Edit: Mạn Nguyệt
Beta: Đông Vân Triều
"Vi thần tuân mệnh!"
Lý thái y lập tức kêu mấy thái y kháccùng đi vào quan sát ba chén nước kia.
Vì mục đích thận trọng, cho nên ông đều nếm thử hết mùi vị của ba chén nước.
Sau khi các vị thái y cùng trao đổi ý kiến, sau đó Lý thái y đi tới trước mặt Tĩnh phi cùng thái tử Nguyên Chiêu chắp tay nói , "Vừa rồi, vi thần cùng mấy vị thái y kiểm tra chất lượng nước, phát hiện trong chén nước của Trấn Bắc Hậu phu nhân Bùi Nguyệt có phèn, hai chén nước còn lại không có gì khác thường."
"Bùi Nguyệt! Ngươi thật to gan! Dám ở trước mắt Bổn cung bày trò đổi trắng thay đen."
Tĩnh phi giận dữ, nàng vẫn một mực biết rằng từ trước đến nay, Trấn Bắc Hầu không tôn trọng hoàng thượng.
Bây giờ thánh thượng đã băng hà, nhi tử Nguyên Chiêu tuy là Thái tử, cho dù Nguyên Chiêu kế vị, Trấn Bắc Hầu cũng sẽ không để ý đến Nguyên Chiêu, sẽ sớm gạt bỏ Nguyên Chiêu mà thôi.
Kết cục như vậy nàng không muốn nhìn thấy, cũng không chịu nổi cảnh thần tử lộng hành như thế!
Nghe thấy xưa nay Trấn Bắc Hầu vô cùng sủng ái Bùi Nguyệt, bây giờ Bùi Nguyệt lại dám bày trò phạm thượng, nàng nhất định không bỏ qua!
Nhất định phải để Trấn Bắc Hậu hứa hẹn phụ trợ Nguyên Chiêu, cho dù không phụ trợ, cung sẽ không kéo chân Nguyên Chiêu từ phía sau.
"Tĩnh phi nương nương, thần phụ không dám làm chuyện như thế, kính xin nương nương minh xét!"
Trấn Bắc Hầu phu nhân Bùi Nguyệt vô cùng kinh hoảng, bà ta nghĩ mãi mà không ra, hong phải tỳ nữ của mình nói chén nước này không có vấn đề gì rồi sao. Nhưng thế này...
Hiện tại chén nước đó, mọi người bảo là có vấn đề. Trong não xẹt qua ánh sáng, Bùi Nguyệt quay đầu nhìn Quý Như Yên.
Bà ta thấy Quý Như Yên cười như không cười nhìn mình, dáng dấp kia tựa hồ đang nói cho mình biết 'bà cùng đại ca Bùi Khê của mình đã tính toán nhầm người rồi.'
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyệt chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng,
"Ngươi có làm hay không, tất cả mọi người đều nhìn thấy! Chẳng lẽ còn muốn nguỵ biện sao?"
Tĩnh phi lạnh giọng quát hỏi, sau đó dặn dò Trường An Hậu An Huyền, "Trường An Hậu, Bùi Nguyệt lớn mật lường gạt Thái tử, trước tiên giải người vào thiên lao! Đưa thư cho Tây Bắc Trấn Bắc Hầu, ngược lại ta muốn xem xem Trấn Bắc Hầu sẽ giải thích chuyện này như thế nào?
"Nương nương, nương nương! Thật sự thần phụ không có bỏ phèn vào trong nước."
Bùi Nguyệt cuống lên, bà ta còn muốn giải thích vài câu nhưng lại không còn cơ hội.
Bùi Nguyệt bị Hoàng Kim Vệ áp giải đi, trước tiên chuyện này kết thúc ở đây.
Quý Như Yên thản nhiên cười rồi nhìn Bùi Khê đang ngây ngốc ở đó, lúc này khuôn mặt Bùi Khê hết sức khó coi.
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúc sau lại đỏ như Quan Nhị ca. Có điều, không phải ông ta đang thẹn thùng, mà là đang tức giận.
