muốn nói nhưng lại ngập ngừng, Diệp Lăng Nguyệt theo bản năng sờ sờ lên mặt.
Lúc này mới nhớ ra, cái nơi như Hoàng Tuyền Thành này trộm cướp tàn sát bữa bãi, một nữ tân thủ dung mạo xuất chúng như vậy ắt hẳn sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không cần thiết.
“Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.”
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi rồi lấy ra một số nguyên liệu từ trong Hồng Mông Thiên, dựa theo dáng vẻ lúc trước khi nàng còn là lính đánh thuê mà nhuộm đen hết mặt mũi, thân hình, trông nàng giống như một nghiên mực vậy, nhìn vào dung mạo đã xấu xí hơn nhiều rồi.
Diệp Lăng Nguyệt cũng nhuộm đen luôn cả bộ lông tuyết trắng của tiểu Ngạc Thố, lúc này mới đưa tiểu Ngạc Thố đi về phía Hoàng Tuyền Thành.
Đi tầm hơn một tiếng, những thứ gặp trên đường khiến người đã trải qua địa sát ngục như Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhịn nổi hoảng sợ trong lòng.
Hoàng Tuyền Thành quả thật là danh bất hư truyền.
Trên đường đi cứ như thể đi xuống hoàng tuyền vậy.
Xung quanh có thể nhìn thấy thi thể không biết là bị con người hay là bị yêu thú xé thành hai nửa, còn có cả linh thú bị gặm hết tạng phủ.
Ngay cả thực vật dọc đường cũng vì bị sát khí xâm nhiễm quanh năm mà trở nên khô héo từ từ, lá rụng khắp mặt đất.
May mà trên đường không gặp phải những tên trộm cướp khác.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đi lên đường cái quan, đi tầm hơn một tiếng thì cuối cùng ở phía trước đã xuất hiện một cổng thành.
Tường thành của cổng thành đó bị xói mòn do sức gió cực kỳ nghiêm trọng, trên đá lát tường đều đầy tổ kiến. Ngay cả cổng thành dày nặng bằng đồng vàng cũng đã thiếu đi nửa cánh, nhìn vào trông giống như bà già bị mẻ răng cửa vậy, không có chút sinh khí nào.
Khi vào cổng thành, Diệp Lăng Nguyệt không thấy cả bảo vệ thành.
Nếu không phải ngẩng đầu có thể nhìn thấy một tấm biển cũ nát ghi chữ “Hoàng Tuyền Thành” thì Diệp Lăng Nguyệt thật sự còn tưởng rằng tòa thành trước mắt là một thành trống đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Chỗ cổng thành, lác đác có thể thấy mấy võ giả và phương sĩ ra vào Hoàng Tuyền Thành.
Ánh mắt họ nhìn Diệp Lăng Nguyệt đều rất không tốt lành, ánh mắt đó giống như là đạo tặc vậy.
Nhưng thấy nàng ăn mặc rách rưới, mặt lại trông như cục than đen xì, trong lòng lại ôm một con thỏ hoang cũng dơ dáy y như như nàng, những người đó cứ rời mắt đi giống như thấy ôn dịch vậy.
Sau khi vào Hoàng Tuyền Thành, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện cả tòa Hoàng Tuyền Thành vẫn rất lớn.
Các loại công trình cũng coi là đầy đủ, chỉ là giữa người với người rất là lạnh nhạt.
Nàng muốn hỏi thăm chỗ báo danh tân thủ ở đâu, nhưng người đi đường vừa nhìn thấy nàng thì đều vội vàng lắc đầu rồi né tránh.
Cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ đành mò ra mấy linh thạch cấp thấp mới vừa đào ra, lúc này mới nghe ngóng được từ miệng của một người đi đường về nơi báo danh tân thủ.
“Ta không bị gì nặng cả, nghỉ ngơi một hai ngày thì thương thế sẽ lành thôi.”
“Lão đại, người không sao thì tốt, xin lỗi bọn ta không thể giúp gì cho người.”
Tiểu Ô Nha rất áy náy, khi ở cửa khẩu cổ chúng cũng cảm nhận được Diệp Lăng Nguyệt gặp nguy hiểm, nhưng do cấm chế đặc biệt của cửa khẩu cổ nên chúng căn bản không có cách nào.
“Lúc đó ta cũng không muốn các ngươi trải qua nguy hiểm.”
Diệp Lăng Nguyệt an ủi Tiểu Ô Nha, nhưng rất nhanh thì nàng đã phát hiện sự việc gay go hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Bởi vì nàng phát hiện, túi Càn Khôn Tử Kim và Phụng Lệnh mà nàng mang theo bên người, và ngay cả thanh Thiên Lang Côn mà Vãn Vân tỷ bảo nàng tạm thời bảo quản toàn bộ đều không thấy đâu nữa.
