“Mấy vị muội muội mau đến xem, có vài người thật đúng là không biết xấu hổ, đã không được mời còn dám tới tham gia hội Thưởng Hoa của Lạc quý phi.” Nam Cung Nghiêng Lâm mặt đầy khinh bỉ.
“Nam Cung tiểu thư, mặt của ngươi đã khỏi rồi sao, thật là chúc mừng chúc mừng.” Diệp Lăng Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt.
“Tiện nhân ngươi, ngươi đừng tưởng là ta không biết. Ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn để nịnh hót Long Ngữ đại sư, bái lão làm thầy. Sau đó táy máy tay chân trong Trú Nhan Đan của Long Ngữ đại sư.” Nam Cung Nghiêng Lâm ở bữa tiệc trong Trung Nguyên Cung, sau khi dùng Trú Nhan Đan đã “thêm nguyên liệu” của Long Ngữ đại sư, thiếu chút nữa thì bị hủy dung, còn bị thái hậu phạt cấm túc ba tháng.
Nàng sau chuyện này mới biết Diệp Lăng Nguyệt đáng chết lại là đệ tử của Long ngữ đại sư.
Lại kết hợp với chuyện Trú Nhan Đan của Lam phu nhân ở Cung Yến trước đó, Nam Cung Nghiêng Lâm nhất thời hiểu ra tất cả đều là việc xấu của Diệp Lăng Nguyệt.
Vừa biết được Diệp Lăng Nguyệt lại là đệ tử của Long Ngữ đại sư, những tiểu thư danh môn trước đó xem thường Diệp Lăng Nguyệt đều không khỏi ghé mắt.
Trú Nhan Đan của Long Ngữ đại sư, là đan dược có tiếng tăm lừng lẫy ở Hạ Đô.
Tính khí của Long Ngữ đại sư rất cổ quái, ngoại trừ thái hậu có thể có được một ít Trú Nhan Đan ra thì các tiểu thư ở các phủ đệ còn lại đều là một đan khó cầu.
Nếu là có thể tạo mới quan hệ tốt với đệ tử của Long Ngữ đại sư thì việc mua đan dược nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Người đàn bà nào không thích chưng diện, nghĩ như thế nên những tiểu thư danh môn kia ban đầu còn dự định đồng thời chèn ép Diệp Lăng Nguyệt đã lập tức quyết định không nhúng tay vào chuyện giữa Diệp Lăng Nguyệt và Nam Cung Nghiêng Lâm nữa.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, ngươi không nên nói lung tung, ngươi có chứng cớ gì mà nói Lăng Nguyệt đã táy máy tay chân trên Trú Nhan Đan.” Phong Tuyết thấy mấy người vây lại công kích Diệp Lăng Nguyệt, rất là bất mãn, liền đứng lên lý luận với Nam Cung nghiêng.
“Nghiêng Lâm, ngươi cần gì phải nói nhảm với nàng ta nhiều như vậy, Lạc quý phi căn bản không có mời nàng ta, nàng ta không mời mà tới chính là đại bất kính đối với Lạc quý phi, chúng ta hãy cùng nhau đuổi nàng ta ra ngoài.” Hồng Ngọc Oánh dùng mắt ra hiệu với Nam Cung Nghiêng Lâm.
Hồng Ngọc Oánh tỏ ý, tự mình đi lên quấn lấy Diệp Lăng Nguyệt, Nam Cung Nghiêng Lâm hãy nhân cơ hội đẩy Diệp Lăng Nguyệt xuống hồ.
Diệp Lăng Nguyệt thấy hai nàng nháy mắt với nhau, trong mắt nhiều thêm mấy phần buồn cười.
Tính kế nàng?
Hai người bọn họ còn chưa xứng.
Bóng người Hồng Ngọc Oánh di chuyển, chỉ thấy nàng đi đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Hai tay nắm lại, hai cánh tay đong đưa, giống như hai cái xà ảnh xảo quyệt, tạo thành một cổ Nguyên Lực bàn bạc, cánh tay rung lên một cái, đánh úp về phía Diệp Lăng Nguyệt, được sử dụng chính là một môn bảy lưu võ học của Hồng phủ, Xà Hình Thủ.
