Edit: Mạn Nguyệt
Mặt Quý Như Yên hơi giãn ra rồi mới cười cười, nàng ngọt ngào gọi một câu, "Chào Thiên Bà Bà." Nàng biết cái này giống như là lấy lòng bà lão trước mặt, dù sao nàng cũng đã quyết định rồi.
Ở nơi quái quỷ này e rằng cũng là địa bà của lão bà Thiên Nguyệt, nếu không thì làm sao đám yêu thú kia lại biến mất được. Nàng không phải loại người không có đầu óc, cho nên không thể đắc tội với cao nhân vì trong thiên hạ này không phải chỉ có nàng mới là cao thủ.
Lần trước ở Cổ Ngoại Nhai tại Độc Hiết Thành, nàng đã học được một bài học rồi, nếu lúc đó đối phương không phải Tử Trúc trưởng lão mà là người khác thì e rằng nàng không còn mạng để đứng ở đây. Vì thế, nàng ngộ ra được một đạo lý, bất kể như thế nào đều không thể khinh địch.
Chỉ có yếu thế, chờ biết thực lực của đối phương, sau đó giết chết hoặc là tìm đường để bản thân trốn thoát.
Thiên Nguyệt tiếp nhận quả ngũ độc, nhưng bà chỉ là nhìn chứ không ăn, điều này làm Quý Như Yên hơi bất ngờ, nàng không biết tại saoThiên Bà Bà lại không ăn.
Thiên Nguyệt khẽ mỉm cười, "Người có cảm thấy kì quái vì sao ta không ăn?"
"Ừm." Quý Như Yên gật gật đầu.
Thiên Nguyệt giải thích: "Đó là bởi vì quả ngũ độc này bị biến đổi. Hơn trăm năm rồi, chỉ cần đợi thêm mười năm nữa là quả ngũ độc này sẽ trở thành quả ngũ độc chí tôn, độc tố của nó cũng không còn bị giới hạn nữa."
Quý Như Yên sửng sốt một chút, "Qủa độc chí tôn?"
"Phải, là quả độc chí tôn, bên ngoài của nó sẽ được phủ bởi một tầng hào quang màu tím. Tiên sư của ta đã từng truyền dò một quyển Thượng Cổ thực quả, bên trong được ghi lại như vậy. Ta một mực sống ở nơi này nhưng chưa từng nhìn thấy quả ngũ độc màu tím, thật không ngờ rằng trong tay ngươi lại có nó.
Thiên Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào quả ngũ độc cho Qúy Như Yên xem.
Quý Như Yên lúc này mới nhìn thấy, thì ra quả ngũ độc ở trong không gian của mình đã tiến hóa rồi.
Nói như vậy thì quả ngũ độc này chính loại ở Thượng Cổ thực quả, cho nên không gian của mình mới không ngừng biến đổi như thế!
Trong Thương Cổ thực quả có bao nhiêu đây?
Nhìn thấy Thiên Nguyệt thở dài, Quý Như Yên đều thu hết vào mắt nhưng nàng vẫn không lên tiếng.
Nàng không thể nói cho Thiên Bà Bà biết quả ngũ độc này được gieo trong không gian của mình. Không thể hại người nhưng cũng phải có tâm đề phòng mới tốt.
Tuy rằng Quý Như Yên không phải là người tốt nhưng nàng cũng không phải là người quá xấu. Nàng chỉ xấu với những người ra tay lại mình, đối với người thật lòng thì nàng cũng sẽ hết tâm mà bảo vệ.
"Thiên Bà Bà, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?" Quý Như Yên ngẩng đầu cắt đứt tiếng than thở của lão bà Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt nhìn nàng một cái, "Nói đi."
Quý Như Yên nói thật, "Ta thất lạc người nhà, hiện tại không biết nơi này là nơi nào, kính mong Thiên Bà Bà chỉ cho ta con đường để ta có thể đi tìm bọn họ."
"Nơi này là Tiên Bình Cốc." Thiên Nguyệt nhàn nhạt đáp lại nàng một câu.
"Tiên Bình Cốc?" Quý Như Yên ngẩn ra, sau đó sững sờ ở nguyên chỗ.
Thế nào lại là Tiên Bình Cốc? Ngày hôm qua nàng cũng đi qua Tiên Bình Cốc, Tiên Bình Cốc không phải có một đám Tử Đằng Hoa, và bồ công anh Minh Nguyệt sao?
Nơi này là rừng rậm quái thạch, còn có một mảnh đất không tồn tại sự sống cây cỏ.
Thiên Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt khó lường của nàng, bà cũng không thừa nước đục thả câu, cứ chậm rãi mà nói ra thân phận của mình "Ta nuôi tên tiểu tử vô dụng kia, nó thừa dịp ta bế quan mà chạy ra khỏi Tiên Bình Cốc, sau đó gặp phải ngươi. Sau khi nó mang theo các ngươi vào Tiên Bình Cốc đã phạm vào cấm kị của lão phụ ta, hiện tại tên vô dụng kia đang bị ta phạt ở bên trong, ngươi muốn gặp nó sao?
Quý Như Yên vừa nghe liền cảm thấy bản thân mình phi thường không xong rồi.
