Edit + beta: Mạn Nguyệt
"Nàng biết ta tức giận, vậy mà nàng cũng không quay lại."
Lạc Thuấn Thần không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng, trong lòng tức giận càng tăng dần.
Rõ ràng Phủ tướng quân là địa bàn của mình, cũng chính là là đại mà mà hắn mới buông lỏng không cảnh giác.
Hắn càng không có nghĩ tới, Ám Nô lại có thể lợi dụng giao tình cùng với Mễ Nhĩ, để Mễ Nhĩ chuyển đến là ám vệ bên hắn. Nếu không phải hắn luyện một chiêu cảnh giác Long Dương Đại kia, nội công tromg cơ thể có thể chống lại Ám Nô, bằng không hôm nay hắn đã trúng chiêu rồi.
Cứ cho rằng Ám Nô không có địch ý với hắn, nhưng từ lúc nàng ta rời đi cũng chính là lúc nàng ta tự chọn con đường đi cho mình.
Quý Như Yên chỉ là mỉm cười mà thôi, "Ta biết, Ám Nô đi theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, luôn luôn trung thành với ngươi, Mễ Nhĩ cũng là phụ tá đắc lực. Bây giờ nàng rời khỏi, chẳng phải là ngươi đã đánh mất cánh tay phải sao?"
"Nàng ta rời đi rất vô tình." Lạc Thuấn Thần hờ hững đáp.
Hoá ra nam nhân này đã lường trước và chuẩn bị hết mọi chuyện. Loại vô tình kia, Quý Như Yên cũng đã gặp qua.
Tại Yên vương phủ, hôm thành hôn của Thế tử Phù Nhạc Thánh, chính nàng cũng vô tình cùng Thế tử ca ca đi nghênh tiếp tân nương này.
Nếu Lạc Thuấn Thần đã sớm đã chuẩn bị xong dự định, nàng cũng không nói nhiều thêm, "Còn Mễ Nhĩ phải làm sao?
Ánh mắt Lạc Thuấn Thần xẹt qua môt tia lạnh lẽo, "Hắn? Nếu không xử phạt cho tốt, e rằng ngày sau sẽ dám thay chủ nhân quyết định mọi việc."
Nghe hắn nói như thế, Quý Như Yên rùng mình một cái.
Nghĩ lại, từ nhỏ Mễ Nhĩ và Ám Nô cùng nhau lớn lên, nếu nói không có nửa điểm tình cảm là không có khả năng. Vì vậy, hôm nay ở trên đường nhìn thấy Mễ Nhĩ như vậy cũng là đương nhiên.
Chỉ sợ là Mễ Nhĩ cũng giúp Ám Nô, y cảm thấy khó mà đối mặt Lạc Thuấn Thần, cho nên mới thất hồn lạc phách chạy đến đi.
Quý Như Yên than nhẹ một hơi, "Hôm nay, ta tới tìm ngươi có hai việc, chuyện thứ nhất liên quan đến hiệu thuốc Đôn Nhạc Châu của Phượng gia gặp vấn đề, ngươi có nhận được tin tức không?"
Lạc Thuấn Thần ôm nàng vào lòng, khẽ cười thành tiếng, "Ta đáp ứng với nàng, sẽ thay nàng bảo vệ Phượng gia thật tốt. Việc phát sinh lúc đó ta để Tích Tiểu Mộng đi xử lý rồi. Nàng yên tâm, hiệu thuốc Phượng gia, đại phu cùng dược đồng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, sự tình cũng sẽ được xử lí ổn thõa thôi."
"Ngươi đều biết rồi?"
"Ừm."
"Vậy ngươi biết là kẻ nào gây ra?"
"Việc này, căn bản không cần nghĩ, cũng biết là ai làm rồi. Ở trong hoàng cung, ai nhìn thấy ta không vừa mắt thì chính là thủ phạm."
Quý Như Yên cả kinh, "Ý của ngươi là Đức Phi?"
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, "Ngoại trừ bà ta thì còn ai vào đây dám trêu chọc Phượng gia? Hiện tại, ở Thiên Độc Quốc này có người nào không biết nhà mẹ đẻ nàng chính là Phượng Thiên Phủ?"
Quý Như Yên giương môi, liên tục cười lạnh, "Xem ra, ta còn phải trưng ra bộ mặt bị khi dễ dài dài rồi. Đức Phi rãnh rỗi phải không, ta xem phải tìm chút chuyện để bà ta làm mới được."
"Nàng muốn cho bà ta làm gì, ta đã sai Vô Tình đi phóng lửa Vạn Đức Hậu phủ rồi."
Quý Như Yên trừng lớn hai mắt, giật mình không nhỏ, "À? Phóng hỏa thiêu Hậu phủ sao?"
"Hừm, ngày mai tin này sẽ truyền khắp Đôn Nhạc Châu ."
"Chuyện này. . ." Lá gan cũng thật là lớn.
Lỡ như Vô Tình bị bắt được, chẳng phải sẽ kéo theo bọn họ vào trong trong hố sao?
Trái tim nhỏ của Quý Như Yên có chút không chịu được, nàng ra vẻ không thích nhìn Lạc Thuấn Thần .
Lạc Thuấn Thần giảo hoạt nở nụ cười, "Nói đi, chuyện thứ hai là cái gì?"
Vừa hỏi đến việc này, Quý Như Yên liền thu lại vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng chăm chú hỏi, "Hôm nay ta đi đến Cổ Ngoạn Nhai đã gặp phải một ông lão, thực lực của ông lão này rất mạnh, so với ta còn mạnh hơn mấy phần. Ngươi cũng biết lai lịch của ông ấy chứ?"
