Long Bao Bao vẫn luôn cho rằng Phượng đại ca sẽ cố gắng bảo vệ Nguyệt tỷ tỷ, nào có ngờ huynh ấy lại có một ngày sẽ dùng kiếm chỉ vào Diệp Lăng Nguyệt. Hắn có thể thấy được, khi kiếm của Phượng đại ca chỉ vào Nguyệt tỷ tỷ, trong mắt của Nguyệt tỷ tỷ đã hiện lên một tia nước mắt.
Sự lên án của Long Bao Bao càng nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt. Người đàn ông ở trước mắt lạnh lùng như sắt. Hình dáng ngũ quan của chàng ấy quen thuộc như vậy, nhưng ánh mắt mà chàng ấy nhìn về phía nàng không còn tình nghĩa của ngày xưa nữa.
Kiếm trong tay chàng ấy là Cửu Long Ngâm nàng luyện chế, bên trong còn đang chảy máu của chàng. Là nàng đã sai rồi, nàng căn bản không nên đến thành Tứ Phương tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn gì đó. Nàng lại càng không nên vì một thái tổ Diệp Gia sớm đã thành thiên cổ mà luyện chế Cửu Long Ngâm gì đấy.
Thành Tứ Phương, là giấc mộng của nàng và chàng.Chỉ là ai có thể nói cho nàng biết, giấc mộng này làm thế nào để tỉnh lại đây?
Thân kiếm của Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đen kịt, trên đó lập lòe kiếm khí âm trầm. Sao huynh lại nhẫn tâm tổn thương tỷ ấy? Chất vấn của Long Bao Bao rơi vào trong tai của Vu Trọng. Thân thể của hắn hơi chấn động, mũi kiếm khẽ dừng.
“Ngươi là muốn nó sao?”
Trên gương mặt trắng trong thuần khiết của Diệp Lăng Nguyệt chậm rãi nở ra một nụ cười, trên cái tay nõn nà tựa như cọng hành nhón đóa Tịch Nhan Vương đó lên. Màu hoa của Tịch Nhan Vương xinh đẹp vô cùng, đủ để khiến bất kỳ một cô gái nào đều ảm đạm thất sắc. Nhưng nếu so sánh Diệp Lăng Nguyệt và nó thì lại không hề thua kém. Sắc mặt bởi vì bi thương mà trở nên trắng bệch, dưới sự nổi bật của Tịch Nhan Vương đã có thêm một vẻ diêm dúa.
“Đưa ta.”
Cổ họng của Vu Trọng chuyển động, phát ra một giọng nói xa lạ vô tình.
“Đó là món quà cuối cùng mà chàng tặng ta, muốn có Tịch Nhan Vương thì hãy giết ta trước.”
Diệp Lăng Nguyệt nói rồi thân thể bỗng nghiêng về phía trước. Cái cổ trắng nõn không tỳ vết lại đâm về phía kiếm của Vu Trọng.
“Lão đại!”
“Diệp cô nương!”
Mọi người xung quanh thấy thế đều hô lên muốn ngăn Diệp Lăng Nguyệt lại.
Cho dù thu kiếm cực nhanh, thế nhưng mũi kiếm sắc bén vẫn xướt qua cổ của Diệp Lăng Nguyệt, một tia đỏ thẫm lóe lên. Chỉ là,tia đỏ đó khiến linh hồn người đàn ông cũng bỗng nhiên đau đớn. Hắn đã không có trái tim nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Đó là nỗi đau đớn không liên quan đến sinh tử, mà cắm vào nơi sâu thẳm linh hồn của hắn, không nỡ khiến cho nữ nhân ở trước mặt này chịu một chút tổn thương. Kiếm ở trong tay buông ra, tay của Vu Trọng ôm cứng ngắc Diệp Lăng Nguyệt.
Thân thể mềm mại của nữ tử ngã vào trong lòng, thân thể của nàng vẫn đang còn hơi run rẩy. Nhưng ngay lúc đó, tay của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên rơi xuống vị trí mà trước đó mặt trời màu đen đã chui vào thân thể của Vu Trọng.
“Mặc kệ ngươi là thứ gì, hãy trả lại thân thể người đàn ông của ta.” Giọng nói của nàng vô cùng cứng rắn, giống như không còn vẻ yếu ớt của một khắc trước đó.
