"Đương nhiên là tin. Bây giờ Nguyên Chiêu đang ở Yến vương phủ, tất cả đều yên ổn thì đó chính tâm nguyện lớn nhất của ta."
Tĩnh phi phúc đáp mỉm cười, trong nụ cười chứa tình yêu thương cưng chiều của mẫu thân dành cho nhi tử.
Yến vương ở một bên cười nói, "Tĩnh phi yên tâm, bây giờ Nguyên Chiêu đã theo Phu tử, hắn đang cố gắng tu bổ thêm 'chế quốc chi đạo, quốc chi căn bản', nhất định sẽ không để cho Tĩnh phi thất vọng."
"Hoàng thúc luôn luôn đối đãi với Bổn cung rất tốt, điều này Bổn cung sẽ khắc cốt ghi tâm."
Tĩnh phi hướng Yến vương gật gật đầu.
Thời điểm hai người nói chuyện, Quý Như Yên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng cảm thấy việc này nên nói với Tĩnh phi một chút, thế là vội mở miệng chen ngang một câu, "Nương nương có thời gian rỗi không, Như Yên có mấy lời muốn nói với người."
Lời của nàng khiến cho Yến vương cùng Thế tử Phù Nhạc Thánh sửng sốt một chút.
Quý Như Yên có ý muốn nói chuyện với một mình Tĩnh phi rồi.
Tất nhiên vẫn là Yến vương có phản ứng nhanh nhất, Yến vương vội vàng kéo Thế tử Phù Nhạc Thánh, sau đó hướng Tĩnh phi chắp tay, "Tĩnh phi không cần phải tiễn, bản vương cùng Thế thử cáo lui trước."
"Đi thôi."
Tĩnh phi khoát tay áo một cái.
Chờ cho Yến vương cùng Thế tử phù Nhạc Thánh rời đi, lúc này Tĩnh phi mới nhìn về phía Quý Như Yên, "Nếu ngươi đã có chuyện nói với ta, vậy thì đến Khải Tường cung của ta đi."
"Nương nương đã ra lệnh, Như Yên sẽ vâng theo."
Quý Như Yên đỡ Tĩnh phi, hai người một trước một sau đi tới Khải Tường cung, theo sau là một đám cung nữ.
Đi tới Khải Tường cung, Quý Như Yên cũng lười đánh giá sự tinh xảo ở đây. Tĩnh phi vào phòng ngủ của mình, chờ cho hai cung nữ lui ra ngoài thì Quý Như Yên mới lên tiếng, "Nương nương, chuyện người trong Kính An Hậu đều bị mất mạng trong một đêm không có liên quan đến Uyển phi."
"Làm sao ngươi biết là không liên quan gì đến Uyển phi?"
Sắc mặt Tĩnh phi hơi lặng xuống, lời Quý Như Yên vừa nói ra đã khiến cho kẻ giết người đang chịu khổ sở dằn vặt trở thành vô tội, điều này làm sao chấp nhận được.
Quý Như Yên có thể hiểu được lòng của Tĩnh phi lúc này, nàng vẫn tiện thể mà nói ra, "Uy Tương Đại tướng quân Ngọc Tiểu Long từng có giao tình với ta. Hắn đã nói rằng mình không sát hại bất kì người nào trong Kính An Hậu phủ, nếu không tin, hắn có thể thề nguyền bộ tộc Ngọc thị sẽ tuyệt tự tuyệt tôn từ đây ! Hắn nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ nương nương còn không tin?"
Tĩnh phi sửng sốt một chút, rõ ràng là không nghĩ tới việc Đại tướng quân Ngọc Tiểu Long sẽ nói ra những lời như vậy.
“Năm đó, hắn nghe theo mệnh lệnh của Uyển phi nên mới đi bao vậy Kính An Hậu phủ, nhưng lúc hắn đến thì người trong phủ đã không còn ai sống sót.”
Quý Như Yên tiện đà nói đi nói lại.
Sắc mặt Tĩnh phi chuyển sang trắng bạch, "Là ai?"
"Không biết. Nhưng trước mắt đúng là có một chuyện quan trọng cần nương nương giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
"Nếu nương nương tin tưởng tử thi có thể sống dậy, vậy thì người đã từng nghe qua Vu thi thuật Nam Cương chưa?
Ánh mắt của Quý Như Yên luôn dõi theo mọi biểu hiện trên mặt Tĩnh phi, giống như là nàng đang muốn tìm ra điều gì đó.
Đôi mắt đẹp của Tĩnh phi khẽ nhíu lại, "Đã nghe qua."
"Ta có một tin tức về Cốc hoàng hậu. Quyền lực lớn nhất cũng không phải là đại doanh có một trăm ngàn ngàn đại quân, mà là vu thi thuật. Cho nên ta muốn hỏi người một chút, Cốc hoàng hậu cùng Nam Cương của người có quan hệ gì không?"
Nghe Quý Như Yên nói như thế, dường như Tĩnh phi nhớ tới điều gì, bỗng chốc lên tiếng kinh hô, "Người bên cạnh Cốc hoàng hậu là Dung ma ma, bà ta là người Nam Cương."
"Dung ma ma?"
"Phải. Từ nhỏ, Dung ma ma không giống với người bản địa của chúng ta lắm, sắc mặt của bà ta trắng như tờ giấy, mà thời điểm cặp mắt kia nhìn người thật giống như một xác chết. Ở trong cung, có rất nhiều người sợ hãi mà tránh xa Dung ma ma.”
