Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt
Quý Như Yên khẽ cầm tay hắn: “Bây giờ có thể gặp bà, ngươi khẩn trương?”
“Thật ra ta cảm thấy xa lạ hơn là khẩn trương.”
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói ra. Mười năm, hai mẹ con chưa từng gặp mặt. Ngay cả trong lòng hắn còn nhớ mẫu thân, liệu mẫu thân có còn nhớ hắn?
Quý Như Yên mim cười: “Mẹ con không có xa lạ, năm đó mẫu phi đưa ngươi tới phủ Trấn Quốc tướng quân cũng chỉ vì mong ngươi sống tốt. Dù những năm gần đây, ngươi chưa từng về cung thăm bà, nhưng bà ấy cũng sẽ cầu nguyện ngươi được bình an.”
“Làm sao nàng biết mẫu phi hướng phật?”
Lạc Thuấn Thần có hơi bất ngờ. Quý Như Yên ngẩn ra, nàng cũng thuận miệng nói bừa, ai ngờ lại trúng?
“Được rồi, ta dẫn nàng tới cung Băng Vân gặp mẫu phi, phong hào của người là Băng phi.”
“Ta biết!”
Quý Như Yên vội vàng gật đầu, ra vẻ mình đã nhớ.
Hai người tới cung Băng Vân gặp Băng phi, mà Đức phi đứng trước cửa cung Vĩnh Khánh trừng mắt bất mãn.
Nhiều năm qua, cung Băng Vân vẫn là cấm địa.
Bởi vì năm đó có ý chỉ cấm vận của Hiên đế, Băng phi cự tuyệt ân sủng của Hiên đế, thậm chí còn lập phật đường trong cung Băng Vân, tự nguyện bái phật quan âm, vấn tóc tu hành, một lòng hướng phật.
Thiên Độc có quy định phi tần không được tự ý xuống tóc xuất gia, nếu không sẽ bị coi là phản nghịch, phạm vào đại tội tru di toàn tộc.
Băng phi không có ý định tranh giành tình cảm, nhưng không hiểu vì sao mùng một, mười lăm Hiên đế đều tới cung Băng Vân nghe Băng phi niệm kinh phật, sau đó mới trở về cung Y Đức của Vệ hoàng hậu.
Đức phi chỉ biết, trong lòng Hiên đế có Băng phi.
Vệ hoàng hậu ngày càng không màng danh lợi, giải quyết việc chung nói: “Hoàng thượng, bây giờ Như quận chúa cùng sư thần đều đã tới, nên chuẩn bị cung yến, để chiêu đãi khách quý.”
“Việc này do hoàng hậu làm chủ đi, hoàng hậu nói nên làm thế nào thì làm thế đấy.”
Hiến đế khoát tay, ra vẻ không để ý.
Trấn Bắc hầu Tuyết Bá vẫn ngồi yên tại chỗ, cũng không để ý những người đó đang làm gì.
Hướng Y Ninh đứng bên cạnh Trấn Bắc hầu cũng im lặng.
“Hướng cô nương cũng ngồi đi.”
Trấn Bắc hầu đột nhiên chỉ vị trí còn trống bên cạnh để cho nàng ta ngồi xuống.
Hướng Y Ninh hoảng sợ: “Tuyết hầu gia, chuyện này sao có thể?”
“Ngồi xuống!”
Trấn Bắc hầu Tuyết Bá cứng rắn hét lên, khiến Hướng Y Ninh cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không dám trái lời, ngồi xuống bên cạnh
Chỉ mình Trấn Bắc hầu Tuyết Bá đã đủ thu hút sự chú ý. Bây giờ Hướng Y Ninh ngồi bên cạnh, cũng khiến người khác kinh ngạc.
“Tam điện hạ tới.”
Phía sau, tam điện hạ Lạc Thiên Thụy đã tới từ ngoài cửa điện đi vào.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng, mẫu hậu kim an.”
Hiến đế nhìn thoáng qua tam điện hạ Lạc Thiên Thụy, thái độ thản nhiên, vừa mở miệng đã hỏi: “Tích quốc sư đâu?”
“Tích quốc sư còn ở phía sau, nhi thần muốn sớm gặp phụ hoàng phục mệnh, nên dùng khinh công đuổi tới đây.”
Hiên đế trừng mắt tức giận mắng: “Làm càn! Ngai rồng, sao có thể tùy tiện dùng khinh công chà đạp lên? Ngươi đã quên quy định của tổ tông sao?”
“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần chưa từng quên.”
“Nếu không quên, sao lại làm ra chuyện như vậy! Đúng là tính xấu khó bỏ! Hoàng hậu, đây là hoàng tử nàng dạy dỗ?”
Một câu lại nhắm vào Vệ hoàng hậu bên cạnh.
Vệ hoàng hậu bị Hiên đế chất vấn, vẻ mặt không hoảng sợ, không hoảng hốt. Nhìn thẳng tam điện hạ Lạc Thiên Thụy như thể đang nói tới chuyện nhà ai đó, đạm mạc kỳ lạ: “Nếu Lạc Thiên Thụy phạm lỗi, hoàng thượng trừng phạt là được, sao phải tức giận?
