Đừng nói là ngôi vị hoàng đế, ngay cả đến mạng sống của mẫu tử nhà nàng cũng không còn
Cái chết này, ngay cả giãy dụa cũng không có cơ hội!
Uyển phi suy sụp ngồi dưới mặt đất, cả người nhìn qua tiều tụy đi rất nhiều
Thấy nàng bình tĩnh trở lại, Qúy Như Yên mới buông tay nàng ra, tiện đà nói: "Ngươi rốt cuộc quen biết Bùi Khê như thế nào?"
"Ta..."
Uyển phi muốn mở miệng, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó lại không nói
Qúy Như Yên ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay nâng cằm nàng, chậm rãi mở lời: "Nhìn ta! Chỉ cần ngươi thành thật nói ra, ta nhất định sẽ toàn lực bảo vệ Ngọc gia ngươi! Cho dù hài tử của ngươi không được làm đế vương, cũng nhất định được làm thân vương!"
Trước hứa hẹn của Qúy Như Yên, Uyển phi buồn rầu nói ra chuyện cách đây mười bảy năm về trước
Nguyên lại Bùi Khê lúc ấy vẫn ở Ti U quốc làm con tin, Uyển phi đã vào cung làm phi tần, bởi vì phi vị thấp, chỉ là quý nhân
Lúc ấy trong cung có Tĩnh phi, thánh thượng đối với nhóm phi tần cũng không để ý, chỉ cần vừa đến hậu cung liền đi tìm Tĩnh phi, tuyệt đối không gặp mặt phi tần khác
Uyển phi lúc đó là một quý nhân, trong thâm cung sinh tịch mịch, liền một mình đi dạo cung viện
Lúc đi dạo liền gặp Bùi Khê
Bùi Khê trọng thương không nói còn trúng dược, hắn thần trí không rõ ràng liền điên loan đảo phượng
Lúc sau Bùi Khê trở về Dị quốc làm quốc chúa
Uyển phi khi đó có thai, không dám lộ ra
Đúng lúc Cốc hoàng hậu đến thỉnh nàng hỗ trợ, làm cho Ngọc Tiểu Long tiến đánh Kính An Hậu phủ
Cốc hoàng hậu hứa hẹn, chỉ cần nàng giúp chuyện này, sẽ làm cho thánh thượng đến tẩm cung nàng thị tẩm
Vì thế, giao dịch cứ như vậy thành công, sau nàng cũng thuận lợi sinh ra thập hoàng tử
Qúy Như Yên nghe đến đó, sắc mặt hết sức khó coi: "Người trong Kính An Hậu phủ là cho Ngọc Tiểu Long giết?"
Uyển phi vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không phải! Lúc ấy ta nói Ngọc Tiểu Long không được tổn thương người trong Kính An Hậu phủ, bởi vì Tính phi là nữ nhi của Kính An Hậu, lại được thánh thượng tín nhiệm, sẽ không dễ dàng ngã xuống. Không nghĩ tới sau đó truyền tới tin mấy trăm người cao thấp trong Kính An Hậu phủ một đêm mà bị hủy diệt"
"Vậy chuyện đó là do ai làm?"
"Này ta thật không biết!"
Uyển phi lắc đầu liên tục, vẻ mặt thản nhiên
Cánh cửa lúc này rầm một tiếng được đẩy ra, đứng ngoài cửa là Ngọc Tiểu Long, khí phách uy vũ mang theo khuôn mặt áy náy. Đi tới trước mặt Qúy Như Yên, bùm một tiếng quỳ xuống: "Quận chúa, ta tuyệt đối không thương tổn người nào trong Kính An Hậu phủ! Nếu có nửa điểm lừa dối, ta đây sẽ không được chết tử tế!"
Ngọc Tiểu Long đột nhiên quỳ xuống trước mặt Qúy Như Yên, khiến cho Uyển phi hoảng sợ, phải biết rằng, đệ đệ này vốn quật cường, từ khi xảy ra chuyện ở Kính An Hậu phủ kia luôn thẹn với lòng
Uyển phi cảm thấy được là lỗi của mình, không nên đáp ứng lung tung với Cốc hoàng hậu
Vì không muốn ở trong kinh tranh đấu, Ngọc Tiểu Long mới xin đi đến Nam Cương, thà rằng mấy năm trấn thủ Nam Cương, cũng không chịu về nhà một chuyến
Tỷ đệ hai người cũng vì việc này mà có hiềm khích
Sau khi việc này thành công, Uyển phi cũng từ đó mà từng bước thăng chức. Tĩnh phi không còn tồn tại, thánh thượng cũng không còn niềm vui.
