Edit + Beta: Mặc Phương
"Đứa nhỏ ngốc! Ngươi xem quá lộ triệt, như vậy sống mà rất mệt mỏi."
Đối mặt với Quý Như Yên vừa nhanh nhẹn, vừa thấu hiểu lòng người, lão tướng quân Hứa Tử Minh vừa mừng vừa lo.
Quý Như Yên mỉm cười "Ngoại tổ phụ, nhân sinh tuy rằng trôi qua hồ đồ nhưng vẫn tốt hơn, ai mà không muốn hồ đồ một lúc để mọi chuyện trôi qua dễ dàng hơn? Mọi hồ đồ đi qua, trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm. Trước mắt, chúng ta đều không có biện pháp để cho hồ đồ đi qua. Tuy rằng ta gả cho Thuấn Thần không lâu, nhưng hắn từng giới thiệu cho ta một chút về Công Hậu phủ cùng nội cung của các nương nương, trong nội tâm ta cũng có chút hiểu biết. Chúng ta đều nghĩ sẽ an ổn vượt qua cả đời này, đó là chúng ta nguyện ý đấy, người khác chưa hẳn nguyện ý. Ngay lúc chúng ta đại hôn, về sau đối phương có như trước thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Cuộc sống như vậy, lúc nào mới đến phần cuối?"
Lạc Thuấn Thần nghe đến đó, trong lòng đau đớn.
Quý Như Yên nói một chút cũng không sai, hắn định rằng sống an ổn suốt quãng đời còn lại, nhưng hắn lại không cam lòng mà cố gắng vượt qua.
Đối với chính mình từ lúc mắc bệnh lên đơn thì chính những người khác, tuyệt đối không muốn cho hắn được sống nữa.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cười khổ "Là ta làm liên lụy các ngươi."
"Ngoại tổ phụ! Những lời này về sau ngài đừng bao giờ nói nữa, nếu không có ngài, liệu sẽ có chúng ta sao?"
Lạc Thuấn Thần đứng ở một bên, ánh mắt đang âm u, sắc mặt lộ rõ ràng là không vui.
Lúc này Quý Như Yên đang đứng bên cạnh Lạc Thuấn Thần, khuyên nhủ, "Ngoại tổ phụ, ngươi là thân nhân của chúng ta, với người cũng đã có tuổi rồi đừng nên nói những lời này nữa mà hãy giữ gìn lại hơi sức để chúng ta cũng bớt lo lắng cho người."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hít hít khẩu khí, trùng trùng điệp điệp gật đầu "Tốt! Về sau lão phu sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa!"
Nhớ lại ông cả đời chinh chiến sa trường, vì nước đền đáp, thời điểm trung niên có lẽ phạm phải tội danh gì đấy nên vợ của mình cùng con trai thì chết, con gái bị cấm chân trong thâm cung.
Chỉ còn ông, trong tay ôm một hài nhi vừa mới ra đời chưa đầy ba ngày, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Một năm kia, ông đã bị đả kích một thời gian.
Lúc đấy ông chỉ có ba mươi bảy tuổi, kết quả bởi vì chuyện này mà trong một đêm đầu tóc bỗng bạc trắng.
Bây giờ, Lạc Thuấn Thần cũng đã hai mươi hai tuổi, năm nay giao thừa thoáng qua một cái, đã lớn thêm một tuổi.
Tại Thiên Độc quốc, hoa giáp chi niên (sáu mươi tuổi) có là chi.
Mà Hứa Tử Minh cũng không muốn lại nắm giữ năm mươi vạn đại quân kia, thật sự là rất mệt mỏi, ông không muốn cùng bất kì kẻ nào tranh đấu nữa, thầm nghĩ trải qua quãng đời còn lại một cách thầm lặng.
Sau khi ăn tối tại Cổ Thú hành cung, Quý Như Yên liền đưa lão tướng quân Hứa Tử Minh đi nghĩ, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt là điều nên làm.
