Edit + Beta: Đông Vân Triều
Lạc Thuấn Thần đến Phượng Thiên phủ, phát hiện vị em vợ này lòng tràn đầy vui sướng, mà vẻ mặt Sở Lam Thiên lại buồn ngủ, một thân nồng nặc mùi rượu.
Phải biết rằng, ngày hôm qua hắn cùng với lão tướng quân Hứa Tử Minh uống không ít rượu, lúc này đầu óc cháng váng.
Lạc Thuấn Thần nhìn thấy, chỉ dẫn Phượng Như Tuyết về phủ Trấn quốc tướng quân.
Vào phủ Tướng quân, Sở Lam Thiên theo thói quen tự tìm một gian phòng, ngủ tiếp.
Quý Như Yên ở trong phòng cưới, nhìn ba chồng sách lớn, nàng nhìn cực kì vô tâm, ngược lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Tỷ như, Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy không phải cùng Lạc Thuấn Thần quan hệ tốt vô cùng sao?
Thế nào đại hôn của Lạc Thuấn Thần, hắn ngay cả người cũng chưa tới, thậm chí ngay cả lời chúc phúc cũng không có.
Về phần những điện hạ khác, không muốn cùng Lạc Thuấn Thần có nửa điểm quan hệ, vì vậy, Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần ngoại trừ Hiên Đế cùng Vệ hoàng hậu đưa tới đại lễ, những điện hạ khác đều không tặng lễ.
Quý Như Yên cười khổ, duyên Lạc Thuấn Thần cũng thật đủ kém.
Đang lúc suy tư, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, chính là Phượng Như Tuyết cùng Lạc Thuấn Thần đã trở về.
Lạc Thuấn Thần vừa vào cửa, liền nói với Quý Như Yên rằng, "Hôm nay ta có một số việc phải xử lý, chạng vạng tối là có thể trở về. Nếu nàng muốn sắm đồ gì, nghĩ dần là vừa, ngày mai ta cùng nàng sẽ đi, được chứ?"
"Đã biết, đi đi."
Quý Như Yên không có hỏi hắn đi đâu, chỉ phất tay bảo hắn đi.
Lạc Thuấn Thần cưng chiều nhìn nàng một cái, rồi hướng Phượng Như Tuyết gật đầu, "Tuyết Nhi ở lại trong phủ bồi tỷ tỷ ngươi, đợi tỷ phu trở về, sẽ đưa Tuyết Nhi đi chơi, được chứ?"
"Được!"
Phượng Như Tuyết ngây thơ hồn nhiên nhìn hắn, cười đến phá lệ hài lòng.
Ngày hôm qua đại cữu mẫu Trầm thị tự nhủ, sau này nàng sẽ có thêm một người thân, để cho nàng cùng ở chung với Lạc Thuấn Thần, tuy rằng không biết Lạc Thuấn Thần có thể đối với mình tốt hay không, thế nhưng đại cữu mẫu nói, chỉ cần hắn đối tỷ tỷ tốt, vậy là được rồi.
Nàng vừa thấy được trong mắt tỷ phu, đối với tỷ tỷ tràn đầy tình ý.
Lạc Thuấn Thần cười cười, xoay người rời đi.
Quý Như Yên đợi Lạc Thuấn Thần đi khỏi, thấy quỷ nha đầu Phượng Như Tuyết còn đang nhìn ngoài cửa, không khỏi oán trách một câu, "Còn muốn nhìn tỷ phu sao? Hắn đã đi xa, muốn nhìn, cũng phải chờ chạng vạng tối."
"Tỷ tỷ, tỷ phu đối tốt với ngươi có tốt không?"
Tuyết Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt mong đợi.
Quý Như Yên bị nàng hỏi lên như vậy, sửng sốt một chút, "Thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Đại cữu mẫu nói, chỉ cần tỷ phu đối tốt với ngươi, vậy là tốt rồi. Vừa nãy Tuyết Nhi thấy tỷ phu đối tỷ tỷ tình ý lưu lộ, tất nhiên là với tỷ tỷ tình thâm!"
Quỷ nha đầu Phượng Như Tuyết cười nói.
Quý Như Yên vừa nghe, sắc mặt quẫn một chút, nhanh chóng ngăn trọng tâm câu chuyện, "Đừng nói những thứ này, sách đỉnh phong ngân thương đã đến, biểu ca Từ Ân nhất định sẽ cho người đưa tới. Sau đó, ta sẽ thông báo cho ngân thương các nơi, để cho bọn họ cứ ba tháng lại mang tới nơi này."
"Được, tỷ tỷ."
Phượng Như Tuyết tươi cười, sau đó hướng Quý Như Yên đưa tay, "Kim bàn tính đâu?"
Quý Như Yên vừa nghe nàng nói tới kim bàn tính, sắc mặt trở nên quái dị.
Giơ tay, một trảo hư không, đã lấy ra kim bàn tính dành riêng cho Phượng Như Tuyết.
Bàn tính kim quang xán lạn, là bảo bối của Phượng Như Tuyết.
Lấy được kim bàn tính, Phượng Như Tuyết liếc mắt liền nhìn đến quyển sách trên mặt bàn, có chút ngoài ý muốn, "Tỷ tỷ, đây là cái gì?"
Không chờ Quý Như Yên trả lời, nàng đã lấy quyển sách, lật ra.