Cái chết này, ngay cả giãy dụa cũng không có cơ hội!
Uyển phi suy sụp ngồi dưới mặt đất, cả người nhìn qua tiều tụy đi rất nhiều
Thấy nàng bình tĩnh trở lại, Qúy Như Yên mới buông tay nàng ra, tiện đà nói: "Ngươi rốt cuộc quen biết Bùi Khê như thế nào?"
"Ta..."
Uyển phi muốn mở miệng, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó lại không nói
Qúy Như Yên ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay nâng cằm nàng, chậm rãi mở lời: "Nhìn ta! Chỉ cần ngươi thành thật nói ra, ta nhất định sẽ toàn lực bảo vệ Ngọc gia ngươi! Cho dù hài tử của ngươi không được làm đế vương, cũng nhất định được làm thân vương!"
Trước hứa hẹn của Qúy Như Yên, Uyển phi buồn rầu nói ra chuyện cách đây mười bảy năm về trước
Nguyên lại Bùi Khê lúc ấy vẫn ở Ti U quốc làm con tin, Uyển phi đã vào cung làm phi tần, bởi vì phi vị thấp, chỉ là quý nhân
Lúc ấy trong cung có Tĩnh phi, thánh thượng đối với nhóm phi tần cũng không để ý, chỉ cần vừa đến hậu cung liền đi tìm Tĩnh phi, tuyệt đối không gặp mặt phi tần khác
Uyển phi lúc đó là một quý nhân, trong thâm cung sinh tịch mịch, liền một mình đi dạo cung viện
Lúc đi dạo liền gặp Bùi Khê
Bùi Khê trọng thương không nói còn trúng dược, hắn thần trí không rõ ràng liền điên loan đảo phượng
Lúc sau Bùi Khê trở về Dị quốc làm quốc chúa
Uyển phi khi đó có thai, không dám lộ ra
Đúng lúc Cốc hoàng hậu đến thỉnh nàng hỗ trợ, làm cho Ngọc Tiểu Long tiến đánh Kính An Hậu phủ
Cốc hoàng hậu hứa hẹn, chỉ cần nàng giúp chuyện này, sẽ làm cho thánh thượng đến tẩm cung nàng thị tẩm
Vì thế, giao dịch cứ như vậy thành công, sau nàng cũng thuận lợi sinh ra thập hoàng tử
Qúy Như Yên nghe đến đó, sắc mặt hết sức khó coi: "Người trong Kính An Hậu phủ là cho Ngọc Tiểu Long giết?"
Uyển phi vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không phải! Lúc ấy ta nói Ngọc Tiểu Long không được tổn thương người trong Kính An Hậu phủ, bởi vì Tính phi là nữ nhi của Kính An Hậu, lại được thánh thượng tín nhiệm, sẽ không dễ dàng ngã xuống. Không nghĩ tới sau đó truyền tới tin mấy trăm người cao thấp trong Kính An Hậu phủ một đêm mà bị hủy diệt"
"Vậy chuyện đó là do ai làm?"
"Này ta thật không biết!"
Uyển phi lắc đầu liên tục, vẻ mặt thản nhiên
Cánh cửa lúc này rầm một tiếng được đẩy ra, đứng ngoài cửa là Ngọc Tiểu Long, khí phách uy vũ mang theo khuôn mặt áy náy. Đi tới trước mặt Qúy Như Yên, bùm một tiếng quỳ xuống: "Quận chúa, ta tuyệt đối không thương tổn người nào trong Kính An Hậu phủ! Nếu có nửa điểm lừa dối, ta đây sẽ không được chết tử tế!"
Ngọc Tiểu Long đột nhiên quỳ xuống trước mặt Qúy Như Yên, khiến cho Uyển phi hoảng sợ, phải biết rằng, đệ đệ này vốn quật cường, từ khi xảy ra chuyện ở Kính An Hậu phủ kia luôn thẹn với lòng
Uyển phi cảm thấy được là lỗi của mình, không nên đáp ứng lung tung với Cốc hoàng hậu
Vì không muốn ở trong kinh tranh đấu, Ngọc Tiểu Long mới xin đi đến Nam Cương, thà rằng mấy năm trấn thủ Nam Cương, cũng không chịu về nhà một chuyến
Tỷ đệ hai người cũng vì việc này mà có hiềm khích
Sau khi việc này thành công, Uyển phi cũng từ đó mà từng bước thăng chức. Tĩnh phi không còn tồn tại, thánh thượng cũng không còn niềm vui.