Bộ dụng cụ uống trà này được chế tác trọn vẹn bằng ngọc thạch phỉ thúy màu đen, ít nhất đây là lần đầu tiên Hứa Tử Minh nhìn thấy, cũng không biết Quý Như Yên đã lấy được bảo bối từ người nào!
"Hứa sư huynh ghét bỏ lễ vật của Như Yên sao, bộ dụng cụ uống trà này là đồ Như Yên hiếu kính ngài a!"
Quý Như Yên cười hắc hắc, khẽ nghiêng đầu nhìn Linh Tinh đang đứng ở một góc nhỏ, lại thấy nha đầu kia hình như sắp khóc rồi, nhưng lại không dám lên tiếng, vô cùng u oán nhìn chằm chằm vào Quý Như Yên, khiến da đầu nàng run lên từng đợt.
Nhịn cười nhìn thoáng qua Linh Tinh, quyết định sẽ đền bù tổn thất bằng mấy thứ đồ khác cho nha đầu kia a.
"Hứa sư đệ, đây là lễ vật tiểu sư muội tặng ngươi, ngươi cứ thu lại là được. Khách khí với nàng làm gì?"
Sở Lam Thiên lấy bộ dụng cụ uống trà kia, trực tiếp nhét vào trong tay Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh nhìn bộ đồ uống trà trong tay, nở nụ cười, "Nếu như Sở sư huynh đã nói như vậy, ta đây cũng mặt dầy nhận lấy vậy."
"Hứa sư huynh nhận đồ là tốt rồi."
Quý Như Yên nở nụ cười, nắm tay Phượng Như Tuyết, trong lòng vô cùng cao hứng.
Hứa Tử Minh lập tức cởi mở nói chuyện, khiến buổi gặp mặt lần này thập phần vui vẻ.
Dùng bữa trưa xong, Quý Như Yên nói muốn đi dạo phố một lúc, để Linh Tinh đi theo mình, mà nàng cũng dẫn Phượng Như Tuyết đến Phượng Thiên phủ.
Còn Sở Lam Thiên liên tục quấn lấy Hứa Tử Minh, muốn dùng bộ dụng cụ uống trà kia để pha trà ngon, hai lão nhân chưa gặp mặt nhau đã lâu, hôm nay khó được gặp mặt một lần, tự nhiên dính nhau cực kỳ.
"Tỷ tỷ! Ngươi thật sự sẽ kết hôn với tỷ phu sao?"
Lúc Phượng Như Tuyết nói mấy lời này, một đôi mắt to như sao trời đang chớp chớp.
Quý Như Yên tức giận trừng nàng một cái, "Thế nào? Không phải ngươi đã nói, ngươi muốn hắn làm tỷ phu của ngươi đấy sao?"
"Tuy rằng Tuyết nhi rất thích tỷ phu, nhưng phải là tỷ tỷ ưa thích mới được a."
Quỷ nha đầu này, rõ ràng đang muốn lừa gạt nàng a.
Bất quá, nàng cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, vì vậy liền hỏi Tuyết nhi, "Tuyết nhi, ngươi có thích nơi đây không?"
"Thích a! Tuyết nhi thích nhất là tuyết!"
Phượng Như Tuyết cười híp mắt.
"Về sau, chúng ta sẽ sống ở đây."
Quý Như Yên âm u nói những lời này, toàn bộ Phượng Thiên phủ đã chuyển đến thành Độc Hiết, về sau sẽ phải sống ở Thiên Độc quốc, càng cần phải hảo hảo thủ hộ thân nhân của nàng.
"Tỷ tỷ, ý của ngươi là cậu cả và mọi người cũng ở đây sao?"
"Thế nào, sư phụ không có nói cho ngươi biết là cậu cả và mọi người sẽ sống cạnh phòng lớn sao?"
Lúc này Phượng Như Tuyết vô cùng hưng phấn ôm lấy nàng, "Hắn chưa nói! Thật tốt quá! Ta cũng muốn chơi với biểu tỷ xinh đẹp đó nữa nha!"
"Tỷ tỷ đã biết."
Quý Như Yên buồn cười vỗ vỗ lưng của nàng, "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi."
Thời điểm ba người đi trên đường, phát hiện dân phong thành Độc Hiết vô cùng mộc mạc.
Trước đó nàng cũng từng đến thành Độc Hiết một lần nhưng lại không chú ý đến phong thổ nơi đây, bây giờ nhìn kỹ, lại có một phen tư vị mới lạ.
Nha đầu Linh Tinh kia, một mực im lặng, u oán nhìn chằm chằm vào Quý Như Yên.
Quý Như Yên buồn cười nhìn nàng, "Linh Tinh, ngươi có oán khí với tiểu thư ta sao?"
"Nô tỳ không dám."
Tuy rằng xưa nay Linh Tinh luôn luôn tranh cãi với Dao Quang, nhưng đứng trước sự uy hiếp của Quý Như Yên, vẫn là không thể phản kháng nổi nửa điểm đấy.
Quý Như Yên biết rõ Linh Tinh xác thực ủy khuất, cũng nói ra, "Đừng làm khuôn mặt như đưa đám, cùng lắm là ngươi thích thứ gì trong thành Độc Hiết, tiểu thư sẽ mua cho ngươi là được."
Linh Tinh nghe vậy, lập tức nhếch lông mày lên, "Thật vậy chăng?"
"Chỉ cho phép mua một thứ!"
Quý Như Yên vô cùng hiểu rõ tiểu nha đầu này đấy, nếu chiều theo ý nàng, tuyệt đối sẽ phá sản!
