Lão hòa thượng bị Diệp Lăng Nguyệt châm biếm như vậy sắc mặt bỗng trầm xuống, nhưng cũng không tức giận.
Những lời mà lão hòa thượng nói, kỳ thực cũng là nói thật. Cấm chế mà lão thiết lập gọi là “tường cấm vô lượng”. Loại cấm chế này, quả thực là có chút huyền diệu.
Sau khi thiết lập tường cấm vô lượng, tất cả âm thanh và mọi vật ở xung sẽ bị biến mất, chỉ có những người có duyên với Phật pháp mới có thể phá vỡ được bức tường cấm. Còn lại những vị khách nhân tới tới lui lui trong phòng đấu giá, đều không thể nào nhìn thấy được lão hòa thượng.
“Hai vị có thể phá vỡ cấm chế thấy được lão phu, chính là người có duyên với lão phu. Khối này Đan Thư Thiết Quyển, lão phu chỉ bán cho người hữu duyên.”
“Lão hòa thượng hữu duyên, vậy quyển này người định bán thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn nhìn khối Thiết Quyển kia, càng nhìn lại càng thấy hiếm lạ. Thừa dịp lão hòa thượng không để ý nàng thuận tay sờ một chút, sau cái sờ này Diệp Lăng Nguyệt lập tức quyết định, bất luận như thế nào đi nữa, cũng phải có mua được khối “Thiết Ngõa Phiến” này.
“Thưa vị đại sư này, khối Đan Thư Thiết Quyển này tại hạ cũng có hứng thú.” Hồng Phóng đi tới trước.
Hồng Phóng?
Con ruồi đực cặn bã sao lại bay tới đây phá đám thế này. Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết, tường cấm vô lượng nếu đã bị phá vỡ cũng sẽ mất đi hiệu lực. Kể từ đó, những người khác cũng sẽ chú ý đến lão hòa thượng lẻ bóng kia.
Đôi lông mày thanh tú của Diệp Lăng Nguyệt nhíu lại, xem ra vừa rồi chọc hắn vẫn chưa đủ.
“Mua đồ cũng phải có trước có sau, đồ này là ta đã nhìn trúng trước.” Diệp Lăng Nguyệt giọng nói bất thiện.
“Người thiếu niên, làm người phải hiểu được lễ nhượng khiêm tốn, lẽ nào cha mẹ ngươi cũng không giáo dục ngươi được tử tế?” Lúc trước Hồng Phóng thấy Diệp Lăng Nguyệt có thể luyện chế ra dị năng đan Phi Hành Đan như vậy, trong lòng vẫn còn có chút ý tốt với nàng.
Dù sao được quen biết với một phương sĩ thiếu niên có kỹ thuật luyện đan với một người lòng lang dạ thú như Hồng Phóng mà nói thì có thể sẽ có lợi.
Nhưng hắn nào đâu biết rằng, vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân ở đây xì xào bàn tán. Lúc này, hắn mới biết hai người này vốn là một phe với nhau. Vừa rồi rõ ràng, chính là hai người thông đồng trước với nhau, cố ý đẩy giá lên cao.
Vừa nghĩ tới việc bản thân bị mắc bẫy, hao tốn một số tiền lớn để mua viên Phi Hành Đan kia, Hồng Phóng vô cùng tức giận, giọng điệu rất cứng rắn với Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi nói quả không sai. Ta quả đúng là một người có nương sinh nhưng không có cha dạy. Cha của ta chính là một tên vô lại không có phẩm hạnh.” Diệp Lăng Nguyệt nở một nụ cười giả tạo, mắng cũng gọi là một niềm vui.
Hồng Phóng chưa từng gặp người nào đến cha đẻ của mình cũng dám mắng, nhất thời cũng không tìm được lời nào độc ác hơn để châm chọc Diệp Lăng Nguyệt.
“Hai vị, xin đừng cãi nhau nữa. Khối Đan Thư Thiết Quyển này có giá một nghìn viên đan dược ngũ phẩm.”