"Bùi quốc chủ, còn phải kiểm tra lại sao?"
Tâm tình Quý Như Yên rất tốt, nụ cười tươi trên mặt không hề có che giấu gì.
"Ngươi dám động tay động chân trong chén nước!"
Đột nhiên Bùi Khê nói ra lời nói như vậy, mọi người chỉ cảm thấy ông ta không chấp nhận nổi chuyện này.
Lạc Thuấn Thần đứng một bên xem cuộc vui, bây giờ đã đến hồi cuối rồi, đương nhiên là hắn phải chống đỡ cho nữ nhân của mình rồi, thế là hắn cười nói, "Bùi quốc chủ, không phải là ông không chấp nhận nổi đấy chứ? Một trăm vạn lượng hoàng kim ở Thiên Độc Quốc ta mà nói thì không coi là nhiều, nhưng đối với nước nhỏ như Di Quốc cũng xem như là một năm thu nhập của quốc khố đúng không? Nước này có vấn đề hay không, thái y cũng đã kiểm tra, nếu là Bùi quốc chủ không tin, có muốn bổn hoàng tử ta nói người để lại cho ngươi tự mình kiểm chứng không?"
Lạc Thiên Thụy thấy hắn nói chuyện, cũng đứng ra nói mấy lời, "Bùi quốc chủ, đây là ngươi đang hoài nghi uy tín của Thiên Độc quốc sao? Trong nước của bổn hoàng tử không có vấn đề gì cả."
Có hai vị hoàng tử của Thiên Độc Quốc ra mặt, Bùi Khê giận nhưng không dám nói gì.
Quý Như Yên tính toán là không muốn tha cho ông ta dễ dàng như vậy, nàng cầm lấy văn tự từ tay thế tử Phù Nhạc Thánh rồi nói, "Bây giờ đã lấy máu nghiệm thân, cũng chứng minh được ta với Bùi quốc chủ không có quan hệ. Trên văn tự ghi là một trăm vạn lượng hoàng kim không biết khi nào Bùi quốc chủ mới đem vàng tới."
Beta: Đông Vân Triều
"Vi thần tuân mệnh!"
Lý thái y lập tức kêu mấy thái y kháccùng đi vào quan sát ba chén nước kia.
Vì mục đích thận trọng, cho nên ông đều nếm thử hết mùi vị của ba chén nước.
Sau khi các vị thái y cùng trao đổi ý kiến, sau đó Lý thái y đi tới trước mặt Tĩnh phi cùng thái tử Nguyên Chiêu chắp tay nói , "Vừa rồi, vi thần cùng mấy vị thái y kiểm tra chất lượng nước, phát hiện trong chén nước của Trấn Bắc Hậu phu nhân Bùi Nguyệt có phèn, hai chén nước còn lại không có gì khác thường."
"Bùi Nguyệt! Ngươi thật to gan! Dám ở trước mắt Bổn cung bày trò đổi trắng thay đen."
Tĩnh phi giận dữ, nàng vẫn một mực biết rằng từ trước đến nay, Trấn Bắc Hầu không tôn trọng hoàng thượng.
Bây giờ thánh thượng đã băng hà, nhi tử Nguyên Chiêu tuy là Thái tử, cho dù Nguyên Chiêu kế vị, Trấn Bắc Hầu cũng sẽ không để ý đến Nguyên Chiêu, sẽ sớm gạt bỏ Nguyên Chiêu mà thôi.
Kết cục như vậy nàng không muốn nhìn thấy, cũng không chịu nổi cảnh thần tử lộng hành như thế!
Nghe thấy xưa nay Trấn Bắc Hầu vô cùng sủng ái Bùi Nguyệt, bây giờ Bùi Nguyệt lại dám bày trò phạm thượng, nàng nhất định không bỏ qua!
Nhất định phải để Trấn Bắc Hậu hứa hẹn phụ trợ Nguyên Chiêu, cho dù không phụ trợ, cung sẽ không kéo chân Nguyên Chiêu từ phía sau.
"Tĩnh phi nương nương, thần phụ không dám làm chuyện như thế, kính xin nương nương minh xét!"
