Qúy Như Yên tim đập mạnh loạn nhịp nhìn hắn: "Tâm tư có nhiều khúc mắc như vậy, còn muốn che chở ta?"
"Đúng vậy"
"Vì cái gì? Ta sáu tuổi quen ngươi, nhưng cũng không biết ngươi, ngươi cũng đối với ta hoàn toàn không biết. Như vậy muốn che chở ta, chẳng lẽ bởi vì muốn ta giúp ngươi giải độc?
"Ta và nàng đều là cô nhi, có thể gặp được nàng, chính là thay đổi lớn nhất của cuộc đời ta"
Qúy Như Yên nghe được lời này, cũng không hiểu cho lắm
Từ khi Lạc Thuấn Thần được sống trở lại, hắn rất rõ ràng đạo lý, trên đời này không ai tự nhiên đối tốt với mình
Chỉ có Qúy Như Yên đối với hắn thật tâm, không cầu gì cả
Thậm chí, tuy rằng cá tính của nàng bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại vô cùng quan tâm đến hắn
"Điện hạ..."
"Ta nghĩ nàng nên gọi ta một tiếng Thuấn Thần, người nhà của ta đều gọi ta như vậy, có thể chứ?"
Nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, khiến cho Qúy Như Yên há miệng thở dốc, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng giống như bị quỷ ám, gọi hắn một tiếng: "Thuấn Thần"
Thanh âm không lớn, nhưng hắn có thể nghe thấy rất rõ ràng
Lạc Thuấn Thần cao hứng nở nụ cười, nụ cười kia so với bầu trời sao còn muốn chói mắt hơn ngàn lần
Hắn vốn là một nam nhân có đủ mị lực, dáng người cao nhất, hơn nữa nhiều năm luyện võ, thân hình lại không lực lưỡng giống như Nguyệt Như Hỏa, cũng không giống Tích Tiểu Mộng kia ẻo lả nhỏ nhắn
"Như Yên, ta hôm nay thật cao hứng!"
Qúy Như Yên nghe vậy rất muốn đánh người!
Con mẹ nó!
Nàng hôm nay rất mất hứng có được không?
Nam nhân này cự nhiên nói với nàng rằng hắn rất cao hứng?
Mi mắt Qúy Như Yên hoàn toàn nhíu lại
"Ngươi cao hứng, ta khó chịu, kia phải thế nào?"
Lạc Thuấn Thần đột nhiên đặt một nụ hôn xuống môi nàng
Qúy Như Yên ngây ngốc trừng hắn, hắn vừa mới làm cái gì?
Mà chính nàng, căn bản lại không muốn đề phòng hắn?
Cử chỉ của hắn không mang sự lỗ mãng nào, giống như là chuyện đương nhiên
Thanh âm của Lạc Thuấn Thần trầm thấp mị hoặc: "Từ nay về sau, nàng là nữ nhân của ta, nếu như nàng cùng nam nhân khác làm điều mờ ám, ta sẽ lập tức giết chết hắn!"
Qúy Như Yên nghe xong câu này, thần trí cũng được kéo lại, yếu ớt cười nói: "Nếu ngươi với ai có nửa điểm tư tình, truyền đến tai của ta, cổ nãi nãi nhất định đánh ngươi"
Nàng quật cường làm bộ dáng không phục, khiến cho Lạc Thuấn Thần phải bật cười
Hắn thích bộ dáng của nàng như vậy, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng: "Về sau có chuyện không muốn tự mình động thủ, cứ giao cho ta, ta thay nàng làm"
Nàng ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ, khiến cho tâm tình của Qúy Như Yên càng thêm bình thản, đưa tay uống hết bình rượu nhỏ. Cảm thấy trời đất xoay chuyển, dựa vào bờ vai của hắn, nhắm mắt lại
Lẳng lặng ngủ say, đối với lời nói lúc nãy của Lạc Thuấn Thần, nàng căn bản không nghe thấy cái gì
Lạc Thuấn Thần ôm nàng, đợi hồi lâu không nghe thấy nàng đáp lại
Nghe được tiếng hít thở đều đều, cưng chiều nói: "Ngủ đi! Ta sẽ bắt đầu luyện long dương của nàng, sẽ không để cho nàng một mình đối mặt với nhiều kẻ thù như vậy. Về sau ta sẽ tận lực cùng nàng bước chân vào giang hồ, không ở trong hoàng thành kia"
"Đúng vậy"
"Vì cái gì? Ta sáu tuổi quen ngươi, nhưng cũng không biết ngươi, ngươi cũng đối với ta hoàn toàn không biết. Như vậy muốn che chở ta, chẳng lẽ bởi vì muốn ta giúp ngươi giải độc?