"Nàng biết ta tức giận, vậy mà nàng cũng không quay lại."
Lạc Thuấn Thần không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng, trong lòng tức giận càng tăng dần.
Rõ ràng Phủ tướng quân là địa bàn của mình, cũng chính là là đại mà mà hắn mới buông lỏng không cảnh giác.
Hắn càng không có nghĩ tới, Ám Nô lại có thể lợi dụng giao tình cùng với Mễ Nhĩ, để Mễ Nhĩ chuyển đến là ám vệ bên hắn. Nếu không phải hắn luyện một chiêu cảnh giác Long Dương Đại kia, nội công tromg cơ thể có thể chống lại Ám Nô, bằng không hôm nay hắn đã trúng chiêu rồi.
Cứ cho rằng Ám Nô không có địch ý với hắn, nhưng từ lúc nàng ta rời đi cũng chính là lúc nàng ta tự chọn con đường đi cho mình.
Quý Như Yên chỉ là mỉm cười mà thôi, "Ta biết, Ám Nô đi theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, luôn luôn trung thành với ngươi, Mễ Nhĩ cũng là phụ tá đắc lực. Bây giờ nàng rời khỏi, chẳng phải là ngươi đã đánh mất cánh tay phải sao?"
"Nàng ta rời đi rất vô tình." Lạc Thuấn Thần hờ hững đáp.
Hoá ra nam nhân này đã lường trước và chuẩn bị hết mọi chuyện. Loại vô tình kia, Quý Như Yên cũng đã gặp qua.
Tại Yên vương phủ, hôm thành hôn của Thế tử Phù Nhạc Thánh, chính nàng cũng vô tình cùng Thế tử ca ca đi nghênh tiếp tân nương này.
Nếu Lạc Thuấn Thần đã sớm đã chuẩn bị xong dự định, nàng cũng không nói nhiều thêm, "Còn Mễ Nhĩ phải làm sao?
Ánh mắt Lạc Thuấn Thần xẹt qua môt tia lạnh lẽo, "Hắn? Nếu không xử phạt cho tốt, e rằng ngày sau sẽ dám thay chủ nhân quyết định mọi việc."
Nghe hắn nói như thế, Quý Như Yên rùng mình một cái.
Nghĩ lại, từ nhỏ Mễ Nhĩ và Ám Nô cùng nhau lớn lên, nếu nói không có nửa điểm tình cảm là không có khả năng. Vì vậy, hôm nay ở trên đường nhìn thấy Mễ Nhĩ như vậy cũng là đương nhiên.
Chỉ sợ là Mễ Nhĩ cũng giúp Ám Nô, y cảm thấy khó mà đối mặt Lạc Thuấn Thần, cho nên mới thất hồn lạc phách chạy đến đi.
Quý Như Yên than nhẹ một hơi, "Hôm nay, ta tới tìm ngươi có hai việc, chuyện thứ nhất liên quan đến hiệu thuốc Đôn Nhạc Châu của Phượng gia gặp vấn đề, ngươi có nhận được tin tức không?"
Lạc Thuấn Thần ôm nàng vào lòng, khẽ cười thành tiếng, "Ta đáp ứng với nàng, sẽ thay nàng bảo vệ Phượng gia thật tốt. Việc phát sinh lúc đó ta để Tích Tiểu Mộng đi xử lý rồi. Nàng yên tâm, hiệu thuốc Phượng gia, đại phu cùng dược đồng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, sự tình cũng sẽ được xử lí ổn thõa thôi."
"Ngươi đều biết rồi?"
"Ừm."
"Vậy ngươi biết là kẻ nào gây ra?"
"Việc này, căn bản không cần nghĩ, cũng biết là ai làm rồi. Ở trong hoàng cung, ai nhìn thấy ta không vừa mắt thì chính là thủ phạm."
Quý Như Yên cả kinh, "Ý của ngươi là Đức Phi?"
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, "Ngoại trừ bà ta thì còn ai vào đây dám trêu chọc Phượng gia? Hiện tại, ở Thiên Độc Quốc này có người nào không biết nhà mẹ đẻ nàng chính là Phượng Thiên Phủ?"
Quý Như Yên giương môi, liên tục cười lạnh, "Xem ra, ta còn phải trưng ra bộ mặt bị khi dễ dài dài rồi. Đức Phi rãnh rỗi phải không, ta xem phải tìm chút chuyện để bà ta làm mới được."
"Nàng muốn cho bà ta làm gì, ta đã sai Vô Tình đi phóng lửa Vạn Đức Hậu phủ rồi."
Quý Như Yên trừng lớn hai mắt, giật mình không nhỏ, "À? Phóng hỏa thiêu Hậu phủ sao?"
"Hừm, ngày mai tin này sẽ truyền khắp Đôn Nhạc Châu ."
"Chuyện này. . ." Lá gan cũng thật là lớn.
Lỡ như Vô Tình bị bắt được, chẳng phải sẽ kéo theo bọn họ vào trong trong hố sao?
Trái tim nhỏ của Quý Như Yên có chút không chịu được, nàng ra vẻ không thích nhìn Lạc Thuấn Thần .
Lạc Thuấn Thần giảo hoạt nở nụ cười, "Nói đi, chuyện thứ hai là cái gì?"
Vừa hỏi đến việc này, Quý Như Yên liền thu lại vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng chăm chú hỏi, "Hôm nay ta đi đến Cổ Ngoạn Nhai đã gặp phải một ông lão, thực lực của ông lão này rất mạnh, so với ta còn mạnh hơn mấy phần. Ngươi cũng biết lai lịch của ông ấy chứ?"