Trấn Bắc Hầu phu nhân Bùi Nguyệt vô cùng kinh hoảng, bà ta nghĩ mãi mà không ra, hong phải tỳ nữ của mình nói chén nước này không có vấn đề gì rồi sao. Nhưng thế này...
Hiện tại chén nước đó, mọi người bảo là có vấn đề. Trong não xẹt qua ánh sáng, Bùi Nguyệt quay đầu nhìn Quý Như Yên.
Bà ta thấy Quý Như Yên cười như không cười nhìn mình, dáng dấp kia tựa hồ đang nói cho mình biết 'bà cùng đại ca Bùi Khê của mình đã tính toán nhầm người rồi.'
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyệt chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng,
"Ngươi có làm hay không, tất cả mọi người đều nhìn thấy! Chẳng lẽ còn muốn nguỵ biện sao?"
Tĩnh phi lạnh giọng quát hỏi, sau đó dặn dò Trường An Hậu An Huyền, "Trường An Hậu, Bùi Nguyệt lớn mật lường gạt Thái tử, trước tiên giải người vào thiên lao! Đưa thư cho Tây Bắc Trấn Bắc Hầu, ngược lại ta muốn xem xem Trấn Bắc Hầu sẽ giải thích chuyện này như thế nào?
"Nương nương, nương nương! Thật sự thần phụ không có bỏ phèn vào trong nước."
Bùi Nguyệt cuống lên, bà ta còn muốn giải thích vài câu nhưng lại không còn cơ hội.
Bùi Nguyệt bị Hoàng Kim Vệ áp giải đi, trước tiên chuyện này kết thúc ở đây.
Quý Như Yên thản nhiên cười rồi nhìn Bùi Khê đang ngây ngốc ở đó, lúc này khuôn mặt Bùi Khê hết sức khó coi.
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúc sau lại đỏ như Quan Nhị ca. Có điều, không phải ông ta đang thẹn thùng, mà là đang tức giận.
"Bùi quốc chủ, còn phải kiểm tra lại sao?"
Tâm tình Quý Như Yên rất tốt, nụ cười tươi trên mặt không hề có che giấu gì.
"Ngươi dám động tay động chân trong chén nước!"
Đột nhiên Bùi Khê nói ra lời nói như vậy, mọi người chỉ cảm thấy ông ta không chấp nhận nổi chuyện này.
Lạc Thuấn Thần đứng một bên xem cuộc vui, bây giờ đã đến hồi cuối rồi, đương nhiên là hắn phải chống đỡ cho nữ nhân của mình rồi, thế là hắn cười nói, "Bùi quốc chủ, không phải là ông không chấp nhận nổi đấy chứ? Một trăm vạn lượng hoàng kim ở Thiên Độc Quốc ta mà nói thì không coi là nhiều, nhưng đối với nước nhỏ như Di Quốc cũng xem như là một năm thu nhập của quốc khố đúng không? Nước này có vấn đề hay không, thái y cũng đã kiểm tra, nếu là Bùi quốc chủ không tin, có muốn bổn hoàng tử ta nói người để lại cho ngươi tự mình kiểm chứng không?"
Lạc Thiên Thụy thấy hắn nói chuyện, cũng đứng ra nói mấy lời, "Bùi quốc chủ, đây là ngươi đang hoài nghi uy tín của Thiên Độc quốc sao? Trong nước của bổn hoàng tử không có vấn đề gì cả."
Có hai vị hoàng tử của Thiên Độc Quốc ra mặt, Bùi Khê giận nhưng không dám nói gì.
Quý Như Yên tính toán là không muốn tha cho ông ta dễ dàng như vậy, nàng cầm lấy văn tự từ tay thế tử Phù Nhạc Thánh rồi nói, "Bây giờ đã lấy máu nghiệm thân, cũng chứng minh được ta với Bùi quốc chủ không có quan hệ. Trên văn tự ghi là một trăm vạn lượng hoàng kim không biết khi nào Bùi quốc chủ mới đem vàng tới."