Giữa ngón tay mảnh khảnh của nàng, trong chớp mắt đã chui ra từng sợi sức mạnh thần bí. Luồng sức mạnh đó đã chui vào thân thể Vu Trọng. Mặt trời màu đen trốn trong cơ thể của Vu Trọng lúc phát hiện có bất thường thì lượng lớn đỉnh tức đã xâm nhập.
Đỉnh tức của Diệp Lăng Nguyệt vô cùng bá đạo. Chúng giống như nhiều đội tử sĩ không sợ chết phát động từng lượt tấn công về phía mặt trời màu đen. Những đỉnh tức này không có lỗ nào là không vào, ép cho mặt trời màu đen chạy bạt mạng khắp nơi trong cơ thể của Vu Trọng.
“Nữ nhân đáng chết, ngươi dám ám hại ta! Thân thể này là do ta sáng tạo, chỉ có ta có thể chi phối, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi.” Giọng nói lạnh lùng đó lại truyền đến lần nữa, trong cơ thể Vu Trọng một vòng sáng màu đen bắn mạnh ra.
Ánh sáng yêu ma màu đen đó chỉ là hơi đụng phải một chút thì sẽ khiến người ta xảy ra dị biến yêu hóa. Diệp Lăng Nguyệt thình lình bị người khác mang về phía sau, một cái bóng màu tím chặn trước mặt nàng, người đến lại là Tử Đường Túc.
Tử Đường Túc khẽ vung tay lên, Tịch Diệt Tháp đã ngăn được luồng ánh sáng yêu đó. Thành chủ Tứ Phương và Tứ Phương Sứ chờ đợi từ lâu ở bên cạnh đã ra tay. Bốn sứ giả Đông, Tây, Nam, Bắc biến thành bốn luồng ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng đó rơi đến chỗ cổ tay cổ chân của Vu Trọng trở thành xiềng xích, khiến Vu Trọng không thể cử động.
Nguyên lực trong cơ thể thành chủ Tứ Phương chấn động một hồi. Thân thể lại biến thành một đại trận thượng cổ. Đại trận đó viết bốn chữ lớn Đông Tây Nam Bắc, chính là kỳ trận thượng cổ, Tứ Phương Phong Ma Trận.
Thì ra, chân thân của thành chủ Tứ Phương lại là trận nhãn của tòa đại trận này. Tòa Tứ Phương Phong Ma Trận này chính là trận pháp cổ mà tam tông năm đó luyện chế ra để ngăn cách Yêu Giới và Nhân Giới.
Thành chủ Tứ Phương sau khi chạy về thành Tứ Phương, phát hiện Yêu Tỉnh Chi Môn đã bị dòng yêu thú phá hỏng không thể sửa chữa được nữa. Trong lúc bất đắc dĩ, ông ấy chỉ có thể quyết tâm hi sinh bản thân, dùng thân xác thức tỉnh trận pháp cổ, sửa lại Yêu Tỉnh Chi Môn, phong ấn Mạt Thế Yêu Dương.
Chỉ cần dùng công lực của người tam tông thúc giục thì có thể làm cho Tứ Phương Trận thượng cổ vận hành lại, phong ấn Yêu Tỉnh Chi Môn một lần nữa. Ánh mắt Tử Đường Túc khẽ động, Nhạc Mai và Nam Cửu hòa thượng gật đầu.
Ba người thúc giục nguyên lực trong cơ thể. Ba luồng nguyên lực hòa vào trong trận pháp thượng cổ. Trên trận pháp cổ, chữ triện cổ xưa đã phát ra ánh sáng đẹp mắt, trong trận pháp lập lòe linh quang.
Tử Đường Túc giơ chưởng lên, Tịch Diệt Tháp ở trong bàn tay rời khỏi tay. Thân tháp vang lên một tiếng ong, ép về phía Vu Trọng tay chân đang bị giam hãm. Tử Đường Túc lại muốn dùng Tịch Diệt Tháp và Tứ Phương Phong Ma Trận tiêu diệt thân xác của Vu Trọng, đồng thời đã phong ấn luôn Mạt Thế Yêu Dương.
Tịch Diệt Tháp đó là thần khí, tuyxinh xẻo tinh vi nhưng khi ép xuống thì tựa như ngọn núi cao. Vu Trọng không thể cử động. Thân hình theo Tịch Diệt Tháp bị linh quang trong Phong Ma Trận thượng cổ bao phủ.
“Không thể khiến chàng bị thương.” Diệp Lăng Nguyệt thấy tình hình thì cắn răng. Nàng lại mặc kệ hết thảy mà chồm mạnh về phía Vu Trọng, muốn thay hắn chịu sức mạnh của Tịch Diệt Tháp.
