Tại tòa nhà cao nhất trong hoàng cung, phía trên tinh đài quan sát.
Tinh diệu thiên cơ bàn đang lơ lửng ở giữa không trung.
Yểu tần mặc áo bào của phương sĩ, miệng không ngừng niệm chú, chân bước từng bước lớn, nhảy những điệu múa quái dị.
Một đêm trôi qua, Hạ Đế và đám người Cừu phương sĩ đều có chút mệt nhọc, trong mắt của bọn họ hằn lên từng tia máu.
Chỉ có điều trong mắt Hạ Đế là sự lo âu còn trong mắt Cừu phương sĩ lại là sự hưng phấn.
Khi ở bầu trời phía Nam, khi ngôi sao thứ mười hai sáng nhất.
Điệu nhảy của Yểu tần đột nhiên thay đổi, thân thể của nàng ta nhảy lên không trung, đứng trên Tinh diệu thiên cơ bàn.
Phía sau của nàng trong chốc lát liền xuất hiện các cột ánh sáng.
Chỉ thấy các cột ánh sáng, Yểu tần bên trong từng cột sáng giống như thiên ngoại phi tiên vậy, xung quang người nàng tràn ngập các cột ánh sáng ngũ sắc.
“Đại Hạ Đế Hạ Hầu thị đang ở đâu!”
Giọng nói của Yểu tần không còn giống với giọng nói ẻo lả lúc trước nữa, trong giọng nói bây giờ mang theo một vẻ uy nghiêm.
Ở trên Đại Lục chỉ có võ giả Luân Hồi Cảnh hoặc là cường giả cấp bậc phương tôn mới có thể lơ lửng giữ không trung.
Yểu tần chỉ là một Ngũ Lục Đỉnh phương sĩ, với tu vi của nàng ta thì hoàn toàn không đủ để cho nàng ta bay ở trên trời.
Hạ Đế nhìn Yểu tần thêm một lần nữa, thấy nàng ta đang lơ lửng trên không, quả thật rất giống với thần linh liền sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Cừu phương sĩ ở một bên cũng bắt chước quỳ rạp xuống đất, bái lạy.
“Hạ Hầu Tước, phía Tây Bắc Bộ của Hạ Đô có rất nhiều yêu khí, yêu vật làm hại giang sơn xã tắc nhất định là ở đó, ngươi còn không mau phái người đi bắt hắn.” Yểu tần vừa dứt lời liền nghiêng người bay về phía Tây Bắc của Hạ Đô để tìm kiếm.
Hạ Đế sau khi nghe xong, lập tức điều động ba nghìn Ngự Lâm quân, lúc này lại khẩn cấp cho triệu thái bảo của thái tử - Hồng Phóng tiến cung.
Hai người cùng nhau mang theo Ngự Lâm quân đuổi theo Yêu tần để tìm tung tích của yêu vật.
“Thánh Thượng, tòa phủ đệ phía trước có rất nhiều yêu khí, yêu vật nhất định đang lẩn trốn ở trong đó.”
Yểu tần cùng Hạ Đế và thái bảo Hồng Phóng cùng nhau đi vào tòa phủ đệ phía trước, Yểu tần với “mười phần uy nghiêm” quát lên.
Hạ Đế định thần nhìn lại, tòa phủ đệ này không phải là Lam Phủ sao.
Chân mày của Hạ Đế nhất thời níu chặt.
Hắn tuy là có chút phong kiến và mê tín nhưng cũng không ngu ngốc đến mức này, gần đây có rất nhiều tin đồn bất lợi nhằm vào Diệp quận chúa, nhiều đến nỗi ngay cả Hạ Đế cũng cảm thấy nghi ngờ.
Thấy Hạ Đế còn đang chần chờ, Hồng Phóng liền hét lớn một tiếng.
“Yêu vật phương nào, dám trốn ở trong phủ của Lam tướng quân, làm hại đến giang sơn xã tắc của Đại Hạ ta, còn không mau đi ra chịu chết.” Hồng Phóng vung tay lên, Ngự Lâm quân phía sau lưng nhanh chóng tuân lệnh, tiến lên phá cửa của Lam phủ.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm nên người trong Lam phủ vẫn còn đang ngủ say.
Nghe thấy có tiếng người phá cửa đột nhập vào phủ, Lam Ứng Vũ liền tỉnh lại, chỉ thấy ông xoay người cầm lấy binh khí, ngay cả áp giáp cũng không kịp thay liền lao ra ngoài.
“Hồng Phóng, lại là tên thất phu nhà ngươi.” Lam tướng quân mấy ngày trước còn đánh nhau với Hồng Phóng ở điện Kim Loan nên đến bây giờ trong người cả hai vẫn còn đang tức giận.