Xà Hình Thủ này, Hồng Ngọc Oánh đã luyện thuần thục đến 7, 8 phần, ra tay vừa gian xảo lại vừa độc ác, chỉ nghe “hí la” một tiếng, nàng một tay bấu vào một bên ống tay áo của Diệp Lăng Nguyệt, tay run lên một cái, ống tay áo của Diệp Lăng Nguyệt đã bị kéo xuống.
Hồng Ngọc Oánh tự cho mình là Tiên Thiên Cao Thủ, căn bản không để Diệp Lăng Nguyệt một Hậu Thiên Vũ Giả này ở trong mắt, nàng ra tay xảo quyệt, lại không ra sát chiêu, rất hiển nhiên là muốn làm nhục Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt sao lại không biết nhưng nàng vẫn làm bộ kinh hoàng.
“Khoan đã, ta có lệnh bài thái hậu khâm ban.” Vừa nói vừa móc lệnh bài ra, nghe đối phương nói có lệnh bài, thân thủ của Hồng Ngọc Oánh hơi chậm lại, Nam Cung Nghiêng Lâm đang thủ thế muốn ra tay cũng đã ngừng lại.
Hai nàng thầm kinh hãi, chẳng lẽ Diệp Lăng Nguyệt thật được thái hậu cưng chìu đến nỗi ban cho cả lệnh bài để vào cung.
Ngay lúc Hồng Ngọc Oánh còn đang chần chờ, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, sao ngươi lại đẩy ta?”
Hồng Ngọc Oánh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Diệp Lăng Nguyệt nhào về phía nàng, nàng không có đề phòng, giống như bị Diệp Lăng Nguyêt lôi kéo vậy, cả hai người đồng thời ngã vào trong hồ.
Mọi người đứng xem còn không kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra liền thấy Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Ngọc Oánh đều rơi xuống nước.
Nam Cung Nghiêng Lâm đứng ở cạnh ven hồ, mặt đầy kinh hoàng, Diệp Lăng Nguyệt la lên như vậy giống như nói Nam Cung Nghiêng Lâm đã đẩy nàng và Hồng Ngọc Oánh vào trong nước.
“Mọi người nhanh cứu người đi.” Phong Tuyết đứng ở trên bờ kêu cứu.
Hồng Ngọc Oánh sau khi rơi xuống nước, vừa giận vừa hoảng, nàng vốn dĩ bơi không tệ nhưng Diệp Lăng Nguyệt sau khi rơi xuống nước lại cứ nắm lấy cánh tay nàng, làm thế nào cũng không chịu buông tay, hại nàng bị sặc mấy ngụm nước.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi buông tay ra!”
Hồng Ngọc Oánh mắng chửi nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại là một bộ mặt hoảng sợ.
“Hồng tiểu thư, ta không biết bơi, cứu mạng với.”
Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa dùng một tay ôm lấy cổ của Hồng Ngọc Oánh, một tay khác lại dìm đầu của Hồng Ngọc Lang xuống dưới nước, Hồng Ngọc Lang muốn kêu cứu nhưng nước trong hồ lại cứ tràn vào miệng.
Thừa dịp Hồng Ngọc Oánh đang bị uống nước, Diệp Lăng Nguyệt trong nháy mắt nhanh chóng rút ra một cây Long Tiên Châm, châm vào phần đuôi của lỗ tai nàng..
Cho đến lúc Hồng Ngọc Oánh bị uống một bụng nước, đám người Phong Tuyết mới tìm được một cây trúc, Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Ngọc Oánh mới mới bám vào để leo lên.
Hồng Ngọc Oánh lúc được cứu lên, hai chân cứng ngắc, mặt mũi cũng vặn vẹo, sớm đã không còn bộ dáng chú tâm ăn mặc của ban đầu.