Linh Tinh bị đả kích, mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, "Vậy để nô tỷ nghĩ một chút, rồi bẩm báo lại tiểu thư sau."
"Hứa sư huynh ghét bỏ lễ vật của Như Yên sao, bộ dụng cụ uống trà này là đồ Như Yên hiếu kính ngài a!"
Quý Như Yên cười hắc hắc, khẽ nghiêng đầu nhìn Linh Tinh đang đứng ở một góc nhỏ, lại thấy nha đầu kia hình như sắp khóc rồi, nhưng lại không dám lên tiếng, vô cùng u oán nhìn chằm chằm vào Quý Như Yên, khiến da đầu nàng run lên từng đợt.
Nhịn cười nhìn thoáng qua Linh Tinh, quyết định sẽ đền bù tổn thất bằng mấy thứ đồ khác cho nha đầu kia a.
"Hứa sư đệ, đây là lễ vật tiểu sư muội tặng ngươi, ngươi cứ thu lại là được. Khách khí với nàng làm gì?"
Sở Lam Thiên lấy bộ dụng cụ uống trà kia, trực tiếp nhét vào trong tay Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh nhìn bộ đồ uống trà trong tay, nở nụ cười, "Nếu như Sở sư huynh đã nói như vậy, ta đây cũng mặt dầy nhận lấy vậy."
"Hứa sư huynh nhận đồ là tốt rồi."
Quý Như Yên nở nụ cười, nắm tay Phượng Như Tuyết, trong lòng vô cùng cao hứng.
Hứa Tử Minh lập tức cởi mở nói chuyện, khiến buổi gặp mặt lần này thập phần vui vẻ.
Dùng bữa trưa xong, Quý Như Yên nói muốn đi dạo phố một lúc, để Linh Tinh đi theo mình, mà nàng cũng dẫn Phượng Như Tuyết đến Phượng Thiên phủ.
Còn Sở Lam Thiên liên tục quấn lấy Hứa Tử Minh, muốn dùng bộ dụng cụ uống trà kia để pha trà ngon, hai lão nhân chưa gặp mặt nhau đã lâu, hôm nay khó được gặp mặt một lần, tự nhiên dính nhau cực kỳ.
"Tỷ tỷ! Ngươi thật sự sẽ kết hôn với tỷ phu sao?"
Lúc Phượng Như Tuyết nói mấy lời này, một đôi mắt to như sao trời đang chớp chớp.
Quý Như Yên tức giận trừng nàng một cái, "Thế nào? Không phải ngươi đã nói, ngươi muốn hắn làm tỷ phu của ngươi đấy sao?"
"Tuy rằng Tuyết nhi rất thích tỷ phu, nhưng phải là tỷ tỷ ưa thích mới được a."
Quỷ nha đầu này, rõ ràng đang muốn lừa gạt nàng a.
Bất quá, nàng cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, vì vậy liền hỏi Tuyết nhi, "Tuyết nhi, ngươi có thích nơi đây không?"
"Thích a! Tuyết nhi thích nhất là tuyết!"
Phượng Như Tuyết cười híp mắt.
"Về sau, chúng ta sẽ sống ở đây."
Quý Như Yên âm u nói những lời này, toàn bộ Phượng Thiên phủ đã chuyển đến thành Độc Hiết, về sau sẽ phải sống ở Thiên Độc quốc, càng cần phải hảo hảo thủ hộ thân nhân của nàng.
"Tỷ tỷ, ý của ngươi là cậu cả và mọi người cũng ở đây sao?"
"Thế nào, sư phụ không có nói cho ngươi biết là cậu cả và mọi người sẽ sống cạnh phòng lớn sao?"
Lúc này Phượng Như Tuyết vô cùng hưng phấn ôm lấy nàng, "Hắn chưa nói! Thật tốt quá! Ta cũng muốn chơi với biểu tỷ xinh đẹp đó nữa nha!"
"Tỷ tỷ đã biết."
Quý Như Yên buồn cười vỗ vỗ lưng của nàng, "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi."
Thời điểm ba người đi trên đường, phát hiện dân phong thành Độc Hiết vô cùng mộc mạc.
Trước đó nàng cũng từng đến thành Độc Hiết một lần nhưng lại không chú ý đến phong thổ nơi đây, bây giờ nhìn kỹ, lại có một phen tư vị mới lạ.
Nha đầu Linh Tinh kia, một mực im lặng, u oán nhìn chằm chằm vào Quý Như Yên.
Quý Như Yên buồn cười nhìn nàng, "Linh Tinh, ngươi có oán khí với tiểu thư ta sao?"
"Nô tỳ không dám."
Tuy rằng xưa nay Linh Tinh luôn luôn tranh cãi với Dao Quang, nhưng đứng trước sự uy hiếp của Quý Như Yên, vẫn là không thể phản kháng nổi nửa điểm đấy.
Quý Như Yên biết rõ Linh Tinh xác thực ủy khuất, cũng nói ra, "Đừng làm khuôn mặt như đưa đám, cùng lắm là ngươi thích thứ gì trong thành Độc Hiết, tiểu thư sẽ mua cho ngươi là được."
Linh Tinh nghe vậy, lập tức nhếch lông mày lên, "Thật vậy chăng?"
"Chỉ cho phép mua một thứ!"
Quý Như Yên vô cùng hiểu rõ tiểu nha đầu này đấy, nếu chiều theo ý nàng, tuyệt đối sẽ phá sản!
Linh Tinh bị đả kích, mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, "Vậy để nô tỷ nghĩ một chút, rồi bẩm báo lại tiểu thư sau."