Edit + beta: Mạn Nguyệt
Một lúc sau, CaoHòa đã dẫn người đi tới xử lí chuyện gian nhà do lão tướng quân Hứa Tử Minh luyện công làm đổ, bọn họ nghe xong cũng không dám nói thêm điều gì.
Sau đó Cao Hòa nhìn bọn họ nói một câu, "Một canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ di giá đến đây, lão tướng quân chuẩn bị theo nô tài tiếp giá đi."
"Làm phiền Cao tổng quản chờ ta, trước hết ta sẽ đi thay y phục, sau đó sẽ đi đến của lớn nghênh đón hoàng thượng."
"Vậy nô tài cáo lui trước." Cao Hòa hướng mọi người chắp tay rồi xoay đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn Cao Hòa rời đi, trong mắt lão tướng quân Hứa Tử Minh biến sắc ngưng trọng. Ngay cả Lạc Thuấn Thần nghe tin này cũng chẳng làm vui mừng, Quý Như Yên biết, một khi Hiên Đế đi đến đây tức là mang ý nghĩa một cuộc tranh đấu ở Cổ Thú Hành Cung chuẩn bị bắt đầu.
Săn bắn chỉ là một cái cớ, sự thật chính là các hoàng tử muốn đấu đá để tranh giành binh quyền mà thôi.
Đổi xong quần áo, đoàn người của Quý Như Yên đi tới cửa cung rồi đứng hẳn sang một bên. Rất xa đã thấy một bóng đen to lớn đang đi về phía này. Người ở phía trước là Hiên Đế bốn mươi tuổi, khí thế ngang hiên, một thân mạnh mẽ đang phóng ngựa đi vào hành cung.
Sau khi vào hành cung lại là một trận bận rộn, thay y phục, rửa mặt và chờ đợi bữa tối.
Trong khoảng thời gian này, Quý Như Yên nhìn thấy một mặt vội vã của Hiên Đế, ông ta cũng không nói chuyện.
Lạc Thuấn Thần chỉ đứng ở một bên, sắc mặt thập phần lãnh đạm, không nhìn ra được là hắn đang vui mừng hay phẫn nộ.
"Phụ hoàng của chàng đi vào rồi, chúng ta không vào sao?"
"Tiến vào trong đó làm gì?"
Lạc Thuấn Thần hỏi ngược một câu, Quý Như Yên sững sờ, làm sao mà nàng không nhận ra được giọng điệu oán giận ở trong đó chứ!
Phải biết rằng cho tới nay, Lạc Thuấn Thần vẫn không biểu hiện ra một câu oán hận nào ở trước mặt nàng, nàng chỉ biết được năm đó Hiên Đế có lỗi với trấn quốc lão tướng quân, nhưng chuyện cụ thể thế nào thì nàng không biết.
Ai bảo nàng chỉ vừa đến đây, mọi việc cứ mờ mịt không tỏ tường.
"Đi thôi, chúng ta có thể về nghỉ ngơi, bữa tối sắp xếp vào giờ Dậu." Lạc Thuấn Thần lôi kéo nàng, đi về phía Tây của sân viện nhỏ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh liếc mắt nhìn hai người, miệng khẽ mỉm cười, đứa nhỏ Thuấn Thần này vẫn còn oán trách Hoàng thượng đây mà.
Chỉ là oán hận này làm sao tồn tại, ông cũng không nghĩ ra.
Thời điểm Lạc Thuấn Thần mười tuổi thì hắn muốn đi tham quan Chu quốc, vì vậy ông cũng không quản được hắn nữa.
Trên thực tế, trong lòng đứa cháu ngoại Lạc Thuấn Thần này nghĩ gì thì lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không bao giờ đoán ra.
Quý Như Yên bị Lạc Thuấn Thần kéo đi, sau khi đi được hai mươi mét, Quý Như Yên mới thở dài một tiếng, "Thuấn Thần, chàng có tâm sự phải không? Chúng ta cứ bỏ mặc ngoại tổ phụ đi như vậy, có tốt hay không?"
Toàn thân Lạc Thuấn Thần chấn động một cái, sau đó hắn dừng bước, hít một hơi thật sâu.
"Xin lỗi nàng, vừa rồi ta không thể nào kiềm chế được."
"Không sao cả! Tuy nhiên chàng có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Quý Như Yên mang vẻ mặt ân cần nhìn hắn, trong đôi mắt không mang theo một tia giả dối.
Lạc Thuấn Thần cười khổ, sau đó nói, "Vừa rồi nàng có nhìn thấy Vạn Đức Hầu không, chính là lão tóc bạc đi theo sau phụ hoàng, một thân y phục màu vàng ấy."
Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Quý Như Yên chỉ cảm thấy thẹn thùng bởi vì nàng không có chú ý đến ông lão kia. Toàn bộ chú ý đều để hết trên người Hiên đế thì sao còn nhìn ai được nữa chứ!
Bất quá, Lạc Thuấn Thần hỏi nàng lời này thì nàng phải làm nư nhìn thấy, giả vờ biết mà gật đầu thôi, "Ừm, có nhìn thấy."