“!” Tử Đường Túc không ngờ rằng Diệp Lăng Nguyệt sẽ làm ra hành động không biết sống chết như thế.
Nếu bị Phong Ma Trận phong ấn, Diệp Lăng Nguyệt sẽ giống như Vu Trọng, vĩnh viễn sa vào trong Yêu Giới.Tử Đường Túc không chút nghĩ ngợi, định thu hồi Tịch Diệt Tháp vànguyên lực.
“Tôn thượng, quyết không thể được, nếu người thu hồi Tịch Diệt Tháp thì tất cả những nỗ lực mà chúng ta làm đều sẽ là công cốc. Chẳng lẽ người vì một Diệp Lăng Nguyệt mà muốn đẩy toàn bộ đại lục thanh châu vào trong nước sôi lửa bỏng?” Nhạc Mai thấy hành động của Tử Đường Túc thì muốn ngăn lại.
Tử Đường Túc có hơi do dự. Chính vào khoảnh khắc do dự đó, ánh sáng trong Tứ Phương Phong Ma Trận lập lòe, nuốt chửng bóng dáng của hai người. Tiếng vang ầm ầm truyền ra từ trong Tứ Phương Phong Ma Trận.
Diệp Lăng Nguyệt ôm lấy thân thể không ngừng rơi xuống của Vu Trọng, dùng Thư Kiếm Cửu Long Ngâm chặt đứt xiềng xích đang trói chặt tay chân Vu Trọng. Nàng không thể để cho thân xác của Vu Trọng bị hủy, nàng nhất định phải cứu chàng.
Nhưng lúc này, trên đỉnh đầu, Tịch Diệt Tháp đen ngòm đã đè xuống. Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, thần thức khẽ động, định di chuyển Vu Trọng vào Hồng Mông Thiên.
Thần thức khẽ động, nhưng thân thể của Vu Trọng không biến mất. Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người, thất bại rồi, thần thức không có cách nào chuyển dịch Vu Trọng? Nàng không từ bỏ ý định, lại thử một lần nữa, thế nhưng vẫn không có tác dụng. Thân thể của Vu Trọng lại không có cách nào chuyển dịch vào Hồng Mông Thiên.
Đây là lần đầu tiên từ khi sở hữu Hồng Mông Thiên đến nay, nàng không thể dựa vào thần thức mà chuyển người ở thế giới bên ngoài vào trong Hồng Mông Thiên.
Sự lên án của Long Bao Bao càng nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt. Người đàn ông ở trước mắt lạnh lùng như sắt. Hình dáng ngũ quan của chàng ấy quen thuộc như vậy, nhưng ánh mắt mà chàng ấy nhìn về phía nàng không còn tình nghĩa của ngày xưa nữa.
Kiếm trong tay chàng ấy là Cửu Long Ngâm nàng luyện chế, bên trong còn đang chảy máu của chàng. Là nàng đã sai rồi, nàng căn bản không nên đến thành Tứ Phương tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn gì đó. Nàng lại càng không nên vì một thái tổ Diệp Gia sớm đã thành thiên cổ mà luyện chế Cửu Long Ngâm gì đấy.
Thành Tứ Phương, là giấc mộng của nàng và chàng.Chỉ là ai có thể nói cho nàng biết, giấc mộng này làm thế nào để tỉnh lại đây?
Thân kiếm của Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đen kịt, trên đó lập lòe kiếm khí âm trầm. Sao huynh lại nhẫn tâm tổn thương tỷ ấy? Chất vấn của Long Bao Bao rơi vào trong tai của Vu Trọng. Thân thể của hắn hơi chấn động, mũi kiếm khẽ dừng.
“Ngươi là muốn nó sao?”
Trên gương mặt trắng trong thuần khiết của Diệp Lăng Nguyệt chậm rãi nở ra một nụ cười, trên cái tay nõn nà tựa như cọng hành nhón đóa Tịch Nhan Vương đó lên. Màu hoa của Tịch Nhan Vương xinh đẹp vô cùng, đủ để khiến bất kỳ một cô gái nào đều ảm đạm thất sắc. Nhưng nếu so sánh Diệp Lăng Nguyệt và nó thì lại không hề thua kém. Sắc mặt bởi vì bi thương mà trở nên trắng bệch, dưới sự nổi bật của Tịch Nhan Vương đã có thêm một vẻ diêm dúa.
“Đưa ta.”