Lúc người đưa thức ăn đến, Lạc Thuấn Thần hỏi một chút thì biết được ngày mai Hiên Đế sẽ tới Cổ Thú hành cung.
Vì vậy, Quý Như Yên muốn Lạc Thuấn Thần mang mình đi dạo Cổ Thú hành cung.
Cổ Thú hành cung tọa lạc dưới chân sơn mạch, những tảng đá cứng rắn xây thành hành cung, giống như một tòa thành lại giống như đại khí.
Lạc Thuấn Thần một bên dẫn nàng đi, một bên tận lực giới thiệu "Đằng sau cái hành cung này, có một cái sông mạch, lướt qua cái kia sông mạch, có thể trực tiếp tiến vào Cổ Thú vật sơn mạch. Ngày mai phụ hoàng sẽ đến, để cho đoàn người nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, đợi đến sáng ngày hôm sau, sẽ sai người trực tiếp đi vào núi săn bắn."
"Ta đã xem chung quanh đây không có đóm lửa nào cả, đoán chừng nơi này không có người ở, có lẽ do bên trong sơn mạch có lũ dã thú?"
Quý Như Yên đứng ở nơi cao nhất trên tường thành, lướt nhìn bốn phía, phát hiện thật đúng là không có một chút nào khẳng định nơi đây có người ở.
Tại đây một tòa thành lung linh, cắm thêm một ngọn cờ mang dấu hiệu riêng.
Lạc Thuấn Thần nở nụ cười "Cổ Thú vật sơn mạch cũng không phải là nơi người bình thường có thể ở, nếu không, phụ hoàng cũng sẽ không cần hạ lệnh nhượng đám võ tướng đến đây săn bắn, chứ không phải là nhượng quan văn đến đây rồi."
Quý Như Yên kéo ra khóe miệng, may mắn không có mấy người quan văn kia đến.
Nếu không, thật không dễ tiếp xúc đấy với những người mồm mép kia, tóm lại là không thích đám quan văn ấy, cứ mở miệng ra lại tôn tin, thuận đạo hiếu,. . .thật là phiền phức.
"Đứa nhỏ ngốc! Ngươi xem quá lộ triệt, như vậy sống mà rất mệt mỏi."
Đối mặt với Quý Như Yên vừa nhanh nhẹn, vừa thấu hiểu lòng người, lão tướng quân Hứa Tử Minh vừa mừng vừa lo.
Quý Như Yên mỉm cười "Ngoại tổ phụ, nhân sinh tuy rằng trôi qua hồ đồ nhưng vẫn tốt hơn, ai mà không muốn hồ đồ một lúc để mọi chuyện trôi qua dễ dàng hơn? Mọi hồ đồ đi qua, trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm. Trước mắt, chúng ta đều không có biện pháp để cho hồ đồ đi qua. Tuy rằng ta gả cho Thuấn Thần không lâu, nhưng hắn từng giới thiệu cho ta một chút về Công Hậu phủ cùng nội cung của các nương nương, trong nội tâm ta cũng có chút hiểu biết. Chúng ta đều nghĩ sẽ an ổn vượt qua cả đời này, đó là chúng ta nguyện ý đấy, người khác chưa hẳn nguyện ý. Ngay lúc chúng ta đại hôn, về sau đối phương có như trước thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Cuộc sống như vậy, lúc nào mới đến phần cuối?"
Lạc Thuấn Thần nghe đến đó, trong lòng đau đớn.
Quý Như Yên nói một chút cũng không sai, hắn định rằng sống an ổn suốt quãng đời còn lại, nhưng hắn lại không cam lòng mà cố gắng vượt qua.
Đối với chính mình từ lúc mắc bệnh lên đơn thì chính những người khác, tuyệt đối không muốn cho hắn được sống nữa.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cười khổ "Là ta làm liên lụy các ngươi."
"Ngoại tổ phụ! Những lời này về sau ngài đừng bao giờ nói nữa, nếu không có ngài, liệu sẽ có chúng ta sao?"
Lạc Thuấn Thần đứng ở một bên, ánh mắt đang âm u, sắc mặt lộ rõ ràng là không vui.
Lúc này Quý Như Yên đang đứng bên cạnh Lạc Thuấn Thần, khuyên nhủ, "Ngoại tổ phụ, ngươi là thân nhân của chúng ta, với người cũng đã có tuổi rồi đừng nên nói những lời này nữa mà hãy giữ gìn lại hơi sức để chúng ta cũng bớt lo lắng cho người."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hít hít khẩu khí, trùng trùng điệp điệp gật đầu "Tốt! Về sau lão phu sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa!"
Nhớ lại ông cả đời chinh chiến sa trường, vì nước đền đáp, thời điểm trung niên có lẽ phạm phải tội danh gì đấy nên vợ của mình cùng con trai thì chết, con gái bị cấm chân trong thâm cung.
Chỉ còn ông, trong tay ôm một hài nhi vừa mới ra đời chưa đầy ba ngày, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Một năm kia, ông đã bị đả kích một thời gian.
Lúc đấy ông chỉ có ba mươi bảy tuổi, kết quả bởi vì chuyện này mà trong một đêm đầu tóc bỗng bạc trắng.
Bây giờ, Lạc Thuấn Thần cũng đã hai mươi hai tuổi, năm nay giao thừa thoáng qua một cái, đã lớn thêm một tuổi.
Tại Thiên Độc quốc, hoa giáp chi niên (sáu mươi tuổi) có là chi.
Mà Hứa Tử Minh cũng không muốn lại nắm giữ năm mươi vạn đại quân kia, thật sự là rất mệt mỏi, ông không muốn cùng bất kì kẻ nào tranh đấu nữa, thầm nghĩ trải qua quãng đời còn lại một cách thầm lặng.
Sau khi ăn tối tại Cổ Thú hành cung, Quý Như Yên liền đưa lão tướng quân Hứa Tử Minh đi nghĩ, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt là điều nên làm.
Lúc người đưa thức ăn đến, Lạc Thuấn Thần hỏi một chút thì biết được ngày mai Hiên Đế sẽ tới Cổ Thú hành cung.
Vì vậy, Quý Như Yên muốn Lạc Thuấn Thần mang mình đi dạo Cổ Thú hành cung.
Cổ Thú hành cung tọa lạc dưới chân sơn mạch, những tảng đá cứng rắn xây thành hành cung, giống như một tòa thành lại giống như đại khí.
Lạc Thuấn Thần một bên dẫn nàng đi, một bên tận lực giới thiệu "Đằng sau cái hành cung này, có một cái sông mạch, lướt qua cái kia sông mạch, có thể trực tiếp tiến vào Cổ Thú vật sơn mạch. Ngày mai phụ hoàng sẽ đến, để cho đoàn người nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, đợi đến sáng ngày hôm sau, sẽ sai người trực tiếp đi vào núi săn bắn."
"Ta đã xem chung quanh đây không có đóm lửa nào cả, đoán chừng nơi này không có người ở, có lẽ do bên trong sơn mạch có lũ dã thú?"
Quý Như Yên đứng ở nơi cao nhất trên tường thành, lướt nhìn bốn phía, phát hiện thật đúng là không có một chút nào khẳng định nơi đây có người ở.
Tại đây một tòa thành lung linh, cắm thêm một ngọn cờ mang dấu hiệu riêng.
Lạc Thuấn Thần nở nụ cười "Cổ Thú vật sơn mạch cũng không phải là nơi người bình thường có thể ở, nếu không, phụ hoàng cũng sẽ không cần hạ lệnh nhượng đám võ tướng đến đây săn bắn, chứ không phải là nhượng quan văn đến đây rồi."
Quý Như Yên kéo ra khóe miệng, may mắn không có mấy người quan văn kia đến.
Nếu không, thật không dễ tiếp xúc đấy với những người mồm mép kia, tóm lại là không thích đám quan văn ấy, cứ mở miệng ra lại tôn tin, thuận đạo hiếu,. . .thật là phiền phức.