Beta: Mạn Nguyệt
Quý Như Yên khẽ cầm tay hắn: “Bây giờ có thể gặp bà, ngươi khẩn trương?”
“Thật ra ta cảm thấy xa lạ hơn là khẩn trương.”
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói ra. Mười năm, hai mẹ con chưa từng gặp mặt. Ngay cả trong lòng hắn còn nhớ mẫu thân, liệu mẫu thân có còn nhớ hắn?
Quý Như Yên mim cười: “Mẹ con không có xa lạ, năm đó mẫu phi đưa ngươi tới phủ Trấn Quốc tướng quân cũng chỉ vì mong ngươi sống tốt. Dù những năm gần đây, ngươi chưa từng về cung thăm bà, nhưng bà ấy cũng sẽ cầu nguyện ngươi được bình an.”
“Làm sao nàng biết mẫu phi hướng phật?”
Lạc Thuấn Thần có hơi bất ngờ. Quý Như Yên ngẩn ra, nàng cũng thuận miệng nói bừa, ai ngờ lại trúng?
“Được rồi, ta dẫn nàng tới cung Băng Vân gặp mẫu phi, phong hào của người là Băng phi.”
“Ta biết!”
Quý Như Yên vội vàng gật đầu, ra vẻ mình đã nhớ.
Hai người tới cung Băng Vân gặp Băng phi, mà Đức phi đứng trước cửa cung Vĩnh Khánh trừng mắt bất mãn.
Nhiều năm qua, cung Băng Vân vẫn là cấm địa.
Bởi vì năm đó có ý chỉ cấm vận của Hiên đế, Băng phi cự tuyệt ân sủng của Hiên đế, thậm chí còn lập phật đường trong cung Băng Vân, tự nguyện bái phật quan âm, vấn tóc tu hành, một lòng hướng phật.
Thiên Độc có quy định phi tần không được tự ý xuống tóc xuất gia, nếu không sẽ bị coi là phản nghịch, phạm vào đại tội tru di toàn tộc.
Băng phi không có ý định tranh giành tình cảm, nhưng không hiểu vì sao mùng một, mười lăm Hiên đế đều tới cung Băng Vân nghe Băng phi niệm kinh phật, sau đó mới trở về cung Y Đức của Vệ hoàng hậu.
Đức phi chỉ biết, trong lòng Hiên đế có Băng phi.
Vệ hoàng hậu ngày càng không màng danh lợi, giải quyết việc chung nói: “Hoàng thượng, bây giờ Như quận chúa cùng sư thần đều đã tới, nên chuẩn bị cung yến, để chiêu đãi khách quý.”
“Việc này do hoàng hậu làm chủ đi, hoàng hậu nói nên làm thế nào thì làm thế đấy.”
Hiến đế khoát tay, ra vẻ không để ý.
Trấn Bắc hầu Tuyết Bá vẫn ngồi yên tại chỗ, cũng không để ý những người đó đang làm gì.
Hướng Y Ninh đứng bên cạnh Trấn Bắc hầu cũng im lặng.
“Hướng cô nương cũng ngồi đi.”
Trấn Bắc hầu đột nhiên chỉ vị trí còn trống bên cạnh để cho nàng ta ngồi xuống.
Hướng Y Ninh hoảng sợ: “Tuyết hầu gia, chuyện này sao có thể?”
“Ngồi xuống!”
Trấn Bắc hầu Tuyết Bá cứng rắn hét lên, khiến Hướng Y Ninh cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không dám trái lời, ngồi xuống bên cạnh
Chỉ mình Trấn Bắc hầu Tuyết Bá đã đủ thu hút sự chú ý. Bây giờ Hướng Y Ninh ngồi bên cạnh, cũng khiến người khác kinh ngạc.
“Tam điện hạ tới.”
Phía sau, tam điện hạ Lạc Thiên Thụy đã tới từ ngoài cửa điện đi vào.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng, mẫu hậu kim an.”
Hiến đế nhìn thoáng qua tam điện hạ Lạc Thiên Thụy, thái độ thản nhiên, vừa mở miệng đã hỏi: “Tích quốc sư đâu?”
“Tích quốc sư còn ở phía sau, nhi thần muốn sớm gặp phụ hoàng phục mệnh, nên dùng khinh công đuổi tới đây.”
Hiên đế trừng mắt tức giận mắng: “Làm càn! Ngai rồng, sao có thể tùy tiện dùng khinh công chà đạp lên? Ngươi đã quên quy định của tổ tông sao?”
“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần chưa từng quên.”
“Nếu không quên, sao lại làm ra chuyện như vậy! Đúng là tính xấu khó bỏ! Hoàng hậu, đây là hoàng tử nàng dạy dỗ?”
Một câu lại nhắm vào Vệ hoàng hậu bên cạnh.
Vệ hoàng hậu bị Hiên đế chất vấn, vẻ mặt không hoảng sợ, không hoảng hốt. Nhìn thẳng tam điện hạ Lạc Thiên Thụy như thể đang nói tới chuyện nhà ai đó, đạm mạc kỳ lạ: “Nếu Lạc Thiên Thụy phạm lỗi, hoàng thượng trừng phạt là được, sao phải tức giận?