"Nhưng ta biết, đứa nhỏ này chính là dùng phương thức đó để bảo vệ chính mình. Quần áo lụa là, là vì giảm bớt sự hoài nghi của thánh thượng đối với đệ đệ ta đây. Vì thánh thượng làm việc là vì lấy tín nhiệm, sau này vĩnh vĩnh không cần trở về kinh. Đứa nhỏ này từ bé đến lớn, chưa bao giờ cầu xin ta việc gì. Nhưng trước lúc nó đi đã nói với ta"
Qúy Như Yên lẳng lặng nghe, không xen mồm
"Hắn cùng ta nói, cho dù ngươi đến Thiên Độc quốc xa xôi, cho dù ngươi không phải là nghĩa nữ của Yến vương ta, cho dù thánh thượng có gây khó dễ, hắn nói ta nhất định phải đứng sau làm chỗ dựa cho ngươi"
Nghe đến đây, Qúy Như Yên ngẩng đầu, có chút nói không ra lời
Nàng nghĩ như thế nào cũng thật không ngờ, thế tử ca ca lại vì nàng đi một bước này
Qúy Như Yên đột nhiên cảm thấy mình có lỗi với Yên vương và thế tử ca ca rất nhiều, nàng còn có chuyện lừa gạt bọn họ, phải thực xin lỗi
"Nghĩa phụ, Như Yên bất hiếu. Nói dối người rất nhiều việc. Bức họa ở Phi Liễu Các, người nói là Tuyết Sương, thật ra là mẫu thân của ta Phượng Thiên Sương. Từ lúc mẫu thân sinh ta ra, chưa từng nhắc đến người"
Qúy Như Yên dừng một chút, ánh mắt kiên định như lúc đầu: "Mẫu thân chết, ta chỉ có thể nói với người Cốc hoàng hậu là kẻ đồng lõa. Người chân chính hạ độc, là Trần hoàng hậu của Dị quốc. Ta nghĩ đây là cừu của chính mình, không muốn liên lụy đến nghĩa phụ. Cho dù hôm nay ta thẳng thắn nói ra, cũng không phải là vì muốn phụ thân thay ta xuất đầu lộ diện. Chỉ là muốn nói thật cho người biết, nghĩa phụ tuổi tác đã cao,. chuyện này ta tự mình gánh vác là được rồi"
Yên vương hai mắt chứa lệ quang: "Hảo"
Hắn lúc trước đã sớm đoán được Qúy Như Yên là nữ nhi của Tuyết Sương, nhưng nghe được hiện tại Qúy Như Yên thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng không muốn bức nàng thêm gì nữa
Thiên Sương a Thiên Sương, nàng có linh, nhất định phải phù hộ cho Như Yên bình an
"Nghĩa phụ, người nghỉ ngơi sớm đi, ta ngày mai có chuyện muốn cùng người thương lượng"
"Hảo. Ngươi cũng sớm trở về Phi Liễu Các nghỉ ngơi đi"
Yến vương phân phó nói
"Dạ"
Qúy Như Yên về tới Phi Liễu Các, không biết vì cái gì, rõ ràng là mệt mỏi nhưng lại không có một tia buồn ngủ nào
Thấy trên mặt bàn có cổ cầm, khóe miệng khẽ lộ ra tia cười khổ
Nhớ rõ năm nàng ba tuổi, nàng lần tiên nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân đánh đàn
Rất đẹp, tiếng đàn như thấu tận trời xanh, dư âm tha lương
Qúy Như Yên sâu kín thở dài một tiếng, lúc nàng còn nhỏ, mẫu thân thích nhất là chải đầu mặc xiêm y cho nàng
Nàng thích đọc sách, mẫu thân liền đi tìm sách đưa cho nàng khỏi phiền chán
Mẫu thân...
Kiếp trước nàng là một cô nhi, không biết đến tình thương của thị mẫu, cũng không biết thế nào là cảm giác một gia đình
Cho nên nàng mới trở thành một pháp y, lạnh lùng giống như một người máy
Kiếp này may mắn có mẫu thân, nhưng nàng còn chưa cảm thụ hết sự sủng ái chăm sóc, mẫu thân liền bị người hãm hại. Cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy mình thật vô dụng
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ ôn nhu của mẫu thân bên cạnh cổ cầm, nước mắt nàng sẽ không kìm được mà rơi xuống
Mẫu thân rất xinh đẹp, rất thông minh, tài văn chương xuất sắc, nhưng lại đoản mệnh, hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn...