“Diệp Lăng Nguyệt, tiện nhân người, ngươi rõ ràng là muốn hại chết ta.” Hồng Ngọc Oánh ói ra mấy ngụm nước, chỉ về hướng của Diệp Lăng Nguyệt mắng to.
“Hồng tiểu thư, ngươi làm sao có thể trách ta, ta cũng là bị Nam Cung tiểu thư đẩy xuống nước. Nàng ta thừa dịp lúc hai chúng ta đánh nhau, đẩy ta xuống nước, muốn trách ngươi cũng nên trách Nam Cung tiểu thư mới đúng, theo ta thấy nàng ta tám phần mười là vì muốn lên làm Thái Tử Phi nên mới cố ý đẩy ngươi xuống nước.” Dáng vẻ của Diệp Lăng Nguyệt đầy sự uất ức.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi đẩy Ngọc Oánh.” Nam Cung Nghiêng Lâm hoảng hốt, nàng lúc nãy căn bản còn chưa kịp ra tay.
Nhưng lời nói của Nam Cung Nghiêng Lâm ai sẽ tin chứ, chỉ có kẻ ngu mới có thể ngốc đến nỗi đẩy người khác lại đẩy cả mình rơi xuống nước.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, ta trước giờ đều xem ngươi là hảo tỷ muội, vậy mà ngươi lại hãm hại ta.” Hồng Ngọc Oánh giận đỏ cả mặt, chất vấn Nam Cung Nghiêng Lâm.
“Ngọc Oánh, ngươi nghe ta giải thích, ta không có...” Nam Cung Nghiêng Lâm càng giải thích càng không nói rõ được.
“Ngươi thật là một nữ nhân không biết xấu hổ, đừng tưởng là ta không biết, ngươi trước giờ vẫn hâm mộ dung mạo của ta đẹp hơn ngươi, sợ ta thành đối thủ cạnh tranh của ngươi nên ngươi mới bêu xấu ta ở ngay trước mặt mọi người.” Hồng Ngọc Oánh lúc mắng xong, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân nàng cũng bị dọa cho giật mình.
Nàng đang nói gì vậy?
Những lời này đều là những lời nàng nghĩ ở trong lòng mà thôi, tại sao nàng lại không tự chủ được mà nói ra?
“Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì vậy, Hồng Ngọc Oánh, ngươi mắng ai là người không biết xấu hổ, ngươi cho rằng dung mạo của ngươi rất đẹp sao? Ngươi chẳng qua chỉ là con thứ, võ công cũng không có gì đặc biệt, còn thật tưởng rằng chính mình là người cao quý sao.” Nam Cung Nghiêng Lâm cũng giận dữ.
“Ngươi dám nói ta là đồ con thứ? Con thứ thì sao chứ? Ngươi không phải cũng trong âm thầm câu dẫn đại ca ta sao, để huynh ấy giúp ngươi xoay chuyển tình hình, loại người như ngươi còn dám tới đây tham gia tuyển chọn thái tử phi.” Miệng của Hồng Ngọc Oánh giống như là mất đi sự khống chế, một câu tiếp lấy một câu, lời nói nói ra đều là những lời riêng tư của nàng và Nam Cung Nghiêng Lâm.
Nam Cung Nghiêng Lâm vừa xấu hổ vừa giận, nếu Hồng Ngọc Oánh không để ý đến tình cảm thì nàng cần gì phải cố kỵ tình cảm giữa hai người.
Hai người ngươi một câu, ta một câu, đến cuối cùng lại trực tiếp ra tay đánh nhau.
An Mẫn Hà và những thiên kim danh môn khác ai cũng há hốc mồm sửng sốt.
Chửi đi, tốt nhất là đem hết chuyện xấu của hai người nói hết ra, đấu đến ngươi chết ta sống.
Diệp Lăng Nguyệt đứng ở một bên nhìn, khóe miệng là một vệt cười nhạt.
Tất cả những thứ này đều là kiệt tác của nàng, giả bộ rơi xuống nước, nhân lúc Hồng Ngọc Oánh không phòng bị, thi triển châm thứ hai trong Quỷ Môn Thập Tam Châm – Quỷ Ngữ trên người nàng ta.
