Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên chớp chớp mắt, như đang lầm bầm lầu bầu, "Loại người gì, mới có thể sẽ không nói lung tung nhỉ?"
"Ô ô!"
Chủ nhân!
Ta biết ta biết, người chết sẽ không nói lung tung!
Tiểu tử kia tung người, nhảy lên trên vai Quý Như Yên, nịnh nọt nói.
"Thế nhưng, hắn không thể chết được!"
Quý Như Yên chỉ ra trọng điểm.
"Ô... Xèo xèo!"
Ừ?
Có! Khiến hắn biến thành kẻ ngốc!
Tiểu tử kia vừa nói ra, lập tức thấy ý kiến của mình hết sức thông minh, tay chân bắt đầu cổ vũ.
Quý Như Yên liếc nó một chút, trong lòng thầm khen, tên tham ăn này vẫn có chút tác dụng.
Khiến Vạn Đức hầu si ngốc, chỉ cần hắn không chết, hết thảy sự việc cũng không tính được lên đầu bọn họ.
Cổ Thú Sơm Mạch này, vật kì quái hiếm lạ gì đều có, hơn nữa Vạn Đức hầu trước vừa đi miếu thờ man rợ về, cũng bị đông đảo võ tướng môn nói hắn điên rồ, hôm nay tiến vào Cổ Thú Sơn Mạch rồi si ngốc trở về, cũng chẳng có gì lạ.
"Hầu gia, ngươi xem, tên tham ăn nhà ta nói, cho ngươi biến thành kẻ ngu si, cũng sẽ không nói lung tung. Ngươi xem chủ ý này có tốt không?"
"Kẻ ngu si?"
Địa vị Vạn Đức hầu nhiều năm qua rất cao, thực sự không dám nghĩ mình sẽ có một ngày si ngốc, sẽ thành ra cái dạng gì!
Quý Như Yên lấy một viên Vong ưu đan, làm trong lúc luyện chế đan dược, về phần có thể hay không thực sự biến thành kẻ ngu si, cũng chỉ có thể để Vạn Đức hầu làm thí nghiệm!
"Không! Không nên! Thất hoàng phi! Chỉ cần ngươi thả Bản hầu, Bản hầu đáp ứng ngươi, tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm tin tức đêm nay!"
Vạn Đức hầu thật sự sợ, chết hắn không sợ, nếu hắn chết rồi, lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không thoát được quan hệ.
Thế nhưng, bị si ngốc, tội này ai sẽ gánh vác đây?
Không, không!
Huống chi, hắn là Vạn Đức hầu, không tố cáo được lại bị xem thường là kẻ ngu si!
Quý Như Yên cười ngọt ngào, "Hầu gia yên tâm, chỉ cần ăn viên thuốc này, ngủ một giấc, sẽ không có chuyện gì."
Ăn hay không không phải do hắn!
Vì an nguy của mình và Thuấn Thần, Vạn Đức hầu giết không được, chỉ có thể biến thành kẻ ngu si, như vậy bọn họ mới an toàn nhất.
Điểm trúng huyệt đạo hắn, trực tiếp nhét dược vào trong miệng của hắn, Quý Như Yên sợ hắn nhổ ra, trực tiếp dùng nội lực làm tan đan dược!
Dĩ nhiên, lúc đưa lưng về phía lão tướng quân Hứa Tử Minh dữ quốc sư Tích Tiểu Mộng, Quý Như Yên trực tiếp đâm ngân châm vào đại não Vạn Đức hầu, ngăn chủ quản ký ức thần kinh tuyến.
Có lúc, nàng cũng không muốn thủ đoạn độc ác.
Chỉ là sự tồn tại của Vạn Đức hầu, thật sự là có uy hiếp quá lớn đối với bọn họ, ngày thế lực của Lạc Thuấn Thần bị phơi bày ra triều đình, sẽ đưa tới họa sát thân!
Cũng sẽ bọn họ, tắt đèn chuyển cảnh minh, nửa bước khó đi!
Vạn Đức hầu uống thuốc, cả người hôn mê.
Quý Như Yên liền buông hắn ra, lão tướng quân Hứa Tử Minh tiến lên hỏi một câu, "Như Yên, hắn đây là..."
"Không có việc gì, hắn ngủ. Ông ngoại, chúng ta đêm nay sợ là không thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nhưng cần phải sắp xếp cục diện giống, khiến mọi người cho rằng, đám người Vạn Đức hầu bị dã thú tập kích, sợ tới choáng váng mới được."
Tích Tiểu Mộng ngẩn ra, "Như Yên, ý của ngươi là, chúng ta còn phải đi tìm nhiều dã thú?"
"Đúng! Hay nhất là có thể để cho những dã thú giết chết đám sát thủ, tình hình chiến đấu ở đây có vẻ thảm liệt, Hầu gia chịu không nổi kích thích, vì vậy..."
Quý Như Yên không nói nữa, Tích Tiểu Mộng là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu ý của nàng.