Một lúc sau, CaoHòa đã dẫn người đi tới xử lí chuyện gian nhà do lão tướng quân Hứa Tử Minh luyện công làm đổ, bọn họ nghe xong cũng không dám nói thêm điều gì.
Sau đó Cao Hòa nhìn bọn họ nói một câu, "Một canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ di giá đến đây, lão tướng quân chuẩn bị theo nô tài tiếp giá đi."
"Làm phiền Cao tổng quản chờ ta, trước hết ta sẽ đi thay y phục, sau đó sẽ đi đến của lớn nghênh đón hoàng thượng."
"Vậy nô tài cáo lui trước." Cao Hòa hướng mọi người chắp tay rồi xoay đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn Cao Hòa rời đi, trong mắt lão tướng quân Hứa Tử Minh biến sắc ngưng trọng. Ngay cả Lạc Thuấn Thần nghe tin này cũng chẳng làm vui mừng, Quý Như Yên biết, một khi Hiên Đế đi đến đây tức là mang ý nghĩa một cuộc tranh đấu ở Cổ Thú Hành Cung chuẩn bị bắt đầu.
Săn bắn chỉ là một cái cớ, sự thật chính là các hoàng tử muốn đấu đá để tranh giành binh quyền mà thôi.
Đổi xong quần áo, đoàn người của Quý Như Yên đi tới cửa cung rồi đứng hẳn sang một bên. Rất xa đã thấy một bóng đen to lớn đang đi về phía này. Người ở phía trước là Hiên Đế bốn mươi tuổi, khí thế ngang hiên, một thân mạnh mẽ đang phóng ngựa đi vào hành cung.
Sau khi vào hành cung lại là một trận bận rộn, thay y phục, rửa mặt và chờ đợi bữa tối.
Trong khoảng thời gian này, Quý Như Yên nhìn thấy một mặt vội vã của Hiên Đế, ông ta cũng không nói chuyện.
Lạc Thuấn Thần chỉ đứng ở một bên, sắc mặt thập phần lãnh đạm, không nhìn ra được là hắn đang vui mừng hay phẫn nộ.
"Phụ hoàng của chàng đi vào rồi, chúng ta không vào sao?"
"Tiến vào trong đó làm gì?"
Lạc Thuấn Thần hỏi ngược một câu, Quý Như Yên sững sờ, làm sao mà nàng không nhận ra được giọng điệu oán giận ở trong đó chứ!
Phải biết rằng cho tới nay, Lạc Thuấn Thần vẫn không biểu hiện ra một câu oán hận nào ở trước mặt nàng, nàng chỉ biết được năm đó Hiên Đế có lỗi với trấn quốc lão tướng quân, nhưng chuyện cụ thể thế nào thì nàng không biết.
Ai bảo nàng chỉ vừa đến đây, mọi việc cứ mờ mịt không tỏ tường.
"Đi thôi, chúng ta có thể về nghỉ ngơi, bữa tối sắp xếp vào giờ Dậu." Lạc Thuấn Thần lôi kéo nàng, đi về phía Tây của sân viện nhỏ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh liếc mắt nhìn hai người, miệng khẽ mỉm cười, đứa nhỏ Thuấn Thần này vẫn còn oán trách Hoàng thượng đây mà.
Chỉ là oán hận này làm sao tồn tại, ông cũng không nghĩ ra.
Thời điểm Lạc Thuấn Thần mười tuổi thì hắn muốn đi tham quan Chu quốc, vì vậy ông cũng không quản được hắn nữa.
Trên thực tế, trong lòng đứa cháu ngoại Lạc Thuấn Thần này nghĩ gì thì lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không bao giờ đoán ra.
Quý Như Yên bị Lạc Thuấn Thần kéo đi, sau khi đi được hai mươi mét, Quý Như Yên mới thở dài một tiếng, "Thuấn Thần, chàng có tâm sự phải không? Chúng ta cứ bỏ mặc ngoại tổ phụ đi như vậy, có tốt hay không?"
Toàn thân Lạc Thuấn Thần chấn động một cái, sau đó hắn dừng bước, hít một hơi thật sâu.
"Xin lỗi nàng, vừa rồi ta không thể nào kiềm chế được."
"Không sao cả! Tuy nhiên chàng có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Quý Như Yên mang vẻ mặt ân cần nhìn hắn, trong đôi mắt không mang theo một tia giả dối.
Lạc Thuấn Thần cười khổ, sau đó nói, "Vừa rồi nàng có nhìn thấy Vạn Đức Hầu không, chính là lão tóc bạc đi theo sau phụ hoàng, một thân y phục màu vàng ấy."
Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Quý Như Yên chỉ cảm thấy thẹn thùng bởi vì nàng không có chú ý đến ông lão kia. Toàn bộ chú ý đều để hết trên người Hiên đế thì sao còn nhìn ai được nữa chứ!
Bất quá, Lạc Thuấn Thần hỏi nàng lời này thì nàng phải làm nư nhìn thấy, giả vờ biết mà gật đầu thôi, "Ừm, có nhìn thấy."