Bây giờ lại thấy Hồng Phóng mới sáng sớm đã đến bên ngoài phủ của mình diễu võ giương oai nên nhất thời nổi trận lôi đình.
Vừa nhìn thấy Lam Ứng Vũ, trong mắt của Hồng Phóng liền xuất hiện sự giận dữ, chỉ thấy hắn nắm hai bàn tay lại thành quyền, Huyền Dương Bạo Quyền gia truyền của nhà hắn nhanh chóng được thi chuyển.
Cùng là Huyền Dương Bạo Quyền nhưng so với lúc Hồng Ngọc Lang sử dụng, bây giờ Hồng Phóng là cao thủ Luân Hồi hai đạo sử dụng nên hiệu quả chắc chắc sẽ không giống nhau, nhưng nhìn bên trong song quyền của Hồng Phóng có chứa một lực liệt dương đáng sợ, mang theo âm thanh giống như tiếng gió hú, lúc này đang đánh về hướng của Lam Ứng Vũ.
Lam Ứng Vũ sao có thể tỏ ra yếu kém, hắn đạp chân xuống, phiến đá trên mặt đất bị lún xuống vài phần, bên cạnh hắn xuất hiện hai luồng Luân Hồi chi hỏa hình xoắn ốc, đang bao lấy song quyền của hắn.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong không khí bốc ra một mùi khét khó ngửi.
Sau lưng của Lam Ứng Vũ giống như xuất hiện một người lửa khổng lồ, người lửa khổng lồ đang giận dữ gầm lên từng tiếng, trong miệng phun ra một ngọn lửa, bay thẳng về phía của Hồng Phóng.
Quyền phong và ngọn lửa đụng vào nhau, thân hình của Hồng Phóng hơi loạng choạng rồi rơi xuống mặt đất, Lam Ứng Vũ phun ra một ngụm máu, phiến đã dưới chân đã bị nứt ra.
Hai người lần đầu tiên đánh nhau trực diện, đối với Lam Ứng Vũ mà nói thì không hề dễ dàng, ở mức võ cảnh, Hồng Phóng đã là Luân Hồi hai đạo, Lam Ứng Vũ chỉ là Luân Hồi một đạo, nếu như cứng rắn đối đầu thì Lam Ứng Vũ vẫn còn thua kém một chút.
“Lam Ứng Vũ, ngươi thân là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ lại muốn bao che cho yêu vật!”
Lam Ứng Vũ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Yểu tần đang đứng trong không trung, chân đạp trên Địa cấp linh bảo Tinh diệu thiên cơ bàn, phía sau của nàng tràn ngập tia sáng ngũ sắc, nhìn thoáng qua giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm vậy.
Lam Ứng Vũ thấy tình hình này, cũng biết người đến không có ý gì tốt nên trong lòng cũng có chút nghi ngại.
“Lam ái khanh, quốc sư bói được có yêu vật gây nguy hại cho xã tắc của Đại Hạ, yêu vật kia bây giờ đang trốn trong phủ của ngươi. Vì để tránh bị nghi ngờ, ngươi hãy gọi hết người trong phủ của ngươi ra đây.” Hạ Đế can ngăn Lam Ứng Vũ và Hồng Phóng vẫn còn đang muốn động thủ.
Hai người đều là nhân tài trụ cột của Đại Hạ, bất kể ai trong hai người bị tổn hại thì Hạ Đế cũng không đành lòng.
“Yêu vật? Phụ thân, con đã nói rồi, sáng sớm nay đột nhiên xuất hiện nhiều yêu khí như vậy, thì ra là có yêu vật.”
Chợt nghe thấy một giọng nữ lười biếng.
Hạ Đế và Hồng Phóng nhìn theo hướng của giọng nói chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, tóc dài màu đen, một thân áo bào phương sĩ, hai con ngươi đen đến không thấy đáy.
Diệp Lăng Nguyệt!
Hạ Đế và Hồng Phóng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Yểu tần vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt, thù mới lại thêm hận cũ, đang định chỉ trích Diệp Lăng Nguyệt là yêu vật.
Đột nhiên ở khung trời phía Đông xuất hiện một tia sáng lóe mắt.
Chỉ nghe thấy một con chim rất đẹp đang kêu lên những tiếng kêu thật to, còn có những đám mây ngũ sắc đang trôi dạt về phía Lam phủ.
Chờ khi đến gần mới nhận ra, đó đâu phải là những đám mây ngũ sắc, rõ ràng chính là một con phượng hoàng ngũ sắc.
