Edit: Ân Đồng
Beta: Mạn Nguyệt
Cốc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn nàng nhưng thật ra trong lòng rất sảng khoái: "Không có lợi, chỉ là Bổn cung muốn xem trò hay mà thôi. Chỉ tiếc Thất điện hạ Thiên Độc Quốc lại bình tĩnh như vậy khiến cho vở kịch hay này chấm dứt mộtcách nhạt nhẽo."
Nghe được đáp án mình muốn, Quý Như Yên cũng không biết còn có thể nói điều gì với vị Cốc Hoàng Hậu này nữa.
Mẫu thân Phượng Thiên Sương của nàng xinh đẹp tài hoa hơn người, nhưng mà nàng lại không biết che dấu đi tài năng của mình nên mới dẫn tới họa sát thân sao?!
Trời ghen tỵ hồng nhan, vốn nói là lão Thiên đố kỵ, mới có thể khiến hồng nhan mất sớm.
Nói đi cũng phải nói lại, bởi vì lòng người hiểm ác, mới có thể khiến cho người có tài chết nhanh như vậy!
"Quý Như Yên, ngươi biết gì không! Ta thực sự rất ghét ngươi!"
Cốc Hoàng Hậu đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến nàng sửng sốt một chút.
Nghe nàng nói như vậy, Quý Như Yên lại cười đến vô cùng hài lòng: "Thật vậy chăng? May là ngươi chán ghét ta, nếu không thì ta thật không biết phải thích ngươi như thế nào, dù sao ngày mai ngươi cũng phải chết, ta cũng không thể nói ra những lời buồn nôn đó. Có điều là trước khi ngươi chết, ta nghĩ ta nên nói với ngươi một vài câu, hắn..."
Quý Như Yên chỉ ngón tay về phía Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn bên cạnh, nét cười trên mặt vô cùng quỷ dị: "Hắn không phải là huyết nhục của Thánh thượng mà là nhi tử của Đại Tướng Quân Trường Tôn Khang của Kỳ Thiên Quốc, chuyện này vào ngày mai thái tử sẽ tuyên bố ra bên ngoài."
Cốc Hoàng Hậu nghe vậy, toàn thân khiếp sợ lui về phía sau mấy bước.
Đây là bí mật lớn nhất của bản thân nàng, vì sao Quý Như Yên lại biết được?
Hoang mang và sợ hãi của nàng đều rơi vào trong mắt của Quý Như Yên.
Lúc đầu vốn tưởng rằng thời điểm Lạc Thuấn Thần nói những lời này với Hộ Quốc Công Cốc Quân, Quý Như Yên còn tưởng là giả, nhưng đến hôm nay nàng không tin không được.
"Cốc Hoàng Hậu, suốt cuộc đời ngươi rốt cuộc là mưu toan cái gì cơ chứ?"
Những lời này nhìn giống như là hỏi Cốc Hoàng Hậu nhưng nàng cũng tự hỏi bản thân mình.
Dứt lời, Quý Như Yên xoay người rời khỏi nhà lao.
Cửa nhà lao mở ra, nàng gặp Trường An Hậu An Huyền ở ngoài cửa.
"Tỷ tỷ, người rời đi nhanh như vậy sao?"
"Không có gì để hỏi thì rời đi thôi."
Quý Như Yên ngước đầu lên nhìn bầu trời một chút, nàng bất ngờ phát hiện bầu trời hiện lên tia sáng màu xanh, xem ra cuối cùng thì trời đã sáng rồi.
Đi đi lại lại suốt đêm, cuối cùng mọi chuyện đều trở về quỹ đạo của nó.
Về chuyện Cửu hoàng tử Nguyên Chiêu đăng cơ đế vị dù sao cũng không tới phiên Quý Như Yên lo, mà nàng cũng không muốn quản, quay về Phi Liễu Các ở Yên vương phủ tắm rửa thay quần áo, sau đó chuẩn bị một chút thức ăn rồi chạy tới hành cung.
Bên trong hành cung, Lạc Thuấn Thần đã sớm tắm rửa, tóc hắn dài rơi tán loạn, cứ như thế ngồi ở trên giường tu luyện Long Dương.
Khi Quý Như Yên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cùng lúc Lạc Thuấn Thần cũng thu hồi nội lực.
"Sao nàng lại tới đây?"
"Ngày hôm qua ngươi giúp ta một đại ân, cho nên ta cũng muốn đến thăm hỏi ngươi một chút." Quý Như Yên nhìn hắn, vẻ mặt đầy cảm kích: "Đến đây, ăn một chút gì đó rồi trò chuyện tiếp."
"Ừ."
Hai người cứ như vậy lẳng lặng dùng thiện, sau khi ăn xong Quý Như Yên kéo tay hắn qua cẩn thận bắt mạch, nàng phát hiện hắn còn vẫn bị thương, cũng may là bị thương không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày thì có thể khỏe lại.
"Đừng lo lắng cho ta, ta không sao."
Đưa tay nâng cầm của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thuấn Thần liên tục tỏa ra tà khí, cứ như vậy mà đối diện với mặt của nàng.
Con ngươi đen trắng rõ ràng, phản chiếu hình ảnh của nàng trong đó, đây là lần đầu tiên nàng và hắn nhìn nhau gần như vậy, trong lòng khẩn trương nhảy loạn.
Âm thanh Lạc Thuấn Thần trầm thấp mà mê người vang lên: "Như Yên, thời gian qua gần một tháng, nangf còn muốn ở lại Ti U Quốc sao?"
"Không muốn, ta đáp ứng cùng ngươi đến Thiên Độc Quốc."
Quý Như Yên bừng tỉnh lại, thẳng thắn đáp.
