Edit + Beta: Tử Nhã
“Hoàng phi, đây là vật gì?”
Mễ Nhĩ nhìn nhìn loại quả trong tay, có chút lóng ngóng.
Hắn chưa từng gặp qua loại quả nào như thế này, nên cách ăn ra sao hắn cũng không biết.
Quý Như Yên mỉm cười, “Nó và quả cam cũng giống nhau, chỉ cần bóc lớp vỏ bên ngoài, là có thể ăn.”
Trên khuôn mặt Lạc Thuấn Thần lộ nụ cười quái dị, cho dù người khác không biết, cũng không có nghĩa là hắn không biết, đây chính là loại trái cây thượng phẩm —— Thiên Tuế Kết.
Nếu là những người trèo đèo lội suối ăn được loại quả này, buổi tối tuyệt đối sẽ ngủ rất ngon, hơn nữa ngày hôm sau sẽ không còn cảm giác đau đớn trong việc đi đứng, cũng không biết nàng lấy từ đâu để làm nguyên liệu nấu ăn.
“Sao chàng không ăn?”
Quý Như Yên nhìn thấy hắn cầm Thiên Tuế Kết, nắn nắn trong tay, không chịu ăn.
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, ôn nhu nói, “Ta đâu nói không ăn, chỉ là muốn nhìn chút thôi.”
“Đừng nhìn nữa, dù sao núi Cổ Thú này cũng có rất nhiều thực vật hiếm, chung quanh đây chỉ có một gốc cây. Nhưng ta tin rằng ở những chỗ cao, nhất định sẽ có, nên chúng ta không cần lo lắng việc thiếu cái ăn.”
Quý Như Yên cười cười, khuyên nhủ.
Tích Tiểu Mộng một bên vừa ăn, một bên đánh giá Quý Như Yên, biểu hiện của nàng thật khiến cho hắn trợn mắt đứng nhìn.
Ngay từ đầu trước khi Thất điện hạ đến U Quốc, Thất điện hạ đã đối với nàng không đơn giản, thậm chí có thể nói là vô điều kiện đứng về phía nàng, cho dù trở thành địch với U Quốc, cũng không hối hận.
Khi đó Quý Như Yên, thái độ làm người lạnh lùng, cũng không chịu cho ai đến gần.
Từ sau khi thái tử bị trúng độc, bọn họ mới được xem là bằng hữu.
Nói đến việc gỡ bỏ lớp phòng ngự trong lòng, thì chính là thời khắc loan đao khách Phượng Thiên Phủ của Di Quốc hạ thủ, nàng mới thật sự xem Thất điện hạ là bằng hữu chân chính.
Lúc này, nàng cùng Thất điện hạ quan tâm lẫn nhau, hắn thật sự cảm thấy trời cao cũng không phụ lòng người.
Mong sao Quý Như Yên có thể cùng Thất điện hạ trường tương tư thủ, đầu bạc răng long.
Mọi người vẫn còn đang ăn Thiên Tuế Kết, đột nhiên nghe thấy tiểu tử kia khẩn trương kêu to, “Chi chi! ! Chi! Chi!”
Chủ nhân!
Có rất nhiều người đang tiến đến đây!
Quý Như Yên thoáng nhìn theo hướng của nó, phát hiện tiểu tử kia một thân lông trắng xù lên hệt như con nhím, cả người gấp đến độ dậm chân.
“Có bao nhiêu người?”
“Chi chi chi chi!”
Ta không biết, nhưng những người đó sát khí thật nặng a!
“Tham Ăn, nhanh chóng ẩn thân, trốn đi!”
Quý Như Yên nhanh chóng dặn dò.
Vừa được tiểu tử kia báo nguy, mọi người liền thu ý cười, nên tới tổng hội rồi!
Vạn Đức Hậu này quả thật không biết kiềm nén, bọn họ chỉ vừa tiến vào núi Cổ Thú ngày đầu tiên, liền nhịn không được muốn cùng nhóm người của hắn chơi đùa!
Có điều, đến cuối cùng là ai chơi ai cũng chưa biết chừng nha!
Lạc Thuấn Thần híp híp hai mắt, hắn đã muốn rút ra thanh mặc kiếm của mình, quỷ lệ khí, phẫn nộ ngút trời.
Tích Tiểu Mộng liền làm theo lấy ra nhuyễn kiếm bên hông, khóe môi nhếch lên phệ huyết sát ý.
Trong tay Mễ Nhĩ chỉ là một thanh kiếm tầm thường, lại uống không ít máu tươi, cũng xem như là xơ xát tiêu điều ý.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh từ bên hông lấy xuống một thứ gì đó trông hệt chủy thủ, chỉ đưa tay nhẹ nhàng kéo ra, một thanh cương thương mũi nhọn dài hai mét lóe sáng.
Quý Như Yên vừa thấy, lập tức động tâm, trừng mắt nhìn, ông ngoại đúng là ngầu thật mà!
Nhưng mà, nàng cũng đâu kém cạnh, trên người thật ra cũng có nhiều vũ khí, chỉ là thường ngày lấy thắt lưng Liên Diệp Nhận ra chơi đùa nên bị tiểu tử kia làm hỏng.
Chẳng qua, địch vẫn còn chưa tới, nàng không vội để lộ vũ khí.
“Hứa Tử Minh! Ngươi còn không ra chịu chết!”
Vạn Đức Hậu ở bên ngoài, đã mang theo nhân mã của mình, hung hăng càn quấy hướng về phía cửa động mà hô to!