Đáng chết!
Hai tên trộm đó.
Diệp Lăng Nguyệt biết rằng hai gã nam nhân trước đó nhất định là nhân lúc nàng hôn mê đã lấy mất đồ của nàng rồi.
Bên trong túi Càn Khôn có mấy trăm linh thạch mà nàng tích góp được ở Cô Nguyệt Hải, Long Ngâm Kiếm, còn có lượng lớn đan dược và một số linh khí.
Nhưng những thứ đó đều vẫn chưa phải quan trọng nhất, có Hồng Mông Thiên nên các linh thạch khoáng mạch cấp thấp trong đó vẫn còn có thể giúp Đỉnh Linh gắng gượng được một thời gian.
Các loại như đan dược thì nàng tạm thời cũng không cần.
Nhưng quan trọng nhất là Phụng Lệnh và Thiên Lang Côn trên người nàng cũng bị lấy mất rồi.
Cái đầu tiên là cách duy nhất để nàng liên lạc với Đế Tân, cái sau thì liên quan đến sự an nguy sống chết của Triệu Thiên Lang.
Nàng tuyệt đối không thể để mất được.
Diệp Lăng Nguyệt đứng dậy với vẻ chán nản.
Bầu trời xám xịt và cảnh tượng bình nguyên hoang vu khiến Diệp Lăng Nguyệt có hơi thảng thốt.
Nàng cảm nhận một chút, linh khí giữa trời đất rất loãng.
Ở đây không phải cửa khẩu cổ, cũng không phải là bất cứ nơi nào nàng từng biết.
Nàng nhớ rằng, trước lúc nàng hôn mê thì hình như rơi vào dịch chuyển trận cổ.
Nàng chắc là đã đến một thành tân thủ nào đó rồi.
Chỉ là dịch chuyển trận đó không phải là dịch chuyển trận Nhạn Môn, Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn xung quanh, cuối cùng ở nơi cách mấy chục thước đã nhìn thấy một dịch chuyển trận cổ xưa.
Khác với dịch chuyển trận của cửa khẩu cổ có người bảo vệ, dịch chuyển trận này ánh sáng cực kỳ ảm đạm, xung quanh căn bản cũng không có người canh gác.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn cả nửa ngày mới miễn cưỡng nhận ra rõ hai chữ được khắc trong dịch chuyển trận.
“Hoàng Tuyền?”
Diệp Lăng Nguyệt lặng yên, nàng không ngờ bản thân trong lúc vô tình lại đến Hoàng Tuyền Thành mà trước đó Nguyệt Mộc Bạch đã nói là nơi tân thủ không nên đến nhất.
Mọi người đều biết trong các thành tân thủ của Cửu Châu Cổ, Hoàng Tuyền Thành là nơi có môi trường tồi tệ nhất, sát hạch nghiêm nhất, linh khí trời đất loãng nhất.
Tòa thành này vẫn luôn được coi là nghĩa địa của tân thủ, trong mười tân thủ đến đây thì nhiều nhất chỉ có một hai người có thể trở ra.
Hơn nữa ở đây còn có lượng lớn người lão luyện chiếm đóng, cùng với một số thế lực đen tối lén lút.
Chả trách nàng lại xui xẻo, vừa đến đây thì đã gặp phải kẻ trộm.
“Thật là bi ai.”
Nghĩ đến bản thân hiện giờ trên người không còn đồng cắc nào, lại còn mất liên lạc với những người khác, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi phỉ nhổ một cái.
Mặc dù chán nản nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, lúc này không phải là lúc ăn năn hối hận, nàng phải nhanh chóng vào Hoàng Tuyền Thành, sau khi báo danh tân thủ thì lập tức tìm tung tích của hai tên trộm đã lấy đồ của nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ, hai tên đó vừa nãy khi chạy trốn là đi về hướng tây bắc.
Trong đầu nàng nhanh chóng phác họa ra bản đồ chín toà thành tân thủ, may mà trí nhớ của nàng tốt.
Tuy không định đến Hoàng Tuyền Thành, nhưng vẫn nhớ tuyến đường đại khái từ dịch chuyển trận Hoàng Tuyền đến Hoàng Tuyền Thành.
Hướng tây bắc của dịch chuyển trận chính là hướng của Hoàng Tuyền Thành, xem ra hai tên trộm đó cũng không phải kẻ trộm bình thường, chúng rất có khả năng cũng là tân thủ hoặc người săn yêu ở thành đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt có hơi thở phào.
Ít nhất tìm người ở trong một tòa thành thì có mục tiêu nhiều hơn so với ở trên bình nguyên hoang vu.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định lập tức khởi hành, sau khi đến Hoàng Tuyền Thành rồi tìm hai tên đó.