Quý Như Yên chớp chớp mắt, như đang lầm bầm lầu bầu, "Loại người gì, mới có thể sẽ không nói lung tung nhỉ?"
"Ô ô!"
Chủ nhân!
Ta biết ta biết, người chết sẽ không nói lung tung!
Tiểu tử kia tung người, nhảy lên trên vai Quý Như Yên, nịnh nọt nói.
"Thế nhưng, hắn không thể chết được!"
Quý Như Yên chỉ ra trọng điểm.
"Ô... Xèo xèo!"
Ừ?
Có! Khiến hắn biến thành kẻ ngốc!
Tiểu tử kia vừa nói ra, lập tức thấy ý kiến của mình hết sức thông minh, tay chân bắt đầu cổ vũ.
Quý Như Yên liếc nó một chút, trong lòng thầm khen, tên tham ăn này vẫn có chút tác dụng.
Khiến Vạn Đức hầu si ngốc, chỉ cần hắn không chết, hết thảy sự việc cũng không tính được lên đầu bọn họ.
Cổ Thú Sơm Mạch này, vật kì quái hiếm lạ gì đều có, hơn nữa Vạn Đức hầu trước vừa đi miếu thờ man rợ về, cũng bị đông đảo võ tướng môn nói hắn điên rồ, hôm nay tiến vào Cổ Thú Sơn Mạch rồi si ngốc trở về, cũng chẳng có gì lạ.
"Hầu gia, ngươi xem, tên tham ăn nhà ta nói, cho ngươi biến thành kẻ ngu si, cũng sẽ không nói lung tung. Ngươi xem chủ ý này có tốt không?"
"Kẻ ngu si?"
Địa vị Vạn Đức hầu nhiều năm qua rất cao, thực sự không dám nghĩ mình sẽ có một ngày si ngốc, sẽ thành ra cái dạng gì!
Quý Như Yên lấy một viên Vong ưu đan, làm trong lúc luyện chế đan dược, về phần có thể hay không thực sự biến thành kẻ ngu si, cũng chỉ có thể để Vạn Đức hầu làm thí nghiệm!
"Không! Không nên! Thất hoàng phi! Chỉ cần ngươi thả Bản hầu, Bản hầu đáp ứng ngươi, tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm tin tức đêm nay!"
Vạn Đức hầu thật sự sợ, chết hắn không sợ, nếu hắn chết rồi, lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không thoát được quan hệ.
Thế nhưng, bị si ngốc, tội này ai sẽ gánh vác đây?
Không, không!
Huống chi, hắn là Vạn Đức hầu, không tố cáo được lại bị xem thường là kẻ ngu si!
Quý Như Yên cười ngọt ngào, "Hầu gia yên tâm, chỉ cần ăn viên thuốc này, ngủ một giấc, sẽ không có chuyện gì."
Ăn hay không không phải do hắn!
Vì an nguy của mình và Thuấn Thần, Vạn Đức hầu giết không được, chỉ có thể biến thành kẻ ngu si, như vậy bọn họ mới an toàn nhất.
Điểm trúng huyệt đạo hắn, trực tiếp nhét dược vào trong miệng của hắn, Quý Như Yên sợ hắn nhổ ra, trực tiếp dùng nội lực làm tan đan dược!
Dĩ nhiên, lúc đưa lưng về phía lão tướng quân Hứa Tử Minh dữ quốc sư Tích Tiểu Mộng, Quý Như Yên trực tiếp đâm ngân châm vào đại não Vạn Đức hầu, ngăn chủ quản ký ức thần kinh tuyến.
Có lúc, nàng cũng không muốn thủ đoạn độc ác.
Chỉ là sự tồn tại của Vạn Đức hầu, thật sự là có uy hiếp quá lớn đối với bọn họ, ngày thế lực của Lạc Thuấn Thần bị phơi bày ra triều đình, sẽ đưa tới họa sát thân!
Cũng sẽ bọn họ, tắt đèn chuyển cảnh minh, nửa bước khó đi!
Vạn Đức hầu uống thuốc, cả người hôn mê.
Quý Như Yên liền buông hắn ra, lão tướng quân Hứa Tử Minh tiến lên hỏi một câu, "Như Yên, hắn đây là..."
"Không có việc gì, hắn ngủ. Ông ngoại, chúng ta đêm nay sợ là không thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nhưng cần phải sắp xếp cục diện giống, khiến mọi người cho rằng, đám người Vạn Đức hầu bị dã thú tập kích, sợ tới choáng váng mới được."
Tích Tiểu Mộng ngẩn ra, "Như Yên, ý của ngươi là, chúng ta còn phải đi tìm nhiều dã thú?"
"Đúng! Hay nhất là có thể để cho những dã thú giết chết đám sát thủ, tình hình chiến đấu ở đây có vẻ thảm liệt, Hầu gia chịu không nổi kích thích, vì vậy..."
Quý Như Yên không nói nữa, Tích Tiểu Mộng là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu ý của nàng.