Một nghìn viên đan dược ngũ phẩm. Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Phóng trong lòng đều là một tiếng kêu khổ.
Nỗi khổ của Diệp Lăng Nguyệt là đan dược ngũ phẩm vừa đến tay nàng còn chưa kịp nóng tay đã liền phải bay đi mất. Lão hòa thượng này thật là một lão hòa thượng lòng dạ độc ác.
Hồng Phóng thì còn thảm hơn, lúc trước vừa bị Diệp Lăng Nguyệt liên thủ với Phượng Tân lừa một vố. Nhưng lần này thì thật may, trong tay hắn không có nhiều đan dược ngũ phẩm như vậy.
Trước đây, Hồng Phóng đã từng nghe người ta nói qua, trong phòng đấu giá địa cấp của Vạn Bảo quật có một Phật Tông lão hòa thượng bán Thiết Quyển.
Mọi người đều biết, trong Phật tông ngoài Phật pháp lợi hại ra thì về phương diện luyện khí và luyện đan cũng vô cùng nổi danh. Bọn họ dùng Đan Thư Thiết Quyển để ghi lại những tài liệu quan trọng, có rất nhiều đều là thượng đẳng danh thiết luyện chế mà thành.
Hôm nay, Hồng Phóng cũng là muốn xem thử vận may, vậy mà thực sự đã gặp được lão hòa thượng. Một sự phát hiện đáng ngạc nhiên hơn, khối Đan Thư Thiết Quyển kia lại là dùng Lưu Tinh Thiết luyện chế mà thành.
Lưu Tinh Thiết là một trong ba đại danh thiết trên đại lục. Vị trí còn cao hơn Long Tiên Thiết của Long Tiên Châm mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế được, thấp hơn Niết Bàn Thiết thần bí khó lường, xếp thứ hai trên bảng xếp hạng thiết bảng trên đại lục.
Danh thiết như vậy năm trăm năm khó gặp lấy một lần. Cứ coi như là đã xuất hiện thì cũng đều bị những tông môn bên ngoài và đỉnh cấp hoàng thất lấy đi, muốn nhìn thấy một khối Lưu Tinh Thiết quả thật quá khó khăn.
Nghĩ tới những thứ này, Hồng Phóng nhìn lại số đan dược của mình một chút cũng chỉ còn lại có hơn một trăm viên đan dược ngũ phẩm. Diệp Lăng Nguyệt ở một bên cười nhạt, chẳng trách Hồng Phóng cũng muốn đoạt lấy Đan Thư Thiết Quyển.
Nàng vừa rồi có dùng đỉnh tức để dò xét qua, khối Thiết Quyển kia được tạo thành bởi một quặng sắt cực kỳ quý hiếm, thậm chí còn quý giá hơn so với Long Tiên Thiết. Nếu nàng đoán không sai, thì chắc chắn là Lưu Tinh Thiết một trong những tam đại danh thiết.
Mới vừa rồi, Hồng Phóng đã hao tốn một lượng lớn đan dược ngũ phẩm. Nàng không tin, hắn còn có thể lấy ra nhiều đan dược đến như vậy.
“Chư vị, ở đây tại hạ có một viên thất phẩm Luân Hồi Đan, người có chịu bán không.” Hồng Phóng trong cái khó ló cái khôn. Vì khối Lưu Tinh Thiết, hắn ngay đến cả luân hồi đan số lượng cực kỳ ít cũng lấy ra.
Luân Hồi Đan?
Vừa nghe thấy Luân Hồi Đan danh tiếng, khiến cho ai cũng đều nháo nhác cả lên.
Trong phòng đấu giá địa cấp có không ít võ giả luân hồi cảnh, không bao lâu bỗng có một gã cao thủ nặc danh, dùng ba nghìn viên ngũ phẩm huyền đan mua viên lam văn Luân Hồi Đan kia.