“Nam Cung tiểu thư, mặt của ngươi đã khỏi rồi sao, thật là chúc mừng chúc mừng.” Diệp Lăng Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt.
“Tiện nhân ngươi, ngươi đừng tưởng là ta không biết. Ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn để nịnh hót Long Ngữ đại sư, bái lão làm thầy. Sau đó táy máy tay chân trong Trú Nhan Đan của Long Ngữ đại sư.” Nam Cung Nghiêng Lâm ở bữa tiệc trong Trung Nguyên Cung, sau khi dùng Trú Nhan Đan đã “thêm nguyên liệu” của Long Ngữ đại sư, thiếu chút nữa thì bị hủy dung, còn bị thái hậu phạt cấm túc ba tháng.
Nàng sau chuyện này mới biết Diệp Lăng Nguyệt đáng chết lại là đệ tử của Long ngữ đại sư.
Lại kết hợp với chuyện Trú Nhan Đan của Lam phu nhân ở Cung Yến trước đó, Nam Cung Nghiêng Lâm nhất thời hiểu ra tất cả đều là việc xấu của Diệp Lăng Nguyệt.
Vừa biết được Diệp Lăng Nguyệt lại là đệ tử của Long Ngữ đại sư, những tiểu thư danh môn trước đó xem thường Diệp Lăng Nguyệt đều không khỏi ghé mắt.
Trú Nhan Đan của Long Ngữ đại sư, là đan dược có tiếng tăm lừng lẫy ở Hạ Đô.
Tính khí của Long Ngữ đại sư rất cổ quái, ngoại trừ thái hậu có thể có được một ít Trú Nhan Đan ra thì các tiểu thư ở các phủ đệ còn lại đều là một đan khó cầu.
Nếu là có thể tạo mới quan hệ tốt với đệ tử của Long Ngữ đại sư thì việc mua đan dược nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Người đàn bà nào không thích chưng diện, nghĩ như thế nên những tiểu thư danh môn kia ban đầu còn dự định đồng thời chèn ép Diệp Lăng Nguyệt đã lập tức quyết định không nhúng tay vào chuyện giữa Diệp Lăng Nguyệt và Nam Cung Nghiêng Lâm nữa.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, ngươi không nên nói lung tung, ngươi có chứng cớ gì mà nói Lăng Nguyệt đã táy máy tay chân trên Trú Nhan Đan.” Phong Tuyết thấy mấy người vây lại công kích Diệp Lăng Nguyệt, rất là bất mãn, liền đứng lên lý luận với Nam Cung nghiêng.
“Nghiêng Lâm, ngươi cần gì phải nói nhảm với nàng ta nhiều như vậy, Lạc quý phi căn bản không có mời nàng ta, nàng ta không mời mà tới chính là đại bất kính đối với Lạc quý phi, chúng ta hãy cùng nhau đuổi nàng ta ra ngoài.” Hồng Ngọc Oánh dùng mắt ra hiệu với Nam Cung Nghiêng Lâm.
Hồng Ngọc Oánh tỏ ý, tự mình đi lên quấn lấy Diệp Lăng Nguyệt, Nam Cung Nghiêng Lâm hãy nhân cơ hội đẩy Diệp Lăng Nguyệt xuống hồ.
Diệp Lăng Nguyệt thấy hai nàng nháy mắt với nhau, trong mắt nhiều thêm mấy phần buồn cười.
Tính kế nàng?
Hai người bọn họ còn chưa xứng.
Bóng người Hồng Ngọc Oánh di chuyển, chỉ thấy nàng đi đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Hai tay nắm lại, hai cánh tay đong đưa, giống như hai cái xà ảnh xảo quyệt, tạo thành một cổ Nguyên Lực bàn bạc, cánh tay rung lên một cái, đánh úp về phía Diệp Lăng Nguyệt, được sử dụng chính là một môn bảy lưu võ học của Hồng phủ, Xà Hình Thủ.
