Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Ngươi gọi nàng là Thiên bà bà?"
Lạc Thuấn Thần vô cùng kinh ngạc, thái độ của Quý Như Yên đối với lão phụ kia vừa nãy, thập phần kính cẩn, nửa phần vượt quá cũng không dám.
“Đúng vậy!"
Quý Như Yên liếc mắt, tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng không muốn gọi.
Có thể không gọi sao a, người ta so với nàng nhiều hơn cả trăm tuổi, hơn nữa thực lực mạnh hơn nàng, nàng dám làm trái sao?
Ở trong địa bàn của người ta kêu gào, việc ngu xuẩn như vậy, nàng không làm được.
Giống như tiểu tử kia, xưa nay ngang bướng cỡ nào, thấy Thiên bà bà nổi giận, không phải cũng câm như hến sao?
Bất quá, nàng cũng biết, lúc đầu tên của tiểu tử kia, Thiên bà bà gọi là đại thùng cơm.
Đại thùng cơm, tham ăn, thật đúng là thích hợp với tiểu tử kia!
Bởi vì tìm không được từ hình dung khác, xử lý xong vết thương của mấy người bọn hắn.
Tích Tiểu Mộng hữu khí vô lực nhìn Quý Như Yên, "Như Yên, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao khi tỉnh dậy, mấy người chúng ta đều ở chỗ dã ngoại, còn bị báo Trụy Nguyệt Huyết Dao tập kích. Điện hạ vừa giết mười mấy con, chúng ta chuẩn bị rút lui khỏi đó, lại không biết từ địa phương nào tuôn ra mấy nghìn con nữa, chúng hung tàn muốn chết, ta còn tưởng rằng mạng của ta sẽ chấm hết ở đó!"
Quý Như Yên nghe vậy, không khỏi có chút may mắn, may là mình khuyên Thiên bà bà, nếu không, xuất hiện trước mặt nàng, chỉ sợ chính là thi thể của bọn họ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh sau khi xuất hiện ở nơi này, cả người có chút quái dị, nhìn chằm chằm nhà gỗ nhỏ, không nhúc nhích.
Quý Như Yên thấy ông không nói lời nào, tiến lên dò hỏi, "Ông ngoại, người có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, không có việc gì."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, che giấu tia hoảng hoạn.
Lão phụ kia, làm sao sẽ là nàng chứ?
"Ông ngoại, mọi người đã ăn gì chưa, để Như Yên làm chút cháo, ăn cơm cũng tốt.”
Quý Như Yên vừa nghe Tích Tiểu Mộng nói mới biết được, bọn họ vừa tỉnh lại, cùng báo Trụy Nguyệt Huyết Dao chém giết tròn ba canh giờ, có thể kiên trì đến lúc đó một người chưa chết, không thể không nói, đã là rất lợi hại.
Bất quá, ở trong mắt Thiên bà bà, quả thực không tính là cái gì.
Mau chuẩn bị củi lửa.
Quý Như Yên một bên nấu cháo, một bên thái thịt nạc thành từng miếng nhỏ, sau đó lấy trứng muối, bóc vỏ, lộ ra lòng trắng trứng đã thành màu nâu, trên mặt còn có rất nhiều hoa văn, lòng đỏ biến thành đen!
Đây là trứng muối thượng đẳng!
Lạc Thuấn Thần ở một bên thêm củi, thấy thứ đen thùi lùi đó, "Đây là cái gì?"
"Trứng muối!"
Quý Như Yên trả lời một câu, trực tiếp bỏ trứng muối đản thành vô số miếng nhỏ, nấu cùng với cháo, vị trứng muối vừa đủ, lại đem thịt bỏ vào.
Một tô cháo thịt trứng muối, cũng liền làm thành.
Dĩ nhiên, lúc làm thành, Quý Như Yên cũng không quên bưng một chén lớn đi vào trong buồng, tự nhiên hiếu kính Thiên bà bà.
Thiên Nguyệt sau khi tiến trong phòng, ngồi ở trên giường nho, tĩnh tâm ngồi thiền.
Lúc Quý Như Yên tiến vào, nàng nhìn chén cháo nóng hôi hổi kia, không khỏi có chút xúc động, nàng suốt đời không ra khỏi Tiên Bình Cốc, tự nhiên không người nào hỏi đến sống chết của nàng.
Nhưng tiểu cô nương này lại đối đãi nàng chân thành, chí ít, nàng biết nàng đem thân nhân của nàng ném vào nơi ở của báo Trụy Nguyệt Huyết Dao, để cho bọn họ bị thương, nhưng nàng lại không có nửa điểm oán hận.
Thậm chí lúc này đây, lại đưa tới cho mình một chén cháo nóng lớn.
Thiên Nguyệt sâu kín hỏi một câu, "Ngươi sẽ không hận ta?"