Ba nghìn viên ngũ phẩm một viên Luân Hồi Đan, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có một chút hồi hộp. Xem ra, Hồng Phóng bắt buộc phải có được miếng Đan Thư Thiết Quyển này.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nếu như Hồng Phóng thật muốn đoạt lấy thì nàng chỉ có thể là cầu Phượng Tân cứu viện.
“Đại sư, tại hạ bằng lòng dùng ba nghìn viên đan dược ngũ phẩm để mua khối Đan Thư Thiết Quyển.” Hồng Phóng thành khẩn nói.
“Hai vị thí chủ, lão nạp chỉ cần một nghìn viên đan dược ngũ phẩm. Nếu hai vị thành tâm muốn mua, có thể báo cho lão nạp biết được không, mục đích của việc mua khối Thiết Quyển này là gì?” Lão hòa thượng ở phòng đấu địa cấp giá bán khối Thiết Quyển này cũng đã mấy tháng rồi những vẫn không tìm được người nào có duyên với mình, nào biết rằng ngày hôm nay lại gặp được hai người có duyên với mình.
Hồng Phóng và Diệp Lăng Nguyệt đều ngạc nhiên, lão hòa thượng này thật đúng là cổ quái.
“Không giấu gì sư phụ, sắp đến ngày sinh nhật của gia phụ tôi. Khối Thiết Quyển này chính là danh thiết năm trăm năm khó thấy một lần. Tại hạ tính sau khi mua về sẽ rèn cho người một danh kiếm.”
Hồng Phóng thật là giả nhân giả nghĩa. Hắn nhìn trúng khối Đan Thư Thiết Quyển này mục đích chính là lấy lòng Hồng lão hầu gia sắp đại thọ tám mươi tuổi.
Bách thiện hiếu vi tiên, hắn đã nói là vì muốn thể hiện lòng hiếu thuận với phụ thân nên muốn mua Đan Thư Thiết Quyển này. Lão hòa thượng nhất định sẽ rất hài lòng.
“Dối trá.”
Hồng Phóng mới vừa nói xong, liền nghe thấy một câu nói lạnh băng từ phía bên này của Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi nói cái gì!”
Mặc dù Hồng Phóng ngày ngày thái độ rất đúng mực nhưng cứ bị Diệp Lăng Nguyệt khiêu khích lặp đi lặp lại rất nhiều lần như thế này thì cũng không thể nhẫn nại được. Nếu không phải là vì nể mặt Hạ lão nhị, hắn có thể ngay tại chỗ mà giết chết đứa trẻ con không biết chui ra từ đâu này.
“Nói ngươi dối trá thì ngươi chính là dối trá, cứ coi như là ngươi dùng hiếu đạo để che giấu thì cũng vẫn là dối trá. Phật tông Đan Thư Thiết Quyển chính là thánh vậtcủa Phật môn, sau khi mua về ắt phải thắp hương thờ cúng, coi là đồ gia truyền. Nhưng ngươi lại đem luyện chế thành vũ khí để tăng thêm sự chết chóc. Nếu ta là đại sư thì tuyệt sẽ không đem bán lại cho nhà ngươi Đan Thư Thiết Quyển này.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt, Hồng Phóng mới biết vừa rồi mình nhất thời sơ ý, trả lời lỗ mãng.
Hắn chỉ để ý Đan Thư Thiết Quyển dùng Lưu Tinh Thiết luyện chế thành mà lại quên rằng thánh vật Phật môn điều tối kỵ là giết chóc.
Có đánh chết thì Hồng Phóng cũng sẽ không tin rằng Diệp Lăng Nguyệt mua về sẽ thờ cúng Đan Thư Thiết Quyển.
“A di đà phật. Tiểu thí chủ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng giác ngộ cũng không ít. Vậy khối Đan Thư Thiết Quyển này vẫn là nên bán cho tiểu thí chủ.” Lão hòa thượng hai tay đem khối Đan Thư Thiết Quyển kia giao cho Diệp Lăng Nguyệt.