Nàng lập tức triệu hồi Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố.
“Lão đại, ta và Ngạc Thố đã xem một vòng xung quanh. Ở gần đây có lượng lớn thi thể đã bị hong khô, còn có một số yêu thú. Hoàng Tuyền Thành này quả nhiên là một nơi quỷ quái.”
Những linh thú như Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha rất không thích ứng với cái nơi linh khí trời đất hầu như là không có như Hoàng Tuyền Thành này.
Cũng chỉ có Ngạc Thố vốn dĩ chính là yêu thú thì lại có thích ứng hơn một chút với môi trường này.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định giảm thời gian Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha ở lại bên ngoài, trên đường cứ mang theo thố thố trước đã.
Sau khi thu lại Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước, Ngạc Thố nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
“Chủ nhân, mặt của người có cần phải chú ý một chút không.”
Thấy bộ dạng Ngạc Thố muốn nói nhưng lại ngập ngừng, Diệp Lăng Nguyệt theo bản năng sờ sờ lên mặt.
Lúc này mới nhớ ra, cái nơi như Hoàng Tuyền Thành này trộm cướp tàn sát bữa bãi, một nữ tân thủ dung mạo xuất chúng như vậy ắt hẳn sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không cần thiết.
“Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.”
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi rồi lấy ra một số nguyên liệu từ trong Hồng Mông Thiên, dựa theo dáng vẻ lúc trước khi nàng còn là lính đánh thuê mà nhuộm đen hết mặt mũi, thân hình, trông nàng giống như một nghiên mực vậy, nhìn vào dung mạo đã xấu xí hơn nhiều rồi.
Diệp Lăng Nguyệt cũng nhuộm đen luôn cả bộ lông tuyết trắng của tiểu Ngạc Thố, lúc này mới đưa tiểu Ngạc Thố đi về phía Hoàng Tuyền Thành.
Đi tầm hơn một tiếng, những thứ gặp trên đường khiến người đã trải qua địa sát ngục như Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhịn nổi hoảng sợ trong lòng.
Hoàng Tuyền Thành quả thật là danh bất hư truyền.
Trên đường đi cứ như thể đi xuống hoàng tuyền vậy.
Xung quanh có thể nhìn thấy thi thể không biết là bị con người hay là bị yêu thú xé thành hai nửa, còn có cả linh thú bị gặm hết tạng phủ.
Ngay cả thực vật dọc đường cũng vì bị sát khí xâm nhiễm quanh năm mà trở nên khô héo từ từ, lá rụng khắp mặt đất.
May mà trên đường không gặp phải những tên trộm cướp khác.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đi lên đường cái quan, đi tầm hơn một tiếng thì cuối cùng ở phía trước đã xuất hiện một cổng thành.
Tường thành của cổng thành đó bị xói mòn do sức gió cực kỳ nghiêm trọng, trên đá lát tường đều đầy tổ kiến. Ngay cả cổng thành dày nặng bằng đồng vàng cũng đã thiếu đi nửa cánh, nhìn vào trông giống như bà già bị mẻ răng cửa vậy, không có chút sinh khí nào.
Khi vào cổng thành, Diệp Lăng Nguyệt không thấy cả bảo vệ thành.
Nếu không phải ngẩng đầu có thể nhìn thấy một tấm biển cũ nát ghi chữ “Hoàng Tuyền Thành” thì Diệp Lăng Nguyệt thật sự còn tưởng rằng tòa thành trước mắt là một thành trống đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Chỗ cổng thành, lác đác có thể thấy mấy võ giả và phương sĩ ra vào Hoàng Tuyền Thành.
Ánh mắt họ nhìn Diệp Lăng Nguyệt đều rất không tốt lành, ánh mắt đó giống như là đạo tặc vậy.
Nhưng thấy nàng ăn mặc rách rưới, mặt lại trông như cục than đen xì, trong lòng lại ôm một con thỏ hoang cũng dơ dáy y như như nàng, những người đó cứ rời mắt đi giống như thấy ôn dịch vậy.
Sau khi vào Hoàng Tuyền Thành, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện cả tòa Hoàng Tuyền Thành vẫn rất lớn.
Các loại công trình cũng coi là đầy đủ, chỉ là giữa người với người rất là lạnh nhạt.
Nàng muốn hỏi thăm chỗ báo danh tân thủ ở đâu, nhưng người đi đường vừa nhìn thấy nàng thì đều vội vàng lắc đầu rồi né tránh.
Cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ đành mò ra mấy linh thạch cấp thấp mới vừa đào ra, lúc này mới nghe ngóng được từ miệng của một người đi đường về nơi báo danh tân thủ.