“Thần điểu, là Thần điểu Phượng Hoàng!”
Hạ Đế và Ngự Lâm quân đều nhìn đến há mồm trợn mắt.
Ở trên trời, chân của Yểu tần đang đạp trên Tinh diệu thiên cơ bàn, lúc nghe thấy tiếng của Phượng Hoàng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thần điểu Phượng Hoàng dang đôi cánh ra, đôi cánh dài đến hai ba thước, đôi cánh lớn vỗ từng đợt từng đợt tạo nên từng cơn gió lốc.
Yểu tần không nhìn thấy xung quanh, chỉ nghe thấy trên mặt đất đang vang lên từng trận âm thanh.
Bộp một tiếng, thân thể giống như vừa chịu một đòn tấn công gì đó rất nghiêm trọng, ngay sau đó, sau lưng của nàng ta liền xuất hiện một cắp móng vuốt.
Móng vuốt cào xuống một phát, sau lưng Yểu tần xuất hiện từng xết xước, cảm giác đau đớn xuất hiện khiến cho Yểu tần nhìn vô cùng thê thảm.
Càng tệ hơn đó là Yểu tần đang dần cảm giác được công dụng của phi hành đan trên người mình đang dần mất đi.
Bây giờ đang ở trên cao mấy trăm mét, nàng dù sao cũng không muốn chết.
Tinh diệu thiên cơ bàn dưới chân bắt đầu rớt xuống, Yểu tần chỉ kịp hét lên một tiếng.
“Cứu mạng, hoàng thượng, thái bảo đại nhân cứu mạng.”
Yểu tần lúc này đâu còn nhớ tới việc chỉ trích Diệp Lăng Nguyệt là yêu vật, nàng ta có thể bay tất cả đều là nhờ viên Phi Hành Đan mà thái bảo Hồng Phóng đưa cho nàng ta, thái bảo rõ ràng đã nói, công hiệu của Phi Hành Đan có thể duy trì được nửa canh giờ, nhưng tại sao…
Yểu tần còn không có suy nghĩ rõ ràng thì đã bị té xuống đất.
Một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp thoáng cái đã biến thành một đống thịt máu me be bét, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường không khỏi khiếp sợ.
Ngay cả Lam Ứng Vũ đã nhìn quen các thảm cảnh trên chiến trường nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tượng này cũng không tránh khỏi xuất hiện cảm thấy buồn nôn.
Tinh diệu thiên cơ bàn đang lơ lửng ở giữa không trung.
Yểu tần mặc áo bào của phương sĩ, miệng không ngừng niệm chú, chân bước từng bước lớn, nhảy những điệu múa quái dị.
Một đêm trôi qua, Hạ Đế và đám người Cừu phương sĩ đều có chút mệt nhọc, trong mắt của bọn họ hằn lên từng tia máu.
Chỉ có điều trong mắt Hạ Đế là sự lo âu còn trong mắt Cừu phương sĩ lại là sự hưng phấn.
Khi ở bầu trời phía Nam, khi ngôi sao thứ mười hai sáng nhất.
Điệu nhảy của Yểu tần đột nhiên thay đổi, thân thể của nàng ta nhảy lên không trung, đứng trên Tinh diệu thiên cơ bàn.
Phía sau của nàng trong chốc lát liền xuất hiện các cột ánh sáng.
Chỉ thấy các cột ánh sáng, Yểu tần bên trong từng cột sáng giống như thiên ngoại phi tiên vậy, xung quang người nàng tràn ngập các cột ánh sáng ngũ sắc.
“Đại Hạ Đế Hạ Hầu thị đang ở đâu!”
Giọng nói của Yểu tần không còn giống với giọng nói ẻo lả lúc trước nữa, trong giọng nói bây giờ mang theo một vẻ uy nghiêm.
Ở trên Đại Lục chỉ có võ giả Luân Hồi Cảnh hoặc là cường giả cấp bậc phương tôn mới có thể lơ lửng giữ không trung.
Yểu tần chỉ là một Ngũ Lục Đỉnh phương sĩ, với tu vi của nàng ta thì hoàn toàn không đủ để cho nàng ta bay ở trên trời.
Hạ Đế nhìn Yểu tần thêm một lần nữa, thấy nàng ta đang lơ lửng trên không, quả thật rất giống với thần linh liền sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Cừu phương sĩ ở một bên cũng bắt chước quỳ rạp xuống đất, bái lạy.
“Hạ Hầu Tước, phía Tây Bắc Bộ của Hạ Đô có rất nhiều yêu khí, yêu vật làm hại giang sơn xã tắc nhất định là ở đó, ngươi còn không mau phái người đi bắt hắn.” Yểu tần vừa dứt lời liền nghiêng người bay về phía Tây Bắc của Hạ Đô để tìm kiếm.
Hạ Đế sau khi nghe xong, lập tức điều động ba nghìn Ngự Lâm quân, lúc này lại khẩn cấp cho triệu thái bảo của thái tử - Hồng Phóng tiến cung.
Hai người cùng nhau mang theo Ngự Lâm quân đuổi theo Yêu tần để tìm tung tích của yêu vật.
“Thánh Thượng, tòa phủ đệ phía trước có rất nhiều yêu khí, yêu vật nhất định đang lẩn trốn ở trong đó.”
Yểu tần cùng Hạ Đế và thái bảo Hồng Phóng cùng nhau đi vào tòa phủ đệ phía trước, Yểu tần với “mười phần uy nghiêm” quát lên.
Hạ Đế định thần nhìn lại, tòa phủ đệ này không phải là Lam Phủ sao.
Chân mày của Hạ Đế nhất thời níu chặt.
Hắn tuy là có chút phong kiến và mê tín nhưng cũng không ngu ngốc đến mức này, gần đây có rất nhiều tin đồn bất lợi nhằm vào Diệp quận chúa, nhiều đến nỗi ngay cả Hạ Đế cũng cảm thấy nghi ngờ.
Thấy Hạ Đế còn đang chần chờ, Hồng Phóng liền hét lớn một tiếng.
“Yêu vật phương nào, dám trốn ở trong phủ của Lam tướng quân, làm hại đến giang sơn xã tắc của Đại Hạ ta, còn không mau đi ra chịu chết.” Hồng Phóng vung tay lên, Ngự Lâm quân phía sau lưng nhanh chóng tuân lệnh, tiến lên phá cửa của Lam phủ.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm nên người trong Lam phủ vẫn còn đang ngủ say.
Nghe thấy có tiếng người phá cửa đột nhập vào phủ, Lam Ứng Vũ liền tỉnh lại, chỉ thấy ông xoay người cầm lấy binh khí, ngay cả áp giáp cũng không kịp thay liền lao ra ngoài.
“Hồng Phóng, lại là tên thất phu nhà ngươi.” Lam tướng quân mấy ngày trước còn đánh nhau với Hồng Phóng ở điện Kim Loan nên đến bây giờ trong người cả hai vẫn còn đang tức giận.
Bây giờ lại thấy Hồng Phóng mới sáng sớm đã đến bên ngoài phủ của mình diễu võ giương oai nên nhất thời nổi trận lôi đình.
Vừa nhìn thấy Lam Ứng Vũ, trong mắt của Hồng Phóng liền xuất hiện sự giận dữ, chỉ thấy hắn nắm hai bàn tay lại thành quyền, Huyền Dương Bạo Quyền gia truyền của nhà hắn nhanh chóng được thi chuyển.
Cùng là Huyền Dương Bạo Quyền nhưng so với lúc Hồng Ngọc Lang sử dụng, bây giờ Hồng Phóng là cao thủ Luân Hồi hai đạo sử dụng nên hiệu quả chắc chắc sẽ không giống nhau, nhưng nhìn bên trong song quyền của Hồng Phóng có chứa một lực liệt dương đáng sợ, mang theo âm thanh giống như tiếng gió hú, lúc này đang đánh về hướng của Lam Ứng Vũ.
Lam Ứng Vũ sao có thể tỏ ra yếu kém, hắn đạp chân xuống, phiến đá trên mặt đất bị lún xuống vài phần, bên cạnh hắn xuất hiện hai luồng Luân Hồi chi hỏa hình xoắn ốc, đang bao lấy song quyền của hắn.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong không khí bốc ra một mùi khét khó ngửi.
Sau lưng của Lam Ứng Vũ giống như xuất hiện một người lửa khổng lồ, người lửa khổng lồ đang giận dữ gầm lên từng tiếng, trong miệng phun ra một ngọn lửa, bay thẳng về phía của Hồng Phóng.
Quyền phong và ngọn lửa đụng vào nhau, thân hình của Hồng Phóng hơi loạng choạng rồi rơi xuống mặt đất, Lam Ứng Vũ phun ra một ngụm máu, phiến đã dưới chân đã bị nứt ra.
Hai người lần đầu tiên đánh nhau trực diện, đối với Lam Ứng Vũ mà nói thì không hề dễ dàng, ở mức võ cảnh, Hồng Phóng đã là Luân Hồi hai đạo, Lam Ứng Vũ chỉ là Luân Hồi một đạo, nếu như cứng rắn đối đầu thì Lam Ứng Vũ vẫn còn thua kém một chút.
“Lam Ứng Vũ, ngươi thân là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ lại muốn bao che cho yêu vật!”
Lam Ứng Vũ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Yểu tần đang đứng trong không trung, chân đạp trên Địa cấp linh bảo Tinh diệu thiên cơ bàn, phía sau của nàng tràn ngập tia sáng ngũ sắc, nhìn thoáng qua giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm vậy.
Lam Ứng Vũ thấy tình hình này, cũng biết người đến không có ý gì tốt nên trong lòng cũng có chút nghi ngại.
“Lam ái khanh, quốc sư bói được có yêu vật gây nguy hại cho xã tắc của Đại Hạ, yêu vật kia bây giờ đang trốn trong phủ của ngươi. Vì để tránh bị nghi ngờ, ngươi hãy gọi hết người trong phủ của ngươi ra đây.” Hạ Đế can ngăn Lam Ứng Vũ và Hồng Phóng vẫn còn đang muốn động thủ.
Hai người đều là nhân tài trụ cột của Đại Hạ, bất kể ai trong hai người bị tổn hại thì Hạ Đế cũng không đành lòng.
“Yêu vật? Phụ thân, con đã nói rồi, sáng sớm nay đột nhiên xuất hiện nhiều yêu khí như vậy, thì ra là có yêu vật.”
Chợt nghe thấy một giọng nữ lười biếng.
Hạ Đế và Hồng Phóng nhìn theo hướng của giọng nói chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục màu trắng, tóc dài màu đen, một thân áo bào phương sĩ, hai con ngươi đen đến không thấy đáy.
Diệp Lăng Nguyệt!
Hạ Đế và Hồng Phóng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Yểu tần vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt, thù mới lại thêm hận cũ, đang định chỉ trích Diệp Lăng Nguyệt là yêu vật.
Đột nhiên ở khung trời phía Đông xuất hiện một tia sáng lóe mắt.
Chỉ nghe thấy một con chim rất đẹp đang kêu lên những tiếng kêu thật to, còn có những đám mây ngũ sắc đang trôi dạt về phía Lam phủ.
Chờ khi đến gần mới nhận ra, đó đâu phải là những đám mây ngũ sắc, rõ ràng chính là một con phượng hoàng ngũ sắc.
“Thần điểu, là Thần điểu Phượng Hoàng!”
Hạ Đế và Ngự Lâm quân đều nhìn đến há mồm trợn mắt.
Ở trên trời, chân của Yểu tần đang đạp trên Tinh diệu thiên cơ bàn, lúc nghe thấy tiếng của Phượng Hoàng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thần điểu Phượng Hoàng dang đôi cánh ra, đôi cánh dài đến hai ba thước, đôi cánh lớn vỗ từng đợt từng đợt tạo nên từng cơn gió lốc.
Yểu tần không nhìn thấy xung quanh, chỉ nghe thấy trên mặt đất đang vang lên từng trận âm thanh.
Bộp một tiếng, thân thể giống như vừa chịu một đòn tấn công gì đó rất nghiêm trọng, ngay sau đó, sau lưng của nàng ta liền xuất hiện một cắp móng vuốt.
Móng vuốt cào xuống một phát, sau lưng Yểu tần xuất hiện từng xết xước, cảm giác đau đớn xuất hiện khiến cho Yểu tần nhìn vô cùng thê thảm.
Càng tệ hơn đó là Yểu tần đang dần cảm giác được công dụng của phi hành đan trên người mình đang dần mất đi.
Bây giờ đang ở trên cao mấy trăm mét, nàng dù sao cũng không muốn chết.
Tinh diệu thiên cơ bàn dưới chân bắt đầu rớt xuống, Yểu tần chỉ kịp hét lên một tiếng.
“Cứu mạng, hoàng thượng, thái bảo đại nhân cứu mạng.”
Yểu tần lúc này đâu còn nhớ tới việc chỉ trích Diệp Lăng Nguyệt là yêu vật, nàng ta có thể bay tất cả đều là nhờ viên Phi Hành Đan mà thái bảo Hồng Phóng đưa cho nàng ta, thái bảo rõ ràng đã nói, công hiệu của Phi Hành Đan có thể duy trì được nửa canh giờ, nhưng tại sao…
Yểu tần còn không có suy nghĩ rõ ràng thì đã bị té xuống đất.
Một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp thoáng cái đã biến thành một đống thịt máu me be bét, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường không khỏi khiếp sợ.
Ngay cả Lam Ứng Vũ đã nhìn quen các thảm cảnh trên chiến trường nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tượng này cũng không tránh khỏi xuất hiện cảm thấy buồn nôn.