Xà Hình Thủ này, Hồng Ngọc Oánh đã luyện thuần thục đến 7, 8 phần, ra tay vừa gian xảo lại vừa độc ác, chỉ nghe “hí la” một tiếng, nàng một tay bấu vào một bên ống tay áo của Diệp Lăng Nguyệt, tay run lên một cái, ống tay áo của Diệp Lăng Nguyệt đã bị kéo xuống.
Hồng Ngọc Oánh tự cho mình là Tiên Thiên Cao Thủ, căn bản không để Diệp Lăng Nguyệt một Hậu Thiên Vũ Giả này ở trong mắt, nàng ra tay xảo quyệt, lại không ra sát chiêu, rất hiển nhiên là muốn làm nhục Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt sao lại không biết nhưng nàng vẫn làm bộ kinh hoàng.
“Khoan đã, ta có lệnh bài thái hậu khâm ban.” Vừa nói vừa móc lệnh bài ra, nghe đối phương nói có lệnh bài, thân thủ của Hồng Ngọc Oánh hơi chậm lại, Nam Cung Nghiêng Lâm đang thủ thế muốn ra tay cũng đã ngừng lại.
Hai nàng thầm kinh hãi, chẳng lẽ Diệp Lăng Nguyệt thật được thái hậu cưng chìu đến nỗi ban cho cả lệnh bài để vào cung.
Ngay lúc Hồng Ngọc Oánh còn đang chần chờ, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, sao ngươi lại đẩy ta?”
Hồng Ngọc Oánh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Diệp Lăng Nguyệt nhào về phía nàng, nàng không có đề phòng, giống như bị Diệp Lăng Nguyêt lôi kéo vậy, cả hai người đồng thời ngã vào trong hồ.
Mọi người đứng xem còn không kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra liền thấy Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Ngọc Oánh đều rơi xuống nước.
Nam Cung Nghiêng Lâm đứng ở cạnh ven hồ, mặt đầy kinh hoàng, Diệp Lăng Nguyệt la lên như vậy giống như nói Nam Cung Nghiêng Lâm đã đẩy nàng và Hồng Ngọc Oánh vào trong nước.
“Mọi người nhanh cứu người đi.” Phong Tuyết đứng ở trên bờ kêu cứu.
Hồng Ngọc Oánh sau khi rơi xuống nước, vừa giận vừa hoảng, nàng vốn dĩ bơi không tệ nhưng Diệp Lăng Nguyệt sau khi rơi xuống nước lại cứ nắm lấy cánh tay nàng, làm thế nào cũng không chịu buông tay, hại nàng bị sặc mấy ngụm nước.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi buông tay ra!”
Hồng Ngọc Oánh mắng chửi nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại là một bộ mặt hoảng sợ.
“Hồng tiểu thư, ta không biết bơi, cứu mạng với.”
Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa dùng một tay ôm lấy cổ của Hồng Ngọc Oánh, một tay khác lại dìm đầu của Hồng Ngọc Lang xuống dưới nước, Hồng Ngọc Lang muốn kêu cứu nhưng nước trong hồ lại cứ tràn vào miệng.
Thừa dịp Hồng Ngọc Oánh đang bị uống nước, Diệp Lăng Nguyệt trong nháy mắt nhanh chóng rút ra một cây Long Tiên Châm, châm vào phần đuôi của lỗ tai nàng..
Cho đến lúc Hồng Ngọc Oánh bị uống một bụng nước, đám người Phong Tuyết mới tìm được một cây trúc, Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Ngọc Oánh mới mới bám vào để leo lên.
Hồng Ngọc Oánh lúc được cứu lên, hai chân cứng ngắc, mặt mũi cũng vặn vẹo, sớm đã không còn bộ dáng chú tâm ăn mặc của ban đầu.
“Diệp Lăng Nguyệt, tiện nhân người, ngươi rõ ràng là muốn hại chết ta.” Hồng Ngọc Oánh ói ra mấy ngụm nước, chỉ về hướng của Diệp Lăng Nguyệt mắng to.
“Hồng tiểu thư, ngươi làm sao có thể trách ta, ta cũng là bị Nam Cung tiểu thư đẩy xuống nước. Nàng ta thừa dịp lúc hai chúng ta đánh nhau, đẩy ta xuống nước, muốn trách ngươi cũng nên trách Nam Cung tiểu thư mới đúng, theo ta thấy nàng ta tám phần mười là vì muốn lên làm Thái Tử Phi nên mới cố ý đẩy ngươi xuống nước.” Dáng vẻ của Diệp Lăng Nguyệt đầy sự uất ức.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi đẩy Ngọc Oánh.” Nam Cung Nghiêng Lâm hoảng hốt, nàng lúc nãy căn bản còn chưa kịp ra tay.
Nhưng lời nói của Nam Cung Nghiêng Lâm ai sẽ tin chứ, chỉ có kẻ ngu mới có thể ngốc đến nỗi đẩy người khác lại đẩy cả mình rơi xuống nước.
“Nam Cung Nghiêng Lâm, ta trước giờ đều xem ngươi là hảo tỷ muội, vậy mà ngươi lại hãm hại ta.” Hồng Ngọc Oánh giận đỏ cả mặt, chất vấn Nam Cung Nghiêng Lâm.
“Ngọc Oánh, ngươi nghe ta giải thích, ta không có...” Nam Cung Nghiêng Lâm càng giải thích càng không nói rõ được.
“Ngươi thật là một nữ nhân không biết xấu hổ, đừng tưởng là ta không biết, ngươi trước giờ vẫn hâm mộ dung mạo của ta đẹp hơn ngươi, sợ ta thành đối thủ cạnh tranh của ngươi nên ngươi mới bêu xấu ta ở ngay trước mặt mọi người.” Hồng Ngọc Oánh lúc mắng xong, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân nàng cũng bị dọa cho giật mình.
Nàng đang nói gì vậy?
Những lời này đều là những lời nàng nghĩ ở trong lòng mà thôi, tại sao nàng lại không tự chủ được mà nói ra?
“Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì vậy, Hồng Ngọc Oánh, ngươi mắng ai là người không biết xấu hổ, ngươi cho rằng dung mạo của ngươi rất đẹp sao? Ngươi chẳng qua chỉ là con thứ, võ công cũng không có gì đặc biệt, còn thật tưởng rằng chính mình là người cao quý sao.” Nam Cung Nghiêng Lâm cũng giận dữ.
“Ngươi dám nói ta là đồ con thứ? Con thứ thì sao chứ? Ngươi không phải cũng trong âm thầm câu dẫn đại ca ta sao, để huynh ấy giúp ngươi xoay chuyển tình hình, loại người như ngươi còn dám tới đây tham gia tuyển chọn thái tử phi.” Miệng của Hồng Ngọc Oánh giống như là mất đi sự khống chế, một câu tiếp lấy một câu, lời nói nói ra đều là những lời riêng tư của nàng và Nam Cung Nghiêng Lâm.
Nam Cung Nghiêng Lâm vừa xấu hổ vừa giận, nếu Hồng Ngọc Oánh không để ý đến tình cảm thì nàng cần gì phải cố kỵ tình cảm giữa hai người.
Hai người ngươi một câu, ta một câu, đến cuối cùng lại trực tiếp ra tay đánh nhau.
An Mẫn Hà và những thiên kim danh môn khác ai cũng há hốc mồm sửng sốt.
Chửi đi, tốt nhất là đem hết chuyện xấu của hai người nói hết ra, đấu đến ngươi chết ta sống.
Diệp Lăng Nguyệt đứng ở một bên nhìn, khóe miệng là một vệt cười nhạt.
Tất cả những thứ này đều là kiệt tác của nàng, giả bộ rơi xuống nước, nhân lúc Hồng Ngọc Oánh không phòng bị, thi triển châm thứ hai trong Quỷ Môn Thập Tam Châm – Quỷ Ngữ trên người nàng ta.