Qúy Như Yên lẳng lặng nghe, không xen mồm
"Hắn cùng ta nói, cho dù ngươi đến Thiên Độc quốc xa xôi, cho dù ngươi không phải là nghĩa nữ của Yến vương ta, cho dù thánh thượng có gây khó dễ, hắn nói ta nhất định phải đứng sau làm chỗ dựa cho ngươi"
Nghe đến đây, Qúy Như Yên ngẩng đầu, có chút nói không ra lời
Nàng nghĩ như thế nào cũng thật không ngờ, thế tử ca ca lại vì nàng đi một bước này
Qúy Như Yên đột nhiên cảm thấy mình có lỗi với Yên vương và thế tử ca ca rất nhiều, nàng còn có chuyện lừa gạt bọn họ, phải thực xin lỗi
"Nghĩa phụ, Như Yên bất hiếu. Nói dối người rất nhiều việc. Bức họa ở Phi Liễu Các, người nói là Tuyết Sương, thật ra là mẫu thân của ta Phượng Thiên Sương. Từ lúc mẫu thân sinh ta ra, chưa từng nhắc đến người"
Qúy Như Yên dừng một chút, ánh mắt kiên định như lúc đầu: "Mẫu thân chết, ta chỉ có thể nói với người Cốc hoàng hậu là kẻ đồng lõa. Người chân chính hạ độc, là Trần hoàng hậu của Dị quốc. Ta nghĩ đây là cừu của chính mình, không muốn liên lụy đến nghĩa phụ. Cho dù hôm nay ta thẳng thắn nói ra, cũng không phải là vì muốn phụ thân thay ta xuất đầu lộ diện. Chỉ là muốn nói thật cho người biết, nghĩa phụ tuổi tác đã cao,. chuyện này ta tự mình gánh vác là được rồi"
Yên vương hai mắt chứa lệ quang: "Hảo"
Hắn lúc trước đã sớm đoán được Qúy Như Yên là nữ nhi của Tuyết Sương, nhưng nghe được hiện tại Qúy Như Yên thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng không muốn bức nàng thêm gì nữa
Thiên Sương a Thiên Sương, nàng có linh, nhất định phải phù hộ cho Như Yên bình an
"Nghĩa phụ, người nghỉ ngơi sớm đi, ta ngày mai có chuyện muốn cùng người thương lượng"
"Hảo. Ngươi cũng sớm trở về Phi Liễu Các nghỉ ngơi đi"
Yến vương phân phó nói
"Dạ"
Qúy Như Yên về tới Phi Liễu Các, không biết vì cái gì, rõ ràng là mệt mỏi nhưng lại không có một tia buồn ngủ nào
Thấy trên mặt bàn có cổ cầm, khóe miệng khẽ lộ ra tia cười khổ
Nhớ rõ năm nàng ba tuổi, nàng lần tiên nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân đánh đàn
Rất đẹp, tiếng đàn như thấu tận trời xanh, dư âm tha lương
Qúy Như Yên sâu kín thở dài một tiếng, lúc nàng còn nhỏ, mẫu thân thích nhất là chải đầu mặc xiêm y cho nàng
Nàng thích đọc sách, mẫu thân liền đi tìm sách đưa cho nàng khỏi phiền chán
Mẫu thân...
Kiếp trước nàng là một cô nhi, không biết đến tình thương của thị mẫu, cũng không biết thế nào là cảm giác một gia đình
Cho nên nàng mới trở thành một pháp y, lạnh lùng giống như một người máy
Kiếp này may mắn có mẫu thân, nhưng nàng còn chưa cảm thụ hết sự sủng ái chăm sóc, mẫu thân liền bị người hãm hại. Cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy mình thật vô dụng
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ ôn nhu của mẫu thân bên cạnh cổ cầm, nước mắt nàng sẽ không kìm được mà rơi xuống
Mẫu thân rất xinh đẹp, rất thông minh, tài văn chương xuất sắc, nhưng lại đoản mệnh, hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn...