"Vậy thập ngũ hoàng tử?"
An Huyền đột nhiên hỏi
Thập ngũ hoàng tử?
Qúy Như Yên sợ run một chút, đó là đứa con thứ hai của Uyển phi Phù Nguyên Dịch, mới chỉ mười tuổi
Lần trước vội vàng gặp mặt, nàng cũng không biết bản tính của hắn ra sao
"Ngươi ở trong cung nhiều năm, vậy bản tính của hắn thế nào?"
An Huyền suy tư một chút: "Thập ngũ hoàng tử bản tính thiện lương, cũng không thích tranh chấp"
"Vậy giữ lại. Chỉ cần hắn không nổi lên dị tâm, sau khi Nguyên Chiêu đăng cơ sẽ cho hắn là thân vương, đối với thanh danh đối xử tử tế với hoàng đệ, cũng rất có lợi cho Nguyên Chiêu"
Qúy Như Yên bình tĩnh phân tích, đối với việc này nàng đều an bài tốt. Chỉ mong Uyển phi hiểu được những thứ kia không thuộc về mình, suy nghĩ đến Ngọc gia. Miễn cho sau này trở thành hai bàn tay trắng
Bóng đêm trở nên tối tăm, gió thu điên cuồng thổi
Tóc dài của Qúy Như Yên bị gió thổi tung, có chút hỗn loạn. Làm nộ ra đôi mắt đen kiên định vững như bàn thạch, đôi môi mỏng manh gắt gao mím chặt lại
Tâm tình của nàng mấy ngày nay không tốt, khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi
An Huyền trở về, một mình lẳng lặng đi giữa ngã tư đường
Lẳng lặng tiêu sái hồi lâu, đi tới chỗ rừng cây, Qúy Như Yên đột nhiên hỏi: "Theo ta lâu như vậy, không tính muốn xuất hiện trước mặt ta sao?"
"Sợ quấy rầy suy nghĩ của nàng, lẳng lặng nhìn nàng là tốt rồi"
Thanh âm của Lạc Thuấn Thần thản nhiên ở phía sau vang lên
Nghe nói như vậy, Qúy Như Yên đột nhiên có chút xúc động
Hắn ôn nhu, luôn không bức nàng
Cho dù quan tâm nàng, cũng chỉ lẳng lặng đứng yên không nên tiếng, người nam nhân này thật đúng là không am hiểu lời ngon ý ngọt
Nhưng lại cứ làm cho nàng cảm động
"Xuất hiện đi, cùng ta đi uống rượu"
Qúy Như Yên hít hít cánh mũi
Lạc Thuấn Thần đi đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc nàng: "Nếu mệt, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thay nàng làm tốt"
"Đừng nói nữa, đi uống rượu thôi"
Qúy Như Yên bá đạo ra lệnh
Lạc Thuấn Thần tao nhã cười: "Hảo"
Từ trong không gian, lấy ra bình rượu của đại sư huynh Sở Lam Thiên: "Đến! Uống!"
Không chờ hắn đáp lại, nàng đã ngửa cổ uống
"Uống chậm một chút, miễn cho hại người";
Lạc Thuấn Thần ở bên khuyên nhủ
Qúy Như Yên kinh ngạc nhìn Lạc Thuấn Thần cười nói: "Có đôi khi ta sẽ không để ý đến bản thân người khác, ngươi nói ta như vậy có tàn nhẫn hay không?"
Lạc Thuấn Thần vỗ nhẹ vai của nàng, thanh âm trầm thấp nói: "Đối với địch nhân từ, chính là đối với ta tàn nhẫn. Lúc trước Tĩnh phi cũng đối với địch không đủ cảnh giác, mới có thể để cho Kính An Hậu phủ rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chuyện Tĩnh phi nếu không thể thuyết phục nàng. Vậy ta sẽ nói cho nàng chuyện mẫu phi của ta, ngoại tổ phụ vô tội vốn không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi. Mẫu phi liều mạng không muốn sống, cũng muốn đem ta đến tướng quân phủ, chỉ nghĩ muốn ta chiếu cố ngoại tổ phụ..."
Câu kế tiếp, Lạc Thuấn Thần không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên không trung.