"Ta và nàng đều là cô nhi, có thể gặp được nàng, chính là thay đổi lớn nhất của cuộc đời ta"
Qúy Như Yên nghe được lời này, cũng không hiểu cho lắm
Từ khi Lạc Thuấn Thần được sống trở lại, hắn rất rõ ràng đạo lý, trên đời này không ai tự nhiên đối tốt với mình
Chỉ có Qúy Như Yên đối với hắn thật tâm, không cầu gì cả
Thậm chí, tuy rằng cá tính của nàng bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại vô cùng quan tâm đến hắn
"Điện hạ..."
"Ta nghĩ nàng nên gọi ta một tiếng Thuấn Thần, người nhà của ta đều gọi ta như vậy, có thể chứ?"
Nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, khiến cho Qúy Như Yên há miệng thở dốc, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng giống như bị quỷ ám, gọi hắn một tiếng: "Thuấn Thần"
Thanh âm không lớn, nhưng hắn có thể nghe thấy rất rõ ràng
Lạc Thuấn Thần cao hứng nở nụ cười, nụ cười kia so với bầu trời sao còn muốn chói mắt hơn ngàn lần
Hắn vốn là một nam nhân có đủ mị lực, dáng người cao nhất, hơn nữa nhiều năm luyện võ, thân hình lại không lực lưỡng giống như Nguyệt Như Hỏa, cũng không giống Tích Tiểu Mộng kia ẻo lả nhỏ nhắn
"Như Yên, ta hôm nay thật cao hứng!"
Qúy Như Yên nghe vậy rất muốn đánh người!
Con mẹ nó!
Nàng hôm nay rất mất hứng có được không?
Nam nhân này cự nhiên nói với nàng rằng hắn rất cao hứng?
Mi mắt Qúy Như Yên hoàn toàn nhíu lại
"Ngươi cao hứng, ta khó chịu, kia phải thế nào?"
Lạc Thuấn Thần đột nhiên đặt một nụ hôn xuống môi nàng
Qúy Như Yên ngây ngốc trừng hắn, hắn vừa mới làm cái gì?
Mà chính nàng, căn bản lại không muốn đề phòng hắn?
Cử chỉ của hắn không mang sự lỗ mãng nào, giống như là chuyện đương nhiên
Thanh âm của Lạc Thuấn Thần trầm thấp mị hoặc: "Từ nay về sau, nàng là nữ nhân của ta, nếu như nàng cùng nam nhân khác làm điều mờ ám, ta sẽ lập tức giết chết hắn!"
Qúy Như Yên nghe xong câu này, thần trí cũng được kéo lại, yếu ớt cười nói: "Nếu ngươi với ai có nửa điểm tư tình, truyền đến tai của ta, cổ nãi nãi nhất định đánh ngươi"
Nàng quật cường làm bộ dáng không phục, khiến cho Lạc Thuấn Thần phải bật cười
Hắn thích bộ dáng của nàng như vậy, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng: "Về sau có chuyện không muốn tự mình động thủ, cứ giao cho ta, ta thay nàng làm"
Nàng ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ, khiến cho tâm tình của Qúy Như Yên càng thêm bình thản, đưa tay uống hết bình rượu nhỏ. Cảm thấy trời đất xoay chuyển, dựa vào bờ vai của hắn, nhắm mắt lại
Lẳng lặng ngủ say, đối với lời nói lúc nãy của Lạc Thuấn Thần, nàng căn bản không nghe thấy cái gì
Lạc Thuấn Thần ôm nàng, đợi hồi lâu không nghe thấy nàng đáp lại
Nghe được tiếng hít thở đều đều, cưng chiều nói: "Ngủ đi! Ta sẽ bắt đầu luyện long dương của nàng, sẽ không để cho nàng một mình đối mặt với nhiều kẻ thù như vậy. Về sau ta sẽ tận lực cùng nàng bước chân vào giang hồ, không ở trong hoàng thành kia"