Lạc Thuấn Thần đến Phượng Thiên phủ, phát hiện vị em vợ này lòng tràn đầy vui sướng, mà vẻ mặt Sở Lam Thiên lại buồn ngủ, một thân nồng nặc mùi rượu.
Phải biết rằng, ngày hôm qua hắn cùng với lão tướng quân Hứa Tử Minh uống không ít rượu, lúc này đầu óc cháng váng.
Lạc Thuấn Thần nhìn thấy, chỉ dẫn Phượng Như Tuyết về phủ Trấn quốc tướng quân.
Vào phủ Tướng quân, Sở Lam Thiên theo thói quen tự tìm một gian phòng, ngủ tiếp.
Quý Như Yên ở trong phòng cưới, nhìn ba chồng sách lớn, nàng nhìn cực kì vô tâm, ngược lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Tỷ như, Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy không phải cùng Lạc Thuấn Thần quan hệ tốt vô cùng sao?
Thế nào đại hôn của Lạc Thuấn Thần, hắn ngay cả người cũng chưa tới, thậm chí ngay cả lời chúc phúc cũng không có.
Về phần những điện hạ khác, không muốn cùng Lạc Thuấn Thần có nửa điểm quan hệ, vì vậy, Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần ngoại trừ Hiên Đế cùng Vệ hoàng hậu đưa tới đại lễ, những điện hạ khác đều không tặng lễ.
Quý Như Yên cười khổ, duyên Lạc Thuấn Thần cũng thật đủ kém.
Đang lúc suy tư, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, chính là Phượng Như Tuyết cùng Lạc Thuấn Thần đã trở về.
Lạc Thuấn Thần vừa vào cửa, liền nói với Quý Như Yên rằng, "Hôm nay ta có một số việc phải xử lý, chạng vạng tối là có thể trở về. Nếu nàng muốn sắm đồ gì, nghĩ dần là vừa, ngày mai ta cùng nàng sẽ đi, được chứ?"
"Đã biết, đi đi."
Quý Như Yên không có hỏi hắn đi đâu, chỉ phất tay bảo hắn đi.
Lạc Thuấn Thần cưng chiều nhìn nàng một cái, rồi hướng Phượng Như Tuyết gật đầu, "Tuyết Nhi ở lại trong phủ bồi tỷ tỷ ngươi, đợi tỷ phu trở về, sẽ đưa Tuyết Nhi đi chơi, được chứ?"
"Được!"
Phượng Như Tuyết ngây thơ hồn nhiên nhìn hắn, cười đến phá lệ hài lòng.
Ngày hôm qua đại cữu mẫu Trầm thị tự nhủ, sau này nàng sẽ có thêm một người thân, để cho nàng cùng ở chung với Lạc Thuấn Thần, tuy rằng không biết Lạc Thuấn Thần có thể đối với mình tốt hay không, thế nhưng đại cữu mẫu nói, chỉ cần hắn đối tỷ tỷ tốt, vậy là được rồi.
Nàng vừa thấy được trong mắt tỷ phu, đối với tỷ tỷ tràn đầy tình ý.
Lạc Thuấn Thần cười cười, xoay người rời đi.
Quý Như Yên đợi Lạc Thuấn Thần đi khỏi, thấy quỷ nha đầu Phượng Như Tuyết còn đang nhìn ngoài cửa, không khỏi oán trách một câu, "Còn muốn nhìn tỷ phu sao? Hắn đã đi xa, muốn nhìn, cũng phải chờ chạng vạng tối."
"Tỷ tỷ, tỷ phu đối tốt với ngươi có tốt không?"
Tuyết Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt mong đợi.
Quý Như Yên bị nàng hỏi lên như vậy, sửng sốt một chút, "Thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Đại cữu mẫu nói, chỉ cần tỷ phu đối tốt với ngươi, vậy là tốt rồi. Vừa nãy Tuyết Nhi thấy tỷ phu đối tỷ tỷ tình ý lưu lộ, tất nhiên là với tỷ tỷ tình thâm!"
Quỷ nha đầu Phượng Như Tuyết cười nói.
Quý Như Yên vừa nghe, sắc mặt quẫn một chút, nhanh chóng ngăn trọng tâm câu chuyện, "Đừng nói những thứ này, sách đỉnh phong ngân thương đã đến, biểu ca Từ Ân nhất định sẽ cho người đưa tới. Sau đó, ta sẽ thông báo cho ngân thương các nơi, để cho bọn họ cứ ba tháng lại mang tới nơi này."
"Được, tỷ tỷ."
Phượng Như Tuyết tươi cười, sau đó hướng Quý Như Yên đưa tay, "Kim bàn tính đâu?"
Quý Như Yên vừa nghe nàng nói tới kim bàn tính, sắc mặt trở nên quái dị.
Giơ tay, một trảo hư không, đã lấy ra kim bàn tính dành riêng cho Phượng Như Tuyết.
Bàn tính kim quang xán lạn, là bảo bối của Phượng Như Tuyết.
Lấy được kim bàn tính, Phượng Như Tuyết liếc mắt liền nhìn đến quyển sách trên mặt bàn, có chút ngoài ý muốn, "Tỷ tỷ, đây là cái gì?"
Không chờ Quý Như Yên trả lời, nàng đã lấy quyển sách, lật ra.