An Huyền đột nhiên hỏi
Thập ngũ hoàng tử?
Qúy Như Yên sợ run một chút, đó là đứa con thứ hai của Uyển phi Phù Nguyên Dịch, mới chỉ mười tuổi
Lần trước vội vàng gặp mặt, nàng cũng không biết bản tính của hắn ra sao
"Ngươi ở trong cung nhiều năm, vậy bản tính của hắn thế nào?"
An Huyền suy tư một chút: "Thập ngũ hoàng tử bản tính thiện lương, cũng không thích tranh chấp"
"Vậy giữ lại. Chỉ cần hắn không nổi lên dị tâm, sau khi Nguyên Chiêu đăng cơ sẽ cho hắn là thân vương, đối với thanh danh đối xử tử tế với hoàng đệ, cũng rất có lợi cho Nguyên Chiêu"
Qúy Như Yên bình tĩnh phân tích, đối với việc này nàng đều an bài tốt. Chỉ mong Uyển phi hiểu được những thứ kia không thuộc về mình, suy nghĩ đến Ngọc gia. Miễn cho sau này trở thành hai bàn tay trắng
Bóng đêm trở nên tối tăm, gió thu điên cuồng thổi
Tóc dài của Qúy Như Yên bị gió thổi tung, có chút hỗn loạn. Làm nộ ra đôi mắt đen kiên định vững như bàn thạch, đôi môi mỏng manh gắt gao mím chặt lại
Tâm tình của nàng mấy ngày nay không tốt, khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi
An Huyền trở về, một mình lẳng lặng đi giữa ngã tư đường
Lẳng lặng tiêu sái hồi lâu, đi tới chỗ rừng cây, Qúy Như Yên đột nhiên hỏi: "Theo ta lâu như vậy, không tính muốn xuất hiện trước mặt ta sao?"
"Sợ quấy rầy suy nghĩ của nàng, lẳng lặng nhìn nàng là tốt rồi"
Thanh âm của Lạc Thuấn Thần thản nhiên ở phía sau vang lên
Nghe nói như vậy, Qúy Như Yên đột nhiên có chút xúc động
Hắn ôn nhu, luôn không bức nàng
Cho dù quan tâm nàng, cũng chỉ lẳng lặng đứng yên không nên tiếng, người nam nhân này thật đúng là không am hiểu lời ngon ý ngọt
Nhưng lại cứ làm cho nàng cảm động
"Xuất hiện đi, cùng ta đi uống rượu"
Qúy Như Yên hít hít cánh mũi
Lạc Thuấn Thần đi đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc nàng: "Nếu mệt, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thay nàng làm tốt"
"Đừng nói nữa, đi uống rượu thôi"
Qúy Như Yên bá đạo ra lệnh
Lạc Thuấn Thần tao nhã cười: "Hảo"
Từ trong không gian, lấy ra bình rượu của đại sư huynh Sở Lam Thiên: "Đến! Uống!"
Không chờ hắn đáp lại, nàng đã ngửa cổ uống
"Uống chậm một chút, miễn cho hại người";
Lạc Thuấn Thần ở bên khuyên nhủ
Qúy Như Yên kinh ngạc nhìn Lạc Thuấn Thần cười nói: "Có đôi khi ta sẽ không để ý đến bản thân người khác, ngươi nói ta như vậy có tàn nhẫn hay không?"
Lạc Thuấn Thần vỗ nhẹ vai của nàng, thanh âm trầm thấp nói: "Đối với địch nhân từ, chính là đối với ta tàn nhẫn. Lúc trước Tĩnh phi cũng đối với địch không đủ cảnh giác, mới có thể để cho Kính An Hậu phủ rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chuyện Tĩnh phi nếu không thể thuyết phục nàng. Vậy ta sẽ nói cho nàng chuyện mẫu phi của ta, ngoại tổ phụ vô tội vốn không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi. Mẫu phi liều mạng không muốn sống, cũng muốn đem ta đến tướng quân phủ, chỉ nghĩ muốn ta chiếu cố ngoại tổ phụ..."
Câu kế tiếp, Lạc Thuấn Thần không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên không trung.