Cổ họng của Vu Trọng chuyển động, phát ra một giọng nói xa lạ vô tình.
“Đó là món quà cuối cùng mà chàng tặng ta, muốn có Tịch Nhan Vương thì hãy giết ta trước.”
Diệp Lăng Nguyệt nói rồi thân thể bỗng nghiêng về phía trước. Cái cổ trắng nõn không tỳ vết lại đâm về phía kiếm của Vu Trọng.
“Lão đại!”
“Diệp cô nương!”
Mọi người xung quanh thấy thế đều hô lên muốn ngăn Diệp Lăng Nguyệt lại.
Cho dù thu kiếm cực nhanh, thế nhưng mũi kiếm sắc bén vẫn xướt qua cổ của Diệp Lăng Nguyệt, một tia đỏ thẫm lóe lên. Chỉ là,tia đỏ đó khiến linh hồn người đàn ông cũng bỗng nhiên đau đớn. Hắn đã không có trái tim nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Đó là nỗi đau đớn không liên quan đến sinh tử, mà cắm vào nơi sâu thẳm linh hồn của hắn, không nỡ khiến cho nữ nhân ở trước mặt này chịu một chút tổn thương. Kiếm ở trong tay buông ra, tay của Vu Trọng ôm cứng ngắc Diệp Lăng Nguyệt.
Thân thể mềm mại của nữ tử ngã vào trong lòng, thân thể của nàng vẫn đang còn hơi run rẩy. Nhưng ngay lúc đó, tay của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên rơi xuống vị trí mà trước đó mặt trời màu đen đã chui vào thân thể của Vu Trọng.
“Mặc kệ ngươi là thứ gì, hãy trả lại thân thể người đàn ông của ta.” Giọng nói của nàng vô cùng cứng rắn, giống như không còn vẻ yếu ớt của một khắc trước đó.
Giữa ngón tay mảnh khảnh của nàng, trong chớp mắt đã chui ra từng sợi sức mạnh thần bí. Luồng sức mạnh đó đã chui vào thân thể Vu Trọng. Mặt trời màu đen trốn trong cơ thể của Vu Trọng lúc phát hiện có bất thường thì lượng lớn đỉnh tức đã xâm nhập.
Đỉnh tức của Diệp Lăng Nguyệt vô cùng bá đạo. Chúng giống như nhiều đội tử sĩ không sợ chết phát động từng lượt tấn công về phía mặt trời màu đen. Những đỉnh tức này không có lỗ nào là không vào, ép cho mặt trời màu đen chạy bạt mạng khắp nơi trong cơ thể của Vu Trọng.
“Nữ nhân đáng chết, ngươi dám ám hại ta! Thân thể này là do ta sáng tạo, chỉ có ta có thể chi phối, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi.” Giọng nói lạnh lùng đó lại truyền đến lần nữa, trong cơ thể Vu Trọng một vòng sáng màu đen bắn mạnh ra.
Ánh sáng yêu ma màu đen đó chỉ là hơi đụng phải một chút thì sẽ khiến người ta xảy ra dị biến yêu hóa. Diệp Lăng Nguyệt thình lình bị người khác mang về phía sau, một cái bóng màu tím chặn trước mặt nàng, người đến lại là Tử Đường Túc.
Tử Đường Túc khẽ vung tay lên, Tịch Diệt Tháp đã ngăn được luồng ánh sáng yêu đó. Thành chủ Tứ Phương và Tứ Phương Sứ chờ đợi từ lâu ở bên cạnh đã ra tay. Bốn sứ giả Đông, Tây, Nam, Bắc biến thành bốn luồng ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng đó rơi đến chỗ cổ tay cổ chân của Vu Trọng trở thành xiềng xích, khiến Vu Trọng không thể cử động.
Nguyên lực trong cơ thể thành chủ Tứ Phương chấn động một hồi. Thân thể lại biến thành một đại trận thượng cổ. Đại trận đó viết bốn chữ lớn Đông Tây Nam Bắc, chính là kỳ trận thượng cổ, Tứ Phương Phong Ma Trận.
Thì ra, chân thân của thành chủ Tứ Phương lại là trận nhãn của tòa đại trận này. Tòa Tứ Phương Phong Ma Trận này chính là trận pháp cổ mà tam tông năm đó luyện chế ra để ngăn cách Yêu Giới và Nhân Giới.
