Phượng Như Tuyết sắc mặt nhất quẫn, yếu yếu thấp giọng trả lời: "Đều có..."
Qúy Như Yên than nhẹ: "Tuyết Nhi, Viên Viên tuy nói là thú, nhưng là nó chính là nghe lời tỷ tỷ bảo vệ ngươi. Ngươi là nên xem nó làm bằng hữu, thiệt tình tiếp đãi".
Phượng Như Tuyết vội vàng biện bạch: "Tỷ tỷ, ta là coi Viên Viên như bằng hữu, ta mỗi ngày đều cấp nó ăn thịt"
"..."
Qúy Như Yên không nói gì chỉ nhìn lên trời
Bạch mao vượn người chính là linh thú ăn chay, cấp nó ăn thịt, Viên Viên làm sao có thể ăn?
Cũng khó trách, Viên Viên mỗi lần nhìn thấy Tuyết Nhi liền bày ra gương mặt đau khổ.
Không thể nề hà lắc đầu, nghĩ tới lời nói nói với biểu ca hôm nay tại hiệu thuốc bắc: "Tuyết Nhi, ngươi có nhớ kiều diễm biểu tỷ?".
"Nhớ a. Kiều diễm biểu tỷ lần trước nói nếu ta làm tốt, liền cho ta quần áo a"
Phượng Như Tuyết hưng phấn không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nộ ra ửng đỏ
Qúy Như Yên thấy nàng có chút kích đông, trừng mắt liếc nàng một cái: "Tuyết Nhi khống chế tốt cảm xúc của ngươi, đừng quá kích động. Như vậy đi, vài ngày nữa ta sẽ nói sư huynh đưa ngươi về Mân Thanh trấn, ngươi trở về trước Phượng Thiên phủ, ta xử lý xong việc sẽ về sau, có thể chứ?".
Phượng Như Tuyết ngẩn ram theo sau lắc lắc đầu, tiến lên ôm nàng: "Không cần! Không cần! Người ta không muốn cùng tỷ tỷ tách ra!".
Tuyết Nhi kề cận nàng, nhưng thật ra làm cho Qúy Như Yên có phần ngạc nhiên.
Nàng sinh ra đã là một cô nhi
Cả đời nàng, theo mẫu thân Phượng Thiên Sương từ trong bụng mà đi ra, nàng thật tâm nghĩ muốn hướng mẫu thân hảo, mẫu thân cũng đối đãi với nàng thập thần thân ái, tuy rằng mẫu thân đối với mọi chuyện đều không quan tâm, đối với người ngoài cũng là thập phần không nhiệt tình, nhưng lại làm cho nàng có thể cảm giác được mẫu thân đối nàng rất quan tâm.
Sau khi mẫu thân qua đời, nàng từ trước đến nay đều là sống cùng với muội muội gầy yếu nhiều bệnh.
Tuyết Nhi sinh ra liền mang theo thai độc, mười năm gần đây, có thể nói Qúy Như Yên hao hết tâm lực, mới có thể để nàng sống tốt đến tận bây giờ. Nhưng là, đối với Tuyết Nhi nàng căn bản là không thể chịu nổi muội muội có bất kì tổn thương nào.
Qúy Như Yên ôm trong tay muội muội gầy gò, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tuyết Nhi, không phải thực thích kiều diễm biểu tỷ sao? Hơn nữa tỷ tỷ thật là có việc phải làm, không thể cùng ngươi đến Phượng Thiên phủ. Đợi ta nhiều nhất mười năm ngày nữa, sẽ trở về cùng với người, được không?".
Phượng Như Tuyết nhếch đôi môi, đáng thương mở to đôi mắt đã sớm ướt át. Bày ra một bộ dạng giống như là bị người ta vứt bỏ, thiếu chút nữa là làm cho Qúy Như Yên đầu hàng.
Tuyết Nhi nhìn qua diện mạo chính là thập phần đáng yêu, nếu giả bộ là một dạng đáng thương bác ái, nàng đứng thứ hai, tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.
Qúy Như Yên hít một hơi, xem ra nàng phải hạ quyết tâm mới được.
"Ta đây sẽ nói Viên Viên đi cùng ngươi".
Phượng Như Tuyết ánh mắt lập tức sáng ngời, trong mắt ướt át tức khắc không thấy đâu, ngược lại là bày ra một bộ biểu tình mừng rỡ.
Sở Lam Thiên ở bên ngoài xấu xa nói: "Tiểu sư muội, ngươi cho Viên Viên đi bên cạnh Tuyết Nhi, không sợ bạch mao vượn người biến thành quang mao vượn ngưới sao?".
Qúy Như Yên liếc mắt nhìn cái người đang bỏ đá xuống giếng kia, tức giận nói: "Tuyết Nhi, nếu để cho ta phát hiện Viên Viên trở thành quang mao vượn người, ta đây sẽ khiến ngươi trở thành một tiểu nha đầu trọc đầu!".
"A! Đừng cho Tuyết Nhi trở thành đầu trọc! Tỷ tỷ không được làm như vậy! Người ta sẽ thật biết điều!".
Phượng Như Tuyết liên tục kêu thảm thiết, đầu nhỏ cũng hướng trước ngực nàng cọ tới.
Qúy Như Yên đối với muội muội này, thật đúng là đau đầu vô cùng, khuyên nhủ: "Vậy ngươi cũng đừng đối với Viên Viên quá mức, nếu để ta phát hiện ngươi tra tấn nó, ngươi có biết hậu quả thế nào chưa! Nó chính là linh thú bảo vệ ngươi, biết không?".
"Ngô...".