Beta: Mạn Nguyệt
Cốc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn nàng nhưng thật ra trong lòng rất sảng khoái: "Không có lợi, chỉ là Bổn cung muốn xem trò hay mà thôi. Chỉ tiếc Thất điện hạ Thiên Độc Quốc lại bình tĩnh như vậy khiến cho vở kịch hay này chấm dứt mộtcách nhạt nhẽo."
Nghe được đáp án mình muốn, Quý Như Yên cũng không biết còn có thể nói điều gì với vị Cốc Hoàng Hậu này nữa.
Mẫu thân Phượng Thiên Sương của nàng xinh đẹp tài hoa hơn người, nhưng mà nàng lại không biết che dấu đi tài năng của mình nên mới dẫn tới họa sát thân sao?!
Trời ghen tỵ hồng nhan, vốn nói là lão Thiên đố kỵ, mới có thể khiến hồng nhan mất sớm.
Nói đi cũng phải nói lại, bởi vì lòng người hiểm ác, mới có thể khiến cho người có tài chết nhanh như vậy!
"Quý Như Yên, ngươi biết gì không! Ta thực sự rất ghét ngươi!"
Cốc Hoàng Hậu đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến nàng sửng sốt một chút.
Nghe nàng nói như vậy, Quý Như Yên lại cười đến vô cùng hài lòng: "Thật vậy chăng? May là ngươi chán ghét ta, nếu không thì ta thật không biết phải thích ngươi như thế nào, dù sao ngày mai ngươi cũng phải chết, ta cũng không thể nói ra những lời buồn nôn đó. Có điều là trước khi ngươi chết, ta nghĩ ta nên nói với ngươi một vài câu, hắn..."
Quý Như Yên chỉ ngón tay về phía Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn bên cạnh, nét cười trên mặt vô cùng quỷ dị: "Hắn không phải là huyết nhục của Thánh thượng mà là nhi tử của Đại Tướng Quân Trường Tôn Khang của Kỳ Thiên Quốc, chuyện này vào ngày mai thái tử sẽ tuyên bố ra bên ngoài."
Cốc Hoàng Hậu nghe vậy, toàn thân khiếp sợ lui về phía sau mấy bước.
Đây là bí mật lớn nhất của bản thân nàng, vì sao Quý Như Yên lại biết được?
Hoang mang và sợ hãi của nàng đều rơi vào trong mắt của Quý Như Yên.
Lúc đầu vốn tưởng rằng thời điểm Lạc Thuấn Thần nói những lời này với Hộ Quốc Công Cốc Quân, Quý Như Yên còn tưởng là giả, nhưng đến hôm nay nàng không tin không được.
"Cốc Hoàng Hậu, suốt cuộc đời ngươi rốt cuộc là mưu toan cái gì cơ chứ?"
Những lời này nhìn giống như là hỏi Cốc Hoàng Hậu nhưng nàng cũng tự hỏi bản thân mình.
Dứt lời, Quý Như Yên xoay người rời khỏi nhà lao.
Cửa nhà lao mở ra, nàng gặp Trường An Hậu An Huyền ở ngoài cửa.
"Tỷ tỷ, người rời đi nhanh như vậy sao?"
"Không có gì để hỏi thì rời đi thôi."
Quý Như Yên ngước đầu lên nhìn bầu trời một chút, nàng bất ngờ phát hiện bầu trời hiện lên tia sáng màu xanh, xem ra cuối cùng thì trời đã sáng rồi.
Đi đi lại lại suốt đêm, cuối cùng mọi chuyện đều trở về quỹ đạo của nó.
Về chuyện Cửu hoàng tử Nguyên Chiêu đăng cơ đế vị dù sao cũng không tới phiên Quý Như Yên lo, mà nàng cũng không muốn quản, quay về Phi Liễu Các ở Yên vương phủ tắm rửa thay quần áo, sau đó chuẩn bị một chút thức ăn rồi chạy tới hành cung.
Bên trong hành cung, Lạc Thuấn Thần đã sớm tắm rửa, tóc hắn dài rơi tán loạn, cứ như thế ngồi ở trên giường tu luyện Long Dương.
Khi Quý Như Yên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cùng lúc Lạc Thuấn Thần cũng thu hồi nội lực.
"Sao nàng lại tới đây?"
"Ngày hôm qua ngươi giúp ta một đại ân, cho nên ta cũng muốn đến thăm hỏi ngươi một chút." Quý Như Yên nhìn hắn, vẻ mặt đầy cảm kích: "Đến đây, ăn một chút gì đó rồi trò chuyện tiếp."
"Ừ."
Hai người cứ như vậy lẳng lặng dùng thiện, sau khi ăn xong Quý Như Yên kéo tay hắn qua cẩn thận bắt mạch, nàng phát hiện hắn còn vẫn bị thương, cũng may là bị thương không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày thì có thể khỏe lại.
"Đừng lo lắng cho ta, ta không sao."
Đưa tay nâng cầm của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thuấn Thần liên tục tỏa ra tà khí, cứ như vậy mà đối diện với mặt của nàng.
Con ngươi đen trắng rõ ràng, phản chiếu hình ảnh của nàng trong đó, đây là lần đầu tiên nàng và hắn nhìn nhau gần như vậy, trong lòng khẩn trương nhảy loạn.
Âm thanh Lạc Thuấn Thần trầm thấp mà mê người vang lên: "Như Yên, thời gian qua gần một tháng, nangf còn muốn ở lại Ti U Quốc sao?"
"Không muốn, ta đáp ứng cùng ngươi đến Thiên Độc Quốc."
Quý Như Yên bừng tỉnh lại, thẳng thắn đáp.