Edit + beta: haquynh1812
“Ô! Ô!”
Không cần!
Ta đây rất đẹp trai, ta muốn tên dễ nghe!
Tiểu tử kia cư nhiên cầm hòn đá ném xuống chân, tỏ vẻ mình kháng nghị.
Quý Như Yên nhíu mày: “Ngươi không đượclựa chọn! Ai kêu ngươi ăn nhiều như vậy?”
“Ô! Ô.”
Có thể ăn không phải lỗi của ta, ai kêu ngươi không cho ta ăn ngon?
Tiểu tử kia mở to đôi mắt màu lam nhìn Quý Như Yên, u oán đánh thẳng vào lòng nàng.
Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu tử kia cư nhiên còn dám bàn điều kiện với nàng.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười nhìn tiểu tham ăn.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh tự rót cho mình chén nước, không thèm để ý tới mặt bàn đã bị đào thành một lỗ thủng.
Tiểu tư kia bị hành động của Hứa Tử Minh hấp hẫn, trực tiếp bỏ qua Quý Như Yên đứng trước mặt nhìn ông uống trà.
“Ô!Ô!
Cho người ta một ly đi.
Ánh mắt cầu xin khiến lão tướng quân sửng sốt, cũng không hiểu sao mình hiểu ý hắn.
Tóm lại, ông thật sự rót thêm một chén cho tiểu tham ăn kia.
Tiểu tử kia lập tức cầm lấy bắt chước động tác của lão tướng quân.
Chắc là động tác quá mạnh kết quả cả chén trả đổ hết lên người.
“Phụt!”
Quý Như Yên bật cười muốn chết vì hành động ngốc nghếch của tiểu tử kia.
Chưa từng thấy tiểu tham ăn nào đáng yêu như vậy, không biết uống trà còn muốn học, kết quả cả người dính nước trà.
Tiểu tham ăn nghe thấy tiếng cười của Quý Như Yên liền hung tộn liếc nàng, sau đó bùng phát cầm chén trà đưa lên miệng.
Cái miệng nhỏ nhắn ăn thật nhanh.
Quý Như Yên thấy nó ăn nhanh như vậy, đột nhiên nghĩ tới trong không gian của mình có rất nhiều bảo bối, tuyệt đối không thể để tiểu tử này đi vào, nếu không nàng chuẩn bị phá sản đi!
Xem ra tiểu tham ăn này vẫn có chút tác dụng, nếu ngày nào đó nàng thấy ai không vừa mắt, có thể bảo hắn trực tiếp tới phủ đệ của kẻ kia.
Đảm bảo ngày hôm sau có thể nhìn thấy một mảnh đất trống.
Ha! Ha!
Tưởng tượng như vậy, Quý Như Yên nở nụ cười.
....
Hôm sau, thời tiết bắt đầu nóng trở lại.
Hiên đế đứng ở hành cung Cổ Thú nói với đám binh lính: “Hai tháng tiếp theo, chư vị sẽ ở lại Cổ Thú sơn mạch, chỉ cần sau hai tháng các ngươi quang vinh trở về, trẫm nhất định chuyển bị tiệc mừng công! Chư vị xuất phát đi!”
Quý Như Yên nhìn thoáng qua Hiên đế đứng trên đài cao, trong lòng không khỏi cảm thấy ông quả thật là một người cha nghiêm khắc. Đúng ra là có chút lạnh lùng vô tình.
Biết rõ Lạc Thuấn Thần “lắm tật nhiều bệnh” đi theo lão tướng quân tới Cổ Thú sơn mạch cũng không phái người tới bảo vệ, trực tiếp sắp xếp ra hành cung.
Lạc Thuấn Thần nhìn xa xa, đột nhiên lẩm bẩm: “Sao còn chưa xuất hiện?”
“Cái gì vậy?”
Quý Như Yên thuận miệng hỏi, vừa rồi nàng thất thần.
Lạc Thuấn Thần bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn nói không phải là đồ vật, nhưng hắn vẫn giải thích: “Ta nói Tích Tiểu Mộng kìa, đúng ra hôm nay hắn phải tới rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chờ ở đây sao?”
Quý Như Yên nhìn thoáng qua cửa lớn hành cung, vẻ mặt im lặng.