"Ngươi gọi nàng là Thiên bà bà?"
Lạc Thuấn Thần vô cùng kinh ngạc, thái độ của Quý Như Yên đối với lão phụ kia vừa nãy, thập phần kính cẩn, nửa phần vượt quá cũng không dám.
“Đúng vậy!"
Quý Như Yên liếc mắt, tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng không muốn gọi.
Có thể không gọi sao a, người ta so với nàng nhiều hơn cả trăm tuổi, hơn nữa thực lực mạnh hơn nàng, nàng dám làm trái sao?
Ở trong địa bàn của người ta kêu gào, việc ngu xuẩn như vậy, nàng không làm được.
Giống như tiểu tử kia, xưa nay ngang bướng cỡ nào, thấy Thiên bà bà nổi giận, không phải cũng câm như hến sao?
Bất quá, nàng cũng biết, lúc đầu tên của tiểu tử kia, Thiên bà bà gọi là đại thùng cơm.
Đại thùng cơm, tham ăn, thật đúng là thích hợp với tiểu tử kia!
Bởi vì tìm không được từ hình dung khác, xử lý xong vết thương của mấy người bọn hắn.
Tích Tiểu Mộng hữu khí vô lực nhìn Quý Như Yên, "Như Yên, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao khi tỉnh dậy, mấy người chúng ta đều ở chỗ dã ngoại, còn bị báo Trụy Nguyệt Huyết Dao tập kích. Điện hạ vừa giết mười mấy con, chúng ta chuẩn bị rút lui khỏi đó, lại không biết từ địa phương nào tuôn ra mấy nghìn con nữa, chúng hung tàn muốn chết, ta còn tưởng rằng mạng của ta sẽ chấm hết ở đó!"
Quý Như Yên nghe vậy, không khỏi có chút may mắn, may là mình khuyên Thiên bà bà, nếu không, xuất hiện trước mặt nàng, chỉ sợ chính là thi thể của bọn họ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh sau khi xuất hiện ở nơi này, cả người có chút quái dị, nhìn chằm chằm nhà gỗ nhỏ, không nhúc nhích.
Quý Như Yên thấy ông không nói lời nào, tiến lên dò hỏi, "Ông ngoại, người có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, không có việc gì."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, che giấu tia hoảng hoạn.
Lão phụ kia, làm sao sẽ là nàng chứ?
"Ông ngoại, mọi người đã ăn gì chưa, để Như Yên làm chút cháo, ăn cơm cũng tốt.”
Quý Như Yên vừa nghe Tích Tiểu Mộng nói mới biết được, bọn họ vừa tỉnh lại, cùng báo Trụy Nguyệt Huyết Dao chém giết tròn ba canh giờ, có thể kiên trì đến lúc đó một người chưa chết, không thể không nói, đã là rất lợi hại.
Bất quá, ở trong mắt Thiên bà bà, quả thực không tính là cái gì.
Mau chuẩn bị củi lửa.
Quý Như Yên một bên nấu cháo, một bên thái thịt nạc thành từng miếng nhỏ, sau đó lấy trứng muối, bóc vỏ, lộ ra lòng trắng trứng đã thành màu nâu, trên mặt còn có rất nhiều hoa văn, lòng đỏ biến thành đen!
Đây là trứng muối thượng đẳng!
Lạc Thuấn Thần ở một bên thêm củi, thấy thứ đen thùi lùi đó, "Đây là cái gì?"
"Trứng muối!"
Quý Như Yên trả lời một câu, trực tiếp bỏ trứng muối đản thành vô số miếng nhỏ, nấu cùng với cháo, vị trứng muối vừa đủ, lại đem thịt bỏ vào.
Một tô cháo thịt trứng muối, cũng liền làm thành.
Dĩ nhiên, lúc làm thành, Quý Như Yên cũng không quên bưng một chén lớn đi vào trong buồng, tự nhiên hiếu kính Thiên bà bà.
Thiên Nguyệt sau khi tiến trong phòng, ngồi ở trên giường nho, tĩnh tâm ngồi thiền.
Lúc Quý Như Yên tiến vào, nàng nhìn chén cháo nóng hôi hổi kia, không khỏi có chút xúc động, nàng suốt đời không ra khỏi Tiên Bình Cốc, tự nhiên không người nào hỏi đến sống chết của nàng.
Nhưng tiểu cô nương này lại đối đãi nàng chân thành, chí ít, nàng biết nàng đem thân nhân của nàng ném vào nơi ở của báo Trụy Nguyệt Huyết Dao, để cho bọn họ bị thương, nhưng nàng lại không có nửa điểm oán hận.
Thậm chí lúc này đây, lại đưa tới cho mình một chén cháo nóng lớn.
Thiên Nguyệt sâu kín hỏi một câu, "Ngươi sẽ không hận ta?"