“Hoàng phi, đây là vật gì?”
Mễ Nhĩ nhìn nhìn loại quả trong tay, có chút lóng ngóng.
Hắn chưa từng gặp qua loại quả nào như thế này, nên cách ăn ra sao hắn cũng không biết.
Quý Như Yên mỉm cười, “Nó và quả cam cũng giống nhau, chỉ cần bóc lớp vỏ bên ngoài, là có thể ăn.”
Trên khuôn mặt Lạc Thuấn Thần lộ nụ cười quái dị, cho dù người khác không biết, cũng không có nghĩa là hắn không biết, đây chính là loại trái cây thượng phẩm —— Thiên Tuế Kết.
Nếu là những người trèo đèo lội suối ăn được loại quả này, buổi tối tuyệt đối sẽ ngủ rất ngon, hơn nữa ngày hôm sau sẽ không còn cảm giác đau đớn trong việc đi đứng, cũng không biết nàng lấy từ đâu để làm nguyên liệu nấu ăn.
“Sao chàng không ăn?”
Quý Như Yên nhìn thấy hắn cầm Thiên Tuế Kết, nắn nắn trong tay, không chịu ăn.
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, ôn nhu nói, “Ta đâu nói không ăn, chỉ là muốn nhìn chút thôi.”
“Đừng nhìn nữa, dù sao núi Cổ Thú này cũng có rất nhiều thực vật hiếm, chung quanh đây chỉ có một gốc cây. Nhưng ta tin rằng ở những chỗ cao, nhất định sẽ có, nên chúng ta không cần lo lắng việc thiếu cái ăn.”
Quý Như Yên cười cười, khuyên nhủ.
Tích Tiểu Mộng một bên vừa ăn, một bên đánh giá Quý Như Yên, biểu hiện của nàng thật khiến cho hắn trợn mắt đứng nhìn.
Ngay từ đầu trước khi Thất điện hạ đến U Quốc, Thất điện hạ đã đối với nàng không đơn giản, thậm chí có thể nói là vô điều kiện đứng về phía nàng, cho dù trở thành địch với U Quốc, cũng không hối hận.
Khi đó Quý Như Yên, thái độ làm người lạnh lùng, cũng không chịu cho ai đến gần.
Từ sau khi thái tử bị trúng độc, bọn họ mới được xem là bằng hữu.
Nói đến việc gỡ bỏ lớp phòng ngự trong lòng, thì chính là thời khắc loan đao khách Phượng Thiên Phủ của Di Quốc hạ thủ, nàng mới thật sự xem Thất điện hạ là bằng hữu chân chính.
Lúc này, nàng cùng Thất điện hạ quan tâm lẫn nhau, hắn thật sự cảm thấy trời cao cũng không phụ lòng người.
Mong sao Quý Như Yên có thể cùng Thất điện hạ trường tương tư thủ, đầu bạc răng long.
Mọi người vẫn còn đang ăn Thiên Tuế Kết, đột nhiên nghe thấy tiểu tử kia khẩn trương kêu to, “Chi chi! ! Chi! Chi!”
Chủ nhân!
Có rất nhiều người đang tiến đến đây!
Quý Như Yên thoáng nhìn theo hướng của nó, phát hiện tiểu tử kia một thân lông trắng xù lên hệt như con nhím, cả người gấp đến độ dậm chân.
“Có bao nhiêu người?”
“Chi chi chi chi!”
Ta không biết, nhưng những người đó sát khí thật nặng a!
“Tham Ăn, nhanh chóng ẩn thân, trốn đi!”
Quý Như Yên nhanh chóng dặn dò.
Vừa được tiểu tử kia báo nguy, mọi người liền thu ý cười, nên tới tổng hội rồi!
Vạn Đức Hậu này quả thật không biết kiềm nén, bọn họ chỉ vừa tiến vào núi Cổ Thú ngày đầu tiên, liền nhịn không được muốn cùng nhóm người của hắn chơi đùa!
Có điều, đến cuối cùng là ai chơi ai cũng chưa biết chừng nha!
Lạc Thuấn Thần híp híp hai mắt, hắn đã muốn rút ra thanh mặc kiếm của mình, quỷ lệ khí, phẫn nộ ngút trời.
Tích Tiểu Mộng liền làm theo lấy ra nhuyễn kiếm bên hông, khóe môi nhếch lên phệ huyết sát ý.
Trong tay Mễ Nhĩ chỉ là một thanh kiếm tầm thường, lại uống không ít máu tươi, cũng xem như là xơ xát tiêu điều ý.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh từ bên hông lấy xuống một thứ gì đó trông hệt chủy thủ, chỉ đưa tay nhẹ nhàng kéo ra, một thanh cương thương mũi nhọn dài hai mét lóe sáng.
Quý Như Yên vừa thấy, lập tức động tâm, trừng mắt nhìn, ông ngoại đúng là ngầu thật mà!
Nhưng mà, nàng cũng đâu kém cạnh, trên người thật ra cũng có nhiều vũ khí, chỉ là thường ngày lấy thắt lưng Liên Diệp Nhận ra chơi đùa nên bị tiểu tử kia làm hỏng.
Chẳng qua, địch vẫn còn chưa tới, nàng không vội để lộ vũ khí.
“Hứa Tử Minh! Ngươi còn không ra chịu chết!”
Vạn Đức Hậu ở bên ngoài, đã mang theo nhân mã của mình, hung hăng càn quấy hướng về phía cửa động mà hô to!