“Ô! Ô!”
Không cần!
Ta đây rất đẹp trai, ta muốn tên dễ nghe!
Tiểu tử kia cư nhiên cầm hòn đá ném xuống chân, tỏ vẻ mình kháng nghị.
Quý Như Yên nhíu mày: “Ngươi không đượclựa chọn! Ai kêu ngươi ăn nhiều như vậy?”
“Ô! Ô.”
Có thể ăn không phải lỗi của ta, ai kêu ngươi không cho ta ăn ngon?
Tiểu tử kia mở to đôi mắt màu lam nhìn Quý Như Yên, u oán đánh thẳng vào lòng nàng.
Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu tử kia cư nhiên còn dám bàn điều kiện với nàng.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười nhìn tiểu tham ăn.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh tự rót cho mình chén nước, không thèm để ý tới mặt bàn đã bị đào thành một lỗ thủng.
Tiểu tư kia bị hành động của Hứa Tử Minh hấp hẫn, trực tiếp bỏ qua Quý Như Yên đứng trước mặt nhìn ông uống trà.
“Ô!Ô!
Cho người ta một ly đi.
Ánh mắt cầu xin khiến lão tướng quân sửng sốt, cũng không hiểu sao mình hiểu ý hắn.
Tóm lại, ông thật sự rót thêm một chén cho tiểu tham ăn kia.
Tiểu tử kia lập tức cầm lấy bắt chước động tác của lão tướng quân.
Chắc là động tác quá mạnh kết quả cả chén trả đổ hết lên người.
“Phụt!”
Quý Như Yên bật cười muốn chết vì hành động ngốc nghếch của tiểu tử kia.
Chưa từng thấy tiểu tham ăn nào đáng yêu như vậy, không biết uống trà còn muốn học, kết quả cả người dính nước trà.
Tiểu tham ăn nghe thấy tiếng cười của Quý Như Yên liền hung tộn liếc nàng, sau đó bùng phát cầm chén trà đưa lên miệng.
Cái miệng nhỏ nhắn ăn thật nhanh.
Quý Như Yên thấy nó ăn nhanh như vậy, đột nhiên nghĩ tới trong không gian của mình có rất nhiều bảo bối, tuyệt đối không thể để tiểu tử này đi vào, nếu không nàng chuẩn bị phá sản đi!
Xem ra tiểu tham ăn này vẫn có chút tác dụng, nếu ngày nào đó nàng thấy ai không vừa mắt, có thể bảo hắn trực tiếp tới phủ đệ của kẻ kia.
Đảm bảo ngày hôm sau có thể nhìn thấy một mảnh đất trống.
Ha! Ha!
Tưởng tượng như vậy, Quý Như Yên nở nụ cười.
....
Hôm sau, thời tiết bắt đầu nóng trở lại.
Hiên đế đứng ở hành cung Cổ Thú nói với đám binh lính: “Hai tháng tiếp theo, chư vị sẽ ở lại Cổ Thú sơn mạch, chỉ cần sau hai tháng các ngươi quang vinh trở về, trẫm nhất định chuyển bị tiệc mừng công! Chư vị xuất phát đi!”
Quý Như Yên nhìn thoáng qua Hiên đế đứng trên đài cao, trong lòng không khỏi cảm thấy ông quả thật là một người cha nghiêm khắc. Đúng ra là có chút lạnh lùng vô tình.
Biết rõ Lạc Thuấn Thần “lắm tật nhiều bệnh” đi theo lão tướng quân tới Cổ Thú sơn mạch cũng không phái người tới bảo vệ, trực tiếp sắp xếp ra hành cung.
Lạc Thuấn Thần nhìn xa xa, đột nhiên lẩm bẩm: “Sao còn chưa xuất hiện?”
“Cái gì vậy?”
Quý Như Yên thuận miệng hỏi, vừa rồi nàng thất thần.
Lạc Thuấn Thần bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn nói không phải là đồ vật, nhưng hắn vẫn giải thích: “Ta nói Tích Tiểu Mộng kìa, đúng ra hôm nay hắn phải tới rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chờ ở đây sao?”
Quý Như Yên nhìn thoáng qua cửa lớn hành cung, vẻ mặt im lặng.