Mặt Quý Như Yên hơi giãn ra rồi mới cười cười, nàng ngọt ngào gọi một câu, "Chào Thiên Bà Bà." Nàng biết cái này giống như là lấy lòng bà lão trước mặt, dù sao nàng cũng đã quyết định rồi.
Ở nơi quái quỷ này e rằng cũng là địa bà của lão bà Thiên Nguyệt, nếu không thì làm sao đám yêu thú kia lại biến mất được. Nàng không phải loại người không có đầu óc, cho nên không thể đắc tội với cao nhân vì trong thiên hạ này không phải chỉ có nàng mới là cao thủ.
Lần trước ở Cổ Ngoại Nhai tại Độc Hiết Thành, nàng đã học được một bài học rồi, nếu lúc đó đối phương không phải Tử Trúc trưởng lão mà là người khác thì e rằng nàng không còn mạng để đứng ở đây. Vì thế, nàng ngộ ra được một đạo lý, bất kể như thế nào đều không thể khinh địch.
Chỉ có yếu thế, chờ biết thực lực của đối phương, sau đó giết chết hoặc là tìm đường để bản thân trốn thoát.
Thiên Nguyệt tiếp nhận quả ngũ độc, nhưng bà chỉ là nhìn chứ không ăn, điều này làm Quý Như Yên hơi bất ngờ, nàng không biết tại saoThiên Bà Bà lại không ăn.
Thiên Nguyệt khẽ mỉm cười, "Người có cảm thấy kì quái vì sao ta không ăn?"
"Ừm." Quý Như Yên gật gật đầu.
Thiên Nguyệt giải thích: "Đó là bởi vì quả ngũ độc này bị biến đổi. Hơn trăm năm rồi, chỉ cần đợi thêm mười năm nữa là quả ngũ độc này sẽ trở thành quả ngũ độc chí tôn, độc tố của nó cũng không còn bị giới hạn nữa."
Quý Như Yên sửng sốt một chút, "Qủa độc chí tôn?"
"Phải, là quả độc chí tôn, bên ngoài của nó sẽ được phủ bởi một tầng hào quang màu tím. Tiên sư của ta đã từng truyền dò một quyển Thượng Cổ thực quả, bên trong được ghi lại như vậy. Ta một mực sống ở nơi này nhưng chưa từng nhìn thấy quả ngũ độc màu tím, thật không ngờ rằng trong tay ngươi lại có nó.
Thiên Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào quả ngũ độc cho Qúy Như Yên xem.
Quý Như Yên lúc này mới nhìn thấy, thì ra quả ngũ độc ở trong không gian của mình đã tiến hóa rồi.
Nói như vậy thì quả ngũ độc này chính loại ở Thượng Cổ thực quả, cho nên không gian của mình mới không ngừng biến đổi như thế!
Trong Thương Cổ thực quả có bao nhiêu đây?
Nhìn thấy Thiên Nguyệt thở dài, Quý Như Yên đều thu hết vào mắt nhưng nàng vẫn không lên tiếng.
Nàng không thể nói cho Thiên Bà Bà biết quả ngũ độc này được gieo trong không gian của mình. Không thể hại người nhưng cũng phải có tâm đề phòng mới tốt.
Tuy rằng Quý Như Yên không phải là người tốt nhưng nàng cũng không phải là người quá xấu. Nàng chỉ xấu với những người ra tay lại mình, đối với người thật lòng thì nàng cũng sẽ hết tâm mà bảo vệ.
"Thiên Bà Bà, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?" Quý Như Yên ngẩng đầu cắt đứt tiếng than thở của lão bà Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt nhìn nàng một cái, "Nói đi."
Quý Như Yên nói thật, "Ta thất lạc người nhà, hiện tại không biết nơi này là nơi nào, kính mong Thiên Bà Bà chỉ cho ta con đường để ta có thể đi tìm bọn họ."
"Nơi này là Tiên Bình Cốc." Thiên Nguyệt nhàn nhạt đáp lại nàng một câu.
"Tiên Bình Cốc?" Quý Như Yên ngẩn ra, sau đó sững sờ ở nguyên chỗ.
Thế nào lại là Tiên Bình Cốc? Ngày hôm qua nàng cũng đi qua Tiên Bình Cốc, Tiên Bình Cốc không phải có một đám Tử Đằng Hoa, và bồ công anh Minh Nguyệt sao?
Nơi này là rừng rậm quái thạch, còn có một mảnh đất không tồn tại sự sống cây cỏ.
Thiên Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt khó lường của nàng, bà cũng không thừa nước đục thả câu, cứ chậm rãi mà nói ra thân phận của mình "Ta nuôi tên tiểu tử vô dụng kia, nó thừa dịp ta bế quan mà chạy ra khỏi Tiên Bình Cốc, sau đó gặp phải ngươi. Sau khi nó mang theo các ngươi vào Tiên Bình Cốc đã phạm vào cấm kị của lão phụ ta, hiện tại tên vô dụng kia đang bị ta phạt ở bên trong, ngươi muốn gặp nó sao?
Quý Như Yên vừa nghe liền cảm thấy bản thân mình phi thường không xong rồi.