"Hiện tại bà ta đang ở đâu?"
Tĩnh phi phúc đáp mỉm cười, trong nụ cười chứa tình yêu thương cưng chiều của mẫu thân dành cho nhi tử.
Yến vương ở một bên cười nói, "Tĩnh phi yên tâm, bây giờ Nguyên Chiêu đã theo Phu tử, hắn đang cố gắng tu bổ thêm 'chế quốc chi đạo, quốc chi căn bản', nhất định sẽ không để cho Tĩnh phi thất vọng."
"Hoàng thúc luôn luôn đối đãi với Bổn cung rất tốt, điều này Bổn cung sẽ khắc cốt ghi tâm."
Tĩnh phi hướng Yến vương gật gật đầu.
Thời điểm hai người nói chuyện, Quý Như Yên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng cảm thấy việc này nên nói với Tĩnh phi một chút, thế là vội mở miệng chen ngang một câu, "Nương nương có thời gian rỗi không, Như Yên có mấy lời muốn nói với người."
Lời của nàng khiến cho Yến vương cùng Thế tử Phù Nhạc Thánh sửng sốt một chút.
Quý Như Yên có ý muốn nói chuyện với một mình Tĩnh phi rồi.
Tất nhiên vẫn là Yến vương có phản ứng nhanh nhất, Yến vương vội vàng kéo Thế tử Phù Nhạc Thánh, sau đó hướng Tĩnh phi chắp tay, "Tĩnh phi không cần phải tiễn, bản vương cùng Thế thử cáo lui trước."
"Đi thôi."
Tĩnh phi khoát tay áo một cái.
Chờ cho Yến vương cùng Thế tử phù Nhạc Thánh rời đi, lúc này Tĩnh phi mới nhìn về phía Quý Như Yên, "Nếu ngươi đã có chuyện nói với ta, vậy thì đến Khải Tường cung của ta đi."
"Nương nương đã ra lệnh, Như Yên sẽ vâng theo."
Quý Như Yên đỡ Tĩnh phi, hai người một trước một sau đi tới Khải Tường cung, theo sau là một đám cung nữ.
Đi tới Khải Tường cung, Quý Như Yên cũng lười đánh giá sự tinh xảo ở đây. Tĩnh phi vào phòng ngủ của mình, chờ cho hai cung nữ lui ra ngoài thì Quý Như Yên mới lên tiếng, "Nương nương, chuyện người trong Kính An Hậu đều bị mất mạng trong một đêm không có liên quan đến Uyển phi."
"Làm sao ngươi biết là không liên quan gì đến Uyển phi?"
Sắc mặt Tĩnh phi hơi lặng xuống, lời Quý Như Yên vừa nói ra đã khiến cho kẻ giết người đang chịu khổ sở dằn vặt trở thành vô tội, điều này làm sao chấp nhận được.
Quý Như Yên có thể hiểu được lòng của Tĩnh phi lúc này, nàng vẫn tiện thể mà nói ra, "Uy Tương Đại tướng quân Ngọc Tiểu Long từng có giao tình với ta. Hắn đã nói rằng mình không sát hại bất kì người nào trong Kính An Hậu phủ, nếu không tin, hắn có thể thề nguyền bộ tộc Ngọc thị sẽ tuyệt tự tuyệt tôn từ đây ! Hắn nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ nương nương còn không tin?"
Tĩnh phi sửng sốt một chút, rõ ràng là không nghĩ tới việc Đại tướng quân Ngọc Tiểu Long sẽ nói ra những lời như vậy.
“Năm đó, hắn nghe theo mệnh lệnh của Uyển phi nên mới đi bao vậy Kính An Hậu phủ, nhưng lúc hắn đến thì người trong phủ đã không còn ai sống sót.”
Quý Như Yên tiện đà nói đi nói lại.
Sắc mặt Tĩnh phi chuyển sang trắng bạch, "Là ai?"
"Không biết. Nhưng trước mắt đúng là có một chuyện quan trọng cần nương nương giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
"Nếu nương nương tin tưởng tử thi có thể sống dậy, vậy thì người đã từng nghe qua Vu thi thuật Nam Cương chưa?
Ánh mắt của Quý Như Yên luôn dõi theo mọi biểu hiện trên mặt Tĩnh phi, giống như là nàng đang muốn tìm ra điều gì đó.
Đôi mắt đẹp của Tĩnh phi khẽ nhíu lại, "Đã nghe qua."
"Ta có một tin tức về Cốc hoàng hậu. Quyền lực lớn nhất cũng không phải là đại doanh có một trăm ngàn ngàn đại quân, mà là vu thi thuật. Cho nên ta muốn hỏi người một chút, Cốc hoàng hậu cùng Nam Cương của người có quan hệ gì không?"
Nghe Quý Như Yên nói như thế, dường như Tĩnh phi nhớ tới điều gì, bỗng chốc lên tiếng kinh hô, "Người bên cạnh Cốc hoàng hậu là Dung ma ma, bà ta là người Nam Cương."
"Dung ma ma?"
"Phải. Từ nhỏ, Dung ma ma không giống với người bản địa của chúng ta lắm, sắc mặt của bà ta trắng như tờ giấy, mà thời điểm cặp mắt kia nhìn người thật giống như một xác chết. Ở trong cung, có rất nhiều người sợ hãi mà tránh xa Dung ma ma.”
"Hiện tại bà ta đang ở đâu?"