Những lời mà lão hòa thượng nói, kỳ thực cũng là nói thật. Cấm chế mà lão thiết lập gọi là “tường cấm vô lượng”. Loại cấm chế này, quả thực là có chút huyền diệu.
Sau khi thiết lập tường cấm vô lượng, tất cả âm thanh và mọi vật ở xung sẽ bị biến mất, chỉ có những người có duyên với Phật pháp mới có thể phá vỡ được bức tường cấm. Còn lại những vị khách nhân tới tới lui lui trong phòng đấu giá, đều không thể nào nhìn thấy được lão hòa thượng.
“Hai vị có thể phá vỡ cấm chế thấy được lão phu, chính là người có duyên với lão phu. Khối này Đan Thư Thiết Quyển, lão phu chỉ bán cho người hữu duyên.”
“Lão hòa thượng hữu duyên, vậy quyển này người định bán thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn nhìn khối Thiết Quyển kia, càng nhìn lại càng thấy hiếm lạ. Thừa dịp lão hòa thượng không để ý nàng thuận tay sờ một chút, sau cái sờ này Diệp Lăng Nguyệt lập tức quyết định, bất luận như thế nào đi nữa, cũng phải có mua được khối “Thiết Ngõa Phiến” này.
“Thưa vị đại sư này, khối Đan Thư Thiết Quyển này tại hạ cũng có hứng thú.” Hồng Phóng đi tới trước.
Hồng Phóng?
Con ruồi đực cặn bã sao lại bay tới đây phá đám thế này. Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết, tường cấm vô lượng nếu đã bị phá vỡ cũng sẽ mất đi hiệu lực. Kể từ đó, những người khác cũng sẽ chú ý đến lão hòa thượng lẻ bóng kia.
Đôi lông mày thanh tú của Diệp Lăng Nguyệt nhíu lại, xem ra vừa rồi chọc hắn vẫn chưa đủ.
“Mua đồ cũng phải có trước có sau, đồ này là ta đã nhìn trúng trước.” Diệp Lăng Nguyệt giọng nói bất thiện.
“Người thiếu niên, làm người phải hiểu được lễ nhượng khiêm tốn, lẽ nào cha mẹ ngươi cũng không giáo dục ngươi được tử tế?” Lúc trước Hồng Phóng thấy Diệp Lăng Nguyệt có thể luyện chế ra dị năng đan Phi Hành Đan như vậy, trong lòng vẫn còn có chút ý tốt với nàng.
Dù sao được quen biết với một phương sĩ thiếu niên có kỹ thuật luyện đan với một người lòng lang dạ thú như Hồng Phóng mà nói thì có thể sẽ có lợi.
Nhưng hắn nào đâu biết rằng, vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân ở đây xì xào bàn tán. Lúc này, hắn mới biết hai người này vốn là một phe với nhau. Vừa rồi rõ ràng, chính là hai người thông đồng trước với nhau, cố ý đẩy giá lên cao.
Vừa nghĩ tới việc bản thân bị mắc bẫy, hao tốn một số tiền lớn để mua viên Phi Hành Đan kia, Hồng Phóng vô cùng tức giận, giọng điệu rất cứng rắn với Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi nói quả không sai. Ta quả đúng là một người có nương sinh nhưng không có cha dạy. Cha của ta chính là một tên vô lại không có phẩm hạnh.” Diệp Lăng Nguyệt nở một nụ cười giả tạo, mắng cũng gọi là một niềm vui.
Hồng Phóng chưa từng gặp người nào đến cha đẻ của mình cũng dám mắng, nhất thời cũng không tìm được lời nào độc ác hơn để châm chọc Diệp Lăng Nguyệt.
“Hai vị, xin đừng cãi nhau nữa. Khối Đan Thư Thiết Quyển này có giá một nghìn viên đan dược ngũ phẩm.”
