Vốn dĩ Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đã dậy sớm, nhưng lão tướng quân Hứa Tử Minh còn sớm hơn cả bọn họ.
Nhiều năm trong quân doanh đã khiến ông có thói quen dậy sớm, đánh hết một bộ quyền pháp mới trở về phòng ăn sáng.
Đồ ăn vừa bưng lên được mộtlúc liền thấy Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tới.
Lão tướng quân vừa mừng vừa lo: “Sao sớm như vậy đã thức dậy? Ngủ nhiều một chút cũng tốt.”
Dù sao ông cũng không phải phụ thân của Lạc Thuấn Thần, chỉ là ông ngoại, tân nương tử lại là hoàng tử phi, không cần thiết phải tới kính trà.
Không ngờ bọn họ lại dậy sớm như vậy.
Quý Như Yên cười nói với Hứa Tử Minh: “Ông ngoại, Như Yên tới kính trà, ngài không hoan nghênh sao/”
“Sao có thể? Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Lão tướng quân vẫy tay để bọn họ nhanh chóng vào phòng.
Bên trong phòng cũng lạnh chả kém gì bên ngoài.
Nơi này làm bằng đá, tới mùa đông cảm giác lạnh tới mức đông máu.
Quý Như Yên nhíu mày: “Ông ngoại! Vì sao trong phòng ngài không đốt than?”
“Lão phu không ngửi được mùi than, cũng không muốn lãng phi. Tới dây, cùng ăn sáng với ta, miễn chuyện dâng trà đi.”
Lão tướng quân nói.
Lạc Thuấn Thần thuận theo ngồi xuống, Quý Như Yên tự nhiên cũng không phản đối.
Ba người ăn sáng xong, lão tướng quân nhìn Quý Như Yên cảm thấy nàng tuyệt đối xứng với cháu ngoại mình.
Để cho người hầu dọn đồ ăn sáng xuống, lão tướng quân mới nhìn Lạc Thuấn Thần nói: “Thuấn Thần, cháu đã cưới Như Yên sau này nhất định phải tốt với nàng, đừng để nàng bị ủy khuất, nếu không lão phu nhất định không tha cho tiểu tử này!”
Lạc Thuấn Thuấn vốn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ông ngoại, Như Yên mới vào cửa, ngài đã thiên vị nàng.”
“Sao? Tiểu tử ngươi có ý kiến? Nhanh lên, mau đem sổ sách vài năm này giao hết cho nó, sau này nhà này do nó quản!”
Lão tướng quân ra lệnh không để cho Lạc Thuấn Thần cười có cơ hội qua quýt.
Lạc Thuấn Thần bật cười ông ngoại hiếm khi nhúng tay vào chuyện này, sợ là thật lòng thích Quý Như Yên, nên mới thương nàng như vậy, đó cũng là chuyện tốt với hắn.
“Ông ngoại, chuyện sổ sách, dù ngài không nói, cháu cũng tính mời ngài làm chứng, giao hết sổ sách cho nàng.”
Nói xong Lạc Thuấn Thần vỗ vỗ tay.
Bên ngoài có người cầm theo ba quyển sổ rất dày, cung kính nói: “Điện hạ, đây là sổ sách của ngài.”
“Tất cả.”
“Đúng vậy!”
Quý Như yên chết lặng nhìn ba quyển sổ lớn, cảm thấy đầu to ra.
Trời mới biết, nàng ghét nhất chính là xem sổ sách!
Cho dù nàng có Đỉnh Phong thương, nhưng sổ sách đều do Tuyết Nhi xử lý.
Từ nhỏ Tuyết Nhi có thai độc quấn thân, lúc chữa bệnh rất nhàm chán, vì thế Quý Như Yên mới để muội muội xem sổ sách, cứ ba tháng, sổ sách của Đỉnh Phong thương đều chuyển tới hiệu thuốc của Quý gia giao cho Phượng Từ Ân, sau đó hắn giao lại cho Quý Như Yên.
Lạc Thuấn Thần tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng, trêu đùa nói: “Như Yên, tài sản những năm qua ta kinh doanh được đều ở chỗ này. Có ông ngoại làm chứng, ta tuyệt đối không dám giấu tiền riếng!”
Nhiều năm trong quân doanh đã khiến ông có thói quen dậy sớm, đánh hết một bộ quyền pháp mới trở về phòng ăn sáng.
Đồ ăn vừa bưng lên được mộtlúc liền thấy Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tới.
Lão tướng quân vừa mừng vừa lo: “Sao sớm như vậy đã thức dậy? Ngủ nhiều một chút cũng tốt.”
Dù sao ông cũng không phải phụ thân của Lạc Thuấn Thần, chỉ là ông ngoại, tân nương tử lại là hoàng tử phi, không cần thiết phải tới kính trà.
Không ngờ bọn họ lại dậy sớm như vậy.
Quý Như Yên cười nói với Hứa Tử Minh: “Ông ngoại, Như Yên tới kính trà, ngài không hoan nghênh sao/”
“Sao có thể? Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Lão tướng quân vẫy tay để bọn họ nhanh chóng vào phòng.
Bên trong phòng cũng lạnh chả kém gì bên ngoài.
Nơi này làm bằng đá, tới mùa đông cảm giác lạnh tới mức đông máu.
Quý Như Yên nhíu mày: “Ông ngoại! Vì sao trong phòng ngài không đốt than?”
“Lão phu không ngửi được mùi than, cũng không muốn lãng phi. Tới dây, cùng ăn sáng với ta, miễn chuyện dâng trà đi.”
Lão tướng quân nói.
Lạc Thuấn Thần thuận theo ngồi xuống, Quý Như Yên tự nhiên cũng không phản đối.
Ba người ăn sáng xong, lão tướng quân nhìn Quý Như Yên cảm thấy nàng tuyệt đối xứng với cháu ngoại mình.
Để cho người hầu dọn đồ ăn sáng xuống, lão tướng quân mới nhìn Lạc Thuấn Thần nói: “Thuấn Thần, cháu đã cưới Như Yên sau này nhất định phải tốt với nàng, đừng để nàng bị ủy khuất, nếu không lão phu nhất định không tha cho tiểu tử này!”
Lạc Thuấn Thuấn vốn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ông ngoại, Như Yên mới vào cửa, ngài đã thiên vị nàng.”
“Sao? Tiểu tử ngươi có ý kiến? Nhanh lên, mau đem sổ sách vài năm này giao hết cho nó, sau này nhà này do nó quản!”
Lão tướng quân ra lệnh không để cho Lạc Thuấn Thần cười có cơ hội qua quýt.
Lạc Thuấn Thần bật cười ông ngoại hiếm khi nhúng tay vào chuyện này, sợ là thật lòng thích Quý Như Yên, nên mới thương nàng như vậy, đó cũng là chuyện tốt với hắn.
“Ông ngoại, chuyện sổ sách, dù ngài không nói, cháu cũng tính mời ngài làm chứng, giao hết sổ sách cho nàng.”
Nói xong Lạc Thuấn Thần vỗ vỗ tay.
Bên ngoài có người cầm theo ba quyển sổ rất dày, cung kính nói: “Điện hạ, đây là sổ sách của ngài.”
“Tất cả.”
“Đúng vậy!”
Quý Như yên chết lặng nhìn ba quyển sổ lớn, cảm thấy đầu to ra.
Trời mới biết, nàng ghét nhất chính là xem sổ sách!
Cho dù nàng có Đỉnh Phong thương, nhưng sổ sách đều do Tuyết Nhi xử lý.
Từ nhỏ Tuyết Nhi có thai độc quấn thân, lúc chữa bệnh rất nhàm chán, vì thế Quý Như Yên mới để muội muội xem sổ sách, cứ ba tháng, sổ sách của Đỉnh Phong thương đều chuyển tới hiệu thuốc của Quý gia giao cho Phượng Từ Ân, sau đó hắn giao lại cho Quý Như Yên.
Lạc Thuấn Thần tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng, trêu đùa nói: “Như Yên, tài sản những năm qua ta kinh doanh được đều ở chỗ này. Có ông ngoại làm chứng, ta tuyệt đối không dám giấu tiền riếng!”