Thành chủ Tứ Phương sau khi chạy về thành Tứ Phương, phát hiện Yêu Tỉnh Chi Môn đã bị dòng yêu thú phá hỏng không thể sửa chữa được nữa. Trong lúc bất đắc dĩ, ông ấy chỉ có thể quyết tâm hi sinh bản thân, dùng thân xác thức tỉnh trận pháp cổ, sửa lại Yêu Tỉnh Chi Môn, phong ấn Mạt Thế Yêu Dương.
Chỉ cần dùng công lực của người tam tông thúc giục thì có thể làm cho Tứ Phương Trận thượng cổ vận hành lại, phong ấn Yêu Tỉnh Chi Môn một lần nữa. Ánh mắt Tử Đường Túc khẽ động, Nhạc Mai và Nam Cửu hòa thượng gật đầu.
Ba người thúc giục nguyên lực trong cơ thể. Ba luồng nguyên lực hòa vào trong trận pháp thượng cổ. Trên trận pháp cổ, chữ triện cổ xưa đã phát ra ánh sáng đẹp mắt, trong trận pháp lập lòe linh quang.
Tử Đường Túc giơ chưởng lên, Tịch Diệt Tháp ở trong bàn tay rời khỏi tay. Thân tháp vang lên một tiếng ong, ép về phía Vu Trọng tay chân đang bị giam hãm. Tử Đường Túc lại muốn dùng Tịch Diệt Tháp và Tứ Phương Phong Ma Trận tiêu diệt thân xác của Vu Trọng, đồng thời đã phong ấn luôn Mạt Thế Yêu Dương.
Tịch Diệt Tháp đó là thần khí, tuyxinh xẻo tinh vi nhưng khi ép xuống thì tựa như ngọn núi cao. Vu Trọng không thể cử động. Thân hình theo Tịch Diệt Tháp bị linh quang trong Phong Ma Trận thượng cổ bao phủ.
“Không thể khiến chàng bị thương.” Diệp Lăng Nguyệt thấy tình hình thì cắn răng. Nàng lại mặc kệ hết thảy mà chồm mạnh về phía Vu Trọng, muốn thay hắn chịu sức mạnh của Tịch Diệt Tháp.
“!” Tử Đường Túc không ngờ rằng Diệp Lăng Nguyệt sẽ làm ra hành động không biết sống chết như thế.
Nếu bị Phong Ma Trận phong ấn, Diệp Lăng Nguyệt sẽ giống như Vu Trọng, vĩnh viễn sa vào trong Yêu Giới.Tử Đường Túc không chút nghĩ ngợi, định thu hồi Tịch Diệt Tháp vànguyên lực.
“Tôn thượng, quyết không thể được, nếu người thu hồi Tịch Diệt Tháp thì tất cả những nỗ lực mà chúng ta làm đều sẽ là công cốc. Chẳng lẽ người vì một Diệp Lăng Nguyệt mà muốn đẩy toàn bộ đại lục thanh châu vào trong nước sôi lửa bỏng?” Nhạc Mai thấy hành động của Tử Đường Túc thì muốn ngăn lại.
Tử Đường Túc có hơi do dự. Chính vào khoảnh khắc do dự đó, ánh sáng trong Tứ Phương Phong Ma Trận lập lòe, nuốt chửng bóng dáng của hai người. Tiếng vang ầm ầm truyền ra từ trong Tứ Phương Phong Ma Trận.
Diệp Lăng Nguyệt ôm lấy thân thể không ngừng rơi xuống của Vu Trọng, dùng Thư Kiếm Cửu Long Ngâm chặt đứt xiềng xích đang trói chặt tay chân Vu Trọng. Nàng không thể để cho thân xác của Vu Trọng bị hủy, nàng nhất định phải cứu chàng.
Nhưng lúc này, trên đỉnh đầu, Tịch Diệt Tháp đen ngòm đã đè xuống. Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, thần thức khẽ động, định di chuyển Vu Trọng vào Hồng Mông Thiên.
Thần thức khẽ động, nhưng thân thể của Vu Trọng không biến mất. Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người, thất bại rồi, thần thức không có cách nào chuyển dịch Vu Trọng? Nàng không từ bỏ ý định, lại thử một lần nữa, thế nhưng vẫn không có tác dụng. Thân thể của Vu Trọng lại không có cách nào chuyển dịch vào Hồng Mông Thiên.
Đây là lần đầu tiên từ khi sở hữu Hồng Mông Thiên đến nay, nàng không thể dựa vào thần thức mà chuyển người ở thế giới bên ngoài vào trong Hồng Mông Thiên.