Phượng Như Yên lay động cái miệng nhỏ, hữu khí vô lực lên tiếng.
Qúy Như Yên than nhẹ: "Tuyết Nhi, Viên Viên tuy nói là thú, nhưng là nó chính là nghe lời tỷ tỷ bảo vệ ngươi. Ngươi là nên xem nó làm bằng hữu, thiệt tình tiếp đãi".
Phượng Như Tuyết vội vàng biện bạch: "Tỷ tỷ, ta là coi Viên Viên như bằng hữu, ta mỗi ngày đều cấp nó ăn thịt"
"..."
Qúy Như Yên không nói gì chỉ nhìn lên trời
Bạch mao vượn người chính là linh thú ăn chay, cấp nó ăn thịt, Viên Viên làm sao có thể ăn?
Cũng khó trách, Viên Viên mỗi lần nhìn thấy Tuyết Nhi liền bày ra gương mặt đau khổ.
Không thể nề hà lắc đầu, nghĩ tới lời nói nói với biểu ca hôm nay tại hiệu thuốc bắc: "Tuyết Nhi, ngươi có nhớ kiều diễm biểu tỷ?".
"Nhớ a. Kiều diễm biểu tỷ lần trước nói nếu ta làm tốt, liền cho ta quần áo a"
Phượng Như Tuyết hưng phấn không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nộ ra ửng đỏ
Qúy Như Yên thấy nàng có chút kích đông, trừng mắt liếc nàng một cái: "Tuyết Nhi khống chế tốt cảm xúc của ngươi, đừng quá kích động. Như vậy đi, vài ngày nữa ta sẽ nói sư huynh đưa ngươi về Mân Thanh trấn, ngươi trở về trước Phượng Thiên phủ, ta xử lý xong việc sẽ về sau, có thể chứ?".
Phượng Như Tuyết ngẩn ram theo sau lắc lắc đầu, tiến lên ôm nàng: "Không cần! Không cần! Người ta không muốn cùng tỷ tỷ tách ra!".
Tuyết Nhi kề cận nàng, nhưng thật ra làm cho Qúy Như Yên có phần ngạc nhiên.
Nàng sinh ra đã là một cô nhi
Cả đời nàng, theo mẫu thân Phượng Thiên Sương từ trong bụng mà đi ra, nàng thật tâm nghĩ muốn hướng mẫu thân hảo, mẫu thân cũng đối đãi với nàng thập thần thân ái, tuy rằng mẫu thân đối với mọi chuyện đều không quan tâm, đối với người ngoài cũng là thập phần không nhiệt tình, nhưng lại làm cho nàng có thể cảm giác được mẫu thân đối nàng rất quan tâm.
Sau khi mẫu thân qua đời, nàng từ trước đến nay đều là sống cùng với muội muội gầy yếu nhiều bệnh.
Tuyết Nhi sinh ra liền mang theo thai độc, mười năm gần đây, có thể nói Qúy Như Yên hao hết tâm lực, mới có thể để nàng sống tốt đến tận bây giờ. Nhưng là, đối với Tuyết Nhi nàng căn bản là không thể chịu nổi muội muội có bất kì tổn thương nào.
Qúy Như Yên ôm trong tay muội muội gầy gò, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tuyết Nhi, không phải thực thích kiều diễm biểu tỷ sao? Hơn nữa tỷ tỷ thật là có việc phải làm, không thể cùng ngươi đến Phượng Thiên phủ. Đợi ta nhiều nhất mười năm ngày nữa, sẽ trở về cùng với người, được không?".
Phượng Như Tuyết nhếch đôi môi, đáng thương mở to đôi mắt đã sớm ướt át. Bày ra một bộ dạng giống như là bị người ta vứt bỏ, thiếu chút nữa là làm cho Qúy Như Yên đầu hàng.
Tuyết Nhi nhìn qua diện mạo chính là thập phần đáng yêu, nếu giả bộ là một dạng đáng thương bác ái, nàng đứng thứ hai, tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.
Qúy Như Yên hít một hơi, xem ra nàng phải hạ quyết tâm mới được.
"Ta đây sẽ nói Viên Viên đi cùng ngươi".
Phượng Như Tuyết ánh mắt lập tức sáng ngời, trong mắt ướt át tức khắc không thấy đâu, ngược lại là bày ra một bộ biểu tình mừng rỡ.
Sở Lam Thiên ở bên ngoài xấu xa nói: "Tiểu sư muội, ngươi cho Viên Viên đi bên cạnh Tuyết Nhi, không sợ bạch mao vượn người biến thành quang mao vượn ngưới sao?".
Qúy Như Yên liếc mắt nhìn cái người đang bỏ đá xuống giếng kia, tức giận nói: "Tuyết Nhi, nếu để cho ta phát hiện Viên Viên trở thành quang mao vượn người, ta đây sẽ khiến ngươi trở thành một tiểu nha đầu trọc đầu!".
"A! Đừng cho Tuyết Nhi trở thành đầu trọc! Tỷ tỷ không được làm như vậy! Người ta sẽ thật biết điều!".
Phượng Như Tuyết liên tục kêu thảm thiết, đầu nhỏ cũng hướng trước ngực nàng cọ tới.
Qúy Như Yên đối với muội muội này, thật đúng là đau đầu vô cùng, khuyên nhủ: "Vậy ngươi cũng đừng đối với Viên Viên quá mức, nếu để ta phát hiện ngươi tra tấn nó, ngươi có biết hậu quả thế nào chưa! Nó chính là linh thú bảo vệ ngươi, biết không?".
"Ngô...".
Phượng Như Yên lay động cái miệng nhỏ, hữu khí vô lực lên tiếng.