Một nghìn viên đan dược ngũ phẩm. Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Phóng trong lòng đều là một tiếng kêu khổ.
Nỗi khổ của Diệp Lăng Nguyệt là đan dược ngũ phẩm vừa đến tay nàng còn chưa kịp nóng tay đã liền phải bay đi mất. Lão hòa thượng này thật là một lão hòa thượng lòng dạ độc ác.
Hồng Phóng thì còn thảm hơn, lúc trước vừa bị Diệp Lăng Nguyệt liên thủ với Phượng Tân lừa một vố. Nhưng lần này thì thật may, trong tay hắn không có nhiều đan dược ngũ phẩm như vậy.
Trước đây, Hồng Phóng đã từng nghe người ta nói qua, trong phòng đấu giá địa cấp của Vạn Bảo quật có một Phật Tông lão hòa thượng bán Thiết Quyển.
Mọi người đều biết, trong Phật tông ngoài Phật pháp lợi hại ra thì về phương diện luyện khí và luyện đan cũng vô cùng nổi danh. Bọn họ dùng Đan Thư Thiết Quyển để ghi lại những tài liệu quan trọng, có rất nhiều đều là thượng đẳng danh thiết luyện chế mà thành.
Hôm nay, Hồng Phóng cũng là muốn xem thử vận may, vậy mà thực sự đã gặp được lão hòa thượng. Một sự phát hiện đáng ngạc nhiên hơn, khối Đan Thư Thiết Quyển kia lại là dùng Lưu Tinh Thiết luyện chế mà thành.
Lưu Tinh Thiết là một trong ba đại danh thiết trên đại lục. Vị trí còn cao hơn Long Tiên Thiết của Long Tiên Châm mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế được, thấp hơn Niết Bàn Thiết thần bí khó lường, xếp thứ hai trên bảng xếp hạng thiết bảng trên đại lục.
Danh thiết như vậy năm trăm năm khó gặp lấy một lần. Cứ coi như là đã xuất hiện thì cũng đều bị những tông môn bên ngoài và đỉnh cấp hoàng thất lấy đi, muốn nhìn thấy một khối Lưu Tinh Thiết quả thật quá khó khăn.
Nghĩ tới những thứ này, Hồng Phóng nhìn lại số đan dược của mình một chút cũng chỉ còn lại có hơn một trăm viên đan dược ngũ phẩm. Diệp Lăng Nguyệt ở một bên cười nhạt, chẳng trách Hồng Phóng cũng muốn đoạt lấy Đan Thư Thiết Quyển.
Nàng vừa rồi có dùng đỉnh tức để dò xét qua, khối Thiết Quyển kia được tạo thành bởi một quặng sắt cực kỳ quý hiếm, thậm chí còn quý giá hơn so với Long Tiên Thiết. Nếu nàng đoán không sai, thì chắc chắn là Lưu Tinh Thiết một trong những tam đại danh thiết.
Mới vừa rồi, Hồng Phóng đã hao tốn một lượng lớn đan dược ngũ phẩm. Nàng không tin, hắn còn có thể lấy ra nhiều đan dược đến như vậy.
“Chư vị, ở đây tại hạ có một viên thất phẩm Luân Hồi Đan, người có chịu bán không.” Hồng Phóng trong cái khó ló cái khôn. Vì khối Lưu Tinh Thiết, hắn ngay đến cả luân hồi đan số lượng cực kỳ ít cũng lấy ra.
Luân Hồi Đan?
Vừa nghe thấy Luân Hồi Đan danh tiếng, khiến cho ai cũng đều nháo nhác cả lên.
Trong phòng đấu giá địa cấp có không ít võ giả luân hồi cảnh, không bao lâu bỗng có một gã cao thủ nặc danh, dùng ba nghìn viên ngũ phẩm huyền đan mua viên lam văn Luân Hồi Đan kia.
Ba nghìn viên ngũ phẩm một viên Luân Hồi Đan, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có một chút hồi hộp. Xem ra, Hồng Phóng bắt buộc phải có được miếng Đan Thư Thiết Quyển này.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nếu như Hồng Phóng thật muốn đoạt lấy thì nàng chỉ có thể là cầu Phượng Tân cứu viện.
“Đại sư, tại hạ bằng lòng dùng ba nghìn viên đan dược ngũ phẩm để mua khối Đan Thư Thiết Quyển.” Hồng Phóng thành khẩn nói.
“Hai vị thí chủ, lão nạp chỉ cần một nghìn viên đan dược ngũ phẩm. Nếu hai vị thành tâm muốn mua, có thể báo cho lão nạp biết được không, mục đích của việc mua khối Thiết Quyển này là gì?” Lão hòa thượng ở phòng đấu địa cấp giá bán khối Thiết Quyển này cũng đã mấy tháng rồi những vẫn không tìm được người nào có duyên với mình, nào biết rằng ngày hôm nay lại gặp được hai người có duyên với mình.
Hồng Phóng và Diệp Lăng Nguyệt đều ngạc nhiên, lão hòa thượng này thật đúng là cổ quái.
“Không giấu gì sư phụ, sắp đến ngày sinh nhật của gia phụ tôi. Khối Thiết Quyển này chính là danh thiết năm trăm năm khó thấy một lần. Tại hạ tính sau khi mua về sẽ rèn cho người một danh kiếm.”
Hồng Phóng thật là giả nhân giả nghĩa. Hắn nhìn trúng khối Đan Thư Thiết Quyển này mục đích chính là lấy lòng Hồng lão hầu gia sắp đại thọ tám mươi tuổi.
Bách thiện hiếu vi tiên, hắn đã nói là vì muốn thể hiện lòng hiếu thuận với phụ thân nên muốn mua Đan Thư Thiết Quyển này. Lão hòa thượng nhất định sẽ rất hài lòng.
“Dối trá.”
Hồng Phóng mới vừa nói xong, liền nghe thấy một câu nói lạnh băng từ phía bên này của Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi nói cái gì!”
Mặc dù Hồng Phóng ngày ngày thái độ rất đúng mực nhưng cứ bị Diệp Lăng Nguyệt khiêu khích lặp đi lặp lại rất nhiều lần như thế này thì cũng không thể nhẫn nại được. Nếu không phải là vì nể mặt Hạ lão nhị, hắn có thể ngay tại chỗ mà giết chết đứa trẻ con không biết chui ra từ đâu này.
“Nói ngươi dối trá thì ngươi chính là dối trá, cứ coi như là ngươi dùng hiếu đạo để che giấu thì cũng vẫn là dối trá. Phật tông Đan Thư Thiết Quyển chính là thánh vậtcủa Phật môn, sau khi mua về ắt phải thắp hương thờ cúng, coi là đồ gia truyền. Nhưng ngươi lại đem luyện chế thành vũ khí để tăng thêm sự chết chóc. Nếu ta là đại sư thì tuyệt sẽ không đem bán lại cho nhà ngươi Đan Thư Thiết Quyển này.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt, Hồng Phóng mới biết vừa rồi mình nhất thời sơ ý, trả lời lỗ mãng.
Hắn chỉ để ý Đan Thư Thiết Quyển dùng Lưu Tinh Thiết luyện chế thành mà lại quên rằng thánh vật Phật môn điều tối kỵ là giết chóc.
Có đánh chết thì Hồng Phóng cũng sẽ không tin rằng Diệp Lăng Nguyệt mua về sẽ thờ cúng Đan Thư Thiết Quyển.
“A di đà phật. Tiểu thí chủ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng giác ngộ cũng không ít. Vậy khối Đan Thư Thiết Quyển này vẫn là nên bán cho tiểu thí chủ.” Lão hòa thượng hai tay đem khối Đan Thư Thiết Quyển kia